Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 34: Chương 34: Tiếp sau đó




Kim Hi cau chặt mày nằm trên giường, Bạch Thiền đã thay hắn xử lý chuyện còn lại. May mắn thuốc trị thương của Bộ lạc không tăng thêm một trận đau đớn, cảm giác thanh lương khiến hắn thư thái không ít. Bạch Thiền nghiền nát một quả Băng cức quả, lại thêm nhiều loại thực vật, làm thành một ly nước hỗn hợp cho hắn uống hết. Băng cức quả quả nhiên là chỉ thích hợp dùng cho phía sau, hương vị chua chua lành lạnh, nhưng thuốc đắng dã tật, uống hết sau quả thật đau đớn đã giảm đi, đại não cũng bớt nhức buốt, đau đớn trên bàn tay thì càng thêm rõ ràng. Vấn đề là, hắn dùng tay phải linh hoạt nhất, chỉ sợ một thời gian dài, hắn sẽ rất khó tự lo sinh hoạt.

Bạch Thiền vẫy lui mọi người, chỉ để lại Khang Địch và Bạch Linh, ngay cả Mẫu mụ của Kim Hi cũng không cho phép ở lại.

“Ngày hôm nay xuất hiện lồng phòng hộ là chuyện gì xảy ra?” Bạch Thiền tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn quyết tâm hỏi. Kim Hi bây giờ đã khá hơn nhiều, hắn mỏi mệt nói: “Ta cũng không biết sao lại thế, có điều ta cảm giác được, khi ta ca hát, Giống đực trong Bộ lạc cùng ta ca xướng, tựa hồ kích hoạt hai viên thạch anh trên mắt Phụ thần.”

“Ca xướng?” Bạch Thiền có chút ngộ ra, “Phụ thần thạch anh trước kia chỉ có thể kích hoạt từ một người, hơn nữa nhất định phải không ngừng truyền vào, ít nhất cần một Giống đực cực mạnh đến điều khiển, chiến tranh diễn ra quá dài thậm chí ta cùng Khang Địch cũng không thể ra chiến trường. Không nghĩ tới ngươi lại có thể tìm ra phương pháp mới, nếu ca xướng khả thi, như vậy sau này dùng Giống đực thực lực khá thấp cũng có thể mở lồng phòng hộ, thực lực của Bỉ Mông sẽ gia tăng lớn rồi.”

“Cái này sau hãy nói.” Kim Hi vội vàng hỏi, “Hôm nay là kẻ nào tới ám sát?”

Khang Địch đi tới mở miệng: “Rõ ràng là Bộ lạc Sóc Mông. Tuy rằng cùng ở trên thảo nguyên, nhưng Sóc Mông Bộ lạc ở khu vực khô hạn quanh năm, thiếu thốn thực vật, cho nên dân phong cũng dũng mãnh, thường xuyên đến Bỉ Mông và Lạc Mông gây rối. Ta nghĩ khả năng Lạc Mông cùng Sóc Mông liên hợp không lớn, hẳn là khi Lạc Mông đến Bỉ Mông bị trinh thám của Sóc Mông phát hiện. Lấy tốc độ của song đầu kiêu thì không kịp, nhưng lấy tốc độ của kim sí đại bằng thì đủ để đuổi tới đây. Chỉ là mục tiêu rõ ràng như vậy, vậy mà ta vẫn không phát hiện ra, là ta không làm tròn bổn phận.” Khang Địch nhận trọng trách Tộc trưởng, tuần tra phòng vệ xung quanh đều do hắn phụ trách.

“Không thể hoàn toàn trách ngươi, thân thể tên thích khách tập kích ta có một tầng giáp mỏng bao ngoài, ngăn trở Ngả Lộ Ni lực trực tiếp xuyên thấu, chỉ có làn da tiếp xúc cùng năng lực trái cây mới có thể đột phá. Ta nghĩ Sóc Mông nhất định là có chuẩn bị mà đến.” Kim Hi nghĩ đến tình thế hung hiểm ấy, hiện tại mới có điểm nghĩ lại mà sợ.

“Sóc Mông tuy rằng nghèo nàn, nhưng ở gần Thánh Địa nhất, phát hiện bảo vật gì cũng dễ hơn. Hôm nay tới là hai Giống đực tuổi còn trẻ, thực lực lại cao siêu, ngoại trừ bọn họ nhất định có huyết thống cực cao, phỏng chừng còn dùng cái gì đó có thể thúc đẩy năng lực của bọn hắn.” Bạch Linh hết sức kinh ngạc khi hai người cùng lứa tuổi hắn lại có thể chống lại công kích của ba người hắn cùng Khang Địch Bạch Thiền, nhìn chung năng lực của Bỉ Mông tiến bộ rất lớn, năng lực đứng đầu chỉ có Kim Hi nhất phong độc tuyệt, nếu Sóc Mông kích thích chiến lực của cao thủ đứng đầu lên, như vậy chênh lệch giữa hai cái Bộ lạc liền san bằng.

“Bất kể Lạc Mông có vô tội hay không, lần này ám sát nhằm vào ta, cũng có trách nhiệm của Lạc Mông.” Kim Hi nhắm mắt, thuốc có tác dụng gây ngủ, đầu hắn có chút mê man, “Mượn cơ hội này bức Lạc Mông tỏ thái độ đi, nếu không thể khiến Lạc Mông nhập vào Bỉ Mông, hai đại Bộ lạc chinh chiến sẽ kéo suy đổ Bỉ Mông vừa mới phát triển, mà Lạc Mông và Sóc Mông cũng sẽ tổn thất thảm trọng. Lạc Mông và Bỉ Mông kết hôn, nguyên Bộ lạc đưa một nhóm qua Bắc Man đóng quân, Lạc Mông hiến tế có thể đảm nhận việc hiến tế cho Bảo Phù Thụy nữ thần, Lạc Mông Tộc trường quản lý đối ngoại và chiến tranh.” Kim Hi hơi chần chờ, rốt cục nói ra câu sau cùng, “Chỉ cần hợp lại, văn hóa kỹ thuật của Bỉ Mông công khai toàn bộ, trừ trái cây huyền bí.”

Bạch Thiền kinh ngạc nhìn Kim Hi, không nghĩ tới đứa nhỏ mới nhìn qua hi hi ha ha, đã suy nghĩ đến chuyện trọng yếu nhất, nghĩ tới để Tiếu Tộc trưởng đảm nhiệm chức vụ, hắn không khỏi vừa vui vừa khổ nghĩ, nhi tử rốt cục đã trưởng thành.

Kim Hi một tay đỡ trán, càng ngày càng chống đỡ không nổi, liền ngủ. Dược hiệu dần dần suy yếu, như có như không, không mạnh lại khiến người ta đau đớn khó yên ổn làm hắn dần dần tỉnh lại, cảm giác trên trán có cảm giác man mát, hắn mở mắt ra, là Tạp Tắc Nhĩ đang dùng lá bọt biển chà lau trán mình. Hắn cảm giác trên người có điểm mỏi nhừ, tứ chi nóng lên, có lẽ là phát sốt. Miệng vết thương đã đổi thuốc, có vẻ không có dấu hiệu sưng tấy. Hắn quay đầu nhìn Tạp Tắc Nhĩ, cố ý cười cười. Tạp Tắc Nhĩ liền đỏ mắt, bởi vì dùng sức cắn môi, hai má đều phồng lên, y thở thật sâu, sau đó lại cầm lấy lá bọt biển lau trán cho Kim Hi.

“Làm sao vậy.” Kim Hi mở miệng, phát hiện giọng có chút ách, có vẻ càng thê thảm, liền im lặng không nói, hắn không muốn làm cho Tạp Tắc Nhĩ càng thêm lo lắng.

“Sóc Mông nhất định sẽ phải trả đại giới.” Tạp Tắc Nhĩ nắm lá bọt biển, giọng điệu trầm trọng mà nghiêm túc. Kim Hi nâng cánh tay vô lực của mình lên, xoa xoa tóc y: “Sẽ, nhưng ngươi hiện tại không cần nghĩ ngợi nhiều.”

“Ta ngủ bao lâu?” Kim Hi nhìn xung quanh, đây là phòng của hắn, ngoài cửa sổ chiếu vào ánh nắng tươi sáng, phỏng chừng ít nhất đã qua một ngày.

“Ngươi đã ngủ hai ngày, hiện tại sắp tới giữa trưa.” Trong giọng Tạp Tắc Nhĩ mang một tia an tâm, “May mắn ngươi đã tỉnh lại.”

“Nếu ta vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ thế nào?” Kim Hi dương mi, “Ngươi cùng Hi Tư Lạc và Nạp Lan không làm chuyện gì chứ?”

Ánh mắt Tạp Tắc Nhĩ né tránh, Kim Hi “Ân?” một tiếng, Tạp Tắc Nhĩ đành phải nói: “Chúng ta đều bị cản lại.”

Kim Hi thở một hơi nhẹ nhõm: “Bây giờ còn chưa đến lúc trừng phạt Sóc Mông, các ngươi nếu dám hành động thiếu suy nghĩ.” Nói đến đây, hắn cũng không biết nên nói gì hung ác để dọa bọn hắn, nhẹ thì vô dụng, nặng lại không nỡ, “Đừng làm ta thương tâm.”

Câu này có chút yếu thế, quả nhiên khiến Tạp Tắc Nhĩ tâm địa thiện lương không thể kháng cự, y tạm dừng trong chốc lát, dưới ánh mắt ép hỏi của Kim Hi, nói: “Ta đã biết.”

“Không chỉ là ngươi biết, còn phải cho Hi Tư Lạc và Nạp Lan biết. Đối chiến Sóc Mông, không phải một lần ám sát một lần đánh lén là được, chúng ta cần tiêu diệt hoàn toàn Bộ lạc ấy.” Kim Hi nhẹ giọng nở nụ cười, “Đi nói cho Hi Tư Lạc và Nạp Lan, hiện tại còn chưa chấm dứt đàm phán với Lạc Mông, bọn hắn phải nhận trách nhiệm thủ vệ cho tốt.” Tạp Tắc Nhĩ dùng ánh mắt bất đắc dĩ lại không muốn xa rời nhìn Kim Hi, xoay người đi ra ngoài.

Kim Hi xoa xoa trán, thấp giọng quát: “Lăn ra đây.”

Cửa không tiếng động khép mở, một bóng dáng cao lớn đi vào, đứng ở bên giường nhìn Kim Hi. Kim Hi mở mắt ra, lạnh lùng cười: “Ngươi đang muốn khoe khoang, Bỉ Mông không ai trông giữ được ngươi sao?”

Thân ảnh cao lớn trầm mặc một hồi: “Ta còn chưa mạnh đến vậy, nếu ta thật sự mạnh, ngươi đã không bị thương.”

“Ngươi không cần tự trách, đó là trách nhiệm của Tát nhĩ của ta, không phải trách nhiệm của ngươi.” Kim Hi cũng không coi đó là chức trách của bọn Hi Tư Lạc, hắn chỉ cố ý nói vậy mà thôi.

“Không cần nói chuyện với ta như vậy.” Hoa Lê không biết nên phản bác thế nào, y chỉ biết những lời này khiến y đau lòng.

“Ta đây nên nói chuyện với ngươi thế nào?” Kim Hi nghiêng qua liếc y một cái, “Ngồi xuống, đứng cao như vậy ta nhìn mệt.”

Hoa Lê nghe lời ngồi xuống bên giường, đầu gối lên mép giường, ánh mắt ủy khuất: “Không biết, nhưng không được như vậy.”

Kim Hi hừ lạnh: “Lúc trước ngươi không phải nói muốn cướp ta về Lạc Mông làm Giống đực của ngươi sao, ngươi hiện tại sán lại gần ta như vậy, ta sẽ sợ a.”

“Xuy.” Hoa Lê lại nhịn không được bật cười, “Ta nào có bổn sự lớn như vậy, gần người đối chiến với tên điên Sóc Mông kia, trong Giống đực chỉ có ngươi là độc nhất đi.”

“Ngươi biết tên kia là ai sao?” Kim Hi lập tức nổi lên hứng thú.

Hoa Lê dương mi: “Muốn nghe sao? Vậy ngươi sờ ta một chút.”

Kim Hi hắc tuyến: “Hoa Lê, ngươi biết vuốt ve đại biểu cho cái gì chứ?”

Hoa Lê ngồi xếp bằng trên đất, thân thể nghiêng tới trước, cánh tay trái để ngang trên giường chống cằm, cánh tay phải dán bên mặt: “Ngươi không muốn sao? Ngày đó ngươi dẫn ta về còn sờ mông ta, sờ một chút có làm sao.”

Kim Hi khởi động thân mình, nghiêng người nhìn y: “Tiểu lão hổ, đừng đổi đề tài, sờ ngươi chính là cầu ái, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Lạc Mông có thừa nhận đã thua trong lần liên hợp hiến tế này không?” Hoa Lê há mồm, vừa muốn nói chuyện, Kim Hi không nhẹ không nặng nói: “Nói thật.” Rõ ràng không phải rất nghiêm túc, nhưng Hoa Lê lại bị thái độ lạnh nhạt của Kim Hi dọa, cười không nổi: “Nhận thua.”

Kim Hi một bộ quả là thế: “Vô luận là hiến tế hay luận võ, Lạc Mông đều bại trên tay Bỉ Mông, chỉ có ngươi miễn cưỡng đứng nhất trận luận võ, có quyền lựa chọn Giống đực trong hai Bộ lạc, chẳng qua nếu như muốn bắt cóc ta, chỉ sợ ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Hoa Lê có chút không cam lòng, vốn Lạc Mông nắm chắc thắng lợi trong tay, ai ngờ lại mất hết tất cả, nếu hiến tế và luận võ đều toàn thắng, thì Bỉ Mông sẽ phải sát nhập vào Lạc Mông, y thật có thể bắt Kim Hi về Bộ lạc mình, mà tình huống bây giờ lại tương phản, theo ngụ ý của Ô Giang Đại Tế ti và Tiếu Tộc trưởng, Lạc Mông đã buông tha, chuẩn bị dung nhập vào Bỉ Mông, dự tính của y liền hoàn toàn thất bại.

“Lạc Mông và Bỉ Mông hợp lại, ta và Bạch Linh đều sẽ cưới một Thú nhân thân phận đủ cao trong Bộ lạc Lạc Mông, nhưng người này, cũng không nhất định là ngươi.” Kim Hi tàn khốc vạch trần sự thật, “Thú nhân ám sát ta là ai?”

Hoa Lê không tình nguyện mở miệng: “Là một kẻ điên của Bộ lạc Sóc Mông. Hắn là nghĩa tử của Tộc trưởng Sóc Mông, không biết là Thú nhân Sóc Mông từ đâu nhặt về, từ nhỏ sống cùng dã thú, thực lực mạnh đáng sợ, tới Sóc Mông liền lập tức thành đệ nhất dũng sĩ, Lạc Mông đã ăn mệt từ Sóc Mông nhiều lần, ngay cả ta đều không giữ được hắn.”

“Lạc Mông ăn mệt nhiều lần? Là bao lần? Từ khi nào? Kỳ thật, tình hình ở Lạc Mông vốn đã hỏng bét rồi đi?” Kim Hi bắt lấy trọng điểm, cười nói. Hoa Lê há to mồm, hai tiểu hổ nha như ẩn như hiện: “Ngươi, ngươi gạt ta!”

“Đây cũng không phải gạt, đây là trí tuệ.” Kim Hi gõ gõ huyệt thái dương của mình, “Xem ra Sóc Mông tìm được không ít thứ tốt, lại có chiến sĩ đắc lực, chỉ sợ là định trước nuốt Lạc Mông, sau nuốt Bỉ Mông đi. Xem ra lợi thế của Bỉ Mông, lại nhiều hơn một phần.” Hoa Lê không biết lợi thế là cái gì, nhưng vẫn cảm giác mình dường như đã tiết lộ tin tức rất trọng yếu, không khỏi thập phần chán nản.

“Ngươi còn có việc gì sao?” Kim Hi đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt, “Không có việc gì thì đi đi.”

Hoa Lê trừng mắt lớn, hiển nhiên không rõ tình hình: “Ta, ngươi, thật sự, sao lại thế này!” Y chán nản cào cào đầu, không biết thế nào lại biến thành tình huống như thế này, muốn ở lại lại nhất thời không tìm được lí do.

Kim Hi híp mắt nhìn y: “Bỉ Mông và Lạc Mông hẳn đã nói chuyện xong, có phải đang cân nhắc đến vấn đề đám hỏi không?”

Hoa Lê nhăn nhăn cái mũi, đỉnh đạc nói: “Đúng vậy a, Ô Giang Đại Tế ti và phụ thân ngươi đang thương lượng muốn làm đám hỏi cho ai trước đây?”

“Nga thật không, Lạc Mông các ngươi có Thú nhân nào đẹp không? Ta mới có ba Tát nhĩ, vì tương lai của hai Bộ lạc, lấy thêm một người hoàn toàn có thể a.” Kim Hi vẻ mặt khát khao nói.

Hoa Lê có chút tức giận cắn răng: “Không có.”

Kim Hi xoay người nằm ngửa, có chút không thú vị nói: “Vậy thật khiến người ta thất vọng a, lần này Lạc Mông mang đến đều là Thú nhân ưu tú nhất đi, ta thấy tố chất cũng không tệ nha, vì khởi đầu tốt đẹp của hai Bộ lạc, hẳn là sẽ bắt đầu tuyển từ Tát nhĩ của ta và Bạch Linh đi? Nếu ta là Ô Giang Đại Tế ti, hẳn là sẽ để người được chọn, trước giao lưu trao đổi tình cảm với đối tượng làm đám hỏi, xem có phù hợp hay không, mới kết hôn đi?” Kim Hi quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Hoa Lê.

Hoa Lê lặng đi một chút, thân chocolate đột nhiên nổi hồng, y trảo trảo tóc, nghiêng đầu qua một bên: “Kháo, thực phiền, đều bị ngươi nhìn ra rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.