Phản Bội Hôn Nhân

Chương 9: Chương 9




Đêm.

Cả người Shelly mặc đồ trắng, đi đến tầng trệt “Cộng Lập Doanh Tạo”. Bảo vệ tòa nhà biết cô, cho nên cũng không hết sức làm khó dễ hoặc thông báo liền lập tức cho vào, thậm chí còn xin ảnh chụp có chữ ký của cô. Shelly đồng ý khi nào đến chơi, sẽ gọi trợ lý đưa cho anh ta.

Shelly hiểu được giá trị con người của bản thân mình, cô là người của công chúng, là ngôi sao trên trời, cô biết người khác yêu mến, càng biết rõ có nhiều người đàn ông xem cô như nữ thần gợi cảm, nhưng những thứ này cũng không quan trọng, cô chỉ cần ánh mắt yêu mến của người kia là tốt rồi.

Nhìn thấu qua cánh cửa kính, cô nhìn xung quanh đại sảnh “Cộng Lập Doanh Tạo”, một mảnh tối đen, chỉ có phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn.

Anh đang ở đây.

Lần trước khi Shelly tham gia hội nghị, cô ta nhặt được cái thẻ từ mở cửa trên bồn rửa mặt, nhẹ nhàng quét vào máy quét thẻ bên cạnh cửa kính, cánh cửa lập tức mở ra.

Cô đi vào, bước từng bước vững vàng, mục tiêu đã xác định, vẫn là anh.

Trong phòng làm việc, hai tay Hạng Tĩnh Thần đang di chuyển trên bản vẽ với tốc độ rất nhanh. Anh hết sức chăm chú, cho đến khi có cảm giác bị nhìn chằm chằm vào mình, anh ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy Shelly đang dựa vào cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào.

“Hi, ngủ ngon.”

Hạng Tĩnh Thần bình thản hỏi: “Đã trễ thế này, cô làm sao ở trong này?”

Shelly lắc lắc cái thẻ từ trong tay: “Nhặt được cái này.”

Cô từng bước đến bên cạnh bản vẽ, mang theo nụ cười tươi, quyến rũ gợi cảm dựa vào cạnh bàn, hai bầu ngực lộ ra miêu tả sống động, có ý đồ quyến rũ rất rõ ràng: “Em ở chỗ bãi đậu xe vẫn không chờ được anh, liền nghĩ nhất định là anh đang tăng ca. Bingo!”

Cô đưa tay lên, hai bàn tay phủ lên vai anh, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn anh: “Có mệt không? Chúng ta đi ăn khuya có được không? Cả ngày hôm nay em cũng chưa có ăn cơm……Hay là, không cần ăn khuya, chúng ta có thể sắp xếp các hoạt động khác…….”

Hạng Tĩnh Thần đẩy tay cô ra, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào bản thiết kế: “Không được, tôi đang đổi ca, mời cô đi trước đi.”

Shelly điềm đạm đáng yêu chu môi mỏng lên, lắc lắc mông, chống lên cạnh bàn, nghiêng người cọ sát vào lưng anh: “Mỗi lúc đẩy nhanh tốc độ làm việc, anh đều lạnh nhạt như thế, em thật nhớ mỗi khi anh tăng ca, anh đều mang em đi cùng.”

Anh hiểu rõ lời giải thích, dùng thái độ xa cách máy móc, nụ cười trên khóe môi Shelly dần dần nhạt đi.

Cô đứng thẳng lưng, gương mặt tái nhợt nở nụ cười: “Em nghĩ rằng anh thích em.”

“Chúng ta là bạn. Shelly.”

Cô ta tức giận lên án: “Em nghĩ anh vì em nên mới ly hôn với vợ anh.”

“Không phải.”

Cô không khống chế được quát to: “Nhưng mà, anh nói anh quan tâm đến em, anh chỉ muốn cùng em, không phải sao?”

Hạng Tĩnh Thần từ bàn làm việc đứng lên, kéo ngăn tủ rút một tờ giấy ra. Đó là ngã bài đêm hôm trước, Ấu Hâm ghi lại cuộc nói chuyện MSN của anh, cũng là ngòi nổ dẫn đến việc ly hôn. Anh để ở bên cạnh, nhìn mỗi ngày, đọc mỗi ngày, nhắc nhở bản thân anh súy chút nữa đã hồ đồ đánh mất tình cảm kiếp này của mình.

Anh đưa cho cô ta: “Chân tướng của chuyện này, nhất định cô là người rõ nhất. Bà xã của tôi có thể cắt câu lấy nghĩa, những lời này có thể định tội tôi, mặc kệ bà xã trong nhà, chỉ muốn giúp đỡ bạn bè sao? Cho dù là yêu thương như vậy, Hạng, anh yêu em mà.”

Hạng Tĩnh Thần lắc đầu: “Tôi không thương cô, một chút cũng không có.”

Shelly hét chói tai: “Vậy tại sao lại nói quan tâm em? Chỉ muốn theo giúp đỡ em!” Cô ta tức giận xé nát tờ giấy trên tay.

Hạng Tĩnh Thần bình tĩnh nói: “Tâm tình của cô không tốt bở vì ba cô mất, lúc nói chuyện còn coi thường mạng sống của mình, cho dù người bạn nào xảy ra tình huống giống như cô, tôi đều nói những lời này cả, điều này là trả giá cho sự quan tâm, cô không phải là người đặc biệt duy nhất.”

Anh nở nụ cười, ánh mắt đen bởi vì nghĩ đến người vợ mà trở nên ôn nhu: “Nhưng mà cách thức trả giá cho sự quan tâm kia, sau này tôi sẽ chú ý nhiều một chút. Tôi tuyệt đối sẽ không ở sau lưng bà xã mà quan tâm đến cô nữa, để tránh tạo thành hiểu lầm đen tối, tôi sẽ mời cô đến nhà tôi làm khách, cùng ăn tối với gia đình tôi, bà xã tôi cười lạnh nói rằng sẽ đảm bảo cho cô quên tất cả buồn phiền.”

Ánh mắt Shelly trống rỗng nhìn anh: “Phải không? Em không phải duy nhất? Phải không? Cho dù đối với bất kỳ người nào anh cũng nói như vậy sao? Em yêu anh, anh biết không? Từ lần đầu tiên gặp mặt, trái tim của em đã đặt trên người anh rồi. Thậm chí em còn đuổi theo anh đến Nhật Bản, lần đó hoàn toàn không phải là vì đi công tác, anh biết không?”

Hạng Tĩnh Thần nhíu mày: “Tạo thành hiểu lầm của cô, cũng không phải là chủ ý của tôi. Lúc chúng ta quen nhau, tôi và Ấu Hâm đã là vợ chồng, cho nên cô đừng chờ mong gì ở tôi.”

“Em yêu anh!” Cô ta hét chói tai: “Em không cần Ấu Hâm cười lạnh nói gì, em chỉ cần anh.”

Shelly chạy về phía trước, hai tay ôm lấy người Hạng Tĩnh Thần, khóc rống: “Em yêu anh, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, cầu xin anh yêu em có được không? Em không thể không có anh…..”

Hạng Tĩnh Thần dùng sức đẩy cô ra: “Tôi không thể yêu cô, mời cô ra ngoài, tôi còn phải làm việc.”

Shelly khóc lóc kể lể, chất vấn: “Anh không có một chút cảm giác nào yêu em sao? Một chút cũng không có sao? Em không tin! Không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt em.”

“Tôi chỉ xem cô như người bạn tốt, chúng ta cùng có hứng thú đánh đàn thôi, nếu cô không thể cư xử như lời tôi nói, tôi nhất định phải mời cô rời khỏi đây.” Hạng Tĩnh Thần có thái độ rõ ràng, đồng thời cầm lấy điện thoại, điện thoại trực tiếp cho bảo vệ công ty.

Shelly lau nước mắt, cứ thế mà cười, ánh mắt lại nhìn về nơi xa: “Em tin chắc, anh ly hôn là vì em, em còn lập kế hoạch anh và em sẽ đi Anh Quốc học âm nhạc, em có thể mang thai con của anh. Vì anh, thậm chí có thể không cần vóc dáng của mình. Hạng, tin tưởng em, không phải chỉ có Ấu Hâm mới có thể mang thai con của anh…..”

Cô híp mắt lại, mơ tưởng trước mắt hiện lên quá nhiều, từng nhân vật chính đều là cô và anh.

Hạng Tĩnh Thần khiếp sợ. Hình như Shelly rất cố chấp.

“Shelly, cô chỉ là bạn của tôi, không có du học, càng không thể có đứa con nào cả.”

“Bởi vì liên quan đến chuyện Ấu Hâm có thai phải không?” Cô âm trầm nói, tất cả tội lỗi vì Phạm Ấu Hâm có thai làm anh cự tuyệt và lạnh nhạt. “Cái này rất khó, nhiều việc thay đổi, hôm nay cô ấy có thai, không có nghĩa là ngày mai cô ấy còn có thể tiếp tục có thai nữa.” Shelly cười tàn ác.

Nghe vậy, cả người Hạng Tĩnh Thần trở nên căng thẳng: “Tôi và Ấu Hâm rất tốt, tốt nhất cô đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”

“Em cũng có thể sống cùng với anh.”

“Không thể! Còn nữa, cô đừng có ý đồ tổn thương đến Ấu Hâm, xin cô nhất định hãy nhớ kỹ những lời tôi nói, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Anh sẽ như thế nào?” Cô cười cười, hoàn toàn không cần.

“Tôi sẽ giết cô.” Anh nói, ánh mắt sắc bén lạnh nhưng băng và rất kiên quyết.

“Ha ha, Hạng, giết người sẽ đền mạng đó. Đàn ông đều rất thích tỏ rõ miệng lưỡi của mình, anh nghĩ rằng em sẽ tin anh sao?” Shelly cười to.

“Nếu cô lựa chọn Ngọc Thạch Câu Phần, tôi sẽ không trốn tránh.” Hạng Tĩnh Thần lạnh lùng trả lời lại. (Ngọc Thạch Câu Phần: ngọc nát đá tan, một kiểu lưỡng bại câu thương - hai bên cùng chết)

Đúng lúc này, bảo vệ công ty đi đến phòng làm việc của Hạng Tĩnh Thần.

“Hạng tiên sinh, có gì cần giúp đỡ à?” Nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo trắng đang cười ha ha. Vị tiểu thư này hơi quen mắt.

Hạng Tĩnh Thần lên tiếng ra lệnh: “Mời vị tiểu thư này rời khỏi đây. Tôi sẽ gặp trực tiếp với người bảo vệ trưởng nói vài công việc.”

Bảo vệ biết mình thê thảm rồi, sau này sẽ bị đồn bị sắc đẹp của phụ nữ mê mẫn, anh ta bày ra vẻ mặt đau khổ, cùng nhân viên bảo vệ đi chung xua đuổi vị khách không mời mà đến này.

Shelly vừa đi, vừa quay đầu nhìn lại.

“Em sẽ trở lại, thân ái.”

Cô cười, nụ cười hung ác làm cho người khác không rét mà run.

Phòng làm việc khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng Hạng Tĩnh Thần lại không thể tập trung làm việc được. Anh cầm lấy chìa khóa xe, tắt đèn, rời khỏi công ty.

Không đến 15 phút, Hang Tĩnh Thần đã lái xe đến nhà mẹ đẻ của Ấu Hâm, xuống xe, anh vội vàng ấn chuông cửa Phạm gia.

Chốc lát, Phạm Ấu Hâm mở cửa ra. “Là ai….ôi” cô vừa mở cửa, lập tức rơi vào vòng ôm chặt chẽ của Hạng Tĩnh Thần.

“Ôi, anh làm sao vậy?” Cô sợ hãi, vừa muốn vùng vẫy, nhưng lại cảm giác cả người anh đang run rẩy.

Phạm Ấu Hâm nhíu mày, không dám giãy dụa nữa, hai tay vỗ vỗ vào lưng trấn an anh: “Đừng sợ đừng sợ! Làm sao vậy? Chưa từng thấy anh như vậy…”

Hạng Tĩnh Thần thở dài, bực dọc không thể nói nên lời, hoàn toàn mất đi sức lực. Cũng bởi vì lời nói của Shelly, nên anh rất sợ hãi, chỉ có cách nghĩ duy nhất: tình cảm chân thành của anh, của bà xã anh, anh không thể không có cô.

“Làm sao vậy? Nhìn thấy sư tử đi dạo trên đường lớn sao? Hay là heo rừng chạy đụng vào chiếc xe bảo bối của anh?” Phạm Ấu Hâm cười lạnh nói lời trêu ghẹo.

“Tiểu Hâm.” Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, cô ở trong này, ở trong lòng của anh, làm tất cả nổi sợ hãi biến mất: “Em dọn đồ về nhà có được không? Anh muốn một ngày 24 giờ mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy em.”

Phạm Ấu Hâm ngẩng đầu trừng anh, nét mặt giả vờ thật ghê gớm: “Anh rất biến thái nha, 24 giờ mỗi phút mỗi giây? Bao gồm cả việc tôi đi vệ sinh sao? Cẩn thận bị đau mắt đấy.”

Hạng Tĩnh Thần thâm tình nhìn cô, nở nụ cười. Vẻ mặt cô rất đáng yêu, luôn luôn làm cho anh vui vẻ: “Anh lại không sợ thối.”

Cô trợn mắt trừng anh: “Này!”

Sau đó, Hạng Tĩnh Thần hôn trả bà xã.

Phạm Ấu Hâm than nhẹ, phảng phất không thể chịu được sự quyến rũ này, cô nâng hai cánh tay lên, ôm chặt cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Bởi vì sợ hãi mất đi, nên nụ hôn của anh rất mạnh mẽ, môi miệng liều mạng cướp lấy tất cả những ngọt ngào của cô.

Lúc này, bởi vì mẹ Phạm chậm chạp chưa đi vào cửa, thò đầu nhìn vào cửa sổ phòng khách kiểm tra: “Tiểu Ấu, là ai vậy?”

Sau đó, mẹ Phạm nhìn thấy hai người đang ôm hôn tại cửa, bà lập tức hét chói tai.

Hạng Tĩnh Thần là cái tên đại biến thái.

Phạm Ấu Hâm tức giận đến dựng râu trừng mắt. Có người lại ko cần phòng làm việc của mình, vẫn cứ đem bàn thiết kế chuyển vào trong căn phòng nhỏ của cô, ép cuộc cô phải đi làm cùng với anh, hoàn toàn thực hiện ý nghĩa biến thái của anh, muốn một ngày 24 giờ từng phút từng giây nhìn thấy cô.

Anh thật sự rất quá đáng, hoàn toàn mặc kệ lời kháng nghị của Phạm Ấu Hâm, thông đồng với dì cả gây ngủ cho mẹ, làm cho mẹ trở mình trước trận chiến, hoàn toàn biến thành “người giúp đỡ họ Hạng”, nói giúp anh tẩy não cô còn chưa đủ,lại thời dịp thời gian đi làm, đem tất cả hành lý của cô đóng gói đưa về Hạng gia, dì quét dọn Hạng gia trong thời gian ngắn nhất đem tất cả đồ vật của cô đưa về vị trí cũ.

Sau khi tan làm, cô bị tên đại biến thái đưa về Hạng gia, vẫn hù dọa gần chết, cho rằng trong hai tháng xảy ra chuyện này, ly hôn, phản bội, ly hôn, tất cả đều do mình tưởng tượng ra, sự thật là cô hoàn toàn không thể rời khỏi Hạng gia.

Hạng Tĩnh Thần là tên siêu cấp biến thái! Phạm Ấu Hâm lại mắng.

“Bà xẽ, nhìn em có lẽ không được vui.” Hạng Tĩnh Thần hỏi, có ý đồ ở bên cạnh bà xã làm việc để làm bạn với cô.

Phạm Ấu Hâm chống tay lên eo, ưỡng bụng, nghiêm mặt lại: “Rất chật chội nha, anh chuyển về phòng làm việc có được không?”

“Không cần! Anh thích mùi hương của em, tất cả trong phòng làm việc đều có mùi thơm ngọt ngào.” Anh miêu tả có vẻ rất say mê.

“Hừ! được rồi được rồi, tất cả sữa tắm, dầu gội đầu đều tặng cho anh.”

Phạm Ấu Hâm gào thét, tức giận bước đi về chỗ ngồi của mình. Không biết không đúng ở chỗ nào, rốt cuộc đêm đó anh bị kích thích cái gì, từ một người đàn ông có thể dính lấy như kẹo cao su thật đáng sợ.

Anh bám cô, dán chặt vào cô, ngay cả khi ngủ cũng ôm cô, thật sự ngoại trừ đi vệ sinh, thời gian còn lại anh đều ở gần cô. Man Tú suốt ngày gọi điện thoại ca thán bài hát “chàng chàng thiếp thiếp” gì đó

“Vê em một cái, nặn anh một cái, từ nay về sau, anh có thể nói, trong bùn của em có anh, trong bùn của anh có em."

Hừ, hơi quá đáng!

Đã đến giờ, cô cầm ví da chuẩn bị đi ra ngoài.

Quả nhiên bị tên cai ngục chặn cửa: “Muốn đi đâu?” Anh trở nên hung ác hỏi.

Phạm Ấu Hâm tức giận trợn to hai mắt nhìn anh: “Đi khám thai!”

“Anh cũng phải đi.” Anh quan tâm ôm vai bà xã: “Chúng ta đi, nhìn màn hình siêu âm xem cục cưng.”

Anh vui vẻ tự biên tự diễn, nhưng âm thanh lại không đầy đủ.

Cô kìm nén nụ cười: “Không cần anh đi cùng, anh rất phiền…. Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Hạng Tĩnh Thân xấu xa ôm vai bà xã ra khỏi phòng làm việc, muốn đi theo cô đến chân trời góc biển.

Man Tú đi ngang qua lại hát vang “Chàng chàng thiếp thiếp” “từ nay về sau, anh có thể nói, trong bùn của em có anh, trong bùn của anh có em."

“Anh muốn thế nào?” Phạm Ấu Hâm sắp điên rồi.

Anh muốn em đời đời kiếp kiếp chỉ làm bà xã của anh được không?” Anh nói, nhưng lại là vẻ mặt cợt nhã.

Cô lắc đầu, không cảm kích: “Tôi không cần! Anh sẽ ly hôn, vẫn bám người một cách không hiểu rõ, một đời đã đủ rồi, cảm ơn!”

Hạng Tĩnh Thần cố gắng thuyết phục: “Anh rất yêu em nha, thật không suy nghĩ một chút xíu nào sao?”

Hai người đi vào thang máy.

Là yêu…….. Cô hầu như biến thành hoàng hậu được đưa cơm tận tay, rót nước đem đến tận nơi, được anh chăm sóc rất chu đáo, nhưng cô không thể không thừa nhận bản thân mình lại có thể chịu được sự cảm động này.

“Không cần.”

“A…. Anh yêu em, bà xã, đảm bảo sẽ yêu em đời đời kiếp kiếp!” Hạng Tĩnh Thần lớn tiếng tuyên bố công khai.

Hừ, người đàn ông này dám công khai tình cảm ở thang máy sao? Còn làm cho người ngoài vỗ tay theo chứ.

Phạm Ấu Hâm đỏ bừng mặt, khuỷu tay thúc vào tay anh: “Sao anh lại làm vậy, tôi sẽ bị anh làm cho tức chết…….”

Hạng Tĩnh Thần cười vui vẻ, từ tầng trệt đến bãi đậu xe ngầm, anh ôm ấy bà xã đi vào thang máy.

“Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Trên đường lớn gặp sư tử cái đi dạo à? Từ buổi tối hôm đó lại bắt đầu trở nên là lạ……..” Phạm Ấu Hâm nhịn không được liền hỏi.

Hạng Tĩnh Thần né tránh câu hỏi của bà xã, quả đấm trong túi quần nắm chặt lại không thả lỏng ra. Anh cúi đầu hôn vào mái tóc cô: “Không có việc gì, chúng ta là vợ chồng yêu thương nhau.”

Thật vậy sao? Phạm Ấu Hâm không phải không chú ý tới thái độ né tránh của ông xã cô.

“Này, anh không phải có bệnh nan y đấy chứ, muốn nắm chắc thời gian cuộc đời sau này, mới dán chặt vào tôi 24 giờ à?” Cô hỏi nghiêm túc, làm cho sự thiện lương của cô đau quá, hốc mắt sưng đỏ, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Hạng Tĩnh Thần ôm bụng cười bò: “Bà xã thiên tài của anh, sức tưởng tượng của em quá phong phú rồi.” Anh chợt ôm mặt cô, ấn một nụ hôn lên trán cô.

Ánh mắt Hạng Tĩnh Thần lóe lên tia sáng. Sau đêm hôm đó, anh không có tin tức nào của Shelly, bên công ty đại diện cũng không biết cô ta đã đi đâu. Loại tình huống này làm cho thân kinh anh căng thẳng, đối với bà xã, chỉ có thể bảo vệ chặt chẽ thêm.

Phạm Ấu Hâm đưa tay lên vuôt ve mắt ông xã: “Môi anh đang cười, nhưng ánh mắt của anh không cười. Anh không thích hợp, ông xã, đừng dọa em.”

Đây là từ sau khi ly hôn, lần đầu tiên, cô gọi anh thân mật như vậy.

Hạng Tĩnh Thần cảm động ôm bà xã vào lòng: “Anh chỉ sợ…….”

“Sợ cái gì?”

“Sợ….” Anh vô lực thở dài.

“Không phải sợ….” Cô nhanh chóng ôm eo ông xã mình: “Có phải anh bị hù dọa phải không? Mẹ em có mọi người bạn biết………”

Anh ôm chặt cô: “Anh chỉ sợ mất em thôi, bà xã………..”

“Sẽ không, em ở đây……”

Bỗng nhiên, Phạm Ấu Hâm nhìn chiếc xe phía trước. Nhìn qua kính chiếu hậu là gương mặt xinh đẹp của Shelly, tóc tai cô ta bù xù, giống như La Sát dưới địa ngục đang trừng mắt nhìn cô, cách khoảng 50 mét, bọn họ có thể cảm nhận được cổ tức giận muốn giết người kia.

Cô run rẩy hỏi: “Em hỏi anh lần cuối cùng, anh và Shelly hoàn toàn không có chuyện gì sao?”

Hạng Tĩnh Thần sửng sờ, sau đó kiên quyết trả lời: “Tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nào. Một đoạn đối thoại MSN kia là lúc ba cô ấy mất, lại xem thường ý nghĩa mạng sống của mình, dựa vào lập trường của một người bạn, anh an ủi cô ấy, tìm cô ấy ra ngoài ăn cơm, chỉ như vậy mà thôi, anh và cô ấy không có bất kỳ quan hệ nào.”

Phạm Ấu Hâm nhìn thẳng về phía trước: “Anh không thiếu cô ấy, vậy nhất định là cô ấy đang nhắm vào em, bởi vì cô ấy yêu anh….. Chẳng trách anh bám em như kẹo cao su vậy, anh đang bảo vệ em có đúng không?”

Hạng Tĩnh Thần phát hiện bà xã mình có điều gì đó không đúng: “Tiểu Hâm?”

Một giây sau, Shelly lại có hành động. Cô dùng sức nhấn chân ga, xông về phía bọn họ.

Phạm Ấu Hâm trừng to hai mắt. Bọn họ không kịp né tránh tốc độ cơn thịnh nộ của cô ta, cô chỉ có thể dùng nữa giây để suy nghĩ, hai tay dùng sức đẩy ông xã ra xa, nhắm mắt lại, sợ hãi và chờ đợi sự va chạm kia.

“Không!”

Hạng Tĩnh Thần quay lại, hoảng sợ trừng mắt nhìn chiếc xe kia đang điên cuồng lao đến, anh điên cuồng hét lên, xông lên phía trước chắn ngay trước mặt bà xã. Không có cô, anh không thể sống một mình được.”

“Tiểu Hâm!”

Anh đẩy bà xã sang một bên, còn mình nhảy qua bên kia né tránh, nhưng lại phát hiện tốc độ xe lao tới rất nhanh. Anh thấy Shelly ngồi trong xe cười điên cuồng, bên tai vẫn còn nhớ đến giọng nói quỷ dị của cô ta.

“Em sẽ trở lại.”

Một tiếng nổ tung thật lớn, cơ thể cao lớn của Hạng Tĩnh Thần giống như con búp bê vỡ vụn bị ném sang một bên, rồi sau đó rơi xuống.

“Không!”

Phạm Ấu Hâm ngã nhào trên đất, thê lương hét chói tai, nước mắt sớm che kín cả gương mặt.

Thế giới của cô, trong khoảnh khắc Hạng Tĩnh Thần nhắm mắt lại.

Đã tuyên bố kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.