Tiền Thải Hà đến vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của Ngư Hi, tuy rằng lời nói của Giang Tĩnh Bạch làm cô rất an lòng, nhưng tận mắt nhìn thấy thái độ của Tiền Thải Hà, bảo cô không lo lắng cũng khó.
Giang Tĩnh Bạch cũng không ép cô nhất định phải nghe lời mình, chỉ cố gắng chuyển đề tài.
Hai người ăn trưa xong, Ngư Hi ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hai tay vòng lấy đầu gối, vẻ mặt nhẹ nhàng. Khi Giang Tĩnh Bạch cầm đĩa hoa quả vào phòng liền nhìn thấy mái tóc dài của người kia đang phất lên.
Ngư Hi trước kia vui tươi trong sáng, cực ít khi trầm mặc, giống như ánh mặt trời sưởi ấm cho mọi người xung quanh, khoảng thời gian tốt đẹp đó chính là những năm tháng tuổi trẻ xanh tươi, nhưng Ngư Hi hiện tại, rốt cuộc vẫn khác khi ấy.
Bắt đầu im lặng, bắt đầu che giấu tâm sự, Giang Tĩnh Bạch vô cùng đau lòng trước sự thay đổi của cô ấy, cô hy vọng có thể nhìn thấy Ngư Hi vô lo nhiều hơn, nhưng cũng biết rõ, đây chỉ là hy vọng xa vời.
Những gì cô có thể làm ở hiện tại chỉ là cố gắng hết sức để cô ấy cười nhiều hơn, giúp cô ấy vượt qua mọi chuyện.
Ngư Hi mặc áo ngủ màu trắng dày dặn, tóc dài xõa sau lưng, cửa sổ mở một khe hở, có gió lạnh thổi vào, mái tóc bay lên, để lộ ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt không có biểu cảm gì khác, trong trẻo mà lạnh lùng.
“Ngư Hi.” Giang Tĩnh Bạch đặt đĩa hoa quả xuống bàn, đưa một miếng cho cô: “Ăn không?”
Ngư Hi liền cắn miếng táo người kia đưa đến, ngọt ngọt, chua chua.
Giang Tĩnh Bạch lại xiên một miếng cho cô: “Chương trình sắp lên sóng rồi?”
Lúc này Ngư Hi mới nhớ đến chương trình, cô rũ mắt cười: “Ừ.”
Nói rồi liền chuẩn bị nhảy xuống từ bệ cửa sổ, Giang Tĩnh Bạch kéo cổ tay cô, hé môi: “Mình mang máy tính qua.”
Động tác của Ngư Hi ngừng lại, nhìn Giang Tĩnh Bạch ra khỏi phòng rồi lại ôm máy tính trở về, lo lắng hiện trên đôi mày dịu đi vài phần, được rồi, có Giang Tĩnh Bạch ở đây, vì sao cô phải lo lắng?
Chỉ cần người ấy không từ bỏ mình, không bỏ rơi mình, người khác nghĩ như thế nào cũng chẳng quan trọng.
Khóe mắt Ngư Hi bỗng nhiên thấy đau, đầu mũi chua xót, đôi mắt nhìn màn hình có chút nhòe đi, cô bảo Giang Tĩnh Bạch rút hai tờ giấy lau bên cạnh cho mình, vừa cúi đầu vừa khàn khàn nói: “Trời lạnh, hình như bị cảm.”
Giọng nói dinh dính không rõ lời.
Giang Tĩnh Bạch ngồi bên cạnh cô, đóng cửa sổ lại: “Vậy đừng hóng gió.” Cô thản nhiên nói: “Bị ốm không tốt.”
Ngư Hi lau hết nước mới đặt giấy xuống bên cạnh, Giang Tĩnh Bạch ngồi tựa bên cô trên bệ cửa sổ, đặt máy tính lên chân mình, Ngư Hi dựa vào vai cô, nhìn thời gian trên màn hình đang đếm ngược đến giờ phát sóng.
Đúng ba giờ, trên màn hình hiện lên lời nói đầu của Trái Cây Vui Vẻ, bình luận lập tức bắn ra.
--- Á á á tôi là người đầu tiên ư? Người đầu tiên thổ lộ với Ngư Hi!
--- Dao Dao ơi! Yêu chị!
--- Thích Nhạc Nhạc, ôm Nhạc Nhạc đáng yêu một cái. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
--- Xuân Xuân mình đến đây.
Fans các nhà lập tức xâm chiếm bình luận, màn hinh còn chưa đến tình trạng bị lấp đầy, Ngư Hi liền nhìn thấy hình ảnh mình khi mới vào chương trình, mấy người trong phòng ngó nghiêng, Diêu Thanh cười nói: “Thành viên cuối cùng đến rồi!”
Cô cầm hành lý đi vào, trò chuyện cùng mọi người, bầu không khí trở nên ấm áp, chỉ là Liễu Ngọc Dao lại ở một bên mặt không biểu cảm, mỗi khi máy quay hướng đến đều thấy gương mặt khó ở của cô ấy.
--- Liễu Ngọc Dao bị làm sao thế? Vênh vênh váo váo?
--- Không muốn tham gia thì đừng tham gia, cứ làm ra vẻ người khác nợ mình tiền làm giề?
--- Đúng, nhìn thấy Liễu Ngọc Dao liền khó chịu, ỷ vào giá trị bản thân mà huênh hoang?
--- Lầu trên câm miệng được không? Hôm đó Dao Dao có rất nhiều thông cáo, chắc chắn cực kỳ mệt, cũng không phải cố ý làm giá, sao phải xấu tính như vậy?
Chương trình còn chưa bắt đầu, người hâm mộ đã kéo đến, phần lớn đều là fans của Liễu Ngọc Dao đang chửi nhau cùng cư dân mạng, nhưng khi chiếu đến hình ảnh của ngày hôm sau, sắc mặt Liễu Ngọc Dao đã dịu đi rất nhiều.
Nguyên nhân là cô ấy có ít hình ảnh, hơn nữa Liễu Ngọc Dao đã tham gia nhiều chương trình giải trí, dù không vui cũng biết dùng vẻ mặt gì để đối diện, vậy nên sau hai mươi phút phát sóng, bình luận lại thay đổi một vòng mới.
--- Đứa nào nói Dao Dao huênh hoang đấy? Không phải cô ấy rất tích cực tham gia hoạt động sao?
--- Đúng thế, vịt con Dao Dao đáng yêu!
--- Trạng thái của Liễu Ngọc Dao tuy rằng không ổn, nhưng cũng không quá phận, xem thử đi.
--- Đậu má đến nhà ma rồi há há há tôi chưa từng được xem thám hiểm nhà ma, tập này hấp dẫn đấy!
--- Tôi chỉ muốn biết vì sao Ngư Hi lại khóc thôi.
Ngư Hi nhìn xuống, Giang Tĩnh Bạch ngồi cạnh lại đưa hoa quả đến, Ngư Hi cắn miếng táo, bỗng chốc nhớ lại chuyện mình khóc ở nhà ma, cô không biết tổ chương trình sẽ cắt nối biên tập bao nhiêu, nếu Giang Tĩnh Bạch xem được --- cậu ấy có đau lòng không?
Thừa dịp Giang Tĩnh Bạch đi rửa đĩa, Ngư Hi nói: “Mình vẫn muốn ăn, cậu gọt thêm cho mình đi.”
Giọng nói mềm mại có chút mất tự nhiên, Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, mấy giây sau gật đầu: “Ừa.”
Nói rồi cầm chiếc đĩa không ra ngoài, Ngư Hi nhìn màn hình, đã đến cảnh mọi người vào nhà ma, bình luận nhiều gấp đôi khi nãy, hình ảnh mạo hiểm kích thích vẫn luôn có thể hấp dẫn hứng thú của người xem.
Sau khi Giang Tĩnh Bạch đi, Ngư Hi giảm bớt âm lượng, ánh mắt liên tục nhìn ra cửa, tay tùy thời đặt trên chuột, đợi “làm ra vẻ” lơ đãng chuyển kênh bất cứ lúc nào.
Nhưng cô đã đoán sai, Giang Tĩnh Bạch không trở lại.
Ngư Hi nhìn màn hình, đã đến cảnh mình vào nhà ma, có lẽ vì cô có tác dụng điều hòa trong đoàn, nên ngoài ý muốn, cảnh của cô rất nhiều, fans một mực phấn khích kêu gào, những cư dân mạng khác cũng không cảm thấy phản cảm, chỉ thỉnh thoảng có hai ba kẻ chửi cô là đồ đồng tính cũng bị lướt qua rất nhanh, bình luận hài hòa.
Năm phút trôi qua, Giang Tĩnh Bạch vẫn chưa trở lại, tay cầm chuột của Ngư Hi đã đổ mồ hôi, thấy trên màn hình sắp đến cảnh mình sợ hãi, cô vẫn nhịn không được nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
Ngư Hi bước chân trần trên sàn nhà, không phát ra một chút tiếng động, cô khe khẽ mở cửa phòng, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đang đưa lưng về phía mình gọt hoa quả trong bếp. Ngư Hi lặng lẽ thở phào, vừa chuẩn bị thu hồi ánh mắt, chợt nhìn thấy động tác của Giang Tĩnh Bạch có chút kỳ lạ, quả trên tay đã gọt một nửa bị cầm thật chặt, thân mình cứng nhắc, Ngư Hi đẩy cửa phòng, lách người vào trong, từ từ đến gần Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch không phát hiện thấy Ngư Hi, ánh mắt vẫn đặt trên màn hình điện thoại, không bật bình luận, có thể thấy rõ ràng Ngư Hi khóc như hoa lê trong mưa cùng sự tuyệt vọng trong đáy mắt cô ấy, không kêu gào, nhưng cảm xúc gần như tan vỡ.
Tựa như bị một thanh kiếm đâm vào người, cô hiểu Ngư Hi đến mức nào, đủ để biết biểu cảm của cô ấy lúc này có nghĩa là gì, còn có thanh kiếm trên ngực mình, đã đâm vào bao sâu.
Vừa nãy Ngư Hi mất tự nhiên, cô đã đoán được đôi chút, nhưng không biểu đạt ra ngoài, nghĩ rằng cô ấy muốn tránh mình, vậy cô sẽ làm theo.
Nên cô vào phòng bếp liền lén lút mở chương trình, còn tắt tiếng, từ khi Ngư Hi nói cô ấy khóc trong nhà ma, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng nhìn thấy người nọ khóc không thành tiếng trên màn hình, Giang Tĩnh Bạch vẫn không thể kiềm chế mà đột nhiên đau lòng! Không động còn đỡ, khẽ động liền như bị xé xác! Trái tim tan nát!
Rõ ràng lúc ấy ở gần như vậy.
Nhưng cô không thể đi vào.
Không thể cho cô ấy một cái ôm ấm áp, nói với cô ấy đừng sợ.
Sau đó lại sưởi ấm nhiều hơn, bù đắp cho nỗi khó chịu khi bất lực cùng tuyệt vọng của cô ấy. Giang Tĩnh Bạch đau đến mức sắc mặt trắng bệch, suy nghĩ mãnh liệt bị kéo trở về mấy năm trước, khi Ngư Hi vừa đóng phim không bao lâu, đoàn phim mất điện, cô ấy vỡ òa khóc lớn, cả thế giới đều nói đủ lời đồn, chỉ có cô biết rõ.
Ngư Hi sợ tối.
Khi đó cô âm thầm tìm cơ hội vội vã trở về, nhưng rồi chỉ ở ngoài phim trường dõi theo từ xa, tâm trạng y hệt hiện giờ.
Tim như bị dao cắt.
Giang Tĩnh Bạch tựa vào cạnh bàn, quả táo đã sớm lăn đến mép bàn, tay kia cầm dao gọt hoa quả, lưỡi dao sắc nhọn, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Ngư Hi đứng cách mấy bước nhìn cô, tâm tình đã đè xuống lại dâng lên, giọng nói cất lên có chút nghẹn ngào yếu ớt: “Tĩnh Bạch.”
Giang Tĩnh Bạch quay đầu, nhìn thấy Ngư Hi đứng phía sau, cô lập tức đặt dao xuống, muốn khôi phục biểu cảm bình tĩnh: “Sao cậu lại ra đây? Chờ sốt ruột không? Mình lập tức...”
Hai chữ xong ngay còn chưa kịp thốt ra liền bị Ngư Hi ôm thật chặt, cô định lén lút tắt điện thoại bằng tay kia nhưng bị đè lại, đầu ngón tay không cẩn thật chạm phải âm lượng, trong phòng bếp lập tức vang lên tiếng khóc.
Tiếng khóc bị cố gắng đè thấp truyền ra từ điện thoại.
Sắc mặt Giang Tĩnh Bạch khẽ đổi, sau tiếng khóc là tiếng hỏi thăm của Diêu Thanh.
“Ngư Hi, em sao thế?”
Ngư Hi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, giọng nói không rõ ràng: “Sao lại tối vậy ạ.”
Diêu Thanh lại gần lập tức ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai cô: “Em ổn không?”
“Vì sao lại khóc?”
Ngư Hi cầm điện thoại trên tay, vẻ mặt hoang mang: “Em không nhớ được số điện thoại.”
Diêu Thanh không nhịn nổi bật cười.
Thanh âm trong phòng đột nhiên thay đổi, âm nhạc ma quái lập tức chuyển thành vui vẻ, Ngư Hi tóm quần áo của Diêu Thanh đứng lên, trên màn hình xuất hiện hai biểu tượng cảm xúc lớn cùng dòng chữ.
--- Nhát gan bất lực yếu đuối.
--- Nữ thần biến thành đồ mít ướt.
Ngư Hi tắt video, phòng bếp yên tĩnh trở lại, Giang Tĩnh Bạch đang định cúi đầu nhặt quả táo liền bị kéo tay.
“Không ăn.” Ngư Hi nói: “Chúng ta xem chương trình.”
Giang Tĩnh Bạch đành gật đầu: “Ừ.”
Hai người ra khỏi phòng bếp, không về phòng ngủ mà yên vị ngồi trên sô pha, khi tivi bật lên, Ngư Hi không còn căng thẳng, cô dựa vào lòng Giang Tĩnh Bạch, bình tĩnh xem hết chương trình.
Không thể không nói hậu kỳ rất tốt, vốn dĩ khí chất của Liễu Ngọc Dao và các cô không đồng điệu, nhưng hậu kỳ biên tập tốt lại phối hợp thêm đủ loại biểu tượng cảm xúc cùng bắt trend, hình ảnh trở nên cân đối hơn, ít nhất hoàn toàn không còn cảm giác lúng túng như khi vừa gặp nhau.
Hơn nữa vì trên tivi không có bình luận, cảm giác trực quan hơn, Ngư Hi xem hết, cảm thấy hiệu quả của tập đầu tiên khá tốt, ít nhất là tốt hơn cô dự đoán rất nhiều.
Vừa truyền hình xong, Bạch Vũ Đường liền gọi tới.
Nhưng không phải gọi cho Ngư Hi.
Ngư Hi nhìn tên Bạch Vũ Đường xuất hiện trên màn hình của Giang Tĩnh Bạch còn tưởng chị ấy ấn nhầm, nhưng hiển nhiên, Bạch Vũ Đường là tìm Giang Tĩnh Bạch.
Bạch Vũ Đường gọi để hỏi thăm việc tuyên truyền của Ngư Hi, cô cũng vừa lên mạng xem hết tập đầu tiên, không thể nghi ngờ, Ngư Hi chính là nhân vật trung tâm, dù là tiếp xúc hay cọ xát với Liễu Ngọc Dao hay giao tiếp cùng những người khác trong đoàn, cô ấy đều đóng vai trò cầu nối, gắn kết mọi người lại cùng nhau, tạo thành một tập thể đoàn kết.
Vậy nên sau khi chương trình lên sóng, Bạch Vũ Đường lập tức gọi cho Giang Tĩnh Bạch, hỏi liệu có nên tranh thủ bắt đầu tuyên truyền hay không.
Giang Tĩnh Bạch suy nghĩ mấy giây, trả lời: “Liên lạc với Trái Cây Vui Vẻ trước.”
Bạch Vũ Đường ngẩn ra, hỏi lại: “Liên lạc với Trái Cây Vui Vẻ?”
Lập tức kịp thời phản ứng: “Giang tổng muốn liên hợp tuyên truyền?”
Để Ngư Hi trở thành nhân vật dẫn đầu của tập thứ tư.
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt đi đến bên cửa sổ, Ngư Hi thấy cô đè thấp giọng.
“Ừ, nên cô liên hệ với phía Trái Cây Vui Vẻ trước đi.”
Bạch Vũ Đường gật đầu: “Giang tổng, tôi hiểu ý của cô, nhưng phía Trái Cây Vui Vẻ có khả năng sẽ nâng Liễu Ngọc Dao.”
Dù sao hôm qua mới đi thảm đỏ, nhiệt còn chưa tan, hôm nay lại có nhiều bình luận nhất, nên thật sự khó để nói phía Trái Cây Vui Vẻ sẽ chọn ai.
Giọng Giang Tĩnh Bạch lạnh xuống: “Liên hệ trước rồi nói sau.”
Bạch Vũ Đường không dám tiếp tục nhiều lời, đành đáp lại: “Vâng.”
Cúp điện thoại, trợ lý đi tới nói Đào Ỷ Đồng đã xuống sân khấu, cô gật đầu: “Chị gọi điện thoại trước.”
Trợ lý đành phải chạy đến chỗ Đào Ỷ Đồng.
Lúc Bạch Vũ Đường liên hệ với Diêu Thanh cũng không vòng vo, người làm nghề đều hiểu nguyên tắc không giấu giếm, cô đi thẳng vào vấn đề nói yêu cầu của mình, quả nhiên như trong dự liệu, Diêu Thanh chỉ nói đại khái, không nói về vấn đề chính.
Cuối cùng bị Bạch Vũ Đường ép mới đành nói: “Để tôi hỏi lãnh đạo trước.”
Chậc, hỏi lãnh đạo.
Biết rõ đối phương lấy cớ, Bạch Vũ Đường cũng không thể ép buộc một cách căng thẳng, cô đành trả lời: “Tôi đợi tin tốt của cô Diêu.”
Diêu Thanh thở ra, hôm qua cô đã suy nghĩ rốt cuộc nên chọn ai làm nhân vật dẫn đầu cho tập tới, đứng ở góc độ cá nhân, cô chắc chắn thích Ngư Hi hơn, không kiêu căng không làm giá, còn có thể điều hòa bầu không khí, nhưng đứng ở lập trường công việc, Liễu Ngọc Dao hiện tại như mặt trời ban trưa, chiếm cứ vị trí dẫn đầu lưu lượng. Trước đó họ muốn xào bất hòa giữa hai người, Liễu Ngọc Dao là nhân vật chính, nhưng hiện giờ đã ghi hình ba tập, cô ấy rõ ràng không phối hợp, cũng không tranh cãi quá lớn cùng Ngư Hi, vậy nên bây giờ vẫn chưa thể quyết định lựa chọn ai đỡ lấy gánh nặng này.
Thật ra trước khi chương trình phát sóng cô đã muốn gọi cho quản lý của Liễu Ngọc Dao, nhưng vẫn muốn đợi xem hiệu ứng của chương trình nên Bạch Vũ Đường mới có cơ hội, nếu như trước đó đã liên lạc với quản lý của Liễu Ngọc Dao, thì vừa rồi Bạch Vũ Đường gọi đến, cô đã có thể trực tiếp từ chối.
Diêu Thanh rơi vào thế khó xử, suy nghĩ thật lâu cũng không ra được biện pháp đối phó, ngay khi không để ý, quản lý của Liễu Ngọc Dao gọi đến.
Thật sự đau đầu.
Không cần nghĩ cũng biết họ muốn nói gì.
Một lúc sau cô hít thật sâu, nhận điện thoại.
“Cái gì?” Liễu Ngọc Dao nhìn quản lý đột nhiên đứng dậy: “Chị nói ai?”
“Ngư Hi?” Quản lý cười nhạo: “Diêu Thanh, chị nghiêm túc hả? Chuyện lần trước lén lút ký với Ngư Hi sau lưng bọn tôi còn chưa nói rõ, bây giờ thì thế nào? Cho Dao Dao của chúng tôi chạy theo cô ta?”
“Chị không thấy rất nực cười sao?”
Đầu bên kia điện thoại cố gắng trấn an, sắc mặt của quản lý ngày càng xấu, anh ta hừ lạnh: “Tôi mặc kệ, dù sao chúng tôi cũng không đồng ý, cứ như vậy đi!”
Điện thoại đột nhiên im bặt, sau khi cúp máy, quản lý của Liễu Ngọc Dao vẫn chưa hả giận, kéo Liễu Ngọc Dao nói: “Em nói xem đây là chuyện gì?”
“Em bây giờ hot như vậy, Trái Cây Vui Vẻ còn nói muốn để Ngư Hi thành nhân vật chính.”
“Họ điên rồi sao!”
Giọng nói căm tức khó kìm nén còn có mấy phần chê bai, Liễu Ngọc Dao nghe vậy, sắc mặt vẫn như thường, cô vươn tay cẩn thận ngắm nghía màu sơn trên bộ móng, nói: “Chuyện gì?”
“Còn có thể là chuyện gì.” Quản lý kể lại lời của Diêu Thanh, giọng điệu vẫn bực bội: “Em bảo họ có vấn đề không?”
Liễu Ngọc Dao ngồi bên cạnh, nghe anh ta giải thích chỉ gật đầu không lên tiếng, cách đó không xa, nhiếp ảnh gia gọi: “Cô Liễu!”
“Cô Liễu, mới tới bên này một lát.”
Liễu Ngọc Dao ngẩng đầu, đặt thứ gì đó đang cầm vào tay quản lý, bước giày cao gót chuẩn bị đi, đi được hai bước, sắc mặt cô hơi đổi, giống như nghĩ đến điều gì liền quay lại, đứng trước mặt quản lý nói: “Đồng ý đi.”
Quản lý sững sờ: “Cái gì?”
Liễu Ngọc Dao nhớ lại cảnh Ngư Hi khóc thành tiếng trên màn hình, tâm tình phức tạp, cô hé môi: “Em nói, em đồng ý, anh gọi cho chị Thanh, tập này, cho Ngư Hi.”
“Không phải...” Quản lý còn muốn nói liền bị Liễu Ngọc Dao trừng, anh ta vò đầu, phất tay: “Rồi rồi, anh biết rồi.”
“Thật sự không hiểu mấy người bị làm sao.”
Tiếng lẩm bẩm biến mất bên tai, Liễu Ngọc Dao bước giày cao gót đến bên cạnh nhiếp ảnh gia, phối hợp làm mấy tư thế, lúc xuống sân khấu liền hỏi quản lý: “Gọi chưa?”
Sắc mặt quản lý vẫn không tốt lắm, gật đầu: “Gọi rồi.”
“Dao Dao, em thật sự không hối hận?”
“Không phải trước kia em rất hận Ngư Hi sao?”
Liễu Ngọc Dao rũ mắt, cầm lấy điện thoại từ trên tay quản lý, suy nghĩ rồi vào nhóm Wechat, tìm ảnh đại diện của Ngư Hi rồi ấn vào, ngừng mấy giây mới nhắn tin.
--- Chúc mừng.
--- À, đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ trả lại ân tình hôm ở đài truyền hình mà thôi.
Nhận được tin nhắn của Liễu Ngọc Dao, Ngư Hi ngỡ ngàng, cô nghiêm túc cẩn thận nhìn tên cùng ảnh đại diện của người gửi, biểu cảm ngưng trọng, Giang Tĩnh Bạch bên cạnh thấy vậy hỏi: “Sao thế?”
Ngư Hi cất điện thoại, cười nhạt: “Không có gì.”
Cô lại dựa vào trong lòng Giang Tĩnh Bạch, bình thản nói: “Có người gửi nhầm tin nhắn.”
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Ngọc Dao: Ngư Hi làm trò gì thế? Sao không trả lời tin nhắn của tôi?
Ngư Hi: Đang đi du lịch cùng vợ.
Liễu Ngọc Dao: Blè blè!