Phận Đàn Bà

Chương 44: Chương 44




...Khi một con người đang ở trong thân phận thấp hèn, bây giờ lại là trung tâm của cái gia đình giàu có này, Chức cảm thấy mình cần phải kiêu ngạo, cần phải cho mọi người thấy sự ga lăng,lịch lãm của mình. Cái sĩ diện của một thằng nhà quê khi có tiền nó trỗi dậy trong đầu Chức một cách mạnh mẽ. Hắn muốn được cưng chiều như ông hoàng, muốn được đi khắp các đại tiệc toàn cao lương của bu con nhà ấy. Bây giờ,Chức đòi gì,Thy và bà Tú cũbg răm rắp nghe theo. Chỉ cần gã nhíu mày, là hai ả lại lo sốt vó. Bây giờ, Chức không phải một con chó cảnh nữa, mà đã biến thành một con lợn cảnh. Ngoài ăn chơi, hưởng thụ ra, hắn chẳng phải làm bất cứ việc gì.

Lắm khi, hắn vào những sàn dẩy đầm của quý ông quý bà nhiều tiền nhiều của. Hắn say sưa trong làn khói trắng của thuốc phiện, mắt hắn gà gà với cái suy nghĩ hắn sinh ra ở trong nhung lụa,Dù cuộc đời có lúc lên voi, lúc xuống chó, nhưng bất luận thế nào hắn vẫn cứ là giàu sang.

Kể ra, trời không phú cho hắn cái sắc gọi là nghiêng bô đổ thùng, thế nhưng lại được cái sức khỏe dẻo dai, cái dây khoai là to càng,chiều lòng được các thím,các mợ. Cứ hôm nay hắn ngủ với con gái, ngày hôm sau hắn sẽ ngủ với bu của ả,cứ thế mà luân chuyển. Nếu Thy biết được, chắc ả sẽ đâm chết hắn mất. Cái tính cách của Thy nó ngang ngược lắm, nó hằn học lắm. Chức phải che đậy khéo léo lắm mới qua con mắt tinh anh của ả. Đến bà Tú là mẹ Thy cũng phải bảo Chức trước:

- Con này nó sống thoáng quen rồi. Nhưng không cho ai dùng chung đồ bao giờ. Nên chuyện này cấm để lộ ra ngoài. Chứ nó mà biết là nó xiên cả lũ....

Chức nghĩ cũng hãi thật, nhưng biết làm thế nào hơn được, đã vào hang cọp rồi phải lựa đường mà sống thôi.

Bản thân hắn nhiều khi ngẫm lại hắn còn thấy hắn ăn bẩn vãi cả ra. Đời thuở, đã úp được đứa con, lại húp cả con mẹ. Đã hơn một lần, Chức có ý định chấm dứt cái quan hệ vụng trộm với bà Tú đi, chỉ toàn tâm toàn ý phục vụ Thy thôi nhưng kể ra bà Tú đối xửa với hắn cũng không tệ,tiền bà đưa cho cũng nhiều hơn. Lỡ dở mà hắn chống đối, bà ấy lại nói với Thy thì vỡ lở hết cả. Lúc ấy, hắn chỉ có nước mà ăn mày. Thôi thì nhắm mắt đưa chân, cứ đậy vào là hay nhất.

Đêm ấy,sau khi vừa mới ân ái với “ bu vợ “ xong, Chức mệt tưởng chết, mồ hôi vã ra như tắm. Đang loay hoay quấn cái khăn tắm vào người rồi ra rót nước uống thì Thy đứng ngay chỗ cầu thang từ khi nào. Mắt ả nhìn chăm chăm vào gã lạnh lùng. Vừa mới ăn vụng còn chưa kịp lau mép thì gặp ngay cảnh này. Chân hắn sợ đến nỗi run lên lật bật,mặt tái lại, Chức hỏi ả:

- Em... em đi đâu vậy?Sao... sao không vào phòng ngủ đi, đứng đây làm gì? Làm anh sợ chết khiếp đi được.

- Câu này em phải hỏi anh mới đúng, anh đứng đây làm gì?

Chức mấp máy môi sợ không phát ra tiếng. Hắn cầm cốc nước mà đứng chẳng vững nữa. Vừa hay, bà Tú đi từ dưới bếp lên, tay cầm củ gừng. Mặt mụ bình thản như chẳng có chuyện gì, đưa cho Chức:

- Này!cầm lấy!có mỗi củ gừng tôi mà phải gọi tao dậy à? Đêm hôm rồi chứ có phải sớm sủa gì đâu. Lần sau mày gọi con vợ mày mà lấy. Ngủ cũng không yên với nhà mày.

Chức cầm lấy củ gừng mụ Tú đưa cho. Như đã điểu ý,hắn hùa theo:

- Vâng!Con cảm ơn bu!tại con thấy Thy ngủ say quá nên không dám gọi dậy. Bu vào ngủ đi ạ

Thy đứng ngây người ra không hiểu,Chức liền giải thích:

- Nãy anh đang ngủ, xong tự nhiên anh thấy khó chịu. Định đi uống nước thế là miệng nôn chôn tháo. Người anh lạnh băng ra chắc là do cảm. Sợ em ngủ say nên không gọi nữa. Anh gọi bu tìm cho củ gừng để pha nước uống giải cảm. Em sờ xem,trúng cảm mồ hôi anh vã ra đến ngần này....

Chức để tay Thy lên người mình, quả thực người Chức đổ mồ hôi ướt sũng. Nhưng cô ả chẳng biết rằng vì hắn làm tình với bu mình nên mới tứa mồ hôi, chứ hắn chẳng có bệnh tật nào hết. Thy chau mày hoài nghi, bà Tú biết kiền quay ra chửi chức:

- Từ lần sau mày gọi con Thy xuống mà chăm. Tao có phải đứa ở đâu mà cái gì cũng đến tay.

Thấy bu nói với người yêu mình khó nghe. Thy khoác tay Chức đi rồi bảo bu mình:

- Bu có cần phải khắt khe quá thế không? Nhà con yếu trong người nhờ vả một tí thôi mà. Chức!lần sau có việc cứ gọi em dậy, đừng gọi bu lại rách việc ra.

Chức cầm củ gừng cùng với Thy lên nhà. Bên dưới, vẫb nghe thấy tiếng bà Tú tru tréo:

- Ờ! Kệ cha nhà mày, tao không phải con ở. Nhà này là nhà tao. Lần sau đừng có nhờ vả tao thứ gì nữa.

Mặt Chức giả vờ buồn buồn, hắn nằm ệch ra giường thở dài. Thy cứ ngỡ Chức vì lấy câu nói của bà Tú mà chạnh lòng liền chạy lại ủi an.

- Anh đừng nghĩ ngợi gì cả. Bu độc mồm độc miệng thế thôi. Chứ thực ra bu thương em lắm...

Chức rầu rĩ gật đầu. Thy mà không nghi ngờ gì hắn còn thấy may mới phải. Nằm xuống một chốc, thấy Thy bê cốc nước gừng nóng lên tận giường cho hắn uống. Mà kì thực hắn có sốt rét gì đâu, nhưng giờ mà không uống Thy lại nghi ngờ ngay. Thế nên, dù đang nóng tứa mồ hôi hột, nhưng hắn vẫn uống một hơi hết cốc nước gừng. Còn giả vờ đắp chăn rên rỉ kêu rét, nhưng mồ hôi chảy ra không ngừng. Đấy!ăn tạp có sung sướng gì đâu,tí nữa thì chết.

Vậy là, Chức phục vụ cả hai mẹ con Thy không ngừng nghỉ. Hai mẹ con nhà này chăm chỉ mua đồ bổ về cho Chức ăn hàng ngày. Vì đồ nhiều quá, nên hắn có ý định gửi về quê một tí cho ông bà Tư cùng hưởng.

Nhận thấy ý định của gã, mẹ con Thy cũbg không phản đối gì?. Ngược lại còn khen hắn hiếu thảo này khác. Đúng là, Chức phải gặp Thy từ lâu rồi mới phải.

Chức lại nhờ Thy viết cho gã một lá thư tay,. Thy hơi buồn cười vì nghe được chuyện nhà Chức không ai biết chữ. Nên ả trêu:

- Thế sao hai cụ không đi học. Thời buổi nào rồi mà còn không biết chữ? Mà kể ra đến anh trai tráng còn không biết, trách sao được hai cụ

Chức hơi khó chịu khi bị mỉa mai,hắn bị người ta chê nhiều là mù chữ,nhưng thấy Thy trêu lại, hắn vẫn không khỏi tức tối. Trong thư, Thy ghi luôn rằng Chức đang ở trong ngôi nhà khang trang của một cô gái xinh đẹp tốt bụng này khác. Ả còn nói thêm ý muốn đón hai ông bà Tư lên chơi, còn không đả động gì đến mẹ con nhà chị Đài.

Viết xong, Thy nũng nịu hỏi:

- Vậy anh tính khi nào thì cắt đứt với con vợ ngu dốt quê mùa của anh. Có nhà cao cửa rộng thế này, còn thèm nhạt gì nhà gianh nữa hả?

Thấy Thy hỏi, Chức bối rối. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi bảo:

- Để anh tính xem Thế nào, chứ giờ mà đuổi ả,thì ai chăm thầy bu anh?

Hắn thở dài, Thy liền vỗ đùi bảo hắn:

- Ôi dào, cần gì, bảo thầy bu anh lên đây cả là được chứ gì. Em thì có hẹp hòi gì chỗ ở cho thầy bu. Thầy bu anh cũng là thầy bu em cơ mà.

Nghe Thy nói xong, Chức mát lòng mát ruột,những vẫn bảo Thy cho thư thư để con liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.