Phản Diện Hắn Bị Bắt Làm Đoàn Sủng

Chương 4: Chương 4: Giao chiến kỳ lạ




“Này, tên kia, đứng lại, này!”

Bạch Tử An vừa chạy theo Lâm Trường Trạch vừa gọi.

Tên này tuy đi không nhanh nhưng Bạch Tử An vẫn không theo kịp, đại ca tôi nói vài lời thoại thôi, cậu chờ tôi nói xong tôi liền có thể về nhà tắm rửa đi ngủ, rồi cốt truyện ngày hôm nay lập tức kết thúc ở đây.

Bạch Tử An quyết tâm, chạy nhanh vài bước ngăn lại trước mặt Lâm Trường Trạch, hít sâu một hơi: “Đứng lại tiện dân!”

Thật ra không phải tiện dân đâu, nam chủ cậu dũng cảm thiện lương mạnh mẽ kiên cường, Cố Đình và cậu cực kỳ xứng đôi, tôi chỉ là con chó thôi, còn có vì cái gì nam chính nhỏ tuổi hơn lại cao hơn cậu nửa cái đầu vậy hả, ngửa đầu nhìn người ta siêu cấp không có khí thế.

Hệ thống: Bởi vì người ta là nam chủ nha.

Bạch Tử An: Im miệng!

Lâm Trường Trạch bị bắt dừng chân, thiếu niên xinh đẹp chống eo tức giận nhìn chằm chằm hắn, tóc ngắn màu vàng hơi nhếch lên một chút.

Bạch Tử An? Hắn từng nghe cái tên này qua miệng người khác.

Lâm Trường Trạch nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu nghe rõ cho tôi, cách Cố tướng quân xa chút, loại người như cậu tôi đã thấy nhiều rồi, đơn giản chỉ muốn nịnh bợ quyền quý, nếu như cậu thành thật, tôi có thể cân nhắc việc vì cậu mà giới thiệu.”

Ngón chân Bạch Tử An cuộn tròn, lời thoại này cảm thấy cực kỳ xấu hổ, giống nữ phụ độc ác cảnh cáo nữ chủ thuần lương cách xa nam chút một chút, chẳng qua nữ chủ thuần lương sẽ che mặt oa oa khóc thút thít hoặc là quật cường nói: “Tôi thật sự thích Ngạo Thiên.” mà Lâm Trường Trạch không giống vậy, hắn sẽ làm Bạch Tử An oa oa khóc thút thít.

Miệng của thiếu niên tóc vàng lúc đóng lúc mở, Lâm Trường Trạch căn bản nghe không rõ cậu đang nói cái gì.

“Ong--.”

Lại tới nữa.

Lâm Trường Trạch cắn răng, nhất thời hai bên thái dương đau đớn, tim đập càng lúc càng nhanh!

Chỉ cần hắn vận dụng sức mạnh Trùng tộc mà phòng thí nghiệm đã truyền cho hắn, huyết thống Trùng tộc dung hợp trong cơ thể hắn lập tức ngo ngoe rục rịch, vừa lơ đãng sẽ lâm vào hoàn cảnh hư vô, vừa rồi hắn giết chết Trùng thú, hắn liền dự cảm có chuyện không hay.

Tầm mắt mơ hồ, hắn thấy ánh sáng chói mắt, nhìn mấy con trùng màu đỏ lấp đầy huyết quản, sắp vỡ toạc, nhìn thấy người mặc đồ phòng hộ, bọn họ nói: “Phản ứng của thực nghiệm số 7 rất tốt.”

Con ngươi màu đen của Lâm Trường Trạch hiện lên tơ máu.

“Cậu có nghe thấy không!”

Lâm Trường Trạch mê mang mà cúi đầu, bắt gặp con ngươi màu xanh của thiếu niên, hắn giống như bị một chậu nước đá dội lên, thoáng chốc, đèn dây tóc, quần áo phòng hộ, côn trùng che trời lấp đất, biến mất vô ảnh vô tung.

*Vô tung vô ảnh 无影无踪: Bặt vô âm tín.

Âm thanh ong ong ù tai dần dần yếu đi, thiếu niên tóc ngắn màu vàng giống như ánh nắng buổi trưa, hắn như bị ma sai quỷ khiến nâng tay lên xoa xoa.

Ừm, ấm áp, mềm mại, xúc cảm thật tốt.

Bạch Tử An trừng lớn đôi mắt cảm nhận cảm giác trên đỉnh đầu, phản ứng đầu tiên của cậu chính là nam chính thấy cậu ồn ào liền dùng chiêu cửu âm bạch cốt trảo vặn gãy đầu cậu, cậu rụt cổ, qua vài giây thấy đầu vẫn còn gắn trên cổ mới thở phào nhẹ nhõm, quá dọa người. Bạch Tử An hòa hoãn, phát hiện tay Lâm Trường Trạch vẫn còn đặt trên đầu mình, Bạch Tử An tức giận, làm phản diện cư nhiên bị nam chính sờ đầu, hắn khẳng định đang dùng ưu thế chiều cao cười nhạo mình, nương theo tính cách của nguyên chủ chắc chắn nhịn không được, nhưng xét thấy đầu tóc mình còn đang ở trong tay người ta, vạn nhất Lâm Trường Trạch tức giận kéo cậu một phát liền biến thành người hói đầu thì sao.

“Cậu sờ đủ chưa.” Bạch Tử An cắn răng nói.

Sờ đầu sẽ không cao lên được nữa!!!

“A, xin lỗi, anh vừa nói cái gì.” Lâm Trường Trạch thu tay, ánh mắt mang theo vài phần vi diệu nhìn Bạch Tử An.

Bạch Tử An hít sâu một hơi, lời thoại của nguyên chủ nhu đến mức muốn nổ tung, lặp lại lần nữa cậu có khả năng sẽ cảm thấy xấu hổ đâm đầu xuống đất, Lâm Trường Trạch sao không nghe thấy chứ! Không đúng không đúng, hắn hẳn là làm bộ không nghe thấy, dùng phương thức này miệt thị mình.

“Tôi không nói lại lần thứ hai.” Bạch Tử An lấy lại sức, liếc Lâm Trường Trạch: “Thức thời thì ngoan ngoãn làm theo đi.”

Đọc lời thoại xong, đáng bị đánh.

Trong sách nguyên chủ bị Cố Đình tướng quân khiển trách tại chỗ tức một bụng hỏa khí, cậu ta không dám phản bác Cố Đình liền trút hết lên người Lâm Trường Trạch, Lâm Trường Trạch nghe xong lời này cũng không nói nhiều, trực tiếp ra tay đánh nguyên chủ, nguyên chủ bị đè trên mặt đất xung đột lại bị đánh không đứng dậy nổi, không còn mặt mũi nói với người khác đành ngậm ngùi một mình nuốt quả đắng.

Bạch Tử An nuốt nước miếng, lầm đầu tiên bị nam chính đánh có hơi khẩn trương.

“Ký chủ đừng sợ, về sau sẽ thành thói quen.” 66 an ủi nói.

Bạch Tử An:...

Lâm Trường Trạch đại khái đoán được ý của Bạch Tử An, vừa muốn mở miệng bỗng huyệt thái dương lại đau, dư vị của căn bệnh vẫn còn, hắn đưa tay đè trán, thiếu niên vừa lộ vẻ mặt kiêu ngạo nhất thời nhắm hai mắt lại, môi hồng gắt gao mím chặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy.

Giống như con hồ ly bị thỏ nhỏ lột mất lớp da...

Bạch Tử An nhắm mắt lại, không chờ đòn hiểm của xã hội, nghĩ thầm Lâm Trường Trạch tích sức lực lâu vậy, đợi lát nữa kêu thảm chút.

“Được, tôi biết rồi.”

Bên tài truyền đến âm thanh réo rắt của Lâm Trường Trạch, Bạch Tử An mở bừng hai mắt, quả thực không tin vào tai mình. Lâm Trường Trạch! Trước mặt cậu chính là phản diện ngu ngốc, cậu phải hung hăng đánh, phải thể hiện tôn nghiêm nam chính của cậu ra có biết hay không!

Bạch Tử An điều chỉnh sắc mặt, cố ý nhướng mày cười: “Xem ra thằng nhóc cậu rất thức thời.”

Lâm Trường Trạch vẫn giữ bộ dạng thờ ơ như ban đầu, làm Bạch Tử An cảm thấy hắn nhàn nhạt định thêm chút muối cho hắn, hắn gật đầu sải chân bước lớn rời đi, để lại Bạch Tử An cùng hệ thống mắt to trừng mắt nhỏ.

“Nói xong tôi bị đánh đâu.” Bạch Tử An buồn bã nói.

Hệ thống nhỏ giọng nói: “Vậy thì tốt, không phải cậu không muốn bị đánh sao.”

Bạch Tử An:...

“Này, Lâm Trường Trạch bên này!”

Ron vẫy vẫy tay, mái tóc xoăn bồng bềnh theo chuyển động, trong tay cầm một tập folder, vừa thấy Lâm Trường Trạch đến gần liền ném cho hắn, vẻ mặt ghét bỏ: “Này, cậu muốn đồ cổ, một thứ đồ cổ bốc mùi mốc, thối chết tôi rồi, cậu muốn thứ này làm gì vậy.”

“Tò mò.” Lâm Trường Trạch cất folder vào trong balo.

Ron cười nhạo nói: “Cậu tò mò? Năm đó Linda phu nhân dẫn theo anh trai đến bắt gian chồng hắn ở trên giường, việc này nháo đến mức mọi người đều biết, cậu không còn như cũ lặng lẽ phấn đấu huấn luyện, nếu cậu tò mò người trong toàn đế quốc đều biến thành dạng bát quái rồi.”

Lâm Trường Trạch đeo ba lô lên bả vai, đột nhiên nói: “Cậu biết Bạch Tử An không?”

“Bạch Tử An à, con trai bảo bối của Bạch công tước, thằng nhóc này là thiên tài tinh thần lực cấp SSS, chậc chậc chậc.” Ron gãi đầu: “Chỉ là tính cách không được tốt lắm, dùng lỗ mùi nhìn người, cao ngạo kiêu căng. Ai ai ai, sao đột nhiên cậu lại hỏi cậu ta, có phải cậu ta đến tìm cậu gây rối không?”

“Tò mò thôi.” Ánh mặt trời vàng óng xuyên qua tầng mây nhẹ nhàng chiếu lên sườn mặt Lâm Trường Trạch, dưới chân là nền đất vững chắc, hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc màu sợi đây của Ron thật lâu.

Ron bị ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Lâm Trường Trạch nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, nhịn không được sờ tóc mình: “Này, cậu nhìn tóc tôi làm gì?”

Ánh mắt của Lâm Trường Trạch từ đầu tóc Ron dời đi: “Không đúng.”

Khuynh hướng cảm xúc không đúng...

Âm thanh Lâm Trường Trạch cực nhẹ, phiêu tán trong không trung bị gió thổi tan.

Ron kêu thảm thiết một tiếng: “A a a? Không đúng chỗ nào, tôi chẳng lẽ bị trọc rồi, máy móc của nhóm lão sư quá quỷ dị!” Thấy Lâm Trường Trạch rời đi liền chạy nhanh đuổi theo, xoa xoa ngón tay: “Vậy hoạt động của nhóm cơ giới cậu có thể...”

“Không rảnh.”

“Fuck, tốt xấu gì tôi cũng giúp cậu giải quyết đống rác kia của cậu cả đêm, cậu trả ơn tôi như vậy à!”

“Cho cậu một một viên tinh thể năng lượng 95% độ tinh khiết.”

“Anh em tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.