Phản Diện Công Lược Kế Trong Kế

Chương 52: Chương 52: Vị hôn phu thủ trưởng có bệnh, sao bỏ trị 10




“Có thời gian hẳn nói.”

Ngữ khí của Lệ Danh Triết nhu hòa một chút, làm Doãn Nhược An có chút thụ sủng nhược kinh.

Đáy mắt của cô hiện lên một mạt kinh hỉ, vui mừng nhiễm đến đuôi lông mày, khóe miệng không kiềm chế được giơ lên.

Nhìn bộ dáng cao hứng của cô, đáy mắt của Lệ Danh Triết cũng nhiễm vài phần ý cười, tuy rằng rất nhạt, nhưng đã là không dễ mới thấy được rồi.

“Nghỉ ngơi cho tốt.”

Hắn xoay người rời đi, lưu lại Doãn Nhược An vui mừng khôn xiết.

Nhìn theo Lệ Danh Triết rời đi, Doãn Nhược An liễm hạ tươi cười trên mặt

Trong mắt hiện lên một mạt trầm tư.

Qua mấy ngày, nam chủ liền sẽ đi thành phố S tham gia hội nghị đấu thầu trả giá cho miếng đất ở vùng ngoại ô, cũng chính lần hội nghị đó thanh công khiến cho công ty của nam chủ trở thành công ty đứng đầu về địa ốc

Điều cô cần làm chính là, ngăn cản nam chủ thành công.

Nghĩ như thế, cô vội vàng lấy ra thường phụ được giấu kĩ dưới gầm giường, rồi sau đó cải trang một phen chạy ra bệnh viện.

Thành phố S, sân bay.

Một cô gái mặc áo gió màu đen xuất hiện tại cửa sân bay, nữ tử mang theo kính râm, lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn cùng môi anh đào đỏ bừng, chỉ cần xem một nửa khuôn mặt cũng biết được, cô gái này có khuôn mặt rất xinh đẹp.

Gió nhẹ xẹt qua, mang theo tóc dài rối tung của cô gái, lộ ra cái cổ trắng nõn.

Hơn nữa dáng người của cô lại tốt, làm không ít nam sĩ độc thân dừng bước ngắm nhìn.

Nhưng cô gái tựa hồ không để ý điều đó, chỉ vội vã kéo theo chiếc va ly của mình, mắt nhìn điện thoại trên tay

“A ——”

Trong lúc cúi đầu, cô đụng phải một vị nam sĩ, hắn vươn tay đỡ cô

Cô hơi bất ngờ, môi đỏ hé mở, sau đó xin lỗi cười: “Xin lỗi, đụng vào ngài.”

Chàng trai không để ý xua tay: “Không sao tôi cảm thấy cô đang có việc gấp.”

Nhấp môi đỏ, cô kéo kính râm ra, trong mắt toát ra thần sắc bất đắc dĩ: “Đúng vậy, người bạn của tôi bảo vào lúc 11 giờ sẽ đón tôi tại sân bay, chính là hiện tại đã qua nửa tiếng, vẫn chưa thấy cô ấy tới, tôi đành phải tự đi kiếm xe, nhưng là...... Hình như lạc đường.”

Chàng trai hơi hơi mỉm cười, thân sĩ mở miệng: “Không biết, tại hạ có may mắn trở thành hướng dẫn viên du lịch cho vị tiểu thư xinh đẹp này không?”

Bị anh ta hài hước chọc cười, cô không khỏi cong cong khóe miệng: “Sẽ không chậm trễ thời gian của anh chứ?”

“Sẽ không, đây là vinh hạnh của tôi.”

“Kia...... Liền phiền anh rồi.”

Cô vươn tay trái ra, khuôn mắt xinh đẹp hiện lên vài phần tươi cười: “Xin chào, tôi là Tịch Tư Linh.”

Nghe được của cô, chàng trai kinh ngạc, sau đó nắm lấy tay cô: “Xin chào, Lý Hiên Kỳ.”

“Anh là......”

Doãn Nhược An kinh ngạc nhìn đối phương, hắn còn không phải là...... người đấu thầu đất lần này hay sao?

“Cô biết tôi....?”

Doãn Nhược An kinh ngạc làm Lý Hiên Kỳ kinh ngạc theo, khó hiểu nhìn cô.

“À, là như thế này, tôi là tới tham gia khu đấu thầu miếng đất ở vùng ngoại ô kia.”

“Thì ra là như thế này.” Lý Hiên Kỳ gật đầu, sau đó nói: “Cô đại diện công ty nào? Hay là, đi một người đến đây.”

Doãn Nhược An lắc đầu, cô thè lưỡi: “Tôi không đại diện công ty nào cả, tôi cầm tiền dành dụm được mấy năm nay cùng với vay tiền của bạn bè, được ăn cả ngã về không.”

Lý Hiên Kỳ không nghĩ tới, cô sẽ nói như vậy.

“Cô không sợ thất bại hay sao?”

Cô lắc đầu, ánh mắt kiên định làm Lý Hiên Kỳ không khỏi xem trọng cô vài phần.

“Nhát gan, là sẽ không có thành công. Ah, ra được bên ngoài rồi, lưu số điện thoại đi, bữa nào tôi mời ăn bữa cơm.”

Lý Hiên Kỳ xua xua tay: “Kia không cần, tôi đi trước đây.”

Nhìn bóng dáng của hắn, Doãn Nhược An đành nhún vai, sau đó bắt một chuyến taxi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.