Hôm sau, Chung Thần đứng trước hai căn hộ, suy nghĩ xem gõ cửa bên nào mới hợp lý. Hi Hi hôm qua hẳn là ngủ ở nhà mình? Nhưng không phải người yêu nhau đều dính cùng một chỗ sao? Nên chị ấy ở nhà Giang tổng?
Có nên gọi điện không?
Có khi nào sẽ quấy rầy hai người đấy không?
Chung Thần bối rối, cuối cùng lấy điện thoại từ trong túi, nhắn tin cho Ngư Hi.
--- Đêm qua chị ngủ ở đâu ấy?
Ngư Hi đang đánh răng, nghe được âm báo tin nhắn liền quay đầu nhìn điện thoại, bàn chải suýt nữa chọc vào cổ họng, khiến cô bị sặc ho khan mấy tiếng, miệng đầy bọt kem.
Không trả lời.
Chung Thần bĩu môi, vậy là cô đoán không sai? Thật sự ở cùng Giang tổng?
Ngay khi Chung Thần đang làm vẻ mặt táo bón chuẩn bị gõ cửa nhà bên, Ngư Hi mở cửa, từ bên trong ló đầu ra, tức giận lườm Chung Thần: “Đi vào.”
“Hi Hi chị ở nhà ư.” Chung Thần cười tủm tỉm buông tay xuống: “Em còn tưởng chị ở bên này.”
Ngư Hi nhếch môi: “Chị là người tùy tiện như vậy sao?”
Chung Thần đang định lắc đầu, ngôn từ chính đáng nói không phải, Ngư Hi lại bỏ thêm một câu: “Muốn ngủ, cũng phải ngủ ở bên chị.”
“Nhớ kỹ chưa?”
Chung Thần:...
Nhớ kỹ!
Ngư Hi ăn sáng xong, trước khi xuống nhà nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch, hỏi cô đã ra ngoài chưa, mấy phút sau nhận được tin trả lời: Đang ở công ty.
Có vẻ rất bận, Ngư Hi gật gù: Được rồi, cậu làm việc trước đi.
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn tin nhắn trả lời của Ngư Hi, đặt điện thoại lên bàn, trợ lý Tiếu bên cạnh vẫn đang báo cáo: “Đã liên lạc với phía Mân Khởi, Cố tổng nói đang đi công tác, khả năng phải nửa tháng nữa mới có thể trở lại.”
Xem ra là không muốn lội vũng nước đục này.
Cũng đúng, hiện giờ bất kể là công ty nào, cũng không dám công khai đối nghịch cùng Tài chính Toàn Cầu.
Toàn Cầu trên danh nghĩa là công ty đầu tư quản lý tài sản, nhưng thực tế các chi nhánh của đều liên quan đến nhiều ngành nghề, hơn nữa vẫn luôn không ngừng phát triển, có thể nói là độc quyền rất nhiều ngành. Giang Tĩnh Bạch thu được Lâm thị không tệ, nhưng muốn phát triển cũng không phải việc dễ dàng, vốn dĩ đã bị Tinh Diệu liên tục gây khó dễ, nay lại thêm Thịnh Nhàn chèn ép, đề án mới không thể tiến hành.
Nhưng trên có đối sách, dưới có chính sách, Giang Tĩnh Bạch từ khi về nước đã biết rõ Thịnh Nhàn sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ là không ngờ bà ấy lại ra tay nhanh như vậy.
Đương nhiên, cô cũng không ngờ có thể cùng Ngư Hi xóa tan hiểu lầm khi trước.
Nghĩ đến Ngư Hi, sắc mặt Giang Tĩnh Bạch dịu xuống vài phần, vẻ sắc sảo giữa đôi mày cũng thoáng bị giấu đi, cô nghiêng đầu nói: “Không liên lạc được với Mân Khởi, cũng không sao.”
Trợ lý Tiếu nhăn mày: “Vậy đề án?”
“Đặt xuống đi.” Giang Tĩnh Bạch nhàn nhạt mở miệng, trợ lý Tiếu gật đầu: “Vâng.”
Cửa văn phòng mở ra đóng lại, trợ lý Tiếu về phòng làm việc của mình. Cách đó không xa, La Thiên Như nhìn chằm chằm bóng dáng của cô ấy, trợ lý Tiếu không giống như những thư ký khác ở đây, những người kia đi làm dù mặc đồ công sở nhưng vẫn đầy đủ màu sắc, chỉ có duy nhất cô ấy quanh năm luôn mặc màu đen, tóc được buộc lên cẩn thận, trang điểm mỗi ngày như một, không thay đổi chút nào.
Trước kia La Thiên Như không thích trợ lý Tiếu, cảm thấy cô ấy quá bảo thủ, bây giờ cũng vẫn không thích.
Nhưng không thích, cũng phải giao lưu.
Cô đứng lên, tươi cười đi đến, gọi: “Chào trợ lý Tiếu.”
Tiếu Tri Thu ngẩng đầu nhìn người vừa nói: “Cô La, xin chào.”
Trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn.
La Thiên Như nâng tập văn kiện trên tay: “Đây là lịch trình của tôi, cần Giang tổng ký.”
Thái độ nói chuyện cao ngạo độc đoán, Tiếu Tri Thu cúi đầu: “Anh Lâm đâu ạ?”
Anh Lâm, Lâm Mộc Sâm, quản lý của La Thiên Như, bình thường đều là anh ta mang văn kiện đến.
La Thiên Như liếc cô: “Anh ấy có việc, sao thế? Tôi không thể mang đến sao?”
Tiếu Tri Thu lập tức cúi đầu xuống: “Đương nhiên không phải vậy, cô chờ một lát, tôi mang vào cho Giang tổng.”
Dứt lời, cô liền chuẩn bị đưa tay lấy văn kiện, La Thiên Như không buông: “Tôi tự mang vào đi.”
Tiếu Tri Thu ngước mắt nhìn cô ấy, chuyện lần trước ở hội đồng quản trị cô vẫn chưa quên, chẳng lẽ bây giờ lại có ý đồ gì nhằm vào Giang tổng? Nghĩ đến việc đề án của Giang tổng gặp bất lợi còn chưa xử lý được, giờ đây La Thiên Như còn xuất hiện quấy rầy, khuôn mặt cô mơ hồ trầm xuống: “Cô La, vẫn nên để tôi mang vào đi?”
“Cô nghe không hiểu gì sao?” La Thiên Như không còn kiên nhẫn dây dưa với trợ lý Tiếu: “Tự tôi đi vào.”
Tiếu Tri Thu thấy cô ấy cố chấp muốn vào, đành bất lực nói: “Được rồi, cô chờ một lát, tôi vào thông báo một tiếng.”
La Thiên Như lúc này mới gật đầu: “Đi đi.”
Cửa văn phòng bị gõ vang, Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: “Vào đi.”
Giọng nói hơi trầm, lộ ra uy nghiêm.
Trợ lý Tiếu đứng ở cửa nói: “Cô La đến.”
Cô La?
Giang Tĩnh Bạch nghe được ba chữ kia, cau mày lại: “Để cô ấy vào.”
La Thiên Như đứng sau trợ lý Tiếu nghe được bốn chữ này hừ lạnh một tiếng, vượt qua Tiếu Tri Thu đi vào, cô mặc một bộ đồ đỏ tươi, trang điểm vừa đủ, không đậm không nhạt, phác họa đường nét trên gương mặt một cách cân đối.
Váy dài rủ xuống mắt cá chân, gấu váy xẻ tà, đôi chân trắng nõn như ẩn như hiện, La Thiên Như lắc lư đi đến trước bàn làm việc của Giang Tĩnh Bạch, đặt văn kiện xuống: “Giang tổng.”
Giang Tĩnh Bạch khép tập tài liệu trước mặt lại, cầm văn kiện cô đưa tới, cúi đầu nghiêm túc nhìn.
La Thiên Như đứng cao hơn dò xét cô.
Bộ đồ công sở màu kem, tóc dài xõa sau lưng, khiến khí thế trên người yếu đi không ít, đầu cúi xuống, lông mi cong vểnh, khẽ rung rinh như cánh ve sầu khi chớp mắt, gương mặt nghiêm túc, đường nét xinh đẹp tinh xảo tựa như được tỉ mỉ tạo hình, La Thiên Như vốn chỉ muốn nhìn một chút, lại nhịn không được, nhìn thêm mấy lần.
“Được rồi.” Giang Tĩnh Bạch ký hai nét trên văn kiện, đóng bút máy lại, nói: “Cứ sắp xếp như vậy đi.”
La Thiên Như gật đầu: “Vâng.”
Giang Tĩnh Bạch khép văn kiện lại đưa cho cô, La Thiên Như tiếp nhận, cắn môi, dường như muốn nói điều gì.
“Còn có việc?” Giang Tĩnh Bạch ngước mắt, bình tĩnh nhìn cô, đôi mày sắc sảo như đâm vào cô khiến toàn thân đau lên, khí thế lạnh thấu xương đột nhiên ập tới, La Thiên Như nuốt nước miếng: “Không, không có việc gì.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Cô La đi thong thả.”
La Thiên Như cắn môi, ra khỏi văn phòng.
Trợ lý Tiếu nhìn La Thiên Như đi ra có chút không yên tâm, nhưng Giang Tĩnh Bạch không gọi, cô cũng không dám tùy tiện gõ cửa, đợi đến giờ gọi đồ ăn trưa mới vào văn phòng.
“Giang tổng, bữa trưa của ngài vẫn như cũ sao?”
Giang Tĩnh Bạch nhìn đồng hồ: “Ra ngoài ăn.”
Trợ lý Tiếu gật đầu: “Vừa rồi cô La...”
“Không có việc gì.” Giang Tĩnh Bạch đặt bút máy xuống, khép tài liệu: “Đi thôi.”
Cô đứng lên, trợ lý Tiếu lập tức theo sau, khi hai người vào thang máy, Giang Tĩnh Bạch do dự vài giây, vẫn là gọi cho Ngư Hi.
“Ăn cơm chưa?” Giọng nói dịu dàng, trợ lý Tiếu lập tức thức thời đứng sang một bên.
Ngư Hi vừa quay xong, chưa được nghỉ ngơi: “Vẫn chưa.”
“Lát nữa phải quay tiếp.”
Thanh âm có chút mệt mỏi, Giang Tĩnh Bạch nghe mà đau lòng: “Mình đến được không?”
Ngư Hi ngẩn người: “Cậu đến làm gì?”
Sau đó cười: “Không cần tới xem đoàn phim đâu.”
Giang Tĩnh Bạch hạ giọng: “Không xem đoàn phim, mình chỉ là nhớ cậu.”
Cô trịnh trọng nói ra những lời này, khiến khuôn mặt Ngư Hi trong nháy mắt đỏ ửng, ho khẽ: “Ừ, ừ.”
Rất lâu mới trả lời được vài câu, cuối cùng Ngư Hi cắn môi: “Tùy cậu thôi.”
Giang Tĩnh Bạch nghe vậy nâng khóe môi lên, đuôi mày tràn đầy vui vẻ, sắc mặt hạnh phúc, trợ lý Tiếu đứng bên cạnh cô, cảm thấy từng đợt gió xuân kéo tới.
Thật tốt.
Thấy Giang tổng cười như vậy, cô cảm thấy, yêu đương thật tốt.
Hai người ra khỏi thang máy, trợ lý Tiếu chủ động hỏi: “Giang tổng, đi đâu ạ?”
Giang Tĩnh Bạch không chần chừ nói: “Đến đoàn phim.”
Trợ lý Tiếu không hỏi là đoàn phim nào, chỉ gật đầu: “Vâng.”
Hai người vừa đi vừa nói. Ra ngoài, trợ lý Tiếu đi lấy xe, Giang Tĩnh Bạch đứng ngoài cửa.
“Kia không phải Giang tổng sao?”
Lâm Mộc Sâm hỏi: “Thiên Thiên, lịch trình của em được ký chưa?”
La Thiên Như nhìn theo ánh mắt của anh ta, Giang Tĩnh Bạch đang đứng ngoài đại sảnh, mặt trời vẩy nắng trên người cô, thêm vài tầng vệt sáng, chiếu lộng lẫy bộ đồ công sở màu kem trên người, tóc dài vẫn xõa sau lưng, gió lạnh thổi qua, nâng lên một đường cong rất nhỏ, cô ấy đưa lưng lại, dáng người cao gầy hiện rõ qua lớp trang phục công sở, vai nhỏ eo thon, hai chân thon dài, bước trên một đôi giày cao gót cùng màu, lưng ưỡn thẳng, chỉ vẻn vẹn đứng ở đó, khí thế mà ung dung.
Lâm Mộc Sâm đang định nói chuyện với La Thiên Như bên cạnh, nghiêng đầu, phát hiện không thấy người.
“Thiên Thiên...”
La Thiên Như đã đi đến cửa, dừng lại sau lưng Giang Tĩnh Bạch, cẩn thận dò xét, rồi gọi: “Giang tổng.”
Giang Tĩnh Bạch quay đầu, dịu dàng trên khuôn mặt còn chưa kịp che giấu, vẻ vui mừng giữa đôi mày vẫn hiện rõ ràng, ánh mắt hạnh phúc, biểu cảm mềm mại, so với khí thế độc đoán lạnh thấu xương khi còn trong văn phòng khiến cô không dám nói lời nào, quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau.
La Thiên Như lập tức ngây ngẩn.
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Giang Tĩnh Bạch.
Có chút say lòng người.
Thấy người đứng sau nhìn mình chằm chằm, Giang Tĩnh Bạch giấu dịu dàng đi, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt: “Cô La.”
“Có chuyện gì không?”
La Thiên Như sững sờ vài giây, ấp úng: “Không, không có việc gì.”
“Nhìn thấy ngài nên muốn chào hỏi.”
Giang Tĩnh Bạch tự nhiên gật đầu, trợ lý Tiếu lái xe dừng trước cửa, chạy nhanh đến chỗ Giang Tĩnh Bạch, nhỏ giọng nói: “Giang tổng, xe đã chuẩn bị xong.”
“Ừ.” Giang Tĩnh Bạch nhàn nhạt đáp lại, nghiêng đầu: “Cô La, tôi đi trước.”
La Thiên Như lập tức gật đầu như giã tỏi: “Vâng, ngài đi.”
Giang Tĩnh Bạch bước giày cao gót lên xe, gót giày chạm vào gạch men phát ra tiếng vang thanh thúy, như thể đập vào trong lòng La Thiên Như, ngực cô không khỏi bắt đầu thình thịch nhảy lên.
Lên xe, trợ lý Tiếu thoáng gật đầu cùng La Thiên Như xem như chào hỏi, rồi nghênh ngang rời đi.
Phía sau, La Thiên Như vẫn nhìn theo chăm chú, Lâm Mộc Sâm khó hiểu đi đến bên cô, hỏi: “Thiên Thiên, em sao thế?”
Không phải trước kia sợ Giang Tĩnh Bạch nhất sao?
Sao bỗng nhiên lại dám đến gần?
La Thiên Như nhướng mày: “Không có gì, đi thôi.”
Hai bóng người rất nhanh rời khỏi cửa đại sảnh, trước khi đi, La Thiên Như còn không quên nhìn về hướng Giang Tĩnh Bạch vừa đi khỏi.
Giang Tĩnh Bạch dựa vào lưng ghế sau, hơi nhắm mắt, vẻ mặt nghiêm túc, trợ lý Tiếu nhìn cô qua gương chiếu hậu, mở miệng: “Giang tổng.”
“Cô La dường như vẫn chưa từ bỏ địch ý.”
Dù sao trước kia khi Hồ tổng còn ở đây, La Thiên Như nửa năm cũng chưa chắc tới văn phòng tổng giám đốc một lần, nhưng giờ đây lại liên tục đến thăm, lần trước còn vì liên quan đến Ngư Hi mà gây khó dễ cho Giang Tĩnh Bạch ở hội đồng quản trị.
Tính tình tiểu thư lớn như vậy, nếu có thể từ bỏ ý đồ thì không giống La Thiên Như.
Giang Tĩnh Bạch không nặng không nhẹ hắng giọng: “Tôi biết.”
“Lái xe đi.”
Trợ lý Tiếu thức thời không lên tiếng nữa.
Hai người đến đoàn phim khi vẫn chưa quay xong, người phụ trách nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch liền ngây như phỗng, vẫn là trợ lý Tiếu chủ động chào hỏi, người kia mới phản ứng được.
“Sao Giang tổng lại đến rồi.”
Tuy rằng bộ phim này là do Kính Âu bỏ vốn, nhưng số lần Giang Tĩnh Bạch đến quả thật không nhiều lắm, trước đấy quay cảnh trường học đã tới hai lần. Giang Tĩnh Bạch trả lời: “Nghe nói sắp quay xong, tôi đến nhìn xem.”
Người phụ trách cười: “Còn khoảng một tuần nữa.”
“Quả thật là sắp kết thúc rồi.”
Nhà sản xuất cũng đến chào hỏi cùng Giang Tĩnh Bạch.
Chỉ có đạo diễn đang nghiêm túc nhìn về phía trước.
Trợ lý Tiếu ngăn cản mọi người đến “thỉnh an”, Giang Tĩnh Bạch đi về phía đạo diễn, đạo diễn nhìn thấy cô liền chuẩn bị chào hỏi, Giang Tĩnh Bạch đưa tay, đạo diễn Triệu gật đầu, hai người cùng nhìn về phía Ngư Hi trước ống kính.
Ngư Hi đã hoàn toàn không còn mang dáng vẻ như khi vừa mới đi làm, giờ đây cô ngồi trước bàn làm việc, như thể một người cầm lái chi phối vận mệnh của công ty.
“Quản lý Triệu, bên kia vừa gọi đến, hủy bỏ hợp tác.”
Ngư Hi nghiêng đầu nhìn người nọ: “Vì sao?”
Giọng nói hoàn toàn khác bình thường.
Chất giọng thanh thúy khi diễn đã hơi chút trầm hơn, hiển nhiên phim sẽ có lồng tiếng và chỉnh sửa hậu kỳ, nhưng ở hiện trường, cô vẫn luôn hướng đến sự hoàn hảo, ngay cả giọng nói cũng cần phù hợp tiêu chuẩn.
Dưới khí thế mạnh mẽ, trợ lý rất nhanh được cô dẫn dắt nhập vai.
Diễn viên mới ở giai đoạn đầu cần nhất là tiền bối có thể dẫn dắt mình như vậy, nhưng người có thể gánh vác được vai diễn quả thật không nhiều.
“Cắt!”
“Biểu cảm không đúng, bổ trang.”
Thợ trang điểm nhanh chóng đi đến trước ống kính, đạo diễn Triệu quay người nói với Giang Tĩnh Bạch: “Giang tổng, cô ăn trưa chưa?”
Giang Tĩnh Bạch mở miệng: “Không vội.”
“Tôi xem tiến độ trước.”
Vẻ mặt giải quyết việc chung, đạo diễn Triệu chợt cảm thấy áp lực rất lớn, gật đầu: “Được rồi.”
Nói xong liền gọi trợ lý lý, chuẩn bị bảo trợ lý đặt nhà hàng, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu: “Không cần phiền, tôi sẽ ăn ở đoàn phim.”
Đạo diễn Triệu: “Được rồi.”
Để Giang Tĩnh Bạch ở đoàn phim ăn cơm hộp?
Đạo diễn Triệu cảm thấy sự nghiệp làm đạo diễn của mình đã đạt được thành tựu mới.
Nhưng lãnh đạo đã dặn dò như vậy, ông cũng chỉ có thể nghe theo.
“Chuẩn bị xong chưa, chúng ta quay lại một lần.”
“Chú ý vẻ mặt.” Đạo diễn Triệu nói với diễn viên mới, người nọ gật đầu lia lịa.
Lần này không ngoài ý muốn liền qua, đạo diễn Triệu hài lòng thở phào: “OK!”
“Nghỉ ngơi đi, mọi người chuẩn bị ăn trưa.”
“Vậy Giang tổng...”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Không cần bắt chuyện với tôi.”
“Cứ tùy ý.”
Đạo diễn Triệu há miệng.
Cô ấy ở đây, sao ông có thể tùy ý chứ?
Đạo diễn Triệu còn muốn nói điều gì, Ngư Hi đã đi đến, gọi: “Giang tổng.”
“Tôi muốn nói chuyện với ngài về chương trình.”
“Được chứ.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Đương nhiên.”
Đạo diễn Triệu không ngừng nói: “Được, để tôi chuẩn bị phòng nghỉ cho hai người.”
“Làm phiền đạo diễn Triệu rồi.”
Đạo diễn Triệu tỏ ra thoải mái: “Không phiền.”
Giang Tĩnh Bạch cứ đứng đây mới gọi là phiền.
Ông nhìn sang trợ lý, trợ lý ngầm hiểu, chạy đi chuẩn bị, trợ lý Tiếu nói: “Giang tổng, chúng ta đi trước thôi.
Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi, hai người nhìn nhau vài giây, Ngư Hi nói: “Ngài đi trước đi, tôi phải đi thay quần áo.”
“Ừ.”
Hai người giao lưu ngắn gọn, Giang Tĩnh Bạch được dẫn đến phòng nghỉ, đạo diễn Triệu muốn đặt bữa trưa cho cô, trợ lý Tiếu cười: “Không cần, Giang tổng không kén ăn, cơm hộp là được.”
Đạo diễn Triệu lúng túng, kéo trợ lý Tiếu thì thầm hỏi: “Vậy được không? Tôi đi mua một phần riêng cho Giang tổng?”
“Thật sự không cần.” Trợ lý Tiếu nhìn đạo diễn Triệu đang tỏ ra cũng kính: “Giang tổng chỉ đến kiểm tra mà thôi, ngài không cần quá để ý.”
“Ngài đi dùng cơm đi, nơi này cứ để tôi.”
Đạo diễn Triệu nghe vậy đành nói: “Vậy có chuyện gì cứ việc gọi tôi.”
Trợ lý Tiếu cười: “Vâng.”
Đạo diễn Triệu nói xong, chào Giang Tĩnh Bạch rồi ra ngoài.
Cửa khép lại, Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống sô pha đợi Ngư Hi.
Ngư Hi trở lại phòng thay đồ, Chung Thần đi sau cô mấy lần muốn lên tiếng, cuối cùng chỉ im lặng hỏi: “Hi Hi, sao Giang tổng lại đến đây?”
“Đến gặp chị.” Ngư Hi thản nhiên: “Có vấn đề sao?”
Cửa mở ra, Đào Ỷ Đồng đi vào, Chung Thần ho khẽ: “Đương nhiên không có vấn đề, chị thay đồ xong rồi ra ngoài thôi.”
Ngư Hi nghe giọng cô ấy có chỗ không đúng, cũng không nói nữa, đến khi thay quần áo xong ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Đào Ỷ Đồng đang ngồi trước gương tẩy trang.
Thấy Ngư Hi đi ra, Đào Ỷ Đồng tháo khuyên tai xuống, chào hỏi: “Hi Hi.”
“Nghe nói Tĩnh Bạch đến.”
Vừa rồi cô luôn ở trong lều nghỉ ngơi, không phải đến điểm quay, nghe được mấy người trong lều nói mới biết.
Ngư Hi gật đầu: “Ừ, vừa đến.”
Đào Ỷ Đồng lại nói: “Vậy lát nữa cậu muốn cùng ra ngoài ăn một bữa không?”
Ngư Hi tẩy trang, bình thản nói: “Tại sao phải ăn một bữa cùng nhau?”
Cô nghiêng đầu: “Cậu đi hẹn hò mang theo bóng đèn có vui không?”
Khóe môi Đào Ỷ Đồng khẽ mở, còn chưa lên tiếng, Ngư Hi lại nói tiếp: “Cô Đào, tôi thật sự không hiểu cậu muốn làm gì, cũng không muốn biết, nhưng về sau vẫn ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, tôi muốn nói rõ ràng.”
“Trước kia cậu nói không thích Giang tổng, tôi không biết thật hay giả, coi như là thật, cậu không muốn tôi ở bên cậu ấy, cảm thấy chúng tôi không hợp nhau, nhưng giờ đây chúng tôi đã ở bên nhau, cũng không phiền cậu hao tâm tổn trí, kết quả như thế nào, là chuyện giữa tôi và cậu ấy.”
“Trước kia cậu cũng đã nói, sẽ không lại can thiệp vào chuyện tình cảm của cậu ấy.”
“Còn nữa, Giang tổng thấy thẹn với cậu không phải là giả, muốn đền bù cho cậu cũng không phải là giả, nhưng tôi thì không, nên mời cậu xác định rõ vị trí của mình.”
“Về sau, ở trước mặt tôi, đừng nhắc đến cậu ấy.”
“Tôi không vui.”
Ngư Hi nói xong những lời này liền đứng dậy, soi gương, cảm thấy thỏa mãn mới cất bước rời khỏi, Chung Thần ở lại phía sau, không biết có nên đi theo không, cô do dự vài giây, vẫn quyết định đi theo, song bị gọi lại.
“Trợ lý Chung.” Đào Ỷ Đồng vừa tẩy trang vừa nói: “Giúp tôi lấy một hộp cơm.”
Chung Thần nhíu mày: “Trợ lý của chị đâu?”
Đảo Ỷ Đồng tẩy trang trên mắt, nói: “Đi xử lý xe.”
Chung Thần nghẹn lại, nghĩ quả thật không thấy trợ lý của cô ấy đi theo từ sáng, đành gật đầu: “Được rồi.”
Lại không nhịn được lắm miệng: “Chẳng phải chị nói không thích Giang tổng sao?”
“Vì sao còn muốn chọc giận Hi Hi?”
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô nhìn Đào Ỷ Đồng mang thêm hai phần địch ý.
“À.” Đào Ỷ Đồng khẽ cười: “Trợ lý Chung, có ai từng nói với em điều này chưa?”
Chung Thần nhíu mày: “Nói gì?”
Đào Ỷ Đồng tẩy trang xong đứng dậy, đến gần Chung Thần, so với Chung Thần cô cao hơn một chút, cảm giác áp bách kéo tới, Chung Thần không hiểu vì sao lùi về sau một bước, trước mắt vẫn là Đào Ỷ Đồng mỉm cười nhẹ nhàng, thái độ cũng rất mềm mại, nhưng lại cho cô cảm giác khác với bình thường.
“Có ai từng nói với em.” Đào Ỷ Đồng nói: “Tôi là người xấu chưa?”
Chung Thần bối rối.
Đào Ỷ Đồng xoay bả vai cô: “Đi lấy cơm hộp đi.”
Chung Thần hoàn hồn, trong lòng thầm mắng: Đồ dở hơi!
Đào Ỷ Đồng nhìn dáng vẻ bĩu môi không dám nói lời nào của cô ấy, cong môi.
Cô là người xấu.
Trong một đoạn tình cảm, là người xấu đảm nhiệm vai trò điều hòa.
Chung Thần ra khỏi phòng thay đồ không lâu liền đụng phải trợ lý Tiếu, thấy cô ấy cầm theo hai hộp cơm, đoán chừng là cho Ngư Hi cùng Giang tổng, cô chào hỏi: “Chào trợ lý Tiếu.”
Tiếu Tri Thu cười nhẹ: “Chào trợ lý Chung.”
Chung Thần nhìn nụ cười của cô ấy, cảm thấy thoải mái hơn, cảm giác mất tự nhiên khi ở cùng Đào Ỷ Đồng rốt cuộc dịu xuống, cô hỏi: “Là cho Ngư Hi sao?”
“Có cần tôi đưa qua không?”
Trợ lý Tiếu lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ mang đến.”
“Tôi đi trước.”
Chung Thần gật đầu, trợ lý Tiếu bê hai hộp cơm gõ cửa phòng nghỉ của Giang Tĩnh Bạch, bên trong, hai người đang ngồi trên sô pha, trợ lý Tiếu đi vào đặt hộp cơm xuống: “Giang tổng, cô Ngư, mời chậm dùng.”
“Ừ.” Giang Tĩnh Bạch ngước mắt: “Cô ra ngoài trước đi.”
Trợ lý Tiếu cười đi ra ngoài.
Cửa khép vào, phòng nghỉ yên tĩnh trở lại, Ngư Hi mở hộp cơm, cô bận rộn đến trưa đã có chút đói bụng, Giang Tĩnh Bạch ngồi bên cạnh nhìn hành động của cô, giúp cô tách đôi đũa dùng một lần, đặt bát canh xuống cạnh hộp cơm của cô.
Ngư Hi cúi đầu múc một thìa canh uống, còn phát ra âm thanh.
“Mình vừa nói rõ cùng Đào Ỷ Đồng.”
Giang Tĩnh Bạch tách đôi đũa của mình, cúi đầu: “Nói rõ cũng tốt.”
Sắc mặt không dao động, thanh âm như thường, Ngư Hi nhìn cô, nói thêm: “Tối qua, mình không nên giận cậu.”
Tuy rằng không kiềm chế được, nhưng quả thật Giang Tĩnh Bạch không làm gì sai.
“Lần sau mình sẽ chú ý.”
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, nhớ đến vẻ tức giận hờn dỗi của người ấy, nhớ đến cuộc trò chuyện trong xe cùng hành động kia, cô rũ mắt: “Không sao.”
Trong lòng cô thầm bổ sung một câu.
Thỉnh thoảng --- cũng có thể giận.
Ngư Hi hiển nhiên không thể nghe được lời trong lòng cô, im lặng, rồi tiếp tục ăn cơm.
Hồi lâu sau.
“Mẹ mình thật sự không tìm cậu gây khó dễ?” Khuôn mặt cô tràn đầy không tin: “Đừng nói dối.”
Giang Tĩnh Bạch gắp mấy hạt cơm, gật đầu: “Có tìm.”
Câu trả lời hoàn toàn khác lần trước, Ngư Hi cau mày, Giang Tĩnh Bạch lại nói: “Nhưng mình sẽ xử lý.”
Đôi mày xinh đẹp của Ngư Hi khép lại càng chặt, cô cắn đũa nói: “Cậu có thể xử lý được không?”
Không phải cô không tin Giang Tĩnh Bạch, chỉ là cô hiểu rất rõ thế lực của mẹ cô cùng năng lực của Toàn Cầu, Kính Âu nếu so cùng, chỉ là lấy trứng chọi đá.
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Không nhất định.”
Cô dùng giấy lau khóe môi, nhìn Ngư Hi, vẻ mặt bình tĩnh: “Ngư Hi, mình không muốn lừa dối cậu.”
“Mình quả thật không thể cam đoan sẽ hoàn toàn giải quyết nan đề mẹ cậu cho.”
Cô nắm lấy tay Ngư Hi: “Nhưng lần này, mình sẽ không buông cậu ra.”
Ngư Hi cắn môi: “Bà ấy làm gì?”
“Uy hiếp cậu?”
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: “Không có.”
Nhưng sau này sẽ có hay không, cô cũng không xác định được, Giang Tĩnh Bạch thấy Ngư Hi lo lắng, vuốt tóc rơi trên trán cô: “Tình huống trước mắt, mình vẫn có thể xử lý, cậu không cần để ý.”
“Đợi đến khi mình thật sự không xử lý được.”
Ngư Hi nhìn cô chằm chằm: “Thật sự không xử lý được, cậu sẽ là gì?”
Giọng nói vô thức lộ ra căng thẳng, sắc mặt cũng cứng lại, Giang Tĩnh Bạch cười: “Thật sự không xử lý được, mình liền mặc kệ.”
“Dẫn cậu đi bỏ trốn.”
Ngư Hi bị lời nói không đứng đắn chọc cười, một tay cầm đũa, tay kia được Giang Tĩnh Bạch nắm chặt, cô muốn rút về: “Mình sẽ không bỏ trốn cùng cậu.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Vậy không được, cậu đã đồng ý rồi.”
Ngư Hi ngước mắt: “Mình đồng ý với cậu bao giờ?”
Giang Tĩnh Bạch nghiêm túc nói: “Bây giờ.”
“Ngư Hi, cậu có nguyện ý bỏ trốn cùng mình không?”
Ngư Hi nghe đến đây, đầu mũi không hiểu sao đau xót, cô hy vọng Giang Tĩnh Bạch tám năm trước đã nói những lời này, nếu như khi đó cô ấy nói vậy, liệu có phải hai người sẽ không bỏ lỡ tám năm?
Nhưng tám năm trước, nếu Giang Tĩnh Bạch nói với cô những lời này, đâu khác gì lăng trì cô.
Giang Tĩnh Bạch cũng không thể bất hiếu như vậy.
Giờ phút này, Ngư Hi bỗng nhiên hiểu ra lựa chọn trước kia của cô ấy, tuy rằng vẫn còn oán trách, nhưng cô đã bắt đầu dần hiểu được. Giang Tĩnh Bạch thấy cô rất lâu không mở miệng, chỉ cúi đầu, nhỏ tiếng hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Ngư Hi trả lời: “Muốn khóc.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, khóe mắt đỏ hoe nói: “Mình muốn khóc, làm sao bây giờ?”
Giọng nói có chút nghẹn ngào.
Giang Tĩnh Bạch ngẩn ra, nắm lấy tay cô: “Sao bỗng nhiên lại muốn khóc?”
“Khó chịu.” Ngư Hi vỗ ngực: “Trong lòng buồn bực.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, suy nghĩ vài giây, tiến đến bên môi Ngư Hi, nhẹ nhàng hôn xuống: “Dễ chịu hơn chút nào không?”
Ngư Hi dừng tay vỗ ngực: “Cậu làm gì đấy?”
Giang Tĩnh Bạch mở miệng: “Làm hô hấp nhân tạo cho cậu.”
“Còn buồn bực không?”
Ngư Hi cắn môi, muốn nghiêm túc cự tuyệt, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của Giang Tĩnh Bạch, cô thấp giọng nói: “Còn một chút --- A ---”
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Nửa tiếng sau.
Ngư Hi: Được rồi được rồi, mình hết khó chịu rồi.
Giang Tĩnh Bạch: Nhưng mình khó chịu.
Ngư Hi:...