Phản Diện Công Lược Kế Trong Kế

Chương 44: Chương 44: Vị hôn phu thủ trưởng có bệnh, sao bỏ trị 2




~Editor: Diệp Quân

***

Doãn Nhược An híp mắt cười một chút, cô rất thích tính cách của nguyên chủ này, tùy tiện không chút nào làm ra vẻ, hơn nữa còn tiềm tàng tính cách đanh đá.

Đơn giản mà nói, chính là nữ hán tử.

Ngô...... Nữ hán tử có diện mạo xinh đẹp, thật là một điều hấp dẫn.

“Anh nói này đại tiểu thư, hai giờ sáng hôm nay anh mới trở về, em ngủ dậy sớm như thế còn chưa nói, bây giờ còn muốn lôi kéo anh làm osin cho em!”

Anh hai của cô --- Tịch Tư Khiêm vẻ mặt buồn ngủ, oán giận đối với Doãn Nhược An nói.

Liếc xéo người nói chuyện trước mắt một cái, đôi tay khoanh ở trước ngực, dựa vào cạnh cửa gợi lên khóe môi: “Em có kêu anh đi ra ngoài lêu lổng chơi bời sao?”

Dứt lời, còn làm vẻ mặt ghét bỏ trợn mắt.

“Anh nhớ rõ em ngày hôm qua mua rất nhiều quần áo a.”

Nói đến cái này, Doãn Nhược An liền im lặng đến cực điểm.

Nguyên chủ này mua cái quần áo gì?

Đi làm có thể mặc váy hở mông? Có thể mặc đầm hai dây sao?

“Tóm lại mau đi mua quần áo cho bổn tiểu thư, nhớ rõ là trang phục chỉnh chu...... Mà thôi, cho em mượn một bộ tây trang của anh, em tự mình đi mua.”

Nói xong trực tiếp vọt vào phòng của hắn, mở ra tủ quần áo lấy một bộ tây trang màu đen liền chạy về phòng.

Một lúc lâu sau, thời điểm Doãn Nhược An lần nữa mở cửa phòng ra, Tịch Tư Khiêm nhịn không được tấm tắc hai tiếng: “Thật không nghĩ ra tới, tây trang của anh mặc ở trên người em, một chút đều không cảm thấy không hợp.”

Nguyên chủ thân cao 1m70, hơn nữa thân thể còn là tỉ lệ hoàng kim, tự nhiên là rất dễ chọn quần áo.

Doãn Nhược An tìm thấy một đôi giày trắng, dạo qua một vòng, vừa lòng nở một nụ cười, cầm lấy bao tiền liền lao ra ngoài cửa.

Thời gian quá sớm, rất nhiều trung tâm đều chưa có mở cửa, không có biện pháp, Doãn Nhược An đành phải gọi điện thoại cho một cửa hàng tương đối quen thuộc.

“Hoan nghênh quý khách!”

Sớm có chuẩn bị, người bán hàng đối với Doãn Nhược An vừa vào cửa tươi cười như hoa, vị tiểu thư này chính là một vị kim chủ a, nhất định phải nịnh bợ thật tốt.

Tuy rằng đối nguyên chủ sớm đã quen thuộc, nhưng nhìn đến Doãn Nhược An lúc này ăn mặc vẫn là nhịn không được kinh diễm một phen.

Một thân tây trang màu đen phối hợp áo sơ mi trắng, tây trang có chút dài rộng, quần dài đến mắt cá chân, áo sơmi trắng không có quy tắc nhét ở lưng quần bên trong, tay áo to rộng âu phục được sắn lên đến khuỷu tay, phối hợp với một đôi giày đế bằng màu trắng, thoạt nhìn thời thượng lại không cảm thấy không ổn.

Đặc biệt là khi nhìn đến chỗ cổ áo hơi hơi mở ra, trong mắt người bán hàng hiện lên một mạt hâm mộ.

“Giới thiệu cho tôi mấy bộ trang phục gọn gang chỉnh chu một chút.”

Tiếng nói dễ nghe như oanh đề thiếu đi sự cao ngạo trước kia, khiến người bán hàng càng gia tăng thêm một chút hảo cảm.

Cho đến khi nhìn đến cô ấy lấy quần áo ra, Doãn Nhược An không khỏi nhíu mày.

Hàng năm giao du với các loại khách hàng, người bán hàng sớm đã học được cách xem mặt đoán ý, thấy Doãn Nhược An không vui, liền ôn nhu dò hỏi: “Tiểu thư yêu cầu loại hình gì, tôi giới thiệu cho tiểu thư.”

Doãn Nhược An vừa lòng nhìn lướt qua người bán hàng, xử sự nhưng thật ra rất khéo đưa đẩy.

“Tôi tự mình xem đi!”

Cô là thập phần không thích thẩm mỹ của nguyên chủ, những cái quần áo quá chừng mực bảo thủ thì cô cũng không thích, cũng không mặc nổi.

“Hai bộ màu đen kia, còn có cái màu xám, đúng rồi, bên kia kia hai đôi giày ấy cũng gói lại cho tôi đi!”

Tùy ý quét mắt vài lần, Doãn Nhược An chỉ ra âu phục bản thân vừa lòng, rồi mới nhìn đến chiếc đầm màu trắng phối cùng với áo gió màu xanh đậm bên ngoài cách đó không xa.

Thần sắc vừa lòng hiện lên trong mắt Doãn Nhược An, cô còn cần mua vài bộ thường phục để mặc nữa.

Đến nỗi những bộ quần áo trong nhà kia, đều cầm đi tặng người khác thôi, dù sao Tịch gia cũng không thiếu tiền cho vài bộ quần áo.

“Đem cả bộ quần áo trên người người mẫu kia cũng gói lại cho tôi!”

Tuy rằng nghi hoặc thẩm mỹ của cô như thế nào lại thay đổi, nhưng người bán hàng vẫn là nghe theo lời nói gật đầu.

“Đem bộ đầm trắng cùng với kiện áo gió màu xanh đậm kia gói lại cho tôi.”

Một đạo âm thanh trầm ổn vang lên, làm ánh mắt Doãn Nhược An tối sầm lại, không khỏi nheo mắt.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.