Phản Diện Công Lược Kế Trong Kế

Chương 30: Chương 30: Sư huynh cưới ta được không? (7)




~Editor: Diệp Quân

~Tác giả: Linh Linh Thất

***

Vốn dĩ nghĩ khi hai người đi ra ngoài, xoát độ hảo cảm cũng sẽ dễ dàng hơn một ít.

Nhưng mà trời lại không chiều lòng người, ở thời điệm đi ngang qua một mảnh rừng rậm, lại cùng nam nữ chủ tương ngộ.

Nhìn hai người đối diện, Doãn Nhược An cảm thấy, thế giới này tràn ngập ác ý.

“Vân Ương, ta không phải nói, muội......”

Hứa Quân Ngưng lạnh giọng giận dữ mắng Doãn Nhược An, phảng phất như đối với muội muội không nghe lời nói của mình mà thất vọng tột cùng, trong lời nói càng là mang theo ý vị hận sắt không thành thép.

Doãn Nhược An lãnh đạm nhìn lướt qua Hứa Quân Ngưng, khẽ động khóe môi vài cái, lãnh đạm mở miệng: “Tỷ tỷ sợ là lo lắng nhiều rồi, ta không nói ta là ai, thì sẽ không ai biết ta chính là Hứa nhị tiểu thư đâu. Rốt cuộc...... Hứa nhị tiểu thư chưa bao giờ xuất hiện ở phủ minh chủ mà, không phải sao?”

Nếu không phải vì nhiệm vụ của nguyên chủ......

Ân? Nàng giống như nghĩ ra một chuyện thú vị rồi, tuy rằng nguyên chủ không có yêu cầu nàng tiến hành trả thù đối với nữ chủ, nhưng cũng chưa nói...... Không cho phép hủy đi cp a?

“Cảnh cáo ký chủ, không cần đã làm những hành động ảnh hưởng đến nhiệm vụ, đặc biệt là có liên quan đến nam nữ chủ, nếu là người ủy thác không có yêu cầu, tốt nhất không cần nảy sinh ra ý tưởng bất lương.”

Xôn xao ——

Một chậu nước lạnh của hệ thống tạt vào diệt đi ngọn lửa tà ác vừa mới nảy sinh trong lòng Doãn Nhược An.

Nàng không thú vị bĩu môi, cuối cùng đơn giản đi đến dưới một thân cây ngồi xuống, liền ngay cả ánh mắt đều lười bố thí cho hai người kia.

Tần Sơ từ đầu đến cuối đều chú ý đến thần sắc của Doãn Nhược An, tình cảnh của nàng ở phủ minh chủ hắn cũng là rất rõ ràng, nàng có ý nghĩ như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.

Ở Minh chủ quý phủ đều sẽ biết, Minh chủ không chào đón Nhị tiểu thư.

Hắn liễm hạ mắt trầm mặc trong chốc lát, đi đến bên người Doãn Nhược An ngồi xuống,

“Sư huynh!”

Thanh âm của Hứa Quân Ngưng bén nhọn phảng phất có thể đâm thủng màng tai của người khác, làm người nhịn không được phải nhíu mày.

Ánh mắt Doãn Nhược An như lưỡi dao sắc bén quét về phía Hứa Quân Ngưng, thanh âm cũng lạnh lẽo đến đáng sợ: “Ta không nghĩ cùng tỷ có bất luận cái gì liên quan đến nhau, cho nên tỷ tốt nhất cũng đừng vọng tưởng đến trêu chọc ta.”

Bằng không, nàng phỏng chừng sẽ làm lơ cảnh cáo của hệ thống......

Bị ánh mắt của Doãn Nhược An xem đến co rúm lại một chút, lại nghĩ đến đối phương tay trói gà không chặt, liền lại giống như có tự tin ưỡn ngực trừng mắt nhìn Doãn Nhược An.

Đối diện tầm mắt của nàng, Doãn Nhược An cười lạnh một tiếng, liền nhắm lại hai mắt đem đầu dựa vào trên vai Tần Sơ.

“Muội thật liêm sỉ, còn có biết đến lễ nghĩa hay không hả?”

“Tỷ cùng vị hôn phu của tỷ làm cái gì, tỷ thật sự cho rằng người khác không biết sao? Tỷ...... Có gì tư cách nói ta?”

Nói thật, nàng cũng không biết bọn họ đã làm cái gì chưa, nhưng ít nhất hôn môi khẳng định là có đi?

Ở cái xã hội này, hôn môi chính là vô cùng ảnh hưởng đến danh dự của nữ nhi đó.

Nhưng khi nàng nhìn đến sắc mặt Hứa Quân Ngưng bỗng cứng cùng với Sở đình khuôn mặt trở nên khó cou, nàng cảm thấy, không phải chỉ đơn giản là hôn môi đâu.

Nàng thu hồi tầm mắt của chính mình, đối với Hứa Quân Ngưng lộ ra một mạt tươi cười chứa đầy thâm ý.

Vốn là Hứa Quân Ngưng chột dạ, bị nàng nhìn như vậy trở nên càng thêm chột dạ, bất an hoạt di chuyển bước chân tới gần Sở Đình tìm kiếm an ủi.

Doãn Nhược An không nghĩ tới chính là, nàng tính sai!

Trên đường vô luận nàng nói lời nói như thế nào khắc nghiệt, cố tình kiếm chuyện, nam nữ chủ giống như là thuốc cao bôi trên da chó, không bao giờ tách ra.

Một hai luôn nói phải đi theo Tần Sơ cùng Doãn Nhược An, đối với việc này Tần Sơ nhưng thật ra không có phản ứng bất lương gì, nhưng Doãn Nhược An có a.

Nàng đang khó chịu Hứa Quân Ngưng a, nàng nghiêm trọng hoài nghi Hứa Quân Ngưng làm như thế chính là vì muốn nàng cảm thấy buồn nôn.

Đặc biệt là nhìn hai người kia hai cái gắn bó keo sơn, Doãn Nhược An run lên bả vai của chính mình, nàng lại buồn nôn rồi.

Cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, nói ra lời nói đã nghẹn trong lòng thật lâu ——

“Hai người các ngươi, có thể hay không đừng ở trước mặt khiến ta buồn nôn nữa? Liền không thể tự mình đi, ly xa chúng ta một chút được không?”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.