Chuyện bệnh viện đế quốc bị kẻ thần bí xâm nhập vào bị người áp xuống, nháo quá lớn sẽ càng khiến mọi người tò mò đến tột cùng trong bệnh viện cất chứa thứ gì quan trọng như vậy.
Có một vị đại diện bệnh viện đến hỏi Bạch Tử An chuyện xảy ra tối qua, hi vọng cậu miêu tả tỉ mĩ kỹ càng bề ngoài hành động và giọng nói của người kia, Bạch Tử An lòng đầy căm phẫn vỗ bàn, sau đó lung tung lộn xộn xả ra một hơi, cái gì mà cao lớn thô kệch, cái gì mà hung thần ác sát, mặt mày dữ tợn, nếu bọn họ dựa theo miêu tả của mình đi bắt người, 800 năm cũng tìm không ra Lâm Trường Trạch.
Cuối cùng mẹ Bạch lấy lý do “Đừng quấy rầy con ta nghỉ ngơi” đuổi bọn họ đi.
Bạch Tử An thoải mái dễ chịu nằm xuống ngủ trưa.
Không biết đã ngủ bao lâu Bạch Tử An tỉnh dậy, xoa xoa mắt ngáp một cái, thấy cảnh tượng trước mắt lập tức ngây người.
Ánh mắt trời sáng chói ngoài cửa, một người ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ.
Mái tóc bạc dài tùy ý quanh co khúc khuỷu xõa ngang hông, một tay y đỡ trán, một tay lật sách, khớp xương ngón tay rõ ràng nhưng tái nhợt, phủ lên trang giấy trắng tinh, tuyệt đối sẽ không làm người ta nghĩ đến chủ nhân đôi tay này sẽ cầm kiếm, tạo ra tinh phong huyết vũ cho đế đô. Ánh nắng màu vàng chiếu lên người y, cẩn thận khắc họa hình dáng tuấn mỹ vô trù.
*Tinh phong huyết vũ 腥风血雨: Nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
*Tuấn mỹ vô trù 俊美无俦: Tuấn tú xinh đẹp không ai sánh bằng.
Màu bạc cùng màu vàng đen xen, một màn này giống như thiên thần giáng thế.
Moebius nâng lên con mắt hẹp dài, bên trong một mảnh băng lam, đặt cuốn sách sang một bên: “Tỉnh rồi à.”
Bạch Tử An ngơ ngác ừ một tiếng: “Điện hạ đến đây từ khi nào?”
“Nửa tiếng trước.” Moebius nghĩ tới cái gì đó hơi nâng lên khóe miệng: “Không nghĩ tới Tử An còn thích nói mớ.”
Bạch Tử An:!!!
Không phải đâu không phải đâu, cậu chưa nói cái gì kỳ kỳ quái quái đi.
Cậu ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Tôi đã nói cái gì.”
“Không nghe rõ.”
Bạch Tử An thờ phào nhẹ nhõm, may mắn Moebius không nghe rõ, cậu vừa rồi đích xác đang nằm mơ, mơ thấy mình xuyên vào bộ phim 《 Tướng quân bá đạo yêu tôi 》, lấy góc nhìn của thượng đế để nhìn một đoạn kịch.
Ơ?
Thuốc và thực phẩm dinh dưỡng cậu đặt trên tủ đầu giường đâu rồi, sao lại đổi thành loại khác rồi?
Moebius: “Đổi hết một loạt, đó là tôi chuẩn bị cho em.” Y ném cho Bạch Tử An một tấm thẻ màu xanh: “Trang viên Minh Khê tôi đi chán rồi, cũng cho em, khỏi bệnh có thể đến giải sầu.”
Bạch Tử An bị tài đại khí thôi của Moebius làm cho kinh ngạc, tiếng tăm của trang viên Minh Viên đến một người xuyên việt như cậu cũng từng nghe qua
*Tài đại khí thô 财大气粗: Có tiền, có khí chất.
Trang viên Minh Khê nằm trong bảng năm đại trang viên của đế quốc, diện tích tuy không lớn, lại là trang viên có lịch sử lâu đời và tòa lâu đài tuyệt đẹp, trên mạng có rất ít ảnh chụp, nhưng dưới mấy tấm ảnh có gần trăm vạn bình luận tương tự như “Thật đẹp.” “Được đi một lần có chết tôi cũng không thấy tiếc.”
Chủ nhân trang viên Minh Khê rất bí ẩn, không nghĩ tới nó lại ở trong tay Moebius, càng không nghĩ tới Moebius thoải mái ném cho cậu, mình thành chủ nhân trang viên rồi?
Oa a, một núi tiền tài nằm dưới chân cậu.
Bạch Tử An trong nháy mắt cảm xúc mênh mông, nhìn qua tấm thẻ màu xanh thuộc quyền tài sản sở hữu cưỡng chế bản thân dời tầm mắt đi.
Thiếu niên tóc vàng cũng không tỏ ra cao hứng khi thình lình có khối tài sản kếch xù, ngược lại mặt trầm xuống: “Thuốc và dược phẩm dinh dưỡng của tôi đâu?”
Moebius nhíu mày: “Ném rồi.”
Thiếu niên cất cao âm thanh: “Cái gì! Ném rồi! Anh có biết đó là Cố tướng quân cho tôi hay không!”
Moebius cười nhạo: “Hắn đưa cho em rác rưởi em cũng muốn sao.”
Thiếu niên xuống giường, nôn nóng đi quanh phòng bệnh: “Anh ném đi đâu rồi, ném đi đâu! Không được, tôi phải nhặt về.”
Tấm thẻ quyền tài sản nằm lẻ loi trên giường, một cỗ lửa giận cùng cảm giác vô lực nảy lên trong lòng, mặt mày Moebius hạ thấp, trong mắt ấp ủ gió lốc.
Cố Đình đưa cho em mấy bình thuốc rẻ tiền em liền coi nó là trân bảo, tôi đưa cho em thứ quý giá em lại ném như giày rách.
“Bạch Tử An.” Moebius tức giận mà cười, ánh mắt lạnh băng, từng chữ từng chữ đều đâm vào trái tim thiếu niên: “Em thích Cố Đình như vậy, hắn từng đáp lại em chưa? Em giúp hắn chắn đạn, chẳng phải hắn chỉ đến thăm em một lần thôi sao.”
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, lông mi dài không nhịn được run rẩy, trầm giọng nói: “Anh ấy là người thế nào không quan trọng.”
Moebius thật sự bị cậu làm cho tức chết rồi, muốn mở miệng trào phúng, nhìn thiếu niên lung lay sắp đổ, bộ dáng phảng phất vào giây tiếp theo sẽ rách nát, chung quy vẫn không đành lòng, xụ mặt tức giận rời đi.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, Bạch Tử An tựa như thực vật uống nước tràn đầy sinh lực, nhảy lên giường, cầm tấm thẻ quyền tài sản màu lam lật trái lật phải nhìn, tấm tắc nói: 【 66, bút tích của Moebius a, nếu ở trong hiện thực tao phải mua vé mới vào được cửa, anh ta sẽ không thật sự thích tao rồi đấy chứ. 】
Hệ thống 66:【 Sẽ không, quyền lực mới là bạn đời đời này của anh ta. 】
Bạch Tử An cũng chỉ là nói đùa thôi, Moebius đến bệnh viện thăm mình phỏng chừng là vì muốn che giấu mục đích khác — điều tra chuyện tầng 25 bị xâm nhập.
Hiện tại Moebius đang hoài nghi người này có liên quan đến vật thí nghiệm trốn đi mấy năm trước!
Không sai, phòng thí nghiệm kia cực kỳ tàn nhẫn, ý đồ dung hợp huyết thống nhân loại cùng huyết thống Trùng tộc với nhau, người đứng phía sau ra tay chính là Thân vương điện hạ Moebius!
Không hổ là đại phản diện trong tiểu thuyết 《 Tôi là hoàng đế của đế quốc 》, có thể lợi dụng được sẽ lợi dụng, cấp bậc như Bạch Tử An theo không kịp.
Cốc cốc cốc—
Bạch Tử An khôi phục đứng đắn, hô tiếng vào đi.
Tóc đuôi ngựa bưng trái cây tung tăng nhảy nhót tiến vào: “Thiếu gia, ăn trái cây đi.”
Cô buông khay đựng trái đây, ánh mặt tràn đầy quang mang kính nể nhìn Bạch Tử An: “Thiếu gia, ngài thật lợi hại, có thể làm Thân vương điện hạ tức giận đến mức mặt mày đều biến đen.”
Bạch Tử An dùng nĩa đâm một miếng ăn, nhảy qua đề tài xấu hổ này, hỏi: “Lạc Phàm đâu, gần đây sao không nhìn thấy cậu ta.”
Tóc đuôi ngựa nghiêng đầu: “Cậu ta xin nghỉ rồi.”
Bạch Tử An nhàn nhàn ồ một tiếng.
Tóc đuôi ngực đứng mép giường, kéo mái tóc được búi cao xuống nghịch, đột nhiên hạ giọng, chớp đôi mắt tròn xoe: “Thiếu gia, tôi bí mật nói cho cậu nghe, Lạc Phàm có bí mật.”
Bạch Tử An rũ mắt không chút để ý nói: “Bí mật gì.”
“Tôi không biết, nhưng Lạc Phàm khẳng định không đơn giản.” Tóc đuôi ngựa lộ ra hàm răng trắng tinh: “Trực giác, thiếu gia, trực giác của ninja luôn luôn chuẩn.”
Bạch Tử An ừ một tiếng, trong lòng cười thầm, trực giác của cô rất chuẩn hay kịch bản trong tay tôi chuẩn, nếu Lạc Phàm thật sự không đơn giản, tại sao kịch bản không có tên của cậu ta.
..........
Bạch Tử An bị mẹ Bạch ép nằm viện hơn hai ngày, cậu nằm nhiều đến mức cả người đều ngứa ngáy, ước gì được ra ngoài nhiều một chút, kết quả mẹ Bạch lại lừa gạt cậu nằm ở nhà dưỡng thương hai ngày nữa.
Dưỡng thì dưỡng, dù sao về sau cũng phải dưỡng thương.
Cậu đi dạo trong hoa viên nhà mình, mệt mỏi ngồi trên xích đu tùy ý lắc lư, từ phía xa một người đang đến gần.
Là Lạc Phàm.
Hắn bình tĩnh hành lễ, con ngươi màu xám không buồn không vui.
“Gặp qua thiếu gia.”
Bạch Tử An nhìn Lạc Phàm vốn phải cầm súng lại ôm chậu hoa, trên mu bàn tay dính bùn đất, môi không có huyết sắc, đáy mắt lan tràn tơ máu, khuôn mặt thanh tú không có biểu cảm dư thừa.
Trái tim nho nhỏ của cậu hơi nhói.
Bạch Tử An ngồi trên xích đu, nhìn hắn từ trên xuống dưới nói: “Lạc Phàm, sinh viên tài cao của đại học đế quốc làm việc này có ủy khuất cậu không?”
Lạc Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ở vị trí này không nên mưu toan, Lạc Phàm là người hầu, làm những chuyện này đều nên làm.”
Úi— nghe đáp án này, cỡ nào ngoan ngoãn hiểu chuyện, đứa nhỏ chọc người trìu mến, Bạch Tử An trái tim hóa mềm.
Nhóc con tốt như vậy sao có khả năng làm những việc nặng chứ.
Thiếu niên tóc vàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu, như là đang nghĩ biện pháp trêu chọc người khác, trong mắt hiện lên ánh sáng giảo hoạt, môi đỏ ác liệt cong lên: “Một khi đã như vậy, cậu làm người hầu bên cạnh tôi đi.”
“Tôi để cậu nhìn thử, giữa tôi và cậu, cái gì gọi là khác nhau một trời một vực.”
Thiêu niên tinh xảo đến cực điểm giữa mặt mày tràn đầy kiêu căng, đá đá eo Lạc Phàm: “Còn không mau cảm ơn.”
Lạc Phàm rũ mắt: “Cảm ơn thiếu gia.”
“Chậc, nhàm chán.” Thiếu niên tiện tay ngắn nụ hoa sắp nở trên chậu hoa, ngón tay thon dài trắng nõ bóp nụ hoa non nớt, đem nụ hoa thành bụi phấn rồi ném đi, chính mình rời đi.
Một mảnh cánh hoa rơi trên cổ áo Lạc Phà, hắn nhặt xuống nắm trong tay, sau đó nắm chặt.
Hắn cúi đầu cười cười, con ngươi màu xám xẹt qua kim quang.