Đến chiều đạo diễn Triệu mới về đoàn phim, lúc ấy Ngư Hi và mọi người đã ăn trưa nghỉ ngơi xong, cùng nhau túm năm tụm ba ngồi trong lều, hoặc trò chuyện về đồ trang điểm hay kịch bản, hoặc chơi bài giết thời gian, xung quanh đều ồn ào huyên náo.
Ngư Hi biết đạo diễn Triệu về vẫn là nhờ Chung Thần gọi.
“Hi Hi, đạo diễn Triệu đến rồi.”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn thấy ai đó đi về phía mình, Ngư Hi cử động cánh tay, đứng dậy.
Đạo diễn Triệu về cũng không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như trước, giám chế không đi cùng, Kỷ Lâm Phong đứng sau Ngư Hi thì thầm: “Chị Hi xem đi, đạo diễn Triệu chắc chắn chửi giám chế chạy mất dép rồi.”
Ngư Hi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt em nói đúng cần được khen của cậu ta, khóe miệng nhếch lên.
“Chuẩn bị, hai giờ bắt đầu.”
Đạo diễn vừa nói, tất cả mọi người đều bắt đầu làm việc. Bối cảnh đã được dựng xong, anh Lý đang bổ trang cho Ngư Hi, Đào Ỷ Đồng đứng một bên, ánh mắt đặt trên người Ngư Hi, chỉ quan sát, không nói gì.
“Nhanh lên!”
Giọng điệu của đạo diễn Triệu có vẻ không vui.
Ngư Hi nghĩ, lát nữa quay chắc chắn sẽ có NG.
Quả nhiên cả buổi trưa chỉ qua được hai cảnh, sắc mặt đạo diễn Triệu đen lại, Kỷ Lâm Phong lúc đầu còn muốn đánh bạo trêu ghẹo, sau bị trừng mắt lập tức ngoan ngoãn đứng một chỗ, biểu cảm còn có chút ấm ức.
Phim trường đều lộn xộn, đạo diễn Triệu một lúc lại kêu: “Dựng lại cảnh ở đây được không? Còn muốn diễn nữa không? Không muốn thì xéo đi!”
Một lúc sau lại gào thét: “Lại một lần nữa! Ánh mắt không đúng! Làm lại!”
“Làm được không? Hả? Tôi hỏi cậu có làm được không? Nhiều lời thoại quá hả? Không nhớ được hả? Có muốn tôi xếp một người nhắc lời đứng cạnh cậu không?”
“Cắt!”
“Không quay cảnh này nữa, chuẩn bị cảnh tiếp theo!”
Mấy diễn viên mới lần đầu lên sàn bị mắng đến mờ cả mặt, quay sang nhìn nhau, hoàn toàn không biết mình sai ở đâu.
Ngư Hi quay ba cảnh cũng mới chỉ qua được một cảnh, cuối cùng đạo diễn Triệu cũng ý thức được tâm trạng mình không ổn, bảo nhân viên nói với mọi người nghỉ nửa tiếng rồi tiếp tục.
Kỷ Lâm Phong diễn xong đứng bên cạnh Ngư Hi, thì thầm: “Ăn pháo đốt rồi.”
Cậu trai bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng đúng, rốt cuộc hôm nay làm sao vậy?”
Kỷ Lâm Phong bị mắng cả buổi, nhún vai: “Sao tôi biết được.”
Giọng nói không vui.
Mọi người đều cúi đầu, dáng vẻ chưa gượng dậy nổi.
Ngư Hi rũ mắt, mấy phút sau đứng dậy, Chung Thần hỏi: “Hi Hi, chị đi đâu đấy?”
“Đi xin nghỉ với đạo diễn Triệu.”
Bạch Vũ Đường đã nói trước với đạo diễn Triệu để Ngư Hi bốn giờ có thể đi, nhưng cô vẫn muốn tự mình đến xin phép.
Đạo diễn Triệu đang nói chuyện điện thoại, có lẽ vì hôm nay nóng tính, nhân viên vác đồ đi qua bên cạnh đều bước rất vội, sợ chạm phải ông sẽ bị mắng lây. Ngư Hi đi đến, đang chuẩn bị nói chuyện liền nghe thấy đạo diễn Triệu đè thấp giọng.
“Đừng nói vớ vẩn!”
“Tôi nói là tôi không tin, trừ khi nhận được thông báo.”
“Đương nhiên tôi sẽ tiếp tục quay!”
Ngư Hi lùi về sau một bước, rũ mắt, chờ một lát mới đi đến chỗ trợ lý đạo diễn, giải thích mình phải về công ty thu âm, trợ lý gật đầu: “Cô Ngư cứ đi đi, tôi sẽ nói với đạo diễn Triệu sau.”
“Cảm ơn.” Ngư Hi khẽ gật đầu, liếc nhìn về phía đạo diễn Triệu, xoay người rời đi.
Chung Thần đi theo phía sau, thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi: “Hi Hi, chị sao thế?”
“Có phải không vui vì không được chuyển nhà không?”
“Thật sự không được mà, hay chị chuyển qua chỗ em?”
Ngư Hi nghe vậy mở miệng: “Đến chỗ em để bị phóng viên quây à?”
Chung Thần cũng ý thức được đề nghị của mình có chỗ không ổn, cười ngu ngơ: “Hay để em ở khách sạn cùng chị?”
“Phiền phức.”
Ngư Hi để lại hai chữ trước khi lên xe, Chung Thần ở sau suy ngẫm không biết phiền phức là chỉ mình hay chỉ việc chuyển nhà.
Đến công ty vẫn chưa tới bốn giờ, Bạch Vũ Đường đang làm việc trong văn phòng, Ngư Hi dẫn Chung Thần vào, gọi: “Chị Bạch.”
Bạch Vũ Đường quay đầu: “Đến rồi à.”
Nói xong nhìn đồng hồ: “Sớm vậy.”
Ngư Hi hắng giọng: “Cả đoàn phim được nghỉ, bọn em đi sớm.”
Bạch Vũ Đường chỉ vào gian phòng bên cạnh: “Nghỉ một lát đi.”
“Còn mấy phút nữa.”
Ngư Hi cùng Chung Thần ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy điện thoại ra lướt, bên tai không khỏi vang lên mấy câu nói của đạo diễn Triệu, cô rũ mắt, thấp giọng: “Chị đi vệ sinh.”
Thấy Chung Thần chuẩn bị đứng dậy, cô nói thêm: “Em không cần đi theo đâu.”
“Vâng.”
Chung Thần ấp úng đáp lại.
Dù cảm thấy Ngư Hi dạo này không vui, lại hơi buồn phiền, nhưng cô cũng không dám hỏi rõ, chưa kể còn liên quan đến Giang tổng, cô càng không có can đảm can thiệp vào.
Bên phòng thu âm không có nhiều người, chỉ có mấy nhân viên đang bận rộn, đi ngang qua Ngư Hi đều sẽ cung kính chào, cô Ngư.
Ngư Hi bước nhanh qua họ đi đến phòng vệ sinh.
Cô đứng trước gương.
Nước trong bồn chảy ào ào, cô rửa sạch hai tay, lau lên gương, tấm gương sạch sẽ sáng ngời dính bọt nước trở nên mờ ảo, Ngư Hi nhìn vào tấm gương không rõ ràng ấy, thấy gương mặt của chính mình.
Có chút xa lạ.
Trước đây có khi nào mình sẽ lộ ra vẻ mặt thế này.
Cô có tính không bao giờ chịu thua, cũng không dễ dàng bỏ cuộc, dù là cảm tình hay sự nghiệp. Còn nhớ rõ khi ấy quay bộ truyền hình đầu tiên, cô còn không hiểu làm thế nào để tôi luyện kỹ thuật diễn, mỗi ngày đều đứng trước gương luyện tập bốn tiếng, hoặc xem lại các phim truyền hình cũ, đạo diễn Mai còn thổi phồng khen cô bẩm sinh đã là diễn viên, rất có năng lực, vừa nói đã hiểu. Nhưng thật ra, khoảng thời gian ấy mỗi ngày cô chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ.
Chưa từng thấy mệt, cũng chưa từng thấy không thể đứng vững. Suy nghĩ của cô khi ấy rất đơn giản, muốn leo lên cao, cao hơn nữa, đứng ở nơi đủ cao để không ai có thể chạm đến, đứng ở nơi đủ cao để người nọ mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy mình.
Đúng, trước kia cô đã từng ngây thơ như vậy, suy nghĩ thật trẻ con, cho rằng nhìn thấy vẻ mặt hối hận của người nọ thì mình sẽ vui vẻ.
Đáng tiếc là không.
Chuyện trước kia không như cô vẫn nghĩ, nhìn thấy người nọ với gương mặt áy náy, cô cũng không vui vẻ bao nhiêu, thậm chí khi nghĩ đến việc bản thân sắp phải cáo biệt vòng giải trí này, cô bắt đầu sợ hãi.
Lúc ngã xuống từ đỉnh cao kia, cô không sợ.
Khi đánh mất danh tiếng, cô cũng không sợ.
Nhưng hiện tại cô đã bắt đầu sợ, sợ về sau sẽ không thể lại đóng phim. “Công việc” mà ngay từ đầu cô đã dành hết lòng mình để làm, trong lúc vô tình, đã trở thành một phần rất quan trọng trong cuộc sống mà cô không hề hay biết.
Đỉnh cao như con dao hai lưỡi, khiến cô đau đến thở không nổi.
Ngư Hi tựa bên bồn rửa tay, bình ổn lại tâm tình, tiếng nước chảy vẫn vang lên, cô cúi đầu, hai tay chụm lại hứng nước rửa mặt, nước lạnh bắn lên mặt và cánh tay, buốt đến thấu xương, cô từ từ ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương.
Ra khỏi phòng vệ sinh, cô đến bên cửa sổ, gió lạnh buổi chiều thổi vào người, cũng thổi tan nỗi phiền muộn trong cô.
Ngư Hi một lần nữa đứng thẳng lưng, đầu ngẩng lên nhìn về phía trước, ánh mắt trong suốt, kiên định, sáng ngời.
Phía sau thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi qua, cô yên lặng đứng thêm một lúc, xoay người đi về hướng phòng thu âm, khi qua phòng trà lại nghe thấy tên của mình.
“Phim của Ngư Hi sắp bị rút vốn đấy, nghe chưa?”
“Khi nào? Không thể nào? Không phải bây giờ công ty đã bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền rồi sao?”
“Hôm nay tôi nghe trợ lý Diêu nói.”
“Hình như tôi cũng nghe phong phanh là mấy người trên hội đồng quản trị muốn rút vốn.”
“Công ty chúng ta làm phim truyền hình sao gặp nhiều khó khăn vậy, mãi không thành công.”
“Đều tại Ngư Hi, ai bảo cô ta để lộ tính hướng của mình, còn khẳng định là thật, chịu không nổi, biết cô ta là đồng tính, tôi hận không thể chọc hai mắt mình, mệt tôi trước kia còn thích cô ta!”
Thanh âm cười cợt đùa giỡn truyền tới từ phòng trà, Ngư Hi thản nhiên bước giày cao gót đi vào, bình tĩnh lấy cốc rót cà phê, như thể không nghe thấy lời bàn tán của những người kia.
“Nếu tôi nói...”
Cô gái đang nói bị kéo tay, nhíu mày: “Làm gì thế?”
Có người chỉ về phía Ngư Hi, cô gái kia lập tức bị sặc đến mức ho kịch liệt, mặt đỏ bừng: “Cô, cô, cô Ngư.”
Ngư Hi cầm cốc cà phê, biểu cảm lãnh đạm thản nhiên, nghe được tiếng chào liền ngẩng đầu, khóe môi cong lên cười: “Chào mọi người.”
“Chào chị.” Mấy cô gái nhìn nhau, không biết Ngư Hi đến từ lúc nào, bọn họ liền đứng một bên, vẻ mặt lúng túng, đến khi ánh mắt lạnh nhạt của Ngư Hi quét tới, có hai cô gái đã thấy chân mình mềm nhũn.
Ngư Hi dường như không phát hiện bầu không khí có chỗ nào không đúng, vênh mặt hất hàm uống hết cốc cà phê, mấy cô gái bên kia đẩy nhau, Ngư Hi đặt cốc xuống, tất cả thở phào, không ngờ cô quay đầu lại.
“Đúng rồi, lúc nãy nghe được trong số các cô có người từng hâm mộ tôi.”
“Cảm ơn vì đã thích.”
Mấy cô gái nghe vậy, mặt bỗng chốc trắng bệch.
Ngư Hi đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của họ rồi.
Cô gái kia còn muốn giải thích, nhưng Ngư Hi căn bản không cho cơ hội, bước giày cao gót lướt qua, lộp cộp lộp cộp, gương mặt kiêu ngạo.
Sau khi đến phòng thu âm, Bạch Vũ Đường đã chuẩn bị gần xong, Ngư Hi đến, Chung Thần vội vàng đứng dậy, thì thầm: “Sao chị đi lâu thế?”
Tay còn nắm điện thoại: “Em vừa định gọi cho chị.”
Ngư Hi nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Chị bị táo bón.”
Chung Thần:...
Cách đó không xa, Bạch Vũ Đường gọi: “Hi Hi, lại đây.”
“Lan lão sư vừa nói muốn sửa đoạn này, em xem có vấn đề gì không.”
Ngư Hi nhận bản nhạc từ Bạch Vũ Đường, cúi đầu nhìn, nắm chặt, gọi: “Chị Bạch.”
“Tâm sự không ạ?”
Bạch Vũ Đường ngừng nói chuyện với Lan lão sư, nhìn Ngư Hi, thấy con ngươi nghiêm túc của cô liền gật đầu: “Được.”
Nói xong cười với Lan lão sư: “Lan lão sư chờ một lát, em nói mấy câu với Ngư Hi.”
Lan lão sư gật đầu: “Anh đi xem thiết bị có vấn đề gì không.”
Ngư Hi đi theo Bạch Vũ Đường đến nơi vắng người, Bạch Vũ Đường nhíu mày: “Sao thế?”
Trong nháy mắt lại nghĩ: “Có chuyện gì ở đoàn phim à?”
Ngư Hi lắc đầu: “Không phải chuyện đoàn phim.”
“Có phải công ty muốn rút vốn không?”
“Vì chuyện của em.”
Sắc mặt Bạch Vũ Đường hơi thay đổi: “Ai nói? Đừng nghe mấy người kia nói linh tinh, làm gì có chuyện đó.”
Ngư Hi không ngốc, cuộc điện thoại của đạo diễn Triệu, cuộc nói chuyện của mấy cô gái vừa rồi, cô rất rõ ràng chuyện gì đang xảy ra. Bạch Vũ Đường đành gật đầu, biết không giấu được, nói: “Được rồi, quả thật có chuyện này.”
“Sáng nay họp hội đồng quản trị, có người đề nghị rút vốn, nhưng bị ngăn lại rồi.”
Biểu cảm kiêu căng của Ngư Hi hơi thả lỏng, bờ môi tràn ra một cái tên: “Giang tổng ngăn?”
Bạch Vũ Đường thở dài, nhìn Ngư Hi, gật đầu: “Giang tổng ngăn.”
Ngư Hi nghe được đáp án khẳng định cũng không thở phào, gương mặt ngược lại càng cô đơn.