Phân Cửu Tất Hợp

Chương 106: Chương 106: Pháo hoa




“Cậu không về nhà sao?” Ngư Hi sắp xếp ổn thỏa cho Hàn Nghi Tư rồi ra khỏi phòng, cả người đổ mồ hôi, vầng trán sáng bóng. Tửu lượng của Hàn Nghi Tư không khác cô là bao, lo lắng cô ấy gặp Giang Tĩnh Bạch lại làm chuyện chê cười, Ngư Hi dứt khoát kéo Hàn Nghi Tư về phòng mình, dỗ dành cô ấy đi ngủ rồi mới ra ngoài.

Giang Tĩnh Bạch nghe được tiếng gọi, nhướng mày: “Cậu ấy ngủ chưa?”

Ngư Hi gật đầu: “Vừa ngủ rồi.”

“Sao cậu lại về đây?” Ngư Hi nhíu mày: “Hay là không về nhà?”

Giang Tĩnh Bạch đi đến sô pha ngồi xuống: “Về nhà ăn cơm, lo cho cậu nên về đây.”

Ngư Hi nghe vậy bất đắc dĩ cười: “Mình có cái gì mà phải lo.”

Nói xong cử động cánh tay: “Mình đi tắm.”

Giữa mùa đông còn có thể lăn lộn ra một thân mồ hôi, đúng là dở khóc dở cười.

Giang Tĩnh Bạch nhẹ nhàng đáp ứng, đưa mắt nhìn cô đi vào phòng tắm.

Cả căn hộ trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Giang Tĩnh Bạch ngồi trên sô pha, xem lại tập một chương trình của Ngư Hi. Cô hiếm khi xem những thứ này, nhìn đến cảnh Ngư Hi chèo thuyền đoạt bóng vẫn là nhịn không được để mặt mày cong lên, tay đặt trên môi, mỉm cười nhẹ nhàng.

Chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cô liếc nhìn di động trên bàn trà, nhận máy.

Đào Ỷ Đồng về đúng lúc bố mẹ đang nói chuyện, cô lắng nghe mới biết Giang Tĩnh Bạch vừa trở lại, còn ồn ào vài câu vì chuyện của Ngư Hi. Thừa dịp hai ông bà đi tắm rửa, cô liền gọi cho Giang Tĩnh Bạch,

“A lô.” Giọng nói lạnh nhạt trước sau như một, Giang Tĩnh Bạch đã thu lại vui vẻ khi nghe điện thoại, đôi mày một lần nữa bị bao phủ bởi cảm giác lạnh lùng.

Đào Ỷ Đồng biết tâm trạng cô ấy lúc này nhất định không tốt, thế nhưng có vài lời nên nói thì vẫn phải nói, cô lên tiếng: “Vừa về nhà?”

Giang Tĩnh Bạch đặt máy tính bảng xuống: “Ừ.”

“Có việc cứ nói đi.”

Đào Ỷ Đồng cười khổ: “Tôi còn có thể nói chuyện gì.”

“Tĩnh Bạch, cậu không cảm thấy cậu quá tùy hứng sao?”

Giang Tĩnh Bạch nghe đầu bên kia điện thoại trách móc suốt mười phút đồng hồ, từ đầu đến cuối buồn bực không lên tiếng, cuối cùng nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, cô hé môi nói: “Không có gì thì tôi cúp đây.”

Đào Ỷ Đồng bất lực: “Bây giờ cậu đang ở cùng Ngư Hi sao?”

Giang Tĩnh Bạch không giấu giếm: “Ừ.”

Đào Ỷ Đồng thở dài: “Thôi.”

“Cúp đây.”

Cúp máy, Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm điện thoại trên tay hồi lâu, thuận tay đặt xuống bàn trà. Ngư Hi tắm xong thấy cô vẫn ngồi trên sô pha, lên tiếng gọi cô đến sấy tóc giúp mình. Giang Tĩnh Bạch đi đến sau lưng Ngư Hi, thấy cô ấy ngồi trên ghế thấp, cầm máy sấy đưa cho mình, cử chỉ quen thuộc, giống như trước kia mỗi khi có bài tập nào không làm được sẽ lập tức đặt sách trước mặt mình, tư thế cũng hệt như vậy.

Giang Tĩnh Bạch khẽ cười nhận lấy, gió ấm lướt qua ngón tay thổi lên mái tóc, sợi tóc mềm mượt như tơ hồng quấn quanh, trói chặt cả người cô không thể gỡ bỏ.

Tóc được sấy khô, Giang Tĩnh Bạch vào bếp lấy sữa cho Ngư Hi. Ngư Hi choàng áo tắm đi đến bên sô pha, nghĩ đến trước đó Giang Tĩnh Bạch nhắn tin cho mình lại không nhận được, cô lấy điện thoại từ trong túi, quả nhiên trên màn hình hiện lên một cuộc gọi nhỡ cùng hai tin nhắn chưa đọc.

Đều là từ Giang Tĩnh Bạch.

Cô cắn môi cười, vừa định đặt điện thoại xuống, mắt liền liếc thấy chiếc điện thoại trên bàn trà sáng lên.

Là điện thoại của Giang Tĩnh Bạch.

Ngư Hi cười chuẩn bị gọi: “Giang...”

Hai tiếng tiếp theo chưa kịp gọi ra, cô nhìn thấy trên màn hình có tên của mình.

Là tin nhắn từ Đào Ỷ Đồng.

--- Tĩnh Bạch, tôi biết cậu rất muốn ở bên Ngư Hi, nhưng cậu có thể cân nhắc đến sức khỏe của mẹ được không? Cậu phải cho họ thời gian để thích nghi, họ không phải cậu, không thể điều chỉnh nhanh, cũng không thể chấp nhận Ngư Hi nhanh như vậy.

Nhìn tin nhắn trên màn hình, Ngư Hi mím môi, ánh mắt liếc thấy Giang Tĩnh Bạch ra khỏi phòng bếp, cô lập tức đặt điện thoại xuống, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Giang Tĩnh Bạch cầm sữa đưa cho Ngư Hi, nói: “Uống đi rồi ngủ.”

Ngư Hi gật đầu, nhấp một ngụm, cười nói: “Đêm nay cậu về nhà ngủ đi.”

Giang Tĩnh Bạch dường như khó hiểu, đôi mi thanh tú khép lại: “Sao thế?”

Ngư Hi gượng cười: “Mình sợ ngày mai Tư Tư dậy nhìn thấy cậu sẽ không thoải mái.”

Nghĩ đến biểu hiện của Hàn Nghi Tư tối nay, Giang Tĩnh Bạch nhất thời im lặng, mấy giây sau mới nói: “Được rồi, lát nữa mình về ngủ.”

Ngư Hi rũ mắt: “Bây giờ về luôn đi.” Cô ngước lên cười: “Không còn sớm nữa.”

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Ừ.”

Nói rồi đứng lên, Ngư Hi gọi cô lại: “Điện thoại.”

Giang Tĩnh Bạch nhận điện thoại từ tay Ngư Hi, lại theo bàn tay Ngư Hi đang vươn ra ôm lấy cô ấy, cuối cùng nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc cô ấy, tựa vào bên tai nói: “Ngủ ngon.”

Ngư Hi: “Ngủ ngon.”

Cửa nhà mở ra rồi đóng vào. Ngư Hi ngồi trên sô pha, sữa tươi đã mất đi mùi vị ngọt ngào mà thêm chút đắng chát. Cô uống cạn, tắt đèn phòng ngoài, vào phòng cho khách nghỉ ngơi.

Một đêm trằn trọc, dù biết ngày mai có quảng cáo, Ngư Hi vẫn không ngủ được. Lăn lộn đến nửa đêm, cô dứt khoát ngồi dậy uống một viên thuốc ngủ, mượn dược lực mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Ngư Hi bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô mơ màng mở mắt, nghe tiếng Hàn Nghi Tư ở bên ngoài.

“Hi Hi?” Hàn Nghi Tư thì thầm: “Dậy chưa?”

Ngư Hi ngồi dậy, gọi: “Vào đi.”

Hàn Nghi Tư lập tức đẩy cửa đi chân trần vào, không chút nghi ngờ nhảy lên giường Ngư Hi, sau đó mới kinh hãi nói: “Hi Hi cậu biết không, đêm hôm qua tôi mơ thấy Giang Tĩnh Bạch.”

Ngư Hi nghe vậy bỗng nhiên bật cười: “Cậu làm gì mà mơ thấy cậu ấy?”

Hàn Nghi Tư vò đầu: “Sao tôi biết được.”

“Bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi.”

Ngư Hi ôm chăn tựa vào tủ đầu giường, vẻ mặt mềm mại hiếm thấy: “Vậy cậu mơ thấy cậu ấy thế nào.”

Hàn Nghi Tư vừa định nói, ánh mắt chợt nhìn chằm chằm Ngư Hi: “Nói ra cậu đừng giận.”

Ngư Hi gật đầu: “Nói đi.”

Hàn Nghi Tư ấn lên thái dương: “Tôi, tôi hình như trêu ghẹo cậu ta.”

Ngư Hi không giận mà ngã xuống giường ôm bụng cười. Điệu cười vô cùng khoa trương. Hàn Nghi Tư có chút bối rối, chọc cánh tay cô hỏi: “Cậu làm sao thế?”

“Tìm thấy niềm vui trong đau khổ hả?”

“Tôi mơ thấy Giang Tĩnh Bạch bạn gái cậu đó!”

“Tôi còn trêu ghẹo cậu ta!”

Mỗi một câu Hàn Nghi Tư nói, Ngư Hi đều buồn cười đến không ngồi dậy nổi, vẻ mặt buồn ngủ vừa rồi bị quét sạch, cô ôm bụng kêu đau, Hàn Nghi Tư thấy vậy vội lại gần: “Đừng nói là cậu vẫn chưa tỉnh rượu nhé?”

Ngư Hi vừa cười vừa nói: “Cậu mới là đứa chưa tỉnh rượu!”

Hàn Nghi Tư nhướng mày, Ngư Hi cũng không giải thích gì thêm, cô xỏ dép đi xuống giường, nói với Hàn Nghi Tư: “Đi tắm đi.”

“Người toàn mùi rượu.”

Hàn Nghi Tư ngửi trái ngửi phải, quả thật toàn mùi rượu, đêm hôm qua mặc nguyên quần áo đi ngủ, lại bị một giấc mơ dọa tỉnh, đến giờ vẫn chưa tắm rửa.

Cô nhận đồ ngủ Ngư Hi đưa, nơi này không phải nhà riêng của Ngư Hi, chưa chuẩn bị quần áo cho Hàn Nghi Tư, chỉ có thể để cô mặc đồ của mình. Cũng may Hàn Nghi Tư gầy yếu, mặc vào vừa vặn.

Sau khi nhìn Hàn Nghi Tư vào phòng tắm, Ngư Hi nhận được tin nhắn của Chung Thần hỏi cô đang ở đâu, nếu vẫn ở nhà Tiểu Tĩnh, cô ấy liền qua đón.

Ngư Hi giải thích là đã về rồi, bảo cô ấy buổi chiều đến đón. Vừa đặt điện thoại xuống, chuông cửa vang lên, nghĩ là Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi vội vàng sửa sang lại vạt áo tóc tai, cuối cùng xông vào phòng tắm rửa mặt qua loa. Hàn Nghi Tư đang tắm nghe được tiếng động bên ngoài liền gào thét: “Ngư Hi cái đồ lưu manh kia! Tôi vẫn đang tắm đấy!”

“Không sao.” Ngư Hi không ngẩng đầu, trả lời: “Cậu tắm của cậu, tôi rửa của tôi.”

“Vả lại tôi làm nhanh thôi.”

Hàn Nghi Tư:...

Vì sao buổi sáng hôm nay lại tiến triển theo phương hướng không thể diễn tả thế này?

Ra khỏi phòng tắm, Ngư Hi đi mở cửa, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đứng bên ngoài, mặc dù không mặc trang phục chính thức như thường ngày, nhưng vẫn là áo dài quần dài gọn gàng chỉnh tề, tóc dài buộc sau gáy bằng dây da, không trang điểm nhưng đường nét trên khuôn mặt vẫn lộ ra khí chất đoan trang.

“Hàn Nghi Tư dậy chưa?” Giang Tĩnh Bạch lên tiếng, Ngư Hi đáp lại: “Dậy rồi.”

Giang Tĩnh Bạch nhìn vào trong nhà, không thấy Hàn Nghi Tư, cô nói: “Lát nữa sang đây ăn sáng nhé.”

“Cậu bảo Hàn Nghi Tư cùng sang.”

Ngư Hi ngạc nhiên: “Cậu làm bữa sáng?”

Giang Tĩnh Bạch khẽ cười lắc đầu: “Không, là trợ lý Tiếu mang đến.”

Ngư Hi thấy vậy đành nói: “Được rồi, mình đi gọi cậu ấy.”

Giang Tĩnh Bạch: “Mình ở bên cạnh đợi các cậu.”

Biết cô sợ Hàn Nghi Tư sẽ khó chịu, Ngư Hi hắng giọng, đóng cửa lại.

Khi Hàn Nghi Tư ra ngoài, Ngư Hi đã tỉ mỉ chưng diện, làn da trắng như ngọc, dáng người lả lướt yểu điệu quyến rũ, áo ngủ hoạt hình được thay bằng váy dài màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, mặt mày thanh tú, vừa nhìn liền biết là đã trang điểm.

“Sáng ra cậu đã trang điểm làm gì?” Hàn Nghi Tư đi đến bên cạnh, ho một tiếng: “Cậu nói hôm nay quay quảng cáo, là sáng hay chiều?”

Ngư Hi nghiêng đầu: “Chiều.”

Nói rồi đưa cho cô quần áo: “Thay xong ra ngoài.”

“Chúng ta đi ăn sáng.”

Hàn Nghi Tư cười: “Xem như cậu còn có chút lương tâm.”

Mười phút sau, khi đứng trước cánh cửa đối diện nhà Ngư Hi, nhìn Giang Tĩnh Bạch mở cửa, cô cắn răng, lương tâm cái mông!

Cô biết mà, Ngư Hi ăn diện thế này.

Chắc chắn là muốn gặp Giang Tĩnh Bạch.

Sai lầm!

Bóng đèn Hàn Nghi Tư đi theo Ngư Hi vào nhà. Trên bàn ăn bày biện gần hai mươi món, rõ ràng là Giang Tĩnh Bạch rất dụng tâm. Ngư Hi gọi Hàn Nghi Tư ngồi xuống cạnh mình, Giang Tĩnh Bạch ngồi đối diện hai cô, thấy Hàn Nghi Tư Không động đũa liền nói: “Ăn thôi.”

“Không biết khẩu vị của cậu, nên chuẩn bị nhiều một chút.”

Hàn Nghi Tư líu lưỡi, đây đâu phải nhiều một chút, mà là mang bữa sáng của cả khách sạn về nhà. Nhưng đưa tay không đánh mặt cười, hơn nữa người này là đối tượng của Ngư Hi, dù trước đây khó chịu thế nào thì hiện giờ cũng không thể biểu lộ ra ngoài, vậy nên Hàn Nghi Tư cũng cười lại, nói: “Cảm ơn.”

Tiếng nói của Giang Tĩnh Bạch trầm ổn trước sau như một: “Đừng khách sáo.”

Ba người vây quanh bàn ăn, bầu không khí không thể nói là quá tốt, nhưng cũng không xem như là tệ. Hàn Nghi Tư không ngờ mình còn có thể ngồi ăn sáng cùng Giang Tĩnh Bạch thế này, còn là sáng mùng một Tết. Duyên phận --- đúng là thứ kỳ diệu chết tiệt!

Hàn Nghi Tư còn chưa cảm thán hết liền nghe thấy một tiếng bùm, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngoài cửa sổ không biết là ai sáng sớm đã đốt pháo hoa, không chỉ một quả, mà là nhiều quả nối tiếp nhau, không rực rỡ như buổi tối, thế nhưng bầu trời vừa mới được bôi sáng, nên vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa từ pháo hoa.

Rất đẹp.

Hàn Nghi Tư chăm chú nhìn pháo hoa cách đó không xa, nghĩ, ban đêm rực rỡ mê người, ban ngày lại mang nét độc đáo khác.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến tình cảm của Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch, tám năm trước nóng rực như pháo hoa ban đêm, nhưng hiện tại càng thêm ấm áp, tựa như khung cảnh trước mắt bây giờ.

Mỗi người mỗi vẻ.

Nghĩ đến đây, cô thu tầm mắt về, nhìn sang Giang Tĩnh Bạch, thấy ánh mắt chăm chú của cô ấy dành cho Ngư Hi, khóe môi mỉm cười, gương mặt dịu dàng.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, Giang Tĩnh Bạch, cũng không đáng ghét như vậy.

Sau khi ăn xong, ba người ngồi trong phòng khách. Ngư Hi sợ Hàn Nghi Tư nhàm chán liền chủ động muốn chơi trò chơi, bị từ chối, các cô liền xem tivi cùng nhau. Hàn Nghi Tư cũng không làm bóng đèn quá lâu, đúng mười giờ, cô nói với Ngư Hi phải về sở nghiên cứu. Ngư Hi muốn giữ cô lại ăn cơm xong hẵng đi. Hàn Nghi Tư lập tức xua tay, Ngư Hi không có cách nào đành đưa cô xuống nhà.

Giang Tĩnh Bạch đứng ở nơi không xa nhìn hai cô trò chuyện, cố gắng giữ khoảng cách.

Ra khỏi chung cư, Hàn Nghi Tư hỏi Ngư Hi: “Không phải cậu nói Giang Tĩnh Bạch về nhà sao?”

Vừa rồi ở nhà Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn không có cơ hội để hỏi, giờ đây ra ngoài cô mới lên tiếng thắc mắc. Ngư Hi nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch ở cách mình không xa, hé môi: “Về rồi.”

Hàn Nghi Tư gật đầu: “Tối hôm qua lại quay về đây?”

Ngư Hi cười: “Ừ.”

Hàn Nghi Tư vội hỏi: “Tối hôm qua tôi có làm phiền hai cậu không?”

Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ đến giấc mơ kia, biểu cảm thoáng thay đổi: “Tối hôm qua tôi gặp Giang Tĩnh Bạch phải không?”

Ngư Hi thấy cô phản ứng kịp: “Gặp.”

Sắc mặt Hàn Nghi Tư biến thành vẻ táo bón: “Tôi đã làm gì?”

“Cũng không có gì.” Ngư Hi tỏ ra bình thản: “Chỉ tỏ tình với cậu ấy, sau đó khóc đòi ôm cậu ấy, sau đó ồn ào đòi ngủ cùng cậu ấy.”

“Tôi kéo cậu, cậu còn mắng tôi là Vương Mẫu nương nương, nói tôi ngăn cản cậu tìm hạnh phúc.”

“Còn có ---”

“Đừng nói nữa!” Hàn Nghi Tư cắn răng: “Chào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.