Giang Tĩnh Bạch ngồi một mình ngoài phòng bệnh đến đêm khuya, khi Chung Thần ra ngoài nghe điện thoại, nhìn thấy bóng cô ngồi trên ghế còn kinh ngạc trong giây lát.
“Giang tổng.” Chung Thần cầm điện thoại trong tay: “Sao cô không vào?”
Cô còn tưởng Giang Tĩnh Bạch nói chuyện cùng chị Bạch xong liền về, dù sao công ty vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý. Tuy rằng cô không ở công ty, nhưng vẫn có nhiều nhóm chat, tất nhiên biết rõ những tin đồn bên trong, không ít người nói công ty muốn chấm dứt hợp đồng với Ngư Hi, nên cô cho rằng Giang Tĩnh Bạch sẽ đến giải quyết, nào ngờ cô ấy vẫn ngồi đợi ngoài này.
Giang Tĩnh Bạch nghe tiếng chuông điện thoại của Chung Thần vẫn vang lên, hé môi nói: “Nghe điện thoại đi.”
Giọng nói rất khàn.
Chung Thần nghe vậy rất khó chịu, nhưng vẫn làm theo, cúi đầu: “Vâng.”
“Vậy cô vào đi.”
Cô lại bổ sung một câu: “Hi Hi ngủ rồi.”
Lúc này Giang Tĩnh Bạch mới ngước mắt nhìn vào trong, tay đặt trên nắm cửa, đẩy ra, đi vào.
Ngư Hi đã say giấc, liều thuốc khi nãy có thành phần gây ngủ, tuy rằng cô không muốn nghỉ ngơi, nhưng cơ thể không chịu nổi tác dụng của thuốc, vừa đến mười một giờ, cô liền nhắm mắt thiếp đi.
Giang Tĩnh Bạch đứng bên giường bệnh, một tuần không gặp, cô có rất nhiều lời muốn nói cùng Ngư Hi. Một ngày trước khi trở về, cô ấy còn nói trong điện thoại, Tĩnh Bạch, đợi mình về, chúng ta nói chuyện nhiều nhiều. Lúc đó cô rất vui vẻ, rất mong chờ, thậm chí muốn lập tức bay đến bên cạnh Ngư Hi, muốn thẳng thắn trò chuyện cùng cô ấy một lần.
Những nỗi lo, những sợ hãi, những cảm xúc Ngư Hi cẩn thận che giấu, cô đều biết, cũng có thể chấp nhận tất cả, thậm chí cô còn hy vọng Ngư Hi sẽ nổi giận, sẽ hờn dỗi trước mặt mình, cô không sợ giữa hai người có mâu thuẫn.
Điều cô sợ chính là không có mâu thuẫn, giống như cách hai người vẫn ở bên nhau, tưởng như ngọt ngào, nhưng sự thật lại là đi trên lớp băng mỏng.
Ngư Hi cẩn thận che giấu, cô cẩn thận che chở, hai người làm như không có chuyện gì, duy trì một ảo tưởng hạnh phúc.
Nhưng giờ đây --- ảo tưởng cũng vỡ tan.
Giang Tĩnh Bạch ngồi bên giường bệnh, cúi đầu giúp Ngư Hi vén tóc trên trán ra sau tai, để lộ gương mặt xinh đẹp tái nhợt. Cô ấy ngủ cũng không an ổn, không biết vì chân đau, hay vì đang nằm mơ, đôi mày nhíu chặt, vầng trán trắng nõn rịn mồ hôi. Giang Tĩnh Bạch rút một tờ khăn giấy trên tủ đầu giường lau cho cô, khi vứt vào thùng rác liền nhìn thấy bên trong có một mảnh giấy bị vò lại, trên mảnh giấy màu vàng nhạt có chữ, cô nhặt lên, mở ra nhìn, rơi vào tầm mắt là năm chữ.
Tĩnh Bạch, mình xin lỗi.
Là chữ viết của Ngư Hi, từng nét từng chữ đều đâm thẳng vào tim!
Giang Tĩnh Bạch nâng một tay bụm môi, vẫn không kìm được cảm xúc đột ngột dâng lên, cô cúi đầu mở thùng rác, nhìn thấy rất nhiều giấy nhớ ẩn núp dưới một tầng giấy trắng, màu sắc, chữ viết đều giống mảnh giấy đang cầm trong tay, thậm chí còn có thể thấy được mấy dấu vết cuối câu. Giang Tĩnh Bạch không biết Ngư Hi viết từ lúc nào, cũng không biết cô ấy viết như thế nào, cô ấy không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm trên giường, cô ấy đã ôm tâm trạng gì, đã dùng tư thế gì, để viết ra những lời xin lỗi này?
Nước mắt lập tức trào ra, Giang Tĩnh Bạch không cho mình phát ra âm thanh, hé môi cắn đầu ngón tay thật mạnh, đầu lưỡi có vị máu, cô ôm thùng rác, quỳ xuống đất, như một người ăn xin, hoàn toàn chật vật.
Ngoài cửa, chẳng biết từ khi nào đã có người đứng.
Qua cửa kính phòng bệnh, Thịnh Nhàn nhìn vào bên trong, đèn trong phòng sáng mờ, nhưng bà vẫn có thể thấy rõ Ngư Hi nằm trên giường đã ngủ, Giang Tĩnh Bạch ở bên kia đang quỳ dưới mặt đất, đưa lưng về phía bà, bà không rõ Giang Tĩnh Bạch đang cầm gì trên tay, chỉ thấy cô lục thùng rác, sau đó đột nhiên dừng lai, hai vai run rẩy.
Giống như hinh ảnh nhìn thấy trên hành lang khi tối.
Trợ lý đứng sau thấy bà đã lâu không di chuyển, không khỏi lên tiếng: “Thịnh tổng, ngài muốn vào xem một chút không ạ?”
“Tôi đã liên hệ với viện điều dưỡng ở nước ngoài.”
“Ngoài ra, cụ Ngư đang tìm hiểu nguyên nhân sự cố.”
Thịnh Nhàn cắn răng: “Tìm được chưa?”
Trợ lý nhìn góc mặt của bà, cúi đầu nói: “Có chút tin tức.”
“Nghe nói là có liên quan đến một diễn viên khác cùng đoàn phim.”
Thịnh Nhàn chầm chậm gật đầu, thấp giọng nói: “Trước khi ông lão tìm ra, dẫn người đến đây.”
Trợ lý cung kính đáp lại: “Vâng.”
“Ngài có muốn vào không ạ?”
Thịnh Nhàn nhìn vào phòng bệnh thật sâu, ánh mắt chạm đến Ngư Hi đang nằm trên giường liền dịu đi hai phần, bà hé môi đỏ: “Ngày mai lại đến.”
Trợ lý nhìn theo ánh mắt của bà vào bên trong: “Vậy Giang tổng.”
Thịnh Nhàn cúi đầu: “Đợi một thời gian đi.”
Hai người dứt lời cũng rời khỏi cửa phòng bệnh. Chung Thần tiếp điện thoại xong trở lại vừa vặn gặp được Thịnh Nhàn, cô đứng lại, đợi Thịnh Nhàn đến gần, Thịnh Nhàn nhìn cô vài lần, cuối cùng không nói gì, đi qua cô.
Chung Thần cầm chặt điện thoại trong tay, cúi đầu trở lại phòng bệnh.
Khi cô gõ cửa, Giang Tĩnh Bạch đã đứng dậy, giọng nói trầm xuống: “Vào đi.”
Chung Thần mở cửa đi vào, nhìn Giang tổng, dường như vừa rồi Thịnh Nhàn không vào trong, vậy cô có nên nói mình vừa nhìn thấy Thịnh Nhàn không? Chung Thần thoáng bối rối, Giang Tĩnh Bạch quay đầu nói: “Trợ lý Chung về nghỉ ngơi đi.”
“Ở đây có tôi rồi.”
Nhìn dáng người gầy yếu cùng đôi mắt đỏ ngầu của Giang Tĩnh Bạch, Chung Thần câm nín, cắn môi nhiều lần mới lên tiếng: “Tôi ở lại cùng cô.”
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: “Không cần.”
Cô nói, nhìn về phía Ngư Hi: “Tôi muốn ở riêng với cậu ấy.”
Chung Thần thấy vậy, không thể nói gì thêm: “Vậy sáng sớm mai tôi đến.”
Không được đáp lại, Chung Thần rời khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch ngồi bên giường đang cúi lưng nhặt thứ gì đó trong thùng rác. Cô không nhìn kỹ, quay đầu rời đi.
Trong phòng bệnh, Giang Tĩnh Bạch nhặt từng tờ giấy nhớ từ thùng rác ra ngoài, vuốt phẳng, lấy điện thoại đè lên. Cô không đếm có bao nhiêu tờ, chỉ cảm thấy mỗi lần nhặt một tờ lên, nỗi khó chịu trong lòng lại tăng thêm một phần. Sau khi làm xong, cô cất những mảnh giấy kia vào túi áo khoác, sau đó tựa vào thành giường Ngư Hi, muốn đưa tay ôm cô ấy, lại cúi đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của cô ấy, cuối cùng không làm gì, chỉ tựa bên đầu giường nhìn về phía cửa sổ.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đặn hòa vào nhau, bị gió lạnh ngoài cửa sổ bào mòn, dần dần không còn chân thực.
So với căn phòng yên tĩnh, trên mạng vẫn thảo luận ngất trời.
Cộng đồng mạng hóng chuyện không bao giờ biết mệt, các chủ đề nối tiếp nhau vọt lên đầu, tên Ngư Hi bị xóa khỏi hot search lại lập tức được thêm mới, lần này không phải có người mua cho cô, mà sức nóng rất thật. Tuy rằng nửa năm mờ nhạt trong giới giải trí, không xuất hiện trong tầm mắt khán giả, nhưng thành tích của cô vẫn không ai có thể vượt qua, sức ảnh hưởng của cô vẫn rõ như ban ngày. Khi tin bị thương vừa lên, Weibo lập tức tê liệt hai lần, Weibo chính thức của 【Lã Hậu】bị fans của cô oanh tạc. Ngoại trừ một số ít fans cực đoan, phần đông đều không nói gì, âm thầm ủng hộ.
Nói cho cùng, đây vẫn là một vụ nổ, khác hẳn so với các sự cố nhỏ khác, những người theo hệ Phật* thấy Ngư Hi phải vào viện cũng không kìm nén được bản tính trong mình, lập tức làm ầm trên Weibo chính thức.
* Phật hệ/hệ Phật: Những người theo lối sống trung bình, không tranh chấp, không ganh đua, để mọi việc phát triển theo tự nhiên, gần như lãnh đạm với mọi thứ.
Tin Ngư Hi bị thương vẫn luôn được ép xuống, Bạch Vũ Đường giải thích rằng chỉ là hoảng sợ quá mức, nhưng người hâm mộ vẫn lo lắng, vẫn muốn tìm bằng được manh mối chứng minh Ngư Hi không sao, kết quả là lại nhận được tin đồn Ngư Hi bị thương rất nặng.
Fans cực đoan lập tức không thể ngồi yên, xông đến Weibo chính thức yêu cầu giải thích.
Weibo chính thức không lên tiếng, sự im lặng của họ lại chọc giận những fans ôn hòa, thế nên Weibo mới ồn ào mấy lần, nhiệt độ chậm chạp không giảm, dù Bạch Vũ Đường và đoàn phim cố gắng rút hot search thế nào, cũng không ngăn nổi những người hâm mộ bỗng nhiên điên cuồng cùng cộng đồng mạng tấn công.
Tình hình nhất thời khó kiểm soát.
Đương nhiên đoàn phim không dám lên tiếng làm rõ, vì Ngư Hi quả thật sẽ phải rời đoàn, hiện giờ nếu bọn họ lên tiếng, chắc chắn sẽ chứng thực suy đoán Ngư Hi bị thương rất nặng, nhưng nếu không lên tiếng, người hâm mộ và cộng đồng mạng quá gay gắt, bọn họ cũng không có cách nào.
Vậy nên một đêm trôi qua, sức nóng trên mạng không chỉ không giảm, ngược lại càng loạn hơn, tùy tiện mở một diễn đàn đều có thể nhìn thấy hai chữ Ngư Hi.
Ngư Hi bị cơn đau đánh thức.
Đùi phải rất đau, khiến cô đang trong cơn mơ cũng cau mày thật chặt, hai mắt từ từ mở ra, ánh mặt trời vẫn chưa chiếu vào trong phòng, chân trời vẫn là một màu đen.
Tay cô đặt dưới chăn, chạm đến cái chân bị đau, khẽ động, đau thấu tim, nước mắt lập tức chảy ra.
Tay kia của cô nắm chặt theo phản xạ, lại nắm được tay của người khác, Giang Tĩnh Bạch tỉnh lại.
“Ngư Hi.” Giang Tĩnh Bạch lập tức ngồi thẳng dậy, eo run lên, đôi mi thanh tú khép lại, cô ép mình ngồi thẳng, cúi đầu nói: “Dậy rồi à?”
Ngư Hi ngước mắt nhìn cô: “Ừ.”
Mặc dù trời chưa sáng hẳn, nhưng đã có tia sáng rơi vào phòng bệnh, Giang Tĩnh Bạch đứng lên, hỏi: “Chân còn đau không?”
Ngư Hi lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Hiển nhiên là đau đến mức hai bên tóc mai đều ướt mồ hôi, vậy mà lại nói vẫn ổn. Giang Tĩnh Bạch không nói gì, rũ mắt: “Mình lấy nước rửa mặt cho cậu.”
“Tĩnh Bạch.” Ngư Hi gọi cô lại, Giang Tĩnh Bạch quay đầu, thấy vẻ mặt Ngư Hi có chút không đúng, màu đỏ trên mắt còn chưa dịu đi, khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ, có vài sợi tóc đen nhánh dính vào gò má, trắng đen tương phản. Cô giật mình: “Muốn vào phòng vệ sinh à?”
Ngư Hi ừ một tiếng rất trầm.
Giang Tĩnh Bạch thấy cô chịu đựng, hé môi nói: “Mình đi gọi bác sĩ.”
“Không cần.” Ngư Hi ngăn cô bước ra ngoài, thấy Giang Tĩnh Bạch quay đầu lại, khuôn mặt cô lại tái đi một phần: “Cậu đỡ mình đi.”
Giang Tĩnh Bạch cau mày: “Nhưng cậu...”
“Mình không sao.” Ngư Hi chống tay sang hai bên, muốn ngồi dậy: “Bây giờ mình đỡ hơn nhiều rồi, cậu đỡ mình đi.”
Thấy cô muốn ngồi dậy, Giang Tĩnh Bạch lập tức đi đến bên giường, đặt hai tay lên vai cô, ngăn cô cử động. Cánh tay Ngư Hi vẫn ở phía sau chống đỡ nửa người, góc mặt Giang Tĩnh Bạch đang gần ngay trước mắt, mùi hương trong trẻo quanh quẩn nơi đầu mũi, cô nghiêng đầu, nhìn sang nơi khác.
Cơ thể bị ôm ngang lên, Ngư Hi giật mình, nhanh chóng vòng hai tay ôm cổ Giang Tĩnh Bạch, cúi thấp đầu vùi trong ngực người kia.
Dù sao Giang Tĩnh Bạch vừa tựa bên giường ngồi một đêm, trong thời gian ngắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cô ôm Ngư Hi đi không vững, suýt đụng vào ghế sô pha hai lần. Ngư Hi thấy bước chân của cô không ổn cũng chỉ cắn răng rũ mi mắt, không nói gì.
Sau khi đưa Ngư Hi đến phòng vệ sinh, Giang Tĩnh Bạch đỡ cô ngồi xuống bồn cầu, hai tay chắp sau lưng, che giấu cơn run rẩy vì dùng sức quá mức.
Rửa mặt xong, Giang Tĩnh Bạch lại đưa Ngư Hi về giường bệnh. Bầu trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, vẩy những tia nắng lên cơ thể hai người, nhưng lại không có chút hơi ấm nào. Giang Tĩnh Bạch hé môi hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Nói xong, cô mới nhớ ra trưa nay Ngư Hi phải phẫu thuật, không thể ăn gì, đành đổi chủ đề: “Lát nữa mình phải đến công ty một chuyến, buổi trưa sẽ lại đây.”
Ngư Hi nằm trên giường bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt, cô gọi: “Tĩnh Bạch.”
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, tựa như tâm linh tương thông biết rõ cô muốn nói gì. Ngay khi Ngư Hi hé môi, cô lập tức nghiêng đến, nhắm mắt hôn Ngư Hi. Khóe mắt ẩm ướt, có giọt nước ấm áp rơi vào khóe mắt Ngư Hi.
“Đừng nói.” Giang Tĩnh Bạch vẫn nhắm mắt, giọng nói trầm thấp gần như không thể nghe thấy.
Ngư Hi nghẹn ngào: “Tĩnh Bạch.”
Giang Tĩnh Bạch từ từ mở mắt, bên trong là nỗi sợ hãi chưa bao giờ có, cô nói rất nhẹ: “Ngư Hi.”
“Đừng tàn nhẫn với mình như vậy.”
“Được không?”
Bờ môi Ngư Hi vẫn còn nhiệt độ vương lại, không mềm mại như trước kia, chỉ còn là một khoảng lạnh lẽo.
Cô mím môi, không trả lời Giang Tĩnh Bạch.