Hôn sự của con là sao?! Hôn sự của con liên quan gì đến Cố Đình? Còn có cái gì gọi là tâm tư của con?
Trong đầu Bạch Tử An mọc ra dấu chấm hỏi, cha Bạch tắt liên lạc, Bạch Tử An luống cuống tay chân gọi lại.
“Xin lỗi, không liên lạc được người dùng mà ngài đang gọi.”
Bạch Tử An cầm máy truyền tin ngây người: “Nguyên chủ dùng thái độ như vậy truy tinh Cố Đình phải không?”
66 một lúc không phát ra tiếng nói: “Đúng vậy.”
“Sùng bái?”
“Đúng vậy.”
“Fan mama?”
“Hả?”
Bạch Tử An nhớ lại, mỗi hành động của mình không có vấn đề gì mà.
Không được, phải tìm mẹ Bạch nói chuyện. Cô hiện tại đang ở bên ngoài ăn bánh ngọt uống trà.
Bạch Tử An xuống giường, cửa phòng tự động mở ra.
“Mẹ, con thật sự không thích...”
Hai chữ Cố Đình mắc nghẹn nơi cổ họng, phun cũng không phun ra được, bởi vì cậu thật sự nhìn thấy Cố Đình.
Phòng bệnh rất lớn, phòng bên ngoài nghiễm nhiên là một phòng khách nhỏ, mẫu thân đại nhân của cậu trải khăn hoa trải bàn lên chiếc bàn tròn, bên trên đặt các loại đồ ngọt màu sắc, thoải mái dễ chịu ngồi trên ghế mềm, mà đối diện cô chính là Cố Đình tướng quân trăm công ngàn việc.
“Đứa nhỏ này, gào lớn như vậy.” Mẹ Bạch vẩy chiếc quạt nhỏ cười đến phá lệ hiên từ, lại nói với Cố Đình: “Nếm thử cái này đi, chính tay ta làm.”
Cố Đình cắn một miếng nhỏ tượng trưng, lễ phép nói: “Tay nghề của phu nhân lại tiến bộ.”
Bầu không khí này, cư nhiên, đáng ghét, quá hài hòa.
Mẹ Bạch cười nói: “Nào có nào có, Cố tướng quân quá khen rồi, Tử An còn vừa nói không thích cái gì?”
“A, là bữa sáng, quá nhạt con không thích.” Bạch Tử An máy móc nói.
Cố Đình quay đầu sang nhíu mày: “Cậu đang bị thương, đồ ăn vẫn nên thanh đạm chút mới tốt.”
Mẹ Bạch nâng lên cây quạt nhỏ, ý cười lan đến đuôi lông mày: “Đúng đúng đúng, Cố tướng quân đứa nhỏ này được nuông chiều từ nhỏ, về sau nhờ ngài chăm sóc nhiều hơn.”
Chăm sóc? Chăm sóc cái gì?
Mẹ Bạch đứng dậy: “Hai người trẻ tuổi các con nói chuyện đi, ta một người có tuổi không tiện.”
Không không không, mẹ, không phải ngài nói bản thân hàng năm vẫn giữ tuổi mười tám, nhan sắc không ai sánh kịp, tại sao liền nói có tuổi chứ.
Bạch Tử An vươn tay Nhĩ khang, mẹ đừng đi, mẹ lại yêu con lần nữa đi, mẹ Bạch nhận được ánh mắt “chờ mong” của Bạch Tử An, ném một cái wink “Mẹ hiểu con mà.” về cậu, tóc đuôi ngựa bưng khay đi theo phía sau mẹ Bạch cũng làm mặt quỷ với Bạch Tử An.
Trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, hai người nhìn nhau không nói gì, có một loại cảm giác xấu hổ lan ra.
Cố Đình mở miệng trước: “Trên người cậu còn có thương tích, sàn nhà rất lạnh, về giường lại nói.”
Bạch Tử An cúi đầu nhìn, mình vội vàng xuống giường quên đi dép, mặt đất xác thực rất lạnh, từ từ, có chỗ nào không thích hợp.....
Không chờ Bạch Tử An phản ứng lại, cậu kinh hô một tiếng, Cố Đình cư nhiên bế cậu lên, Bạch Tử An theo bản năng ôm cổ Cố Đình, phòng ngừa bản thân ngã xuống.
Cố Đình cẩn thận tránh miệng vết thương của Bạch Tử An, đi vào phòng nghị, trọng lượng của Bạch Tử nhẹ hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, đặc biệt là eo, nhỏ đến mức Cố Đình cảm thấy mình có thể nhẹ nhàng bẻ gãy.
Phải béo lên chút. Cố Đình kết luận.
Bạch Tử An không biết trong lòng Cố Đình loanh quanh lòng vòng, cả người cậu cứng đờ như ván gỗ, sợ giây tiếp theo Cố Đình sẽ giết mình trong lòng ngực.
Phần lưng tiếp xúc với mặt mềm mại trên giường, Bạch Tử An loạt soạt chui vào ổ chăn, chỉ lộ ra cái đầu.
Đau đau đau!
Động tác quá nhanh, không cẩn thận đụng vào miệng vết thương trên vai, Bạch Tử An thiếu chút nữa oa khóc thành tiếng.
“Ngăn cảm giác đau, 66!”
Cảm giác đau đớn xé rách trên vai nháy mắt bình phục, Bạch Tử An thở ra một hơi, quay đầu chuẩn bị đối phó với Cố Đình, sửng sốt, Cố Đình tại sao lại dùng ánh mắt đang nhìn đứa nhỏ đáng thương nhìn cậu vậy?
Khuôn mặt thiếu niên tinh xảo đến cực điểm, hốc mắt phiếm hồng, hàng lông mi dài ướt dầm dề, vành tai hơi hồng, trái tim Cố Đình bỗng như như bị thứ gì đó chạm nhẹ.
Chỉ là ôm thôi, liền khiến thiếu niên vui vẻ thành dạng này sao? Lần đầu Cố Đình hoài nghi cách đối xử lạnh lùng của mình có đúng không? Trước mắt Cố Đình hiện lên hình ảnh thiếu niên lao tới, dũng cảm quên mình như vậy.
Bạch Tử An hung hăng: “Nhìn gì mà nhìn, bộ dáng này của tôi rất buồn cười sao?”
Bạch Tử An nói chính là bộ dáng cuốn băng trên bả vai mình, vào tai Cố Đình liền biến thành Bạch Tử An thẹn thùng còn cãi bướng.
“Không buồn cười, rất đẹp.” Cố Đình yên lặng nghĩ.