Ngư Hi đã sớm sẵn sàng nếu tiến độ quay phim bị chậm, chỉ là thực tế càng chậm hơn cô tưởng, không chỉ vì lịch trình của Liễu Ngọc Dao rất kín, tháng tám cô ấy có hoạt động thời trang ở nước ngoài, tháng mười phải vào đoàn phim khép kín một tháng, tháng mười hai lại chạy thông cáo không ngừng, cho dù các cô phối hợp với nhịp làm việc của cô ấy cũng không được, tiến độ vẫn bị kéo chậm, chưa kể Liễu Kiện còn mời rất nhiều bạn tốt của Tiêu Lệ Thủy tới làm khách mời, mỗi lần có người đến lại là một lần điều chỉnh thời gian, vậy nên tiến độ quay giảm đi rất nhiều.
Đến cuối năm mới quay chưa hết một phần ba kịch bản, cứ theo đà này, Ngư Hi tính ít nhất phải cần hai năm mới có thể hoàn thành.
Thật ra cô không sốt ruột, mỗi khi không quay, cô đều trở lại thành phố C tập phục hồi chức năng, đến cuối năm, chân của cô đã có thể đi được một đoạn đường, chỉ là vẫn chưa thể đứng thẳng lâu. Để an toàn, Giang Tĩnh Bạch đón cô về ăn Tết vẫn đẩy xe lăn.
Tết, việc đầu tiên Ngư Hi làm là cùng Giang Tĩnh Bạch đến thăm bố mẹ của cô ấy, sau đó ôm mấy lon bia gọi Hàn Nghi Tư cùng đến nhà Hồ Tiểu Tĩnh. Vốn dĩ Giang Tĩnh Bạch cũng muốn tham gia buổi liên hoan của nhóm bạn thân, nhưng hạng mục trên công ty xảy ra chút vấn đề, nên cô ấy không thể không đi làm việc.
Cũng may ở ngay thành phố bên cạnh, lái xe hai tiếng là đến, Giang Tĩnh Bạch nói muộn nhất chiều tối hôm sau có thể trở về.
Có điều, đây vẫn là cái Tết đầu tiên cô và Giang Tĩnh Bạch phải chia xa kể từ khi ở bên nhau.
Rất không quen.
Sự không quen này trực tiếp lộ ra trên nét mặt, Hàn Nghi Tư và Hồ Tiểu Tĩnh nhìn nhau, cười nâng bia nói: “Người nào đó đang nhớ về tình yêu này.”
“Nhớ về tình yêu cái gì, nhớ Giang Tĩnh Bạch hả, làm sao? Mới tách ra hai ngày đã nhớ rồi? Có cần tôi gọi điện hỏi thăm hộ cậu không?”
Nghe hai cô kẻ xướng người họa, Ngư Hi bực mình trợn mắt: “Gọi đi.”
“Cậu dám gọi tôi dám tiếp!”
Hàn Nghi Tư híp mắt cười: “Tôi gọi thật đấy.”
Cô nói rồi lấy điện thoại từ trong túi, Ngư Hi thấy vậy lập tức nhào tới, chộp lấy điện thoại của cô, lườm: “Đừng quấy, cậu ấy đang làm việc.”
“Chậc.” Hàn Nghi Tư cười khẽ: “Ngư Hi, cậu thật sa đọa.”
Ngư Hi đỏ mặt: “Sao tôi lại sa đọa!”
Hồ Tiểu Tĩnh chen vào nói: “Vợ quản nghiêm.”
Tiếng cười vang lên trong phòng khách, Ngư Hi hiếm khi không nói nên lời. Không thể nói lại hai người kia, cô dứt khoát quay đầu uống bia. Ngoài cửa sổ, pháo hoa không ngừng nhấp nháy, nhìn ánh sáng rực rỡ, cô bỗng chốc nhớ lại năm ngoái khi ở trong phòng cùng Giang Tĩnh Bạch, cô ấy nói, muốn nói chuyện cùng tình nhân.
Không kiềm chế được ý nghĩ, khóe môi của cô nở nụ cười, cuối cùng, thừa lúc Hàn Nghi Tư và Hồ Tiểu Tĩnh đang nói chuyện, cô lén lút nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch.
Mấy phút sau vẫn chưa được trả lời, thay vào đó, nhóm Wechat nổ tung, là nhóm cho đoàn phim của Liễu Kiện.
--- Oa oa oa oa oa! Năm nay chị Liễu lọt vào đề cử của Ngọc Lan rồi, xem danh sách chưa?
--- Đã xem! Chị Liễu đáng nể!
--- Tôi cổ vũ cho chị Liễu!
--- Chị Liễu giỏi quá, được giải nhớ khao!
Danh sách đề cử của Ngọc Lan được công bố vào cuối năm, tháng tư sẽ tổ chức lễ trao giải, năm trước bộ phim về thời dân quốc của Liễu Ngọc Dao được đón nhận nồng nhiệt, hiện giờ đã lọt vào danh sách đề cử cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Giải thưởng này như một sự ghi nhận cho bao nhiêu năm nỗ lực của cô ấy, Ngư Hi cũng không khỏi vui mừng cho cô ấy, còn chưa thoát nhóm Wechat liền nhận được tin nhắn từ Bạch Vũ Đường, bảo cô đăng lời chúc mừng năm mới lên Weibo.
Một năm qua, Ngư Hi chỉ đăng Weibo một hai lần vào các dịp lễ, thời điểm khác hiếm khi lên, lượng người theo dõi trên Weibo không giảm quá nhiều, nhưng từ bình luận và lượt thích, có thể thấy rất nhiều người đã không còn chú ý đến động thái của cô.
Ngư Hi cũng không quá khó chịu, vì suốt một năm rưỡi này cô không có tác phẩm mới nào, cũng không thể để người hâm mộ ôm các tác phẩm cũ xem cả đời, mọi người đều hướng về phía trước, cô cũng vậy, người hâm mộ cũng vậy.
Vậy nên khi nhìn thấy người hâm mộ để lại lời nhắn sau mỗi lần mình đăng Weibo, cô luôn cảm thấy biết ơn, thấy fans cứng rời đi, cô cũng sẽ không buồn, một khi tâm thái đã bình ổn, cô nhìn mọi thứ bằng cách cởi mở hơn rất nhiều.
Ngư Hi bỗng nhiên “xác chết vùng dậy” khiến người hâm mộ trên Weibo không khỏi ngỡ ngàng, sau đó lập tức chìm trong sung sướng.
--- Hi Hi đăng Weibo rồi! Em tính rồi, Hi Hi đã không đăng Weibo gần năm tháng, lương tâm chị có bị cắn rứt hem?
--- Oa oa oa oa Hi Hi em nhớ chị quá, em đã xem phim của chị mấy lần rồi, khi nào có phim mới đây?
--- Ngư Hi còn xuất hiện? Không cảm thấy xấu hổ sao?
--- Lại còn phim mới? Còn không biết có đi lại được nữa không đây.
Đọc được những bình luận chế giễu này, Ngư Hi chỉ mím môi cười. Hàn Nghi Tư nghiêng người lại gần: “Xem cái gì đấy, cười thích thú vậy.”
“Không có gì.” Ngư Hi cất điện thoại: “Xem chó sủa.”
Cô dứt lời, nói với Hàn Nghi Tư: “Cạn.”
Hàn Nghi Tư cụng lon bia với cô.
Dù sao thân thể cũng vừa khỏe lại, không ai dám dằn vặt cô, sau ba lon bia, Ngư Hi liền bị ra lệnh cấm uống, đồ uống trong phòng khách được đổi từ bia sang sữa. Khi Cố Hạc về nhà nhìn thấy ba người đang uống sữa chua AD của con gái cũng chỉ biết im lặng lắc đầu.
Ngư Hi không ở lại nhà của Hồ Tiểu Tĩnh, cô gọi Hàn Nghi Tư về nhà mới cùng mình.
Bình thường vì có Giang Tĩnh Bạch, Hàn Nghi Tư vẫn chưa đến nơi này, lần đầu tiên vào cửa, cô liền nhìn xung quanh, cười nói: “Cũng không tệ lắm nha.”
Cô nói xong vô thức nhìn vào trong phòng: “Cậu xác định Giang Tĩnh Bạch không ở nhà?”
Bị dọa một lần liền mang di chứng.
Mỗi lần uống đều có thể gặp người kia, Hàn Nghi Tư hoài nghi rốt cuộc là mình và rượu bia không hợp bát tự, hay mình và Giang Tĩnh Bạch không hợp bát tự.
Nghe câu hỏi của cô ấy, Ngư Hi cười: “Không ở đây.”
“Nói chiều mai mới về.”
“Không ở đây thì tốt.” Cô cười hì hì lại gần Ngư Hi: “Đêm nay hai ta ngủ đâu đây?”
Ngư Hi: “Tùy cậu chọn, phòng khách phòng ngủ ở đâu cũng được.”
Hàn Nghi Tư nhếch miệng: “Vẫn là không cần phòng ngủ đâu.”
“Lẽ nào cậu không muốn thử cảm giác kích thích khi yêu đương lén lút sao?”
Ngư Hi:...
Lén cái quỷ tình nhà cậu!
Hàn Nghi Tư vừa lẩm bẩm vừa mở một cánh cửa: “Đây là phòng làm việc?”
Ngư Hi gật đầu: “Ừ, vào đi.”
Căn hộ có hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ cho khách được dùng thành phòng làm việc, Giang Tĩnh Bạch lại hiếm khi làm việc trong này, phần lớn thời gian đều ở phòng ngủ, cô sẽ ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên khỏi công việc, rồi chạm phải ánh mắt của Ngư Hi cũng vừa đọc kịch bản, nếu nhìn nhau lâu, cô sẽ đứng dậy, lại gần Ngư Hi, tặng Ngư Hi một nụ hôn thật sâu, nếu có hứng, cô cũng không ngại hôn cả bờ môi phía dưới.
Nói theo lời của Giang Tĩnh Bạch, đây là vũ lộ quân triêm*.
Nghĩ đến bốn chữ này, Ngư Hi đỏ mặt, cũng may Hàn Nghi Tư vẫn đang bận xem đồ đạc trong phòng, không để ý nét mặt cô thay đổi.
Trong phòng làm việc có trải chiếu tatami, bên trên có một bộ chăn ga gối đệm mới, màu vàng dịu nhẹ làm cả căn phòng trở nên ấm áp. Hàn Nghi Tư ngồi xuống giường, nhìn quanh: “Không tệ.”
“Rất giống nhà.”
“Hi Hi.” Cô mỉm cười: “Tôi cảm thấy, Giang Tĩnh Bạch là người đáng để gửi gắm.”
Hàn Nghi Tư hiếm khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Ngư Hi không quen, cô ngồi xuống bên cạnh cô ấy, muốn chuyển đề tài, tay chợt chạm phải một chiếc hộp cứng dưới góc gối, cô lật gối lên.
“Gì đấy?” Hàn Nghi Tư hỏi.
Ngư Hi lắc đầu: “Tôi cũng không biết.
Vừa dứt lời, cô mở hộp ra, khi nhìn thấy những tờ giấy nhớ bên trong, sắc mặt cô thoáng thay đổi.
Chữ viết quen thuộc, đã có nét loang lổ.
Đây là do cô viết, khi mới vào bệnh viện, cô không chịu nổi mới viết ra, cô vẫn nhớ khi ấy mình vừa khóc vừa viết, còn khóc ướt hết mấy tờ, không ngờ, giờ đây lại có thể nhìn thấy chúng nó ở nơi này.
Ngón tay cô khẽ run rẩy, chầm chậm cầm một tờ lên, nhìn thấy tờ giấy nhớ vốn chỉ viết mấy chữ đã có thêm một dòng.
--- Giang Tĩnh Bạch, xin lỗi.
--- Ngư Hi, không sao.
Mắt cô lập tức đỏ lên, mũi chua xót vô cùng, lời nói tựa như bị nghẹn lại trong cổ họng, trái tim bị bóp nghẹt, hít thở cũng thấy đau, cô đặt tờ giấy nhớ xuống, cầm một tờ khác lên, nhìn thấy nét bút mạnh mẽ của Giang Tĩnh Bạch.
--- Ngư Hi, không sao.
Chữ hằn sang mặt sau.
Một tay Ngư Hi cầm tờ giấy, tay kia bụm môi, cảm thấy khó lòng kiềm chế cảm xúc của mình. Hàn Nghi Tư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy tờ giấy nhớ rồi nhìn nét mặt của Ngư Hi, cô có thể đoán được phần nào.
“Là Giang Tĩnh Bạch viết?”
Ngư Hi cúi đầu, cắn chặt môi, nghẹn ngào nói: “Là tôi.”
“Là tôi viết.”
“Là tôi viết vào lúc yếu đuối.”
“Tư Tư, lúc đó tôi muốn chia tay cậu ấy...”
Cô không nói những lời còn lại, cố nén đau lòng đến ngạt thở. Hàn Nghi Tư nhìn cô thật sâu, trầm tư một lát, nói: “Hi Hi, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng cậu ta thật sự là người yêu cậu nhất.”
“Yêu cậu hơn cả tôi và Tiểu Tĩnh.”
“Hi Hi, trên đời này, sợ là sẽ không có người nào yêu cậu hơn cậu ta.”
Ba câu nói của Hàn Nghi Tư lập tức ép nước mắt của Ngư Hi rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: “Tôi biết, tôi biết.”
Cô biết Giang Tĩnh Bạch yêu mình, yêu đến tận xương tủy, bao dung mọi điều tốt xấu của mình, kể cả sự hèn nhát trước đây. Cô cũng luôn cố gắng phối hợp, phối hợp quên đi những tổn thương mình đã phải chịu, đi từng bước một cùng Giang Tĩnh Bạch, vững vàng vượt qua. Nhưng khi nhìn thấy những nét chữ loang lổ trên giấy nhớ này, dường như những chiếc lồng ký ức đổ nát kia đã được mở ra, những gì đã từng là do dự, cự tuyệt, tổn thương, cứ như một cơn bão ập vào cô, nhanh chóng nhấn chìm cô. Ngư Hi ôm tập giấy nhớ, khóc không thành tiếng.
Hàn Nghi Tư vỗ vai cô, đứng dậy đi ra ngoài, để lại căn phòng yên tĩnh cho cô.
Tiếng khóc trong phòng làm việc nhỏ dần, yếu dần cho đến khi biến mất. Ngư Hi từ từ đi tới cửa, tựa bên cửa nói: “Tư Tư.”
Hàn Nghi Tư quay đầu, nhìn vào đôi mắt hơi sưng của cô, nghe cô nói: “Tôi muốn đi tìm cậu ấy.”
“Đoán được, xe ở dưới nhà.”
“Đêm nay không cần trở lại.”
Thấy cô ấy ân cần như vậy, Ngư Hi nở nụ cười nhẹ nhàng, khi mới đi được vài bước, cô quay lại, ôm lấy Hàn Nghi Tư.
Cửa đóng lại, thang máy đi xuống từng tầng, khi lên xe, Ngư Hi lấy điện thoại, muốn gọi cho Giang Tĩnh Bạch mấy lần nhưng cố nhịn, cho đến hai tiếng sau, khi đứng trước khách sạn của Giang Tĩnh Bạch, cô mới bấm gọi.
“Tĩnh Bạch, cậu ra ngoài được không? Mình có đặt quà năm mới cho cậu.”
Đầu bên kia còn có tiếng gõ bàn phím, Giang Tĩnh Bạch giật mình: “Quà năm mới?”
Ngư Hi cười: “Ừ.”
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy khỏi sô pha, lấy áo khoác nói: “Mình ra ngay.”
Ra đến cửa khách sạn, cô lại không thấy ai, đêm đã khuya, xung quanh tối om vắng vẻ, đợi mấy phút vẫn không thấy người nào, cô đành gọi cho Ngư Hi. Tiếng chuông vọng lại từ cách đó không xa, cô đi theo âm thanh, nhìn thấy Ngư Hi đang đứng hiên ngang nơi đó, tóc dài bay múa thành đường cong trong khoảng không. Từng dây thần kinh trong não Giang Tĩnh Bạch bị kích thích, cô bước nhanh đến, cùng lúc đó, Ngư Hi cúi xuống bật lửa đốt cây pháo hoa nhỏ dưới chân, năm màu rực rỡ lập tức bừng lên xung quanh hai người. Giang Tĩnh Bạch dừng bước.
Cô nhìn chăm chú người đang bước lại gần mình, trong lòng dâng lên dòng nước ấm áp, len lỏi vào tứ chi, làm cơ thể từ từ nóng lên, thậm chí hai mắt cũng đỏ hoe.
“Ngư Hi.”
Tiếng nỉ non bị đè thấp đến gần như không nghe được, Ngư Hi cười, chạy nhanh hai bước đến ôm eo cô thật chặt. Giang Tĩnh Bạch lùi về sau, đứng vững lại.
Người trong lòng cất giọng khàn khàn: “Giang Tĩnh Bạch, mình đã nói xin lỗi với cậu chưa?”
Giang Tĩnh Bạch ôm chặt hai vai cô, thở dài: “Ngư Hi.”
Ngư Hi ngẩng đầu: “Mình yêu cậu thì sao?”
Cô vừa nói vừa ôm đôi má của Giang Tĩnh Bạch, vô cùng thành kính nhắm mắt lại, trong một tràng pháo hoa, cô từ từ đến gần Giang Tĩnh Bạch, đến khi hai đôi môi kề vào nhau mới khẽ nói: “Giang Tĩnh Bạch, mình yêu cậu rất nhiều.”
- -------
Tác giả có lời muốn nói: . Truyện Gia Đấu
Giang Tĩnh Bạch: Yêu mình làm gì?
Ngư Hi: Yêu cậu vũ lộ quân triêm.
--------
Vũ lộ quân triêm/雨露均沾 (tạm dịch nghĩa là mưa sương đều thấm), ý nói phải đối xử bình đẳng với mọi người và mọi vật, không yêu thì cũng không thể quá lạnh lùng
Dựa theo điển tích, thời Tây Hán, quốc gia chia thành triều đình trung ương và các nước chư hầu do thân tộc cai quản, sự chia cắt này rất dễ dẫn đến bạo loạn. Đến thời Hán Vũ Đế, ngài đã dùng chính sách của Chủ Phụ Yển, trong thư Chủ Phụ Yển dâng lên có câu “vũ lộ biểu thị ân huệ”, theo đó không chỉ cho con trưởng kế thừa tước vị của cha, mà các con trai khác cũng được phân đất trong lãnh thổ nước chư hầu đó, song thực chất là làm giảm thế lực của họ [...]
Ngoài ra, cụm bốn chữ này bây giờ thường được ví von như hậu cung giai lệ ba ngàn, Hoàng Thượng không thể chỉ độc sủng một người, mà phải chia đều cho các phi tần, không đều thì...
Trong truyện, ý của Giang tổng văn vẻ là không thể chỉ chiều chuộng mỗi môi trên, mà môi dưới cũng cần được chăm sóc...