CHƯƠNG 20
“Hoan nghênh quý khách! Xin hỏi quý khách muốn mua gì?” A Tinh vừa lễ phép chào hỏi người mới tới, vừa lấy tay huých nhẹ lão bản Thẩm Quần đang ngẩn người ở bên cạnh, hạ giọng, “Lão bản, có người đến!”
“A! Hoan nghênh quý khách!” Thẩm Quần như bừng tỉnh, phục hồi tinh thần; người mới tới đã vào khu tự chọn, căn bản không nghe thấy lời tiếp đón muộn màng của y.
“Lão bản, dạo gần đây anh luôn thất thần a.”
“Ừ, đúng vậy!” Thẩm Quần ngượng ngùng nhẹ nhàng mỉm cười, “Hình như là không tốt lắm a!”
A Tinh thở hắt ra, “Lôi tiên sinh đi công tác mới hai ngày, anh như vậy cũng thật là khéo nga!”
Bị người ta nói trúng tim đen, Thẩm Quần đỏ mặt cúi đầu, theo thói quen giải thích, “Thực xin lỗi!”
“Kỳ thật chỉ cần anh vui vẻ thì tốt rồi!” A Tinh nhìn y, “Lôi tiên sinh thoạt nhìn hung dữ, kỳ thật rất chiếu cố anh a!”
“A? Này, này…” Nếu độ ấm trên mặt có thể nóng đến mức bốc cháy được, mặt Thẩm Quần bây giờ cũng có thể đạt tới tiêu chuẩn này rồi.
A Tinh thè lưỡi, không tiếp tục trêu lão bản nữa.
Mà Thẩm Quần mặt đỏ bừng vẫn hãm sâu vào vấn đề A Tinh vừa nêu: Lôi Nhất Minh đối xử với y được không? Vấn đề này đương nhiên là khẳng định. Đối với y mà nói, Lôi Nhất Minh hẳn người yêu hoàn mỹ nhất trên thế giới này, y thậm chí càng giống một người cha tốt hơn.
…
Lúc tết âm lịch vừa qua, công việc trong công ty Lôi Nhất Minh bắt đầu lu bù. Cho dù là như vậy, hắn vẫn tìm chút thời gian dẫn Thẩm Quần và tiểu Mông cùng ăn bữa tối.
Ngày đó y mang theo tiểu Mông đến công ty chờ hắn. Lúc ở đường đối diện, tiểu Mông nháng thấy bóng hắn, lúc ấy vẫn đang đèn đỏ, Thẩm Quần giữ không chặt, tiểu tử kia lập tức lủi qua đường cái, chạy tới phía hắn, Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng trong nháy mắt đó tim Thẩm Quần thiếu chút nữa ngừng đập.
Chứng kiến một màn ngoài ý muốn này, vẻ mặt Lôi Nhất Minh xanh mét, nâng tay lên đánh một cái vào vẻ mặt hưng phấn của tiểu Mông, vô cùng, vô cùng nặng.
Tiểu Mông bị dọa đến choáng váng, ôm mặt nhưng không dám khóc. Thẩm Quần vội vàng chạy tới cũng giật mình đau lòng, vừa định hảo hảo an ủi tiểu Mông vài câu, lại bị Lôi Nhất Minh ngăn lại. Hắn ngồi xổm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu Mông, hung thần ác sát rống lên với nó, “Không được qua đường như vậy! Về sau vĩnh viễn không cho phép qua đường như vậy! Lúc đèn đỏ nhất định phải đứng ở chỗ an toàn, mặc kệ người khác có tuân thủ luật giao thông hay không, không cần biết có xe qua đường hay không, lúc đèn đỏ không được qua đường! Có nghe không? Nghe hiểu không?”
Tiểu Mông bị dọa phá hư, chỉ gật đầu theo bản năng.
Lôi Nhất Minh vẫn chưa buông tha, lại rống lớn một tiếng, “Chú muốn nhóc nói! Nhớ kĩ không?!”
“Cháu biết rồi!”
“Lớn tiếng một chút! Nhớ kỹ cái gì?”
“Lúc đèn đỏ không được băng qua đường!” Lớn tiếng kêu ra những lời này, tiểu Mông rốt cục không chịu được nữa, lớn tiếng khóc, sau đó liền nhào vào lòng Thẩm Quần tìm kiếm sự bảo vệ.
Lôi Nhất Minh lúc này mới đứng lên, ôn nhu sờ sờ đầu tiểu Mông, dùng âm thanh mềm mỏng nói với nó, “Được rồi, đừng khóc nữa, Đạt Đạt nói với cháu chuyện gì nhất định phải nhớ kĩ. Nếu cháu vì băng qua đường mà xảy ra chuyện gì, chú và ba ba cháu đều rất đau lòng.”
“Là vậy sao?” Tiểu Mông ầng ậc nước mắt ngẩng đầu nhìn Thẩm Quần, lại nhìn Lôi Nhất Minh. Bọn họ đều gật đầu với nó.
“Băng qua đường như vậy rất nguy hiểm, con nhất định phải nhớ kĩ.” Thẩm Quần thay nó lau khô nước mắt, ôn nhu nói với nó, “Đạt Đạt hung dữ như vậy với con cũng là muốn con nhớ kĩ chuyện này.”
Lôi Nhất Minh tán dương gật gật đầu với Thẩm Quần, ôm lấy tiểu Mông, cho nó ngồi trên vai mình, dỗ dành nó, “Được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn đại tiệc thôi, Tiểu Mông nhớ kĩ là được. Đạt Đạt biết nhóc rất ngoan, nam tử hán không được tùy tiện khóc nha!”
Trên mặt tiểu Mông vẫn còn sưng đỏ nhưng đã bị lời nịnh này của hắn làm cho mỉm cười, ôm cổ Lôi Nhất Minh, làm nũng với hắn.
Lôi Nhất Minh vừa đi vừa quay đầu lại hỏi Thẩm Quần, “Tôi đánh nó có đau lòng không?”
Thẩm Quần gật gật đầu, “Đau lòng! Nhưng tôi biết cậu chỉ muốn tốt cho nó thôi. Cái kiểu làm sai thế này phải cho nó cái gì đó nhớ kĩ một chút. Lúc nó làm sai lần đầu tiên phải nghiêm khắc phạt nó, bằng không nó không nhớ được mới xảy ra chuyện lớn.”
“Chính xác!” Lôi Nhất Minh nhấc tiểu Mông lên xoay một vòng, không cần biết là đang mê hoặc người bốn phía liền cúi đầu hôn lên mặt y một cái, sau đó nhanh chóng chạy mất, nói với tiểu Mông đang ngồi trên vai, “Xem kìa, ba ba nhóc đỏ mặt rồi!”
Hai người một lớn một nhỏ cười ha ha chạy lên trước, lưu lại Thẩm Quần mặt đỏ như bị thiêu cháy sững người tại chỗ.
Người kia lúc nghiêm túc thì nghiêm túc đến dọa người, nhưng khi tĩnh trẻ con trỗi lên lại đáng yêu như vậy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, Thẩm Quần liền nhịn không được mà nhẹ nhàng nở nụ cười.
…
A Tinh làm xong sổ sách, vụng trộm liếc nhìn Thẩm Quần như đi vào cõi thần tiên, vừa định gọi y thì điện thoại gọi hàng trên bàn vang lên. Cậu nhấc điện thoại, một âm thanh lớn tuổi mà lộ vẻ uy nghiêm truyền tới, “Xin hỏi đây có phải là siêu thị XX không?”
“Đúng vậy? Xin hỏi bác muốn giao hàng gì?”
“Không phải, tôi tìm Thẩm Quần, xin hỏi cậu ấy có ở đây không?”
“Xin đợi một chút!” Buông điện thoại, A Tinh huých Thẩm Quần, “Lão bản, có người tìm!”
“Ác!” Nhận điện thoại, Thẩm Quần lễ phép báo tên, “Xin chào, tôi là Thẩm Quần, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đầu kia điện thoại thoáng dừng, sau đó thanh âm Lôi Vạn Niên chậm rãi truyền tới, “Xin chào, ta là Lôi Vạn Niên, là cha của Nhất Minh. Xin hỏi ta có thể nói chuyện với cậu không?”
Tay Thẩm Quần run lên, điện thoại thiếu chút nữa rớt xuống.
“Uy? Cậu có còn nghe không?”
“Nga, vâng, cháu vẫn đang nghe.” Nắm chặt điện thoại, Thẩm Quần hít một hơi thật sâu, “Xin hỏi ngài muốn gặp ở đâu? Lúc nào?”
“Cậu không cần lo lắng như vậy. Chuyện trước kia coi như bỏ qua đi, đừng nhắc lại nữa, được không?” Điện thoại bên kia, trong thanh âm Lôi Vạn Niên rõ ràng có ý tốt, “Cậu là đứa nhỏ thiện lương hiểu ý, hẳn là có thể hiểu tâm trạng của người cha phải không? Sẽ không chỉ vì vậy mà ghi hận lão già này chứ, phải không?”
“Đương nhiên không phải!” Thẩm Quần vội vàng giải thích, phát hiện thanh âm mình hơi cao, lại vội vàng đè thấp một chút, bổ sung, “Ngài là cha Nhất Minh, cháu chỉ biết tôn kinh với ngài. Kì thật cháu rời khỏi Lôi Nhất Minh không liên quan đến ngài; đều, đều là cháu không tốt.”
Lôi Vạn Niên nhẹ nhàng nở nụ cười, trái lại còn an ủi y, “Được rồi được rồi, không cần nhận lỗi nữa. Chúng ta tìm lúc nào đó đi uống trà được không? Nếu Nhất Minh không đi công tác thì ta còn cơ hội nào mà tìm cậu nữa! Đứa nhỏ kia có đôi khi cũng không yên tâm ba ba nó a!”
“Hắn, hắn không cố ý. Ngài đừng trách hắn!”
“Không trách không trách, cậu cũng không có ý kiến thì ta đây quyết địn thời gian và địa điểm được không?”
“Vâng!”
Lôi Vạn Niên nói một chỗ, Thẩm Quần lấy bút ghi lại. Phát hiện chỗ kia rất gần chô mình ở, y vội vàng nói, “Có lẽ nên gặp ở chỗ nào gần chỗ ngài là hơn. Dù sao ngài cũng đã lớn tuổi, cháu chạy qua đó chút cũng không sao.”
“Không cần, không cần. Ta còn muốn gặp gặp tiểu Mông mà! Có tiểu bằng hữu thì đừng chạy xa như vậy!” Nói xong Lôi Vạn Niên lại hỏi thêm một câu, “Cậu sẽ không phản đối chứ?”
Thẩm Quần sửng sốt một chút, có chút căng thẳng hỏi, “Nhất Minh, Nhất Minh đã nói với ngài chuyện tiểu Mông rồi sao?”
“Tiểu Mông là con cậu, đương nhiên cũng là cháu ta.” Lôi Vạn Niên thở dài, độ lượng nói, “Ta và mẹ nó đã nghĩ thông rồi. Vả lại, nếu đó là con của cậu thì hẳn cũng thực đáng yêu.”