Phân Cửu Tất Hợp

Chương 73: Chương 73: Biết




Ngay khi Ngư Hi sắp tan vỡ, đèn trong phòng một lần nữa bật sáng, gương mặt tái nhợt của cô ngẩng lên, mơ hồ nhìn thấy có người đứng ở ngưỡng cửa, đeo tai nghe mặc đồ thể thao, trên tay còn cầm một lá cờ.

“Ngư Hi?” Diêu Thanh nhìn thấy người đang nép trong góc tường, lập tức đi đến.

“Em sao thế?” Trên tay cầm đèn pin, Diêu Thanh đã ở căn phòng số bốn đợi rất lâu, mọi người đều đã đi qua, chỉ còn Ngư Hi vẫn mãi không thấy, sợ xảy ra chuyện đi nhầm phòng, cô hỏi nhân viên Ngư Hi vào cửa nào rồi đi tới.

Vừa vào cửa đã thấy Ngư Hi như vậy, Diêu Thanh giật mình, còn tưởng cô ấy không khỏe.

Ngư Hi thấy có ánh sáng chiếu tới, sắc mặt dịu đi không ít, nhưng vẫn tới nhợt như trước, biểu cảm không ổn, khóe mắt còn có giọt nước lấp lánh, khiến người ta vừa nhìn đã biết vừa xảy ra chuyện gì.

“Ngư Hi, em không khỏe sao?” Diêu Thanh thấy cô không nói gì liền đi qua đứng bên cạnh, Ngư Hi lắc đầu, thấp giọng: “Không ạ.”

“Vậy em...”

Ngư Hi nói tiếp: “Em sợ tối.”

Diêu Thanh nhất thời không phản ứng kịp, bỗng chốc bật cười một tiếng, mấy giây sau mới che miệng: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Quy tắc của Trái Cây Vui Vẻ là không đưa kịch bản cho nghệ sĩ và người đại diện trước khi ghi hình, đến hiện trường mới thông báo nội dung, nên Ngư Hi không biết trước tình huống sẽ xảy ra. Diêu Thanh nghĩ đến đây, bật đèn pin sáng lên một chút, giọng nói vẫn mang theo ý cười: “Cần chị đỡ em không?”

Đã có ánh sáng, Ngư Hi không còn sợ hãi như trước, cô khẽ giấu đi sắc mặt hoảng sợ, theo vách tường đứng lên, ánh đèn pin lướt qua cô chiếu khắp bốn phía, những tưởng tượng khủng khiếp giờ phút này chỉ còn là đồ vật, còn cô chẳng qua là bị chính mình dọa mà thôi.

Ngư Hi đưa tay: “Cảm ơn chị.”

Diêu Thanh đỡ cô dậy, giọng nói mang theo áy náy: “Xin lỗi, chị không biết em sợ tối.”

“Không sao ạ.” Gương mặt Ngư Hi hồng hào trở lại một chút: “Là vấn đề của em.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên phía trước, Diêu Thanh nhìn máy quay xung quanh, hỏi: “Có cần cắt đoạn này không?”

Giọng nói có chút tiếc nuối.

Đứng ở góc độ show tạp kỹ cùng lập trường của người dẫn chương trình, cảnh Ngư Hi khóc vì sợ tối đã đủ để khởi động tăng nhiệt cho tập đầu tiên. Vốn dĩ tổ chương trình muốn xào tin đồn bất hòa giữa Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao, không ngờ hai cô giao tiếp rất có chừng mực, thỉnh thoảng nhìn nhau cũng gió êm sóng lặng, hoàn toàn không cho bất cứ cơ hội nào. Vậy nên tổ chương trình vẫn đang phải nghiên cứu nội dung để nổi nhiệt ở tập một.

Giờ đây có sẵn, Diêu Thanh lại do dự.

Mới chỉ ở chung một thời gian ngắn ngủi, nhưng cô đã rất thích Ngư Hi, nên việc có cắt đoạn này hay không, cô để Ngư Hi làm chủ.

Ngư Hi nghe vậy giật mình, cô đương nhiên biết rõ mỗi căn phòng đều có máy quay ban đêm, nhưng không nghĩ Diêu Thanh sẽ hỏi mình có cần cắt đoạn này không. Cô không phải người ngốc, tất nhiên cũng biết nếu đoạn này lên sóng sẽ có hiệu quả thế nào. Vậy nên nghe được Diêu Thanh hỏi lời này, cô không trả lời cắt hay không cắt, mà nói: “Cảm ơn chị.”

Diêu Thanh cười: “Không có gì.”

Ngư Hi ngẫm nghĩ: “Chị Thanh, đừng cắt, cũng không phải khuyết điểm hiếm gặp gì.”

Diêu Thanh nhìn Ngư Hi, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, khóe môi không có màu, nhưng đôi mắt rất kiên định, giọng nói cũng trầm ổn hơn rất nhiều. Cô gật đầu: “Được rồi.”

“Vậy vừa nãy khóc...”

Ngư Hi chớp mắt: “Chị cứ nói, em đột nhiên không nhớ ra điện thoại của tổ chương trình.”

Diêu Thanh bị lời này chọc cười: “Hiểu rồi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua căn phòng thứ ba, căn phòng thứ tư đã không còn ai, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng thét chói tai phía trước. Bắt đầu từ căn phòng thứ tư, các phòng đều thông nhau, ánh sáng bên trong đã ổn định, Diêu Thanh đi cạnh Ngư Hi, nói: “Họ đã đến phòng thứ sáu rồi.”

“Chị phải đi trước, em không có vấn đề gì chứ?”

“Phải rồi, cứ năm phút sẽ ngắt điện một lần, một phút sau sẽ có lại, có cần chị đưa đèn pin cho em không?”

Ngư Hi lắc đầu: “Không ạ, em sẽ đi ngay.”

Trước khi rời đi, Diêu Thanh vẫn không yên tâm. Ngư Hi đã bình ổn tinh thần, nhớ kỹ lời Diêu Thanh, chuẩn bị tâm lý cho lần ngắt điện thứ hai. Cách đó không xa, tiếng thét chói tai của Trương Nhạc Nhạc truyền đến. Cô dựa vào vách tường, thân mình khẽ run, nhưng không khóc, mà nhắm chặt mắt bịt tai lại.

Một phút thật dài.

Đến khi Ngư Hi mở mắt ra, xung quanh đã có ánh sáng.

Cô thừa dịp lần năm phút thứ hai này lên tinh thần chạy đến căn phòng thứ sáu, chưa đi vào đã nghe được tiếng Chu Hiểu: “Chị Hi kìa! Lấy của chị ấy đi!”

Ngư Hi đứng ở cửa nhìn đống lộn xộn bên trong. Anh trai quay phim đang ghi hình, Chu Hiểu bị Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân vây lại, hai cô gái không có vẻ như muốn lấy huy hiệu, mà muốn cướp thẳng. Liễu Ngọc Dao không tham gia, huy hiệu nắm trên tay, vẻ mặt căng thẳng. Triệu Thanh Bình không cầm huy hiệu. Ngư Hi nhìn thấy trên tay Chu Hiểu có hai cái, chẳng trách Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân muốn ra tay với cậu ta.

Bầu không khí ồn ào vì Ngư Hi bỗng nhiên gia nhập mà yên tĩnh lại một lát. Chu Hiểu thừa cơ đẩy hai người trước mặt, lách người vượt qua Trương Nhạc Nhạc chạy đi, Trương Nhạc Nhạc hoàn hồn, tóm lấy vạt áo cậu ta, nhưng không nắm chặt, Chu Hiểu đã chạy mất.

Chu Hiểu chạy đầu, những người sau lập tức đuổi kịp, Ngư Hi cũng không ngoại lệ, cô nhanh chóng đi theo Vương Ngữ Xuân vào căn phòng tiếp theo.

Mỗi căn phòng đều có thiết kế khác nhau, điểm duy nhất giống nhau là rất rộng.

Ngư Hi đi theo vào căn phòng thứ bảy, nghe thấy Trương Nhạc Nhạc nói: “Xem cậu ta trốn chỗ nào.”

Vương Ngữ Xuân đáp lời: “Có phải ở sau tượng Phật không?”

Hai người nói xong liền chuẩn bị đi tới bên kia. Vừa rồi Ngư Hi có thể chạy thẳng từ căn phòng thứ ba đến căn phòng thứ sáu, là nhờ nhóm người Trương Nhạc Nhạc đã mở cửa nên không có trở ngại. Hiện giờ tụ họp, cô mới biết hóa ra phải đợi ở mỗi căn phòng hai phút.

Cũng chính trong hai phút này, mọi người có thể lấy huy hiệu, nói cách khác, cướp huy hiệu.

Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân không tìm được. Ngư Hi cũng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng. Ánh sáng nơi này đã có thể chiếu rõ mọi vật. Trên tường thỉnh thoảng có chiếc bóng vụt qua, âm thanh vẫn còn, nhưng khoảng cách với khủng khiếp đã rất xa.

Ánh sáng lướt qua bên người Ngư Hi, cô lập tức quay lại, không có gì, nhưng cách đấy hai bước là Liễu Ngọc Dao đang đặt ánh mắt đối diện với mình, sau đó dời đi, dừng lại trên huy hiệu của cô.

Như hổ rình mồi.

Ngư Hi lập tức nắm chặt huy hiệu, dịch sang bên cạnh hai bước, làm như đang tìm Chu Hiểu, thật ra là đề phòng Liễu Ngọc Dao đánh úp.

Hai người lặng lẽ đọ sức. Lúc còn ở ngoài, Liễu Ngọc Dao đã nhịn một bụng lửa, sau khi vào trong, Ngư Hi không xuất hiện, cô lại không muốn tranh đoạt cùng đám người Chu Hiểu. Người duy nhất cô muốn thắng, là Ngư Hi.

Chỉ cần đoạt được huy hiệu của người kia, cô sẽ thắng.

Liễu Ngọc Dao nhìn chằm chằm Ngư Hi, bất ngờ tiến lên hai bước, Ngư Hi nghiêng người sang. Trương Nhạc Nhạc phía trước hô một tiếng: “Ở kia!”

Nói xong liền chuẩn bị cùng Vương Ngữ Xuân chạy đến chỗ Chu Hiểu. Liễu Ngọc Dao được đà vọt tới Ngư Hi, nào ngờ Ngư Hi đã sớm phát hiện cô xông đến, nghiêng người dịch sang bên cạnh tránh được tập kích. Liễu Ngọc Dao thấy không bắt được Ngư Hi liền cau mày, một tay khác rất nhanh với đến, Ngư Hi lại nghiêng người lướt qua vai cô trốn thoát. Hai người lần đầu tiên đối mặt.

Không phân thắng bại.

Chu Hiểu thấy Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân đã sắp đến chỗ mình liền dùng sức kéo cửa. Ngay khi Trương Nhạc Nhạc sắp chạm đến áo cậu ta, cánh cửa vẫn luôn khóa lập tức mở ra. Chu Hiểu quay đầu lại cười ranh mãnh, nhanh chóng lách người vào căn phòng kế tiếp. Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân cũng lập tức đi theo. Ngư Hi vừa chuẩn bị chạy tới, áo liền bị kéo lại, cô quay đầu, thấy Liễu Ngọc Dao đang giữ mình.

Hai người không nói gì, nhưng rất ăn ý nhằm vào huy hiệu của người kia. Ngư Hi nghiêng mình, một tay nắm chặt huy hiệu, tay kia tóm lấy Liễu Ngọc Dao. Liễu Ngọc Dao cũng không kém cạnh. Tư thế hai người giống nhau, chỉ là một người nghiêng mình một người đứng thẳng.

Anh trai quay phim thấy cảnh này cũng không đi theo nhóm Trương Nhạc Nhạc, trực tiếp đặt tiêu điểm lên hai cô.

Liễu Ngọc Dao không nói nhiều, trực tiếp ra tay, hơn nữa rất dùng sức, hoàn toàn là tư thế muốn cướp đoạt. Ngư Hi vừa bảo vệ huy hiệu của mình, vừa làm như muốn cướp của Liễu Ngọc Dao. Nếu so về thể lực, cô mạnh hơn Liễu Ngọc Dao gầy yếu, hơn nữa cô còn tập võ từ nhỏ, hoàn toàn có thể dễ dàng cướp được từ Liễu Ngọc Dao. Nhưng vì hiệu ứng chương trình, cô chỉ có thể tranh chấp cùng đối phương.

Đang giây phút tranh chấp căng thẳng, ánh sáng xung quanh thình lình tắt phụt!

Ngư Hi giật mình, cô quên mất chuyện điện sẽ bị ngắt trong một phút!

Liễu Ngọc Dao nhận ra Ngư Hi trong bóng tối đã không còn mạnh mẽ như trước, cô nắm chặt huy hiệu của Ngữ Hi, tay bỗng bị giữ lại.

Tay bị giữ lại?

Trong bóng tối, Liễu Ngọc Dao không thấy rõ hình ảnh trước mặt, nhưng đứng cùng cô ngoại trừ Ngư Hi đâu còn ai khác, nên hiện giờ là Ngư Hi giữ tay cô?

“Buông ra!”

Ngư Hi như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, khẽ cắn môi, không nói gì.

Liễu Ngọc Dao cảm thấy tay mình bị giữ chặt trong bóng tối, còn chưa kịp phát hỏa, đèn xung quanh đã sáng lên, Ngư Hi không biết đã đổi từ thế từ khi nào, hai người mặt đối mặt đứng rất gần. Cô nhìn thấy rõ khóe mắt đỏ hoe vẫn còn ngấn nước cùng sắc mặt tái nhợt của Ngư Hi.

Liễu Ngọc Dao chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Ngư Hi, dù đã quen tỏ ra kiêu ngạo nhưng cũng không thể lập tức thích ứng, vừa mở miệng: “Cô...”

Ngư Hi cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

Dứt lời, cô thừa dịp Liễu Ngọc Dao không để ý liền cúi đầu lấy huy hiệu trên tay cô ấy, nhanh chóng chạy đến căn phòng tiếp theo. Liễu Ngọc Dao ở phía sau ngẩn người một lúc mới phản ứng được, mình đã bị cướp huy hiệu?

Còn bị sàm sỡ?

Sau lưng vang lên tiếng hét: “Ngư Hi!”

Bâu không khí lập tức nóng lên, Liễu Ngọc Dao hùng hổ mở cánh cửa tiếp theo tìm Ngư Hi, hiện trường trở thành trò chơi ngươi đuổi ta chạy. Diêu Thanh thấy vậy không khỏi phấn khởi, trong ánh mắt đều muốn nói, đánh nhau đi!!

Tất nhiên, hai người sao có thể đánh nhau, nhưng đuổi bắt thì không thể thiếu tiếp xúc. Đối với Liễu Ngọc Dao từ khi vào chương trình vẫn luôn giống phông nền, giờ phút này mới xem như thật sự hòa nhập. Diêu Thanh rất vui mừng.

Ngay cả Chu Hiểu và Trương Nhạc Nhạc cũng không thể không thả chậm bước chân, chờ mong được xem thời khắc hai chị gái đối chọi gay gắt.

Hoạt động nhà ma kết thúc đã là chuyện của một tiếng rưỡi sau. Càng đi đến những căn phòng sau, chém giết lại càng kịch liệt. Ngư Hi bị mất huy hiệu hai lần, đến cuối vẫn đoạt lại được. Huy hiệu của Liễu Ngọc Dao từ tay cô rơi vào tay Trương Nhạc Nhạc, cuối cùng lại đến tay của Chu Hiểu.

Người chiến thắng cuối cùng là Chu Hiểu.

Nhìn vẻ mặt chờ mong phần thưởng của cậu ta, mọi người cũng không khỏi rướn cổ lên, đến lúc quà được mở ra, Trương Nhạc Nhạc trực tiếp cười ngã xuống bàn.

Phần thưởng là một thỏi son.

Chu Hiểu đau khổ: “Chị Thanh, đổi được không ạ?”

Diêu Thanh lắc đầu: “Phần thưởng một khi đã tặng thì sẽ không đổi!”

Sắc mặt Chu Hiểu càng thêm khổ sở.

Triệu Thanh Bình đứng cạnh an ủi: “Tặng người khác vậy.”

Chu Hiểu đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy đưa ai cũng không ổn, cuối cùng cắn răng: “Em mang về.”

“Tặng mẹ!”

Hiện trường không ngừng vang lên tiếng cười đùa. Ngư Hi cũng cong mắt lên. Vòng đầu tiên đã kết thúc, hao phí không ít thời gian, chỉ mới mười giờ, vẫn còn một khoảng cho đến buổi trưa, đoán chừng còn một vòng thứ hai. Quả nhiên khi cô còn đang suy nghĩ, Diêu Thanh đã dẫn mọi người đến địa điểm tiếp theo.

Diêu Thanh cười tươi, vòng đầu tiên coi như đã thu hoạch được đầy đủ, buổi tối có thể tung một trailer.

Địa điểm thứ hai là bên hồ, có sáu chiếc thuyền nhỏ, cách đó không xa còn có rất nhiều bóng đang nổi lơ lửng trên mặt nước.

“Nhặt bóng.”

Chu Hiểu vừa thắng ở vòng đầu tiên, tự tin đầy mình, lập tức hỏi: “Có thể xuống vớt không ạ?”

Trương Nhạc Nhạc cười nhạo cậu ta dã man, Diêu Thanh lắc đầu: “Không được.”

“Không chỉ không được, mọi người còn phải chú ý, không thể rơi xuống nước.”

“Rơi xuống nước sẽ trực tiếp bị loại.”

“Mười phút, ai nhặt được nhiều bóng nhất là người chiến thắng.”

Ngư Hi chưa từng tham gia show tạp kỹ, càng chưa bao giờ chơi những trò tương tự, nghe quy tắc hai lần mới hiểu rõ.

Chu Hiểu lên thuyền đầu tiên, dưới sự trợ giúp của nhân viên, cậu ta đến giữa hồ rất nhanh.

Tiếp theo là Trương Nhạc Nhạc, nhân viên giao dụng cụ nhặt bóng xong liền đưa cô đến đối diện Chu Hiểu.

Ngư Hi là người thứ tư, Liễu Ngọc Dao đi kế tiếp.

Sáu người tụ lại, khoảng cách ở giữa đều không khác mấy. Diêu Thanh đứng trên bờ huýt còi, nhân viên đang ngâm mình trong hồ lập tức thả dây, vô số bóng nhỏ nhộn nhạo theo sóng nước.

Có sóng thì có gió, có gió thì có thể lay bóng. Ngư Hi không được may mắn, cô cản gió, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng bị thổi đi hướng khác. Liễu Ngọc Dao bên cạnh còn không quan tâm đến bóng, chỉ nghĩ phải làm thế nào để thắng Ngư Hi.

Thẳng thừng xông qua đâm một cái?

Nhưng cô sợ chính mình mới bị đâm ngã.

Dùng dụng cụ nhặt bóng?

Cái thứ này quá nhỏ, hơn nữa cô cách Ngư Hi không gần, không chạm đến thuyền của đối phương.

Liễu Ngọc Dao còn đang bận suy nghĩ, mái chèo của Ngư Hi đã rời khỏi vị trí vừa nãy, cô cũng đi sát theo. Chu Hiểu và Trương Nhạc Nhạc đã bắt đầu chiến đấu, bên cạnh là Triệu Thanh Bình tranh thủ lúc hai người đánh nhau tích cực nhặt bóng, Vương Ngữ Xuân cũng không chịu yếu thế nghiêm túc nhặt. Thuyền của Chu Hiểu và Trương Nhạc Nhạc thỉnh thoảng đụng phải nhau, sau đó đụng vào cạnh thuyền của Triệu Thanh Bình. Thuyền rất nhỏ, chỉ đủ một người ngồi, bị đụng vào liền phải cố gắng giữ thăng bằng, hộp đựng bóng ở trên thuyền bị chạm đến liền lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống.

Triệu Thanh Bình bị đụng hai lần, kêu: “Đừng làm tổn thương người vô tội!”

Chu Hiểu lập tức đáp lại: “Triệu lão sư, anh sắp xuống nước rồi, đừng hòng chạy thoát!”

Trương Nhạc Nhạc cũng tích cực: “Đâm Triệu lão sư đi!”

Chu Hiểu và Trương Nhạc Nhạc lập tức đổi hướng mũi thuyền, cũng không chiếm bóng tiếp, trực tiếp đâm vào thuyền Triệu Thanh Bình. Triệu Thanh Bình miễn cưỡng giữ thăng bằng, vừa trêu chọc vừa nâng tay giữ hộp bóng, không giữ chặt, hộp rơi xuống nước, bóng bên trong rơi ra, nỗ lực suốt một thời gian dài bị lãng phí.

Anh ta bị như vậy cũng bắt đầu gia nhập chiến trường, tấn công đến Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao.

Trên hồ thỉnh thoảng vang lên tiếng la hét cùng tiếng cười đùa. Hiện trường tuy đã được chắn lại, nhưng người vây quanh cũng không ít. Giang Tĩnh Bạch cùng trợ lý Tiếu đi bên hồ, nghe được tiếng ồn ào cách đó không xa, trợ lý Tiếu nhìn sang, nói: “Giang tổng, cô Ngư đang ở đây.”

Vốn dĩ trợ lý Tiếu muốn chờ khi bàn chuyện công việc xong sẽ tìm hiểu xem Ngư Hi đang ghi hình ở nơi nào, không ngờ ảnh chụp tổ chương trình đến công viên lúc sáng đã được đăng lên Weibo, lại còn mua hot search, không cần tìm hiểu cũng biết Ngư Hi đang ở công viên Trường Nhạc, lúc này cô mới hỏi Giang Tĩnh Bạch có muốn đi qua không.

Giang Tĩnh Bạch tất nhiên không có ý kiến, hai người liền đi đến.

Chưa cần tìm kiếm đã nhìn thấy Ngư Hi ở giữa hồ.

Trợ lý Tiếu nhìn Ngư Hi đội mũ mặc áo phao ở cách đó không xa, cười: “Cô Ngư chơi thật vui vẻ.”

Giang Tĩnh Bạch cũng ngước mắt nhìn sang, bên cạnh Ngư Hi là một cô gái trẻ tuổi đang ngăn cản người khác tới gần, Liễu Ngọc Dao liên tục đâm vào thuyền của cô ấy, Ngư Hi cũng xuôi chèo chơi đùa cùng mọi người, nụ cười trên gương mặt sáng ngời, có chút giống như khi còn đi học.

Khi đó, cô ấy cười cũng cuốn hút như vậy, khiến người ta nhìn thấy cũng nhịn không được cười theo.

Xán lạn, tỏa nắng, đầy sức sống.

Giang Tĩnh Bạch chăm chú nhìn Ngư Hi, trợ lý Tiếu hỏi: “Giang tổng, hợp tác với bên này đã kết thúc, chúng ta có trở về sớm không ạ?”

Hôm nay đặc biệt thuận lợi, vốn dĩ sắp xếp lịch trình hai ngày, không nghĩ là sau khi gặp mặt, người phụ trách công ty đối tác liền ký hợp đồng cùng Giang Tĩnh Bạch rất nhanh. Kế hoạch kết thúc sớm, cô cũng không biết có nên điều chỉnh hay không, vấn đề mấu chốt là --- Ngư Hi còn ở đây.

Nếu Ngư Hi không ở đây, các cô hiện giờ hẳn đã ở trên máy bay rồi.

Trợ lý Tiếu lại bổ sung một câu: “Ngài có muốn ở lại đây nghỉ thêm một ngày không, chúng ta dựa theo kế hoạch cũ, ngày mai mới về?”

Giang Tĩnh Bạch nghe lời này, im lặng vài giây, gật đầu: “Theo kế hoạch cũ.”

Quả nhiên vẫn không nỡ về trước.

Trợ lý Tiếu đáp ứng: “Vâng.”

Hai người đứng đấy nhìn thêm mấy phút, đến khi bên hồ truyền đến tiếng còi.

Vòng thứ hai, Chu Hiểu và Trương Nhạc Nhạc đều bị loại, Vương Ngữ Xuân và Triệu Thanh Bình bị trúng đạn, cũng không nhặt được nhiều bóng. Liễu Ngọc Dao đặt toàn bộ tinh thần vào việc làm thế nào để loại Ngư Hi, không để ý nhặt bóng. Người chiến thắng cuối cùng, là Ngư Hi.

Có điều Ngư Hi không may mắn như Chu Hiểu có thể đạt được một yêu cầu, cô chỉ nhận được phần thưởng, là một hộp mặt nạ từ thương hiệu tài trợ.

Vòng thứ hai kết thúc, buổi sáng không còn hoạt động. Diêu Thanh nói tổ chương trình đã chuẩn bị bữa trưa cho mọi người tại khách sạn. Nhưng đã hoạt động tự do, được thả đi chơi mà không ra ngoài ăn đặc sản, cũng thật có lỗi với chuyến đi này.

Trược Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa: “Em thấy chị Thanh nói rất đúng, chúng ta đến quán mì hôm qua ăn được không ạ?”

Vương Ngữ Xuân không có ý kiến: “Được.”

Nói xong nhìn sang Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao: “Chị Hi thì sao ạ?”

Ngư Hi lắc đầu: “Tôi về ăn.”

Khi ở nhà ma cô đã đổ không ít mồ hôi lạnh, trên người hiện giờ dính dính nhớp nhớp, cực kỳ khó chịu. Diêu Thanh gật đầu: “Ngọc Dao thì sao?”

Liễu Ngọc Dao cười dịu dàng trước ống kính: “Em cũng về ăn.”

Diêu Thanh đành nói: “Được rồi.”

Xe của tổ chương trình đưa Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao về thẳng khách sạn. Suốt quãng đường hai cô đều không giao tiếp. Xuống xe rồi Liễu Ngọc Dao còn hung hăng trừng Ngư Hi một cái mới lắc hông đi vào khách sạn. Ngư Hi xuống xe liền thấy đồng hồ báo thức đã đứng trước cửa: “Hi Hi, chị về rồi.”

“Họ không cho em đi theo.”

Ngư Hi gật đầu, trợ lý không được đi theo lúc ghi hình, cô nói với Chung Thần: “Gọi một phần cơm đến phòng chị.”

“Chị lên trước.”

Chung Thần gật đầu: “Vâng.”

Ngư Hi về phòng liền ôm áo tắm vào phòng vệ sinh, vòi sen không ngừng xả nước xuống, tấm lưng của cô đón lấy dòng nước ấm áp, làn da trắng nõn xinh đẹp.

Khi cô dựa vào vách tường ở lần cắt điện thứ hai, trong đầu đã hiện lên một vài hình ảnh, về cô và Giang Tĩnh Bạch.

Cô chống tay lên trán, mắt nhắm lại, bên tai tựa như còn nghe được âm thanh.

Từng ký ức vụn vỡ trở về, lần lượt lấp đầy khoảng trống trong lòng, Ngư Hi đứng dưới dòng nước, gương mặt cảm thấy ấm áp, nhất thời không biết là nước, hay là nước mắt.

Chuông cửa vang lên.

Ngư Hi dội sạch bọt trên người, thuận tay quấn khăn tắm lên thân. Ngoài cửa có người đang đứng cùng xe đẩy, trên xe là mấy món ăn. Ngư Hi nghĩ là bữa trưa của Chung Thần gọi cho mình, liền hất cằm nói: “Vào đi.”

Nói xong lại quay người vào trong, tóc dài ẩm ướt xõa trên cánh tay, áo tắm mỏng manh rất nhanh bị nước đọng thấm ướt dán vào da thịt, vòng eo thon thả rơi hết vào đáy mắt, Ngư Hi nhặt khăn bông màu trắng trên sô pha bọc lại mái tóc, nói: “Đặt lên bàn là được rồi.”

Vừa dứt lời, sau lưng liền có tiếng gọi: “Ngư Hi.”

Ngư Hi nghe được liền nhíu mày, không dám tin quay người, quả nhiên là Giang Tĩnh Bạch đứng sau.

“Cậu ---” Ngư Hi nhìn cô vài giây, lại nhìn sang xe đẩy: “Sao cậu lại đến đây?”

Còn ngụy trang thành nhân viên phục vụ.

Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, đặt thức ăn lên bàn, múc một bát canh cho Ngư Hi, nói: “Vừa gặp trợ lý của cậu.”

Ngư Hi nghe vậy chỉ cẩn thận dò xét cô vài giây, gật đầu: “Trùng hợp thật.”

Giang Tĩnh Bạch vẫn bình tĩnh như thường: “Quả thật rất trùng hợp.”

“Ăn đi.”

Ngư Hi đi qua, ngồi xuống ghế. Giang Tĩnh Bạch đưa cho cô một đôi đũa. Đồ ăn có rau có thịt, sắc hương vị đều đủ. Ngư Hi cúi đầu ăn được hai miếng, nghe thấy Giang Tĩnh Bạch hỏi: “Tối mấy giờ cậu xong?”

“Năm giờ.” Ngư Hi mím môi: “Tôi sẽ không đi đâu.”

Giang Tĩnh Bạch ngước mắt, khóe môi khẽ nâng lên nhẹ cười: “Chúng ta liền không đi đâu.”

Ngư Hi mới ra khỏi phòng tắm, mặt mộc, vầng trán trắng nõn, khi nói chuyện mắt khẽ chớp, hàng mi dài rung lên, đôi mắt lấp lánh, mái tóc bị giấu trong khăn bông màu trắng, có mấy sợi tóc con rơi xuống dính trên cổ. Ngư Hi có chút khó chịu vặn vẹo cổ. Giang Tĩnh Bạch đứng lên, nghiêng mình qua bàn ăn, tay trực tiếp lướt qua vành tai Ngư Hi, vén sợi tóc đang dính trên cổ của cô ra sau, ngón tay chạm vào làn da Ngư Hi, ẩm ướt mà ấm áp.

Động tác quá nhanh, quá tự nhiên, Ngư Hi nhất thời quên phản ứng, chờ đến khi nhận ra người kia đang làm gì, đôi gò má cô đã ửng đỏ, nơi da thịt bị chạm vào như có ngọn lửa nóng bỏng cháy lên.

“Tôi tự làm được.” Ngư Hi lui về sau, Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, chân mày nhiễm màu vui vẻ: “Ừ.”

“Ăn đi.”

Ngư Hi bỏ qua cảm giác khác thường trong thân thể, tay phải vô thức sờ lên cổ, nơi đó có độ ấm, có chút cảm giác phỏng tay.

Cô lơ đãng ăn bữa trưa, ánh mắt không ngừng nhìn Giang Tĩnh Bạch, dường như có lời muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Giang Tĩnh Bạch thấy vậy nhìn cô, tiếng nói trầm ổn: “Sao thế?”

Ngư Hi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Chuyện đêm đó, tôi nhớ ra rồi.”

Giang Tĩnh Bạch ngẩn người, giấu đi vẻ tươi cười trên mặt: “Cậu...”

Ngư Hi gật đầu, nhìn Giang Tĩnh Bạch, nghiêm túc lặp lại: “Tôi đều nhớ ra rồi.”

Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, nắm chặt đôi đũa, đầu ngón tay phát đau.

Rất lâu sau, Ngư Hi mới mở miệng: “Xin lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.