Ngư Hi đè Giang Tĩnh Bạch lăn qua lăn lại trong mơ, ngày hôm sau mở mắt ra còn mê man, cô dùng chân đá người đang ngủ say một cước: “Cậu về từ lúc nào?”
Bị đánh thức, Giang Tĩnh Bạch trở mình, chăn trên người trượt xuống, trên làn da trắng trẻo là chi chít những dấu đỏ, đủ để làm chứng cho sự điên cuồng của đêm qua. Trí nhớ của Ngư Hi trở về, cô cử động thân mình, thừa dịp người kia vẫn chưa tỉnh ngủ muốn chạy xuống giường, tay lại bị nắm chặt.
Ngư Hi quay đầu, nhìn Giang Tĩnh Bạch chớp mi rồi từ từ mở mắt. Cô cười gượng: “Chào buổi sáng.”
Giang Tĩnh Bạch ngồi dậy, vẫn nắm chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo lại gần mình. Hai người đều không mặc quần áo, Ngư Hi lúng túng vội ôm chăn che thân cho cả hai.
“Đêm hôm qua cậu nói, cho mình hai ngày không thể xuống giường?”
Ngư Hi cử động, nép vào trong lòng cô, hai người âu yếm dính chặt nhau trên giường. Ngư Hi nhớ lại, nguyên văn lời mình nói là: Giang Tĩnh Bạch, cho cậu thích ghen này! Ghen này! Ghen này! Ghen xong còn thích đè người ta! Đêm nay cậu đừng hòng xuống giường! Không, ngày mai cũng không được xuống giường, ngày kia cũng không được! Cậu dứt khoát hai ngày đừng xuống giường!
Giang Tĩnh Bạch ôm cô, nhẹ giọng hỏi: “Hửm?”
Tựa như đang đợi mình đáp lại, Ngư Hi do dự một lúc mới quay đầu: “Mình nói à? Mình không nhớ gì hết, tối hôm qua mình uống nhiều quá, chị Bạch đưa mình về.”
Kỹ thuật diễn xuất của bản thân đã được dày công tôi luyện, cô cũng không tin Giang Tĩnh Bạch có thể nhìn ra sơ hở. Người đang ôm cô từ phía sau khẽ cười: “Không sao, mình ghi âm rồi.”
Ngư Hi: “...”
“Sao cậu lại còn ghi âm?” Cô vừa giận vừa xấu hổ!
Giang Tĩnh Bạch bình tĩnh nhìn cô: “Không phải cậu bảo mình ghi sao?”
Ngư Hi nhăn mặt: “Mình bảo cậu ghi âm lúc nào! Cậu nói điêu! Đêm hôm qua mình không hề bảo cậu ghi âm!”
Giang Tĩnh Bạch bật cười: “Vậy cậu nhớ ra rồi.”
Ngư Hi: “...”
Không thể chơi được cái đồ hồ ly này!
Cô bực bội quay đầu: “Vui không?”
Giang Tĩnh Bạch còn thật sự suy nghĩ mới trả lời: “Vui, hai ngày không xuống giường, càng vui.”
“Vậy mình có cần xin nghỉ không?”
Ngư Hi đá vào đùi cô ấy, thầm chửi bậy một câu rồi trở mình xuống giường. Chăn vẫn quấn trên người, Giang Tĩnh Bạch kéo một nửa, Ngư Hi đỏ mặt nhặt áo ngủ của mình trong đống quần áo vương vãi dưới đất, mang vành tai đỏ ửng đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn hành động của cô, trong mắt Giang Tĩnh Bạch tràn đầy ý cười.
Đến khi Ngư Hi trở lại, phòng đã được Giang Tĩnh Bạch dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ga giường và vỏ chăn đều đã được thay mới, quần áo được để trong giỏ. Ngư Hi đi đến nhận giỏ, hỏi: “Đêm qua về sao không nói trước với mình?”
Giang Tĩnh Bạch đứng trước gương, trên người là áo sơ mi trắng và quần âu màu ghi nhạt, vai hẹp eo thon, dáng người cao gầy, tay vuốt tóc dài, tùy ý dùng dây da buộc lại, rồi quay người nói: “Muộn quá.”
Ngư Hi gật đầu: “Ký hợp đồng chưa?”
Giang Tĩnh Bạch cười: “Ký được rồi, đoàn phim của cậu hoàn thành rồi à?”
Ngư Hi hắng giọng, ôm giỏ đi ra ngoài, nghe Giang Tĩnh Bạch hỏi hôm nay mình sẽ làm gì, cô suy nghĩ: “Đọc kịch bản.”
Giang Tĩnh Bạch ra khỏi phòng: “Khi nào thử vai.”
Ngư Hi nhét quần áo vào trong máy giặt, bấm nút, trả lời: “Ngày kia.”
Dứt lời, cô nhìn Giang Tĩnh Bạch, muốn nói lại thôi. Giang Tĩnh Bạch đưa lưng về phía cô, đi vào phòng tắm, không nhìn thấy nét mặt của cô. Ngư Hi cũng rũ mắt đi đến phòng bếp.
Ngày thử vai, tiết trời rất đẹp, nhiệt độ vừa phải. Ngư Hi mặc váy dài màu vàng nhạt đứng dưới nhà đợi Bạch Vũ Đường. Mấy phút sau, xe hơi màu ghi chạy đến. Sau khi Ngư Hi ngồi vào xe, Bạch Vũ Đường hỏi: “Mang kịch bản theo không?”
“Có mang.” Ngư Hi đặt túi xuống bên cạnh mình: “Chung Thần đâu ạ?”
Bạch Vũ Đường giải thích: “Đi theo người mới rồi, chị lo cho em, nên muốn tự mình đi cùng em.”
Ngư Hi: “Đi thôi ạ.”
Địa điểm thử vai ở gần phim trường thành phố, công ty riêng của đạo diễn Mai. Ngư Hi nghe nói lúc trước ông ấy có phòng làm việc trực thuộc Tinh Diệu, nhưng sau đó không chịu nổi Tinh Diệu liên tục nhét người vào, ông ấy có yêu cầu cực cao đối với diễn viên, sau một hai lần liền đen mặt, dứt khoát rút khỏi, mở công ty của riêng mình.
Những điều này là Liễu Ngọc Dao nói cho cô biết, lúc trước vì quan hệ với Sở Hoài, cô ấy cũng bị nhét vào đoàn phim của đạo diễn Mai, mặt nóng dán mông lạnh một tháng, đạo diễn Mai mới cho cô ấy sắc mặt tốt.
Hơn nửa tiếng sau, xe đến trước cửa công ty.
Bạch Vũ Đường xuống xe, mở cửa cho Ngư Hi. Hai người cùng nhìn nhau. Trong đại sảnh sau cửa có rất nhiều người đang xếp hàng. Nghe nói hôm nay không chỉ thử vai cho nhân vật chính, mà còn quyết định các vai phụ. Kịch bản của đạo diễn Mai đều khiến người ta tranh cướp bể đầu chỉ để có được một góc, vì thế mới có tình cảnh xếp hàng chật ứng thế này. Ngư Hi đội mũ lưỡi trai, đi theo Bạch Vũ Đường vào trong.
Nhân viên đăng ký đón hai cô, dường như có quen biết Bạch Vũ Đường, cười nói: “Cô Bạch, cô Ngư.”
Bạch Vũ Đường gật đầu chào hỏi cùng người nọ. Nhân viên nói: “Mời đăng ký rồi lên tầng hai cùng tôi.”
Thử vai cho nhân vật chính và nhân vật phụ không ở cùng một tầng, Ngư Hi điền đơn đăng ký xong liền đi theo nhân viên lên tầng hai. Bạch Vũ Đường vỗ vai cô: “Đừng căng thẳng.”
Ngư Hi quay đầu, mặc dù nửa khuôn mặt đã bị giấu sau khẩu trang, nhưng vẫn lộ vẻ rất bình tĩnh, cô nói: “Em không căng thẳng.”
Cô nói không căng thẳng, Bạch Vũ Đường thì ngược lại rất căng thẳng, hít sâu liên tục.
Nhân viên dẫn hai cô đến một phòng chờ ở tầng hai, Ngư Hi ngồi xuống ghế cởi mũ tháo khẩu trang, Bạch Vũ Đường ngồi bên cạnh, nhìn xuống: “Vẫn còn nhiều người quá.”
Ngư Hi cũng liếc mắt, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngồi thêm một lúc, Bạch Vũ Đường lại lên tiếng: “Em muốn xem lại kịch bản không?”
Nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của chị ấy, Ngư Hi cười: “Không cần đâu ạ, em nhớ kỹ rồi.”
Cô có cách riêng để ghi nhớ lời thoại, mấy ngày nay đọc đi đọc lại kịch bản, cô đã sớm thuộc lòng phần diễn thử, có thể nói trôi chảy. Thấy cô vẫn vững vàng tỉnh táo như trước đây, Bạch Vũ Đường không khỏi gật đầu: “Vậy em đợi ở đây, chị vào phòng vệ sinh một lát.”
Ngư Hi khẽ đáp lại, Bạch Vũ Đường cầm túi ra khỏi phòng chờ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Ngư Hi.
Đạo diễn Mai đang ngồi trước màn hình máy tính, phía trên có bốn khung hình, mỗi khung hình là cảnh trong từng phòng chờ, trong mỗi phòng chờ chỉ còn lại một mình diễn viên. Người thứ nhất đang cúi đầu chơi điện thoại, người thứ hai đang ngó nghiêng xung quanh, người thứ ba đang ôm kịch bản đọc thầm, người thứ tư bình tĩnh nhìn về phía trước.
Ngư Hi chính là người thứ tư.
Sau lưng đạo diễn Mai còn có một người đàn ông trung niên đang đứng, ông nói: “Lão Lưu, nhìn bốn người này, xem người nào phù hợp.”
Người đàn ông được gọi là Lão Lưu nhìn màn hình, vô thức cau mày khi nhìn người đầu tiên đang chơi điện thoại, trong mắt không vui, nhìn người thứ hai, không lên tiếng, cũng không đổi sắc mặt, nhìn người thứ ba, thở dài, đến người thứ tư, ngược lại nhìn kỹ hơn, lên tiếng: “Không phải Ngư Hi đây sao?”
Trước đây Ngư Hi đã hợp tác với họ một lần, vốn dĩ ba năm trước đã xác định chuẩn bị hợp tác lần thứ hai, nào ngờ đột ngột xảy ra chuyện, Lão Lưu còn tưởng rằng cô gái này sẽ cứ thế phá hủy sự nghiệp của mình, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy cô ấy trên màn hình. Sắc mặt của ông thoáng ngạc nhiên.
Đạo diễn Mai bưng chén trà trên bàn nói: “Là Ngư Hi.”
“Anh có phát hiện ra không, trên người cô ấy có thêm thứ gì?”
Lão Lưu nhìn thật kỹ, tóc buộc cao, gương mặt trang điểm tinh xảo, một thân váy dài vàng nhạt ngồi trên ghế, vẫn xinh đẹp như mới hôm qua. Ông âm thầm đánh giá, hình như có chỗ thay đổi, nhưng nếu phải nói cụ thể, ông không tìm được từ. Lão Lưu từ bỏ việc tìm hiểu, quay đầu hỏi đạo diễn Mai: “Có thêm gì?”
Đạo diễn Mai dùng ánh mắt thất vọng nhìn ông, nói: “Anh không phát hiện, trên người cô ấy có thêm sự trầm ổn sao?”
Được nhắc nhở như vậy, Lão Lưu mới giật mình!
Phải rồi, đã nói có chỗ là lạ, lúc này mới nhìn ra, so với trước kia, Ngư Hi đã chững chạc hơn. Ngư Hi ngày đó luôn mang theo sự kiêu ngạo toát ra từ bên trong, rất phô trương, nhưng hiện giờ đã được thay thế bởi sự thanh tao trầm lặng, càng khiến người ta không dời mắt nổi.
“Cô ấy?” Lão Lưu hỏi đạo diễn Mai, đối phương không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình.
Không lâu trước ông nhận được tin nhắn từ Bạch Vũ Đường ngỏ ý muốn tham gia thử vai lần này. Lúc đầu ông từ chối, sau đó lên mạng biết được Ngư Hi đang đóng phim Truyện Tiêu Lệ Thủy, xem rất nhiều bức ảnh trong phim, thấy Ngư Hi hoàn toàn khác với trước đây, ông mới nhắn lại cho Bạch Vũ Đường, đồng ý để cô đến thử.
Hiển nhiên, ông đã làm đúng.
Dù là mấy năm trước, hay là hiện tại, Ngư Hi vẫn luôn mang đến cho ông bất ngờ.
Đạo diễn Mai xem hết nửa tiếng, hai nghệ sĩ đầu đã không nhịn được vào phòng vệ sinh tìm quản lý, người thứ ba vẫn ôm kịch bản như cũ, Ngư Hi nhìn đồng hồ, khẽ nhíu mày. Đạo diễn Mai nói: “Cô ấy.”
Lão Lưu nhìn đạo diễn Mai đã sớm hài lòng Ngư Hi muốn chết lại luôn kéo dài thời gian, lắc đầu cười: “Anh đấy, vẫn là đồ cố chấp.”
Cửa phòng chờ của Ngư Hi bị mở ra, người vào không chỉ có Bạch Vũ Đường, mà còn có đạo diễn Mai ở phía sau. Bạch Vũ Đường nhìn thấy cô liền cười: “Chúc mừng em Hi Hi, em đã qua.”
Đạo diễn Mai đứng sau Bạch Vũ Đường, mỉm cười đưa tay: “Chờ mong lần hợp tác thứ hai.”
Ngư Hi sững sờ, lập tức nắm chặt tay đạo diễn Mai: “Cảm ơn đạo diễn Mai.”
Cô cắn môi: “Cảm ơn chú!”
Nhìn dáng vẻ xúc động của cô, đạo diễn Mai cười: “Phòng vệ sinh ở bên cạnh, chú và cô Bạch muốn bàn về những vấn đề khác.”
Ngư Hi rũ mắt: “Vâng.”
Cô cầm túi bước nhanh vào phòng vệ sinh, vẫn không kìm được nụ cười, cuối cùng không nhịn được gọi cho Giang Tĩnh Bạch: “Mình qua rồi Tĩnh Bạch, mình qua rồi!”
“Ừ, mình biết, cậu nhất định sẽ qua.”
Rõ ràng vừa mới bình tĩnh cười nói trước mặt mọi người, lúc này nghe thấy giọng của Giang Tĩnh Bạch, hai mắt cô lại nóng lên, cô quạt gió bên má, nói: “Chị Bạch đang bàn hợp đồng, lát nữa kết thúc mình đến công ty cậu nói tiếp.”
Tiếng Giang Tĩnh Bạch càng thêm vui vẻ: “Ừa.”
Ngư Hi cúp điện thoại, ấn xả nước bồn cầu, vừa chuẩn bị đi ra ngoài liền nghe thấy có tiếng nói chuyện.
“Người vừa đến phỏng vấn là Ngư Hi sao?”
“Hình như vậy, nghe nói là đến phỏng vấn cho vai chính.”
“Rốt cuộc cô ấy và Liễu Ngọc Dao là thế nào? Là lăng xê hay là thật?”
“Còn phải nghĩ sao? Nhất định là nghiêm túc. Lăng xê? Liễu Ngọc Dao ấm đầu mới lăng xê với một người đồng tính.”
“Cũng đúng nhỉ...”
Ngư Hi đứng sau cánh cửa, cầm chặt điện thoại trong tay, nghe âm thanh bên ngoài dần biến mất mới đẩy cửa đi ra. Trong phòng vệ sinh đã không còn ai. Cô rửa sạch tay, bước giày cao gót đi về phòng chờ. Bạch Vũ Đường và đạo diễn Mai đang bàn về hợp đồng. Ngư Hi vào phòng, ngồi xuống, nghĩ rất lâu mới lên tiếng: “Đạo diễn Mai, trước khi ký hợp đồng, cháu có thể đưa ra một yêu cầu không ạ?”
Bạch Vũ Đường cùng đạo diễn Mai nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.