Liễu Ngọc Dao đến tổ chương trình vẫn như mọi khi, mang theo dáng vẻ cao ngạo cùng hơi thở người sống chớ gần, ánh mắt nhìn người khác đều khinh thường, chỉ là khi liếc đến Ngư Hi liền nhìn nhiều hơn, rồi lại thu về rất nhanh. Những người khác đều làm ra vẻ không có việc gì xảy ra, cười toe toét vui đùa chuyện khác.
Ngư Hi đứng sau mọi người, nghe Diêu Thanh hướng dẫn luật chơi.
Trò chơi buổi chiều gọi là xếp hình, một bức tranh chia thành hai mươi ba phần, mỗi người được cung cấp manh mối không giống nhau, người chiến thắng là người có thể tìm được bức tranh nguyên vẹn hoặc nhiều mảnh ghép nhất. Luật chơi đơn giản dễ hiểu, chỉ có manh mối --- là không dễ tìm cho lắm.
Xung quanh là đủ các loại hòn non bộ và kiến trúc xiêu vẹo, mảnh ghép chỉ lớn bằng bàn tay, manh mối cũng lác đác lưa thưa, sáu người tìm lung tung như ruồi không đầu. Ngư Hi nhìn hướng dẫn trên hòn đá, vẻ mặt bất lực, đây là muốn cô tìm trong đống thảm rồi.
Lần này không chia nhóm, sáu người mỗi người đều có manh mối, quy tắc cho phép trao đổi tin tức, cũng có thể cướp mảnh ghép, hết thời gian quy định, ai có thể thu thập đủ hoặc trên tay người nào có nhiều mảnh ghép nhất sẽ là người chiến thắng.
Ban đầu, hai mảnh ghép đầu tiên đều đặt ở nơi dễ thấy, mọi người đều dễ dàng tìm được, nhưng càng về sau cuộc tìm kiếm càng khó khăn, hiện giờ đã tìm được mười một mảnh, ngoại trừ Triệu Thanh Bình đã có ba mảnh, Ngư Hi, Liễu Ngọc Dao, Vương Ngữ Xuân có hai mảnh, Chu Hiểu và Trương Nhạc Nhạc chỉ có một mảnh. Thời gian đã qua một nửa, nếu vẫn không tìm được thêm, Triệu Thanh Bình chính là người thắng, những người khác đều nhìn chằm chằm anh ta, Chu Hiểu đang chờ thời cơ, suy nghĩ phải đi tiếp thế nào khi thời gian sắp kết thúc.
Ngư Hi ngồi xuống bên bụi cỏ cúi đầu tìm tòi, xung quanh có một hòn non bộ, vừa rồi cô đã nhìn qua một lần, không có mảnh ghép nào. Bên kia, Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân cũng trèo lên trèo xuống tìm khắp nơi, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Ngư Hi và Liễu Ngọc Dao.
Bầu không khí lần ghi hình này có chút lúng túng.
Theo lý thuyết, mọi người đã ghi hình đến tập thứ ba, gần như đã quen thuộc với nhau, có thể phóng khoáng, ai cũng biết cân nhắc nên nói gì và không nên nói gì, bầu không khí không nên lúng túng như vậy, nhưng sự việc hot search của Liễu Ngọc Dao trước đó không lâu đã đốt cháy toàn bộ cảm tình giả tạo mọi người đã vất vả vun đắp, nay phải quay về làm lại từ đầu.
Không ai biết Liễu Ngọc Dao nghĩ thế nào, có nghi ngờ đối tượng nào hay không, nên mỗi người lại có vẻ mặt khác nhau, cũng không dám cứ thế nói chuyện với cô.
Mọi người không giao lưu với cô, cô cũng lười giao tiếp với người ta, dứt khoát bận rộn thu thập mảnh ghép một mình.
Chỉ là lát nữa sẽ phải chạm mặt cùng Ngư Hi, nhìn thấy trên tay Ngư Hi vẫn là hai mảnh ghép, sắc mặt cô dịu đi không ít.
Dường như nhận ra ánh mắt nhìn mình, Ngư Hi ngẩng đầu cười nhẹ: “Ngọc Dao, tìm được mấy mảnh rồi.”
Máy quay hướng đến, Liễu Ngọc Dao cười rạng rỡ: “Hai mảnh, cậu thì sao?”
Nói xong đi đến bên cạnh Ngư Hi, Ngư Hi theo bản năng thu mảnh ghép về: “Giống cậu.”
Bị nhìn ra ý đồ, Liễu Ngọc Dao từ bỏ ý định tập kích, mặt mày hớn hở nói: “Đi thôi, chúng ta sang bên kia nhìn.”
Hoàn toàn là dáng vẻ chị em tốt, Trương Nhạc Nhạc cùng Vương Ngữ Xuân bên kia nhìn nhau, cũng đi đến: “Không tim được, chị Thanh, thật sự có hai mươi ba mảnh sao?”
“Em nghi ngờ là chị lừa em!”
Hiện trường vang lên tiếng cười của Diêu Thanh, cô nói: “Đương nhiên rồi, nhìn mọi người khổ cực như vậy, tiết lộ một chút, những mảnh còn lại không phải từng cái một.”
“!!!”
Những lời này vừa nói xong, Trương Nhạc Nhạc cùng Vương Ngữ Xuân nhìn nhau, lập tức hiểu ra, Ngư Hi cũng ngừng vài giây, rõ ràng ý tứ trong đó, bốn người vừa đứng cùng một chỗ lập tức tản ra. Chu Hiểu vẫn chưa đi tới nói thầm: “Sao vậy nhỉ?”
Triệu Thanh Bình ở bên cạnh cười: “Cậu đưa mảnh ghép cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết sao vậy.”
Chu Hiểu cất cao giọng: “Anh đừng mơ!”
Cả sáu người đều dừng lại tìm kiếm. Ngư Hi vẫn ngồi bên bụi cỏ khi nãy, nếu manh mối dành cho cô là hòn đá, vậy đơn giản chỉ có hai nơi, con đường bằng đá hoặc hòn non bộ, chỉ hai nơi này là có đá. Nghĩ đến đây, cô nhấc bước đi về phía hòn non bộ bên kia. Liễu Ngọc Dao vẫn luôn chú ý đến Ngư Hi nhìn thấy cô di chuyển cũng lập tức lại gần. Ánh mắt Ngư Hi liếc qua bóng dáng của đối phương cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn quanh hòn non bộ một vòng, tiếp đó hai tay khẽ chống, leo lên mép hòn non bộ. Liễu Ngọc Dao nhìn hành động của cô, khẽ cắn môi, cũng leo lên theo.
Hòn non bộ rất lớn, Ngư Hi ở phía trước kiểm tra, Liễu Ngọc Dao vừa nhìn phía sau vừa chú ý đến hướng đi của cô, chuẩn bị cướp mảnh ghép trên tay cô bất cứ lúc nào. Hai tập liên tiếp đều thua, cơn tức này thật sự nuốt không trôi, từ tập hai đã thỉnh thoảng thấy tức, nghĩ đến Ngư Hi lại càng bực hơn, nhớ đến việc chính mình vỗ tay phất cờ cổ vũ cho người kia, cô hận không thể đập chết bản thân, vậy nên ở tập ba này, bất kể thế nào cũng không được để Ngư Hi thắng!
Ai thắng cũng được, nhưng không thể là cô ta!
Ôm suy nghĩ này nên từ khi hoạt động mới bắt đầu đến hiện tại, ánh mắt của cô hiếm khi rời khỏi Ngư Hi, một mực chú ý đến cử động của cô ấy, sợ cô ấy sẽ lén lút tìm ra mảnh ghép lúc mình không hay.
Liễu Ngọc Dao vượt lên trước một bước đứng sau lưng Ngư Hi, vươn tay đến chỗ người kia vừa nhìn. Liếc thấy đối phương sắp chạm đến, Ngư Hi lập tức níu tay cô lại, hai người đứng trên hòn non bộ, hai cơ thể đều có chút nghiêng ngả, cũng may đứng vững nên không bị ngã xuống. Liễu Ngọc Dao giật khóe môi với Ngư Hi, thừa dịp Ngư Hi không để ý liền thoát khỏi tay cô, với đến khe hở. Ngư Hi muốn ngăn cản, nhưng với tư thế này nếu vẫn tranh đoạt thì sẽ thành ôm lấy Liễu Ngọc Dao, nhìn vừa thân mật vừa không đứng đắn. Cô cắn răng, trơ mắt nhìn Liễu Ngọc Dao đẩy lớp cỏ khô trên khe hở, sau đó --- “A!!!”
Liễu Ngọc Dao thình lình ném nhúm cỏ khô trên tay, sợ đến nỗi trực tiếp ôm chặt người bên cạnh, trên tay dường như vẫn còn nhiệt độ lạnh như băng, khiến cô sợ tới mức run cầm cập. Thân mình Ngư Hi cứng đờ, nghe thanh âm từ phía sau truyền đến: “Không sao chứ, có chuyện gì vậy?”
Diêu Thanh leo đến bên cạnh hai người, sắc mặt Liễu Ngọc Dao trắng bệch chưa bình tĩnh lại, vẫn ôm Ngư Hi không buông tay. Ngư Hi tỏ ra tự nhiên, cười với Diêu Thanh: “Không có gì, cô ấy không cẩn thận chạm phải những thứ khác.”
Cả người Liễu Ngọc Dao run lên, ánh mắt quét qua nơi vừa rồi, gương mặt phô trương những ngày qua giờ phút này đã trắng bệch, khóe mắt đỏ hoe, hai tròng mắt lấp lánh, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Còn là sợ hãi không nhẹ.
Diêu Thanh đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Dao an ủi: “Ngọc Dao sao vậy? Em nhìn thấy gì?”
Trong lúc nói chuyện, mấy người khác cũng đã đi đến vây quanh dưới hòn non bộ, Diêu Thanh đỡ Liễu Ngọc Dao từ từ đi xuống, rồi dùng cành khô đẩy ra nơi Ngư Hi đang nhìn.
Những người khác cùng hít vào một hơi.
Là một con rắn.
Hiển nhiên đang ngủ đông, nhưng thình lình nhìn thấy như vậy, thật sự có thể bị dọa chết!
Liễu Ngọc Dao không có tự tin để nhìn lần thứ hai, tuy rằng hành động khi nãy cực kỳ mất mặt, nhưng trong tình huống vừa rồi cô vốn dĩ không nghĩ được nhiều như vậy, không nhảy từ trên hòn non bộ xuống đã là rất giữ hình tượng rồi.
“Được rồi được rồi không có việc gì.” Diêu Thanh ném cành khô sang một bên: “Mọi người tiếp tục đi.”
Nói xong nhảy xuống đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Dao: “Ngọc Dao, chị đưa em sang bên kia nghỉ ngơi nhé?”
Liễu Ngọc Dao vẫn kinh hoàng vô định, gật đầu: “Vâng.”
Cô đi theo Diêu Thanh đến nơi nghỉ ngơi, trên tay dường như vẫn còn cảm giác vừa mới chạm phải, ruột gan quay cuồng muốn nôn ra, nhưng máy quay đều đang hướng về phía mình, cô đành cắn răng chịu đựng.
Liễu Ngọc Dao hít sâu mấy hơi, còn chưa kịp nói với Diêu Thanh mình đã chuẩn bị xong liền thấy Ngư Hi đang từ nơi cách đó không xa lại gần, nghĩ đến hành động mất mặt vì sợ hãi của mình vừa rồi, cô liền âm thầm cắn răng quay mặt đi.
Trước mặt có một túi ô mai nhỏ đưa tới, Liễu Ngọc Dao ngẩn người.
Cô ngẩng đầu nhìn Ngư Hi, thấy vẻ mặt cô ấy vẫn như thường, vẫn là biểu cảm trong trẻo lạnh lùng như mọi khi, giọng nói thanh thúy lưu loát: “Cầm lấy đi.”
“Bây giờ chắc cô rất buồn nôn, ăn một chút sẽ đỡ hơn.”
Liễu Ngọc Dao nhìn túi ô mai đưa đến, lại nhìn vẻ mặt người kia mấy lần, đôi mi thanh tú của Ngư Hi khép lại, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng xao động, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Yên tâm, không có độc.”
“Không cần.” Liễu Ngọc Dao đẩy ra, cánh tay vừa đưa ra, dạ dày lại lộn một vòng, một tay cô che miệng, hít sâu, Ngư Hi vẫn đứng bên cạnh, vẻ mặt không gợn sóng, tư thế tự nhiên, chỉ là ánh mắt đã thêm sắc bén.
“Cầm lấy.” Ngư Hi đặt túi lên tay cô, quay người rời đi. Ngôn Tình Sủng
Liễu Ngọc Dao ở phía sau cắn răng: “Ngư Hi.”
Ngư Hi không quay lại, nghe giọng nói sau lưng.
“Sao lại giúp tôi.”
Quai hàm Ngư Hi căng chặt: “Cô Liễu, đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi không giúp cô.” Gương mặt xinh đẹp quay lại: “Tôi chỉ không muốn bị đồng đội cản trở mà thôi.”
“Với lại, sợ thứ gì đó, cũng không phải chuyện mất mặt gì.”
Liễu Ngọc Dao nhìn theo bóng dáng người kia lại một lần nữa đứng bên cạnh Vương Ngữ Xuân bắt đầu tìm kiếm mảnh ghép, rồi cúi đầu nhìn túi ô mai nhỏ trên tay mình, bỗng chốc nhớ lại khi ghi hình tập đầu tiên, cô ấy nắm lấy tay mình cố gắng bình tĩnh, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe sáng lấp lánh.
Công cuộc tìm kiếm mảnh ghép không kéo dài quá lâu, sắp sửa kết thúc, Liễu Ngọc Dao đứng phía sau mọi người, nắm túi ô mai trong tay, suy nghĩ rồi vẫn mở ra, lấy một viên bên trong đặt vào miệng.
Ô mai đặt trên đầu lưỡi, chua chua ngọt ngọt, cảm giác buồn nôn đỡ hơn không ít, sắc mặt của cô cũng dần khôi phục, đến khi Diêu Thanh tới hỏi thăm tình hình, cô lắc đầu: “Em không sao, tiếp tục quay đi ạ.”
Thấy trạng thái của Liễu Ngọc Dao đã đỡ hơn nhiều, Diêu Thanh đưa cô đi tiếp tục ghi hình. Không có chuyện gì xảy ra, buổi ghi hình chiều nay kết thúc mỹ mãn, người chiến thắng cuối cùng là Triệu Thanh Bình. Ngư Hi vỗ tay cùng mọi người, bên cạnh là Liễu Ngọc Dao dán mắt nhìn góc nghiêng của cô, khóe môi khẽ nhếch, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ dời mắt đi.
Thời điểm trở về khách sạn, Ngư Hi đi ở phía trước, Liễu Ngọc Dao đút tay trong túi, nghĩ vài giây rồi bước nhanh đến bên cạnh Ngư Hi, đưa túi ô mai cho cô, hừ nhẹ: “Trả cô.”
Vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo như cũ, Ngư Hi nghiêng đầu, nhìn túi ô mai đã bị mở ra, nhẹ nhàng nói: “Cho cô đấy.”
Liễu Ngọc Dao ngước mắt: “Tôi không cần.”
Ngư Hi cũng không ngoảnh mặt, nói: “Vậy thì ném đi.”
Giọng nói bâng quơ không thèm để ý chút nào, nhìn dáng vẻ này của đối phương, lửa giận bị đè xuống của Liễu Ngọc Dao lại bốc lên, cô bước nhanh đến bên thùng rác, tay nâng lên hai lần, cuối cùng cắn răng một cái, lại cất gói ô mai vào trong túi áo