Giang Tĩnh Bạch đứng cách Ngư Hi vài bước, mái tóc dài đen như mực xõa sau lưng, hoàn toàn che đi dấu vết của băng gạc, gương mặt trang điểm nhẹ đang tươi cười, biểu cảm không còn trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt dịu dàng, áo sơ mi trắng tinh như tuyết, ống tay xắn lên lộ ra cổ tay xinh đẹp, vòng eo thon gọn, gió nhẹ thổi tới, vài sợi tóc được nâng lên bắt đầu nhảy múa.
Ngư Hi nhất thời quên phản ứng.
Giang Tĩnh Bạch lặp lại: “Ngư Hi, mình đã trở về.”
Ánh mắt long lanh triền miên, gương mặt dịu dàng, nước da tái nhợt mà lại hấp dẫn, đôi tay Ngư Hi buông xuống bên người, bị bạn nhỏ lôi kéo, cô hoàn hồn, do dự rất lâu, không biết nên nói gì.
Đã trở về.
Không phải là lời vô ích sao?
Giang Tĩnh Bạch thấy Ngư Hi không lên tiếng, đi về phía trước hai bước, đứng trước mặt Ngư Hi, hương thơm quen thuộc quanh quẩn bên nhau, bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên mập mờ, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, cửa bị mở ra, Hồ Tiểu Tĩnh kêu to: “Hai cậu làm gì đấy?”
Mấy giây sau, trên tay Giang Tĩnh Bạch có thêm một em bé, Ngư Hi giải thích: “Cậu ta đến xem Tiểu Nhạc.”
Hồ Tiểu Tĩnh nửa tin nửa ngờ, đi đến bên cạnh Giang Tĩnh Bạch.
Giang Tĩnh Bạch lần đầu tiên ôm em bé, không biết phải dùng tư thế nào, bạn nhỏ lại không thành thật, không ngừng ngọ nguậy trong lòng cô, có lẽ nhìn thấy Hồ Tiểu Tĩnh, chân tay với lên càng mạnh, Giang Tĩnh Bạch suýt không ôm nổi.
Hồ Tiểu Tĩnh nhìn dáng vẻ vụng về của cô, tức giận: “Cho tôi.”
Giang Tĩnh Bạch đưa bạn nhỏ cho cô.
Cửa phòng bị gõ vang, Cố Hạc gọi: “Tiểu Tĩnh, ăn cơm thôi!”
Mọi người cùng nhau ra ngoài.
Một bàn đã kín người, một bàn khác vẫn còn mấy chỗ trống, bên cạnh Lư Tiểu Vĩ không có ai, không cần nghĩ cũng biết để dành cho người nào, cậu ta nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch đi ra liền nhiệt tình: “Tĩnh Bạch đến rồi à, ngồi đây này.”
Giang Tĩnh Bạch lại theo sau Ngư Hi, ngồi xuống bên cạnh cô, nói với Lư Tiểu Vĩ đang mong ngóng bên kia: “Tôi ngồi đây được rồi.”
Được rồi, núi không xoay thì nước chuyển, nước không chuyển thì ta chuyển, ôm tâm lý này, Lư Tiểu Vĩ đổi chỗ với bạn ngồi cạnh Giang Tĩnh Bạch, mọi người toe toét trêu ghẹo: “Lớp trưởng, vẫn còn tơ tưởng đến học ủy à?”
“Tôi nói này học ủy, đừng tin mấy trò ma quỷ của lớp trưởng, cậu ta là phèn nhất rồi!”
“Không sai!”
“Nhưng vẫn phải nói lại, lớp trưởng cùng học ủy rất xứng đôi, nam tài nữ mạo.”
Hai bàn xếp liền nhau, mọi người bàn bên kia nghe được liền trêu ghẹo: “Còn phải nói, lúc học ủy vừa đi vào tôi còn tưởng là nữ minh tinh nào.”
“Nữ minh tinh? Lớp chúng ta còn có đại minh tinh đây này!”
“Đúng đúng! Cậu để Tiểu Ngư của chúng ta ở đâu?”
Vừa gặp đã quen, trước kia mối quan hệ của Ngư Hi với các bạn trong lớp luôn tốt, tuy rằng nhiều năm không liên lạc, nhưng nếu so với Giang Tĩnh Bạch, cô đã thắng được rất xa.
“Các cậu không phát hiện, Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch có điểm giống nhau sao?'
Bạn nam vừa nói bị mọi người xem thường, bèn giải thích: “Khí chất.”
“Tôi nói khí chất á, hai cậu ấy đều thuộc kiểu nữ thần.”
“Còn nữa, tôi nhớ trước kia hai cậu thân nhau cực kỳ, thường xuyên chơi đùa cùng nhau.”
“Đúng rồi, lúc trước chúng ta bình chọn hoa khôi của lớp còn sốt sắng không biết chọn ai, các lớp khác không có ai, lớp chúng ta có tận hai người, làm bọn họ hâm mộ muốn chết.”
Lời vừa nói ra, mọi người cười ồ lên, Lư Tiểu Vĩ cũng chen vào: “Đến đây đến đây, kính hai người đẹp của chúng ta một ly nào!”
Nói xong cầm ly đứng lên, Giang Tĩnh Bạch liếc nhìn Ngư Hi, thấy ngón tay cô đang vuốt ve thành cốc, năm ngón tay tinh tế, khớp xương rõ ràng, chiếc nhẫn màu bạc lấp lánh ánh sáng, có chút chói mắt.
Ngư Hi cầm cốc lên.
Giang Tĩnh Bạch cũng đứng dậy theo.
Lư Tiểu Vĩ cười: “Thế mới đúng, hôm nay không say không về!”
Nói xong uống một ly, bàn ăn lập tức ồn ào: “Uống đi! Uống đi!”
Là bia, uống vài cốc cũng không sao, Ngư Hi không do dự ngẩng đầu uống cạn, Giang Tĩnh Bạch liếc mắt nhìn cô, Ngư Hi mặc áo sơ mi bó người, lúc ngẩng đầu làm lộ ra cần cổ thiên nga, còn có xương quai xanh điển hình của người đẹp, giấu trong áo sơ mi như ẩn như hiện, càng thêm mê người.
Lòng bàn tay cầm ly đổ mồ hôi, Giang Tĩnh Bạch thu hồi ánh mắt, cũng uống một ly rượu.
Lư Tiểu Vĩ xung phong, bàn ăn liền bắt đầu náo nhiệt vô cùng, Trình Thụ cùng Trương Viện đứng một bên, tươi cười nhìn đám trẻ đang ồn ào.
“Thầy Trình! Thầy ngồi đi, chúng em để chỗ cho thầy đây.”
“Cô cũng ngồi đi ạ.”
Trương Viện đẩy Trình Thụ: “Ông cho bọn trẻ ăn đi, tôi bê đồ lên.”
Trình Thụ phất tay: “Để tôi bê, bà ăn đi.”
Hai người khách sáo vài câu, đám học trò cười rộ lên, Lư Tiểu Vĩ nói: “Thầy cô vẫn ân ái như ngày nào.”
“Quá đau lòng!”
Bạn nam ngồi đối diện lập tức nói: “Đau cái đầu cậu, cậu thì sự nghiệp thành đạt rồi, muốn cưới con gái nhà ai chẳng được, đau lòng chính là đám độc thân không có tiền chúng tôi đây này!”
Lời này thốt ra, những người khác đều phụ họa theo, Trình Thụ rốt cuộc vẫn bị Trương Viện dùng ánh mắt bắt ngồi xuống, hòa ái tươi cười: “Không có tiền cũng không quan trọng, vui vẻ là được.”
“Thầy Trình nói đúng, thầy Trình, em mời thầy một ly!”
Ly rượu trước mặt bị rót đầy, thầy Trình phấn khởi cầm lên: “Mọi người cùng uống đi.”
Ba ly xuống bụng, dạ dày Ngư Hi bắt đầu bỏng rát, những lời mời rượu sau đó đều bị cô từ chối, Hồ Tiểu Tĩnh ngồi cạnh lúc đầu còn lải nhải không cho cô nhìn Giang Tĩnh Bạch, bây giờ lại thì thầm to nhỏ cùng Cố Hạc, em bé kẹt giữa hai người, nhìn trái nhìn phải, đôi mắt tròn xoe chuyển động, tràn đầy tò mò.
Ngư Hi không cần được nhắc cũng ngồi thẳng lưng, chẳng những không nhìn Giang Tĩnh Bạch, thậm chí cũng không nói gì với bất kỳ ai, thẳng đến khi có người gọi tên: “Ngư Hi.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đối diện cười với mình: “Còn nhớ tôi không?”
Ngồi sau cô trước kia là một bạn nữ có khuôn mặt tròn, dáng người hơi béo, cười lên rất đáng yêu, có phúc tướng, Ngư Hi gật đầu: “Đương nhiên là nhớ.”
“Cậu mượn bút của tôi, đến lúc tốt nghiệp vẫn chưa trả lại.”
“Ha ha ha ha ha ha...thật sao, cậu nên đăng Weibo khoe mình có bút của Ngư Hi đi.”
“Đăng Weibo làm gì, vớ vẩn, bán cho tôi, tôi trả năm mươi.”
“Một trăm, không thể nhiều hơn.”
“Hai trăm!”
“Vì nữ thần của tôi, liều mạng!”
“Chờ chút, nữ thần của cậu là cô người mẫu gì đấy cơ mà?”
Người nói nhìn Ngư Hi, khẽ cười: “Nữ thần mới.”
Ngư Hi bị lời nói của các bạn chọc cười, cô gái ngồi đối diện nâng ly, nói: “Ngư Hi, tôi kính cậu một ly, hy vọng sự nghiệp của cậu về sau có thể tiến lên một bước.”
“Tôi tin cậu.”
Ánh mắt chân thành, vẻ mặt tươi cười, Ngư Hi cảm động, cũng đứng dậy: “Cảm ơn cậu.”
Dưới ánh đèn, hai ly rượu khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, đong đầy niềm vui trong căn phòng.
Ngư Hi ngồi xuống, mọi người liền chuyển đề tài sang sự nghiệp, đương nhiên cũng không ai dám lắm miệng hỏi Ngư Hi về chuyện tình cảm, chỉ bóng gió hỏi về phim mới của cô.
“Khi nào lên sóng vậy, con gái tôi là fan của cậu, vẫn đang đếm từng ngày để được xem đấy.”
Ngư Hi cười: “Vẫn chưa quyết định được.”
“Đã quay xong chưa?”
Ngư Hi lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Ánh mắt của những người khác đều đảo quanh Ngư Hi, các bạn nam dù biết Ngư Hi thích con gái, nhưng vẫn không chịu nổi sự xinh đẹp này, ngẫm lại, một cô gái tuyệt đẹp ngồi bên cạnh mà không trò chuyện cùng, thì thật sự thẹn với duyên phận này.
Chưa kể Ngư Hi là ngôi sao lớn, càng khiến chủ đề nói chuyện của người khác không thể rời khỏi cô.
Ngư Hi trước sau chỉ có ba chữ không, không chắc không hiểu không biết, Giang Tĩnh Bạch ngồi bên cạnh cúi đầu nghe cô đáp lời, đuôi mắt nhịn không được nhiễm màu vui vẻ.
“Đúng rồi, học ủy đang làm ở đâu?”
Khám phá xong người đẹp số một, mọi người bắt đầu ra tay với người đẹp số hai, hơn nữa ánh mắt càng nhiệt tình, không giống Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch có thể nói thật.
Chủ đề đột nhiên chuyển tới trên người mình, Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu, ý vui trên khóe mắt còn chưa kịp giấu đi, ngũ quan trong trẻo lạnh lùng thoáng chốc tươi tỉnh, bình thường bọn họ đều nghĩ Giang Tĩnh Bạch luôn nghiêm túc đứng đắn, nói chuyện có nề nếp không cợt nhả, giờ đây khó được nhìn thấy ý cười yếu ớt của cô, dù không rõ ràng, nhưng cũng đủ làm vài bạn nam hoảng loạn.
Lư Tiểu Vĩ cũng nằm trong số đó, cậu ta ngồi cạnh Giang Tĩnh Bạch, nhìn khóe mắt đang hơi cong lên của cô, trong lòng ngứa ngáy như có kiến bò, không chịu nổi liền uống một ly rượu.
Mùi rượu hòa tan cơn ngứa trong lòng, Lư Tiểu Vĩ thoải mái hơn, mở miệng: “Tĩnh Bạch làm ở Kính Âu.”
“Kính Âu, công ty giải trí sao? Tôi nhớ hình như Ngư Hi cũng ở công ty này?”
Người hỏi nhìn Ngư Hi, Ngư Hi cười nhẹ gật đầu: “Ừ.”
“Trùng hợp thật.”
“Ngư Hi, có phải cậu kéo học ủy đến không?”
“Nhất định rồi, người ta là bạn thân mà.”
Ngư Hi vẫn cười nhạt: “Đương nhiên không phải, cậu ấy đến tôi cũng mới biết.”
Dù sao vị trí ấy của Giang Tĩnh Bạch, cũng không phải cô có thể kéo lên.
Lư Tiểu Vĩ uống rượu, lá gan cũng lớn hơn không ít, nói với Giang Tĩnh Bạch: “Tĩnh Bạch à, có hứng thú đổi công việc không?”
Tất cả mọi người đều nhìn ra Lư Tiểu Vĩ mượn rượu nói ý khác, chẳng qua cậu ta bây giờ là ông chủ, có niềm tin mới nói lời này, mọi người đều tò mò chờ câu trả lời của Giang Tĩnh Bạch, chỉ có Cố Hạc tỏ ra lúng túng, vừa chuẩn bị lên tiếng, tay liền bị Hồ Tiểu Tĩnh kéo lại.
Bàn cơm im lặng, Trình Thụ bê bát canh tới, thấy đám trẻ không nói gì, cười hỏi: “Sao thế? Ăn no rồi à.”
Có người giải thích: “Thầy Trình, lớp trưởng đang đào người!”
Trình Thụ đặt bát canh xuống: “Đào người?”
“Đào người nào?”
Bạn nam bên cạnh Lư Tiểu Vĩ cười hì hì: “Lớp trưởng muốn đào học ủy đến công ty mình.”
Trình Thụ sửng sốt: “Học ủy? À, Tĩnh Bạch.”
“Tiểu Vĩ, cậu đào Tĩnh Bạch được không đấy? Người ta bây giờ còn tốt hơn cậu, đang làm bà chủ của Kính Âu rồi.”
Căn phòng hoàn toàn im bặt, gió thổi đến từ cửa sổ, cửa kẽo kẹt một tiếng.
Trình Thụ nhìn một đống gương mặt mờ mịt, hỏi: “Mấy đứa cũng không biết?”
“Không biết ạ!”
Trăm miệng một lời đều nhịp, Ngư Hi lại giống như con mèo con nhấp một ngụm bia.
Lư Tiểu Vĩ trốn đi vệ sinh, những người khác cũng bị tin này làm khiếp sợ, ánh mắt nhìn Giang Tĩnh Bạch kính nể thêm vài phần, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, em bé nhà Hồ Tiểu Tĩnh ồn ào không ngừng, có lẽ buồn ngủ, cô nhỏ giọng nói với Ngư Hi chuẩn bị về sớm, Ngư Hi đứng dậy: “Tôi cũng về.”
Giang Tĩnh Bạch cũng đứng lên theo: “Tôi cũng về trước.”
Bàn ăn thật ra không còn đông đủ, chỉ vụn vặt lẻ tẻ mấy người, Hồ Tiểu Tĩnh đi chào Trình Thụ cùng Trương Viện, Ngư Hi cũng tiện đà muốn rời đi, Trương Viện kéo tay cô: “Lần sau lại đến chơi.”
“Đi cùng Tiểu Giang, rồi cô làm đồ ăn ngon cho hai đứa.”
“Hôm nay đông quá, không thi triển ra trù nghệ được.”
Ngư Hi cười: “Vâng.”
Giang Tĩnh Bạch chờ hai người nói xong, gật đầu: “Thầy cô, chúng em đi trước.”
Chúng em.
Trương Viện gật đầu, mỉm cười.
Bốn người ra khỏi phòng khách.
Hồ Tiểu Tĩnh nói: “Ngư Hi, bọn tôi đưa cậu về trước.”
Cố Hạc lái xe nên không uống rượu, Hồ Tiểu Tĩnh lo Ngư Hi đi cùng Giang Tĩnh Bạch, chủ động xin giết giặc, Ngư Hi xoay bả vai cô lại: “Không sao đâu, hai cậu về đi, Tiểu Nhạc buồn ngủ lắm rồi.”
Thấy Hồ Tiểu Tĩnh còn muốn khuyên bảo, tay cô dùng sức hơn: “Vả lại, nếu đã có ý nghĩ kia, thì làm thế nào cũng không ngừng được.”
“Tiểu Tĩnh, tôi bây giờ không có ý nghĩ đấy.”
Hồ Tiểu Tĩnh nhìn ánh mắt trong veo của cô, không thể không gật đầu: “Được rồi, đi đường cẩn thận.”
Ngư Hi vẫy tay: “Các cậu cũng vậy.”
Nhìn theo Hồ Tiểu Tĩnh cùng Cố Hạc rời đi, Ngư Hi quay đầu hỏi Giang Tĩnh Bạch: “Gọi xe sao?”
Giang Tĩnh Bạch nhìn sang bên cạnh: “Trợ lý Tiếu ở bên kia.”
Ngư Hi gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người cùng lên xe, Ngư Hi uống chút rượu, lên xe liền tựa lưng vào ghế ngủ rồi, Giang Tĩnh Bạch đắp tấm chăn mỏng cho cô, ý bảo trợ lý Tiếu tăng nhiệt điều hòa, nhìn tư thế ngủ giống hệt hôm nọ, trợ lý Tiếu rốt cuộc cũng biết người trên xe lần ấy là ai.
Cũng đúng, trừ Ngư Hi ra, không thấy Giang tổng quan tâm săn sóc ai thế này.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, xe vòng đi, rời khỏi cửa nhà thầy Trình.
Phía sau lập tức có tiếng bàn tán.
“Thầy Trình, thầy không dọa chúng em chứ, Giang Tĩnh Bạch là bà chủ của Kính Âu thật ạ?”
“Nhìn cũng giống mà, khí thế của người ta rất khác.”
“Vừa rồi tôi không nói bậy gì chứ?”
“Thôi đi, người ta sẽ để ý cậu nói gì sao?”
“Cũng đúng.”
......
Ngư Hi tỉnh lại khi vừa đến cửa nhà, Giang Tĩnh Bạch đã mở đèn trong xe, Ngư Hi chớp mắt vài lần, thích ứng với ánh đèn, giọng nói vừa uống rượu không còn thanh thúy, có vẻ hơi khàn: “Đến rồi?”
Vô duyên vô cớ thêm vài phần lười biếng, tư thế thật mê người.
Giang Tĩnh Bạch ngồi thẳng, lặng lẽ thu hồi cánh tay đặt bên người Ngư Hi: “Ừ, đến rồi.”
Ngư Hi xuống xe, cô không đi giày cao gót, đứng cạnh Giang Tĩnh Bạch thấp hơn một chút, trợ lý Tiếu thấy hai cô đều xuống xe, nói: “Giang tổng, tôi đi trước.”
“Cô Ngư, gặp lại.”
Ngư Hi vẫy tay, ho một tiếng: “Gặp lại.”
Xe hơi màu đen lùi về phía sau, đổi hướng rời đi, gió lạnh thổi tới, Ngư Hi vừa chuẩn bị quay đi liền nghe được Giang Tĩnh Bạch nói: “Ngư Hi, đợi một lát.”
Ngư Hi thấy Giang Tĩnh Bạch đến gần, tay nâng lên cổ mình, cô lùi về sau theo bản năng, ánh mắt đề phòng: “Cậu làm gì?”
Bàn tay Giang Tình Bạch từ từ nắm lại: “Khuy áo bị mở.”
Bị mở ra lúc ngủ trên xe, cũng may bên trong còn áo quây, chưa bị lộ hết, cô cúi đầu: “Cảm ơn, tôi tự làm.”
Ngư Hi cài lại khuy áo, đi về phía thang máy.
Trong thang máy, mỗi người đứng một bên, Ngư Hi vừa tỉnh không có hứng nói chuyện, vẻ mặt lạnh nhạt, Giang Tĩnh Bạch thỉnh thoảng nhìn cô, lại lặng lẽ thu tầm mắt lại.
Thang máy rất nhanh lên đến nơi.
Ngư Hi đi đến cửa nhà, móc thẻ phòng ra mở cửa, dựa theo lễ phép quay đầu, ngoài cười trong không cười: “Giang tổng, ngủ ngon.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Ngủ ngon.”
Cửa khép lại, Giang Tĩnh Bạch đứng trước nhà mình, lắc lư mấy phút rồi sang bên nhà Ngư Hi, gõ cửa.
“Ai đấy!”
Ngư Hi khoác áo choàng tắm ra ngoài, Giang Tĩnh Bạch nói: “Là mình.”
Nghe được thanh âm, Ngư Hi mở cửa, vẻ mặt nghi hoặc: “Giang tổng?”
Giang tổng bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cô, mở miệng: “Ngư Hi, mình quên chìa khóa trên xe, cậu có tiện...”
Cho mình vào ngồi đợi trợ lý Tiếu.
Mấy chữ này còn chưa kịp nói ra, Ngư Hi liền nhướng mày: “Xin lỗi Giang tổng, đêm đã khuya, không tiện!”
Cạch một tiếng!
Cửa đóng lại.
Giang Tĩnh Bạch bị từ chối ngoài cửa.