Phản Bội Chi Luyến

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Chính thức ở chung nhá *tung bông, tung hoa*

Thu dọn mọi thứ đến dưới nhà Thẩm Quần, trời đã tối sầm xuống. Nhìn ngọn đèn vàng ấm áp trên lầu ba, Lôi Nhất Minh đột nhiên có cám giác như mình đã về nhà. Có chút buồn cười vì sự đa tình của mình, hắn mang theo valy lên lầu.

Mở cửa ra, Thẩm Quần trầm mặc nhận valy của hắn, mang vào phòng. Tiểu Mông đi theo phía sau y, dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn kẻ không mời mà đến như hắn.

Lôi Nhất Minh khoanh tay, như quốc vương hưởng thụ nghi thức chào đón tâm không cam lòng không nguyện của nó. Trong lòng hắn thực ra đã nổi lên chút chua xót và cảm giác không biết phải làm sao, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng ngông nghênh tự cao tự đại.

Đi khắp nơi rồi hắn lại mò vào nhà tắm, phát hiện trong đó có một bộ vật dụng tắm rửa mới: một bộ bàn chải và kem đánh răng mới tinh được đặt gọn gàng trong cái cốc màu lam, bên cạnh đó là một cái cốc màu vàng nhạt và cái cốc in hình hoạt hình dành cho trẻ con. Ba chiếc khăn mặt lớn nhỏ khác màu cũng được treo chỉnh tề, trong đó có một cái màu cà phê, vừa thấy là biết mới mua.

“Đây là bàn chải đánh răng và khăn mặt mới. Không phải hàng cao cấp gì đâu, chỉ là lấy ngay từ siêu thị thôi. Không biết cậu dùng có quen không.” Thẩm Quần đứng ở cửa phòng tắm, nhẹ giọng nói.

Lôi Nhất Minh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bên mặt y và mái tóc đen mềm mại dán bên tai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không rõ biểu tình trên mặt hắn là cao hứng hay khổ sở, chỉ có thể diện vô biểu tình hàm hồ “Ân” một tiếng.

Đưa tay cầm lấy kem đánh răng, là vị bạc hà. Là hương vị hắn thích nhất. Tuy rõ ràng biết như vậy rất yếu đuối, nhưng bởi vì chính tay y chuẩn bị đồ dùng cho mình, trong lòng hắn vẫn vô cùng vui vẻ.

“Vì sao mua loại này?” Hắn hỏi, tràn đầy chờ mong, hi vọng có thể nghe được một câu trả lời khác với quá khứ.

“Siêu thị vừa mới nhập hàng mới, tôi tiện tay lấy về đây.” Thanh âm Thẩm Quần rất nhẹ nhưng lại một lần nữa đánh tan mộng đẹp mà Lôi Nhất Minh cẩn thận tưởng tượng.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cầm khăn mặt và cái ly không chút nghĩ ngợi ném thẳng vào thùng rác cạnh bên, mặt không đổi sắc nói một câu, “Tôi dùng không quen.” Đầu cũng không thèm quay lại, bước ra khỏi nhà tắm; vừa đi vừa gọi điện thoại, “A Cơ, mang một bộ đồ dùng tắm rửa đến đường Tân Nguyên cho tôi.”

Thẩm Quần không nói gì, im lặng đứng ở cửa phòng tắm, nhìn mấy thứ bị ném vào thùng rác, sờ sờ đầu tiểu Mông đang nhìn không chớp mắt, mỉm cười an ủi nó, “Không sao, không có việc gì đâu, không cần sợ.”

Lôi Nhất Minh hờn dỗi ngồi trên sofa đổi kênh liên tục, thấy Thẩm Quần dắt tiểu Mông đi ra liền chuyể sang kênh kinh tế tài chính, vờ như mình đang xem. Khóe mắt hắn nhìn lén Thẩm Quần, nhìn y bưng thức ăn lên bàn, nhìn tiểu Mông giúp y bày bát đũa ra, trong đầu hắn nhớ tới bản báo cáo đã đọc…

Trên báo cáo nói, Thẩm Mông sinh ra không bao lâu, Thẩm Quần liền ly hôn. Một người mang theo con nhỏ, khó trách quan hệ cha con họ thân thiết như vậy.

Lúc quen biết với Thẩm Quần, hắn chỉ biết y rất thích trẻ con. Y từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, không chỉ nói với hắn một lần, rằng khát vọng lớn nhất của y là có một gia đình ấm áp.

Lôi Nhất Minh biết, bề ngoài Thẩm Quần ôn nhu nhưng nội tâm lại sợ sự cô độc vô cùng. Cho nên hắn cũng không chỉ một lần cam đoan, chờ đến khi hai người tốt nghiệp sẽ đi nhận nuôi một đứa trẻ, tạo nên một gia đình ấm áp. Nhưng giờ… lại thành thế này!

Thẩm Quần rời khỏi hắn, một mình tìm kiếm giấc mơ gia đình hạnh phúc. Sau đó chính mình chẳng những can dự vào mơ ước của y, thân phận cũng không còn là người tham gia, thậm chí chỉ là người bảo vệ cũng không, trái lại còn là người phá hoại giấc mơ ấy… Còn có tiểu Mông, vốn là yếu tố quan trọng nhất, không thể thiếu của giấc mộng, giờ lại tồn tại với thân phận như bằng chứng chứng minh sự phản bội của Thẩm Quần!

Nghĩ đến đây, Lôi Nhất Minh đang trong cơn giận dữ nhịn không được hung hăng trừng mắt, liếc cái ‘chứng cứ’ kia một cái.

Tiểu Mông vừa vặn dọn xong bát đũa cũng vụng trộm nhìn qua bên này, thấy Lôi Nhất Minh trừng nó, sợ tới mức lập tức ngã từ trên ghế xuống, chạy nhanh vào bếp, trốn sau lưng Thẩm Quần. Hành động này không thể nghi ngờ càng làm cho Lôi Nhất Minh buồn bực không thôi.

Quả nhiên không khí lúc ăn cơm càng thêm nặng nề.

Tiểu Mông hiển nhiên không chỉ không thích Lôi Nhất Minh mà còn sợ nam nhân luôn nghiêm mặt này. Lúc ăn cơm, ngay cả đũa cũng không muốn với tới những món ăn trước mặt hắn. Bàn ăn nho nhỏ ấy lại giống như sông Ngân Hà, phân chia ranh giới rõ rệt giữa hai người.

Tuy trên bàn cũng có một số món ăn mình thích, nhưng dưới không khí này, Lôi Nhất Minh nuốt trôi được mới là quái lạ. Chỉ ăn có hai miếng cơm, hắn đã hạ đũa không ăn nữa.

Thẩm Quần ngẩng đầu nhìn hắn, do dự nửa ngày mới nhẹ nhàng hỏi, “Không hợp khẩu vị?”

“Hợp khẩu vị mới có quỷ!” Tức đến no luôn rồi. Rõ ràng chỉ là cái bàn ăn nho nhỏ, mình lại chỉ như thực khách, hai người bọn họ lại giống như đồ ăn. Hắn không có hứng thú ngồi ăn với người mà ngay cả đũa cũng không dám với tới chỗ hắn vì sợ.

Thẩm Quần cúi đầu miễn cưỡng cười nói, “Cũng đúng, đồ ăn tôi làm dù sao cũng không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp nhà cậu.”

Căn bản không phải ý nghĩa chó má này! Lôi Nhất Minh vừa định phát tác, chuông cửa đúng lúc vang lên. Hắn oán hận đứng lên mở cửa liền thấy trợ lý hiệu suất cao của mình đang cầm đống đồ tắm rửa cao cấp đứng ở cửa. “Đây là những thứ ngài yêu cầu, có cần tôi mang vào luôn không?”

“Không cần. Tôi tự mang được.” Lôi Nhất Minh đóng cửa, cầm đồ trợ lý mua cho như trả thù mà đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra bắt đầu tắm rửa.

Nhìn kem, bàn chải đánh răng và khăn mặt vô tội trong thùng rác đã thành nơi trút giận, hắn buồn bực nghĩ, kì thực hắn còn thích đồ bình thường mà Thẩm Quần mua cho còn hơn đống đồ cao cấp này.

Tắm rửa xong, Lôi Nhất Minh thay đồ ngủ sạch sẽ đi ra.

Bàn ăn đã được thu dọn xong. Phòng bếp cũng không bóng người. Chỉ có đèn trong phòng tiểu Mông là còn sáng. Nhìn qua khe cửa, thấy Thẩm Quần đang dạy nó viết chữ.

Dưới ánh đèn ấm áp, Thẩm Quần cười đến ôn nhu như thế. Tuy sáu năm không gặp, nhưng y không thay đổi chút nào; vẫn giống như lần đầu tiên hắn gặp, đẹp đẽ và ôn nhu.

Người đẹp như Thẩm Quần thì không phải Lôi Nhất Minh chưa từng thấy qua; nhưng khi gặp nhau lần đầu tiên, Lôi Nhất Minh vẫn nhịn không được mà nhất kiến chung tình với y. Tính tình hoàn toàn tương phản với Lôi Nhất Minh, Thẩm Quần là một nam nhân tốt tính. Ôn nhu của y như một hồ nước trong mà sâu không đáy, nhìn thì tưởng như vô hại, nhưng một khi đã chìm sâu trong đó mới có thể phát hiện, căn bản mình không pháp kiềm chế.

Trở lại phòng Thẩm Quần. Lần trước chưa kịp nhìn kỹ, lúc này đây vừa vặn có thể tha hồ nhìn ngắm.

Trên giá sách, ngoại trừ một số sách báo trẻ em là một ít sách tâm lý học gì đó. Hắn cũng không biết từ khi nào mà Thẩm Quần có hứng thú với loại sách này. Lôi Nhất Minh tiện tay lật vài tờ, không thấy gì, lại bỏ xuống, nhét lại vào giá sách.

Lại mở tủ quần áo của Thẩm Quần ra, thấy quần áo của mình đã được thu dọn gọn gàng, đặt ở một bên, cái gì cần treo cũng đã treo lên rồi. Tiện tay vẹt đống quần áo của Thẩm Quần ra, đột nhiên phát hiện một bộ quần áo không nhỏ như cửa y. Đó là một bọ tây trang rất cao cấp, lén treo chung vào với quần áo y.

Lôi Nhất Minh nhìn bộ tây trang cao cấp kia, lửa bốc thẳng lên đầu. Thì ra thật sự có người ở với y!

Hắn tiếp tục tìm kiếm, quả nhiên chỗ cất quần lót cũng thấy vài ba cái quần thuộc về kẻ khác; cả trong tủ giày cũng có vài đôi giày cao cấp: giày thể thao có, giày đi trong nhà có, thậm chí cả giày đi làm cũng có. Hiển nhiên những thứ này thuộc về nam nhân mà thằng nhóc kia gọi là “Đạt Đạt”.

Tuy lúc điều tra đã viết rõ rằng vợ trước của Thẩm Quần tên Lưu Bích Ngọc, nhưng Lôi Nhất Minh đã từng tự lừa dối mình không dưới một lần rằng ‘Đạt Đạt’ kia chỉ là nhũ danh (tên lúc nhỏ) gì gì đó thôi. Nói hắn bịt tay trộm chuông (lừa dối mình ) cũng được, bởi thám tử cũng không tra ra được chuyện nam nhân tên “Đạt Đạt” kia, hắn như con đà điểu *, không muốn nghĩ đến nhiều nữa.

(* thói quen của đà điểu: khi sợ hãi, đà điểu thường rúc đầu xuống cát. Sau, từ ‘đà điểu’ thường dùng để chỉ những người luôn chạy trốn, không dám đối mặt với khó khăn.)

Nhưng hiện tại, sự thật lại một lần nữa đập vào mắt, làm sao Lôi Nhất Minh còn có thể trốn tránh? Hắn ngồi trở lại trên giường, giận điên lên. Chỉ cần nghĩ đến cái gã tên “Đạt Đạt” vô cùng có khả năng đã ngủ trên cái giường này, đã chạm vào Thẩm Quần, hắn liền cảm thấy hận không thể xé nát cái tên hỗn đản đang trốn ở đâu thành mảnh nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.