Phản Diện Hắn Bị Bắt Làm Đoàn Sủng

Chương 1: Chương 1: Xuyên Thư




Đại học Đế quốc.

Bên ngoài cổng trường tráng lệ, Lạc Phàm đứng ở ven đường, một chiếc phi thuyền dừng lại bên cạnh, các học sinh mặc đồng phục màu đen tốp năm tốp ba xuất hiện, bọn họ đến từ các gia tộc khác nhau, huy hiệu trên bộ đồng phục cũng khác, nhưng điểm giống nhau chính là bọn họ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu theo như lời thường dân thường gọi, và trên gương mặt bọn họ đều có điểm chung mang một vẻ kiêu ngạo.

“Chà, đây chẳng phải thiên tài nhỏ Lạc Phàm của chúng ta hay sao? Như thế nào lại đứng ở chỗ này a, cậu không phải được trúng tuyển vào Đại học Đế quốc sao, lão sư nói cậu mười phần chắc chín a.”

Nói chuyện chính là một thanh niên tuổi tác không sai biệt lắm với Lạc Phàm, cậu ta vừa ra cổng trường nhìn thấy Lạc Phàm, giống như thấy được đồ chơi lập tức tiến đến gần.

Wright mỉm cười kéo cánh tay Lily tiểu thư, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cố ý lớn tiếng nói: “Đồng phục đại học Đế quốc của cậu, làm sao lại mặc quần áo của người hầu thế này.”

Đối phương thêu hoa kim sắc đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, Lạc Phàm như cũ đứng thẳng, mặt không cảm xúc.

Wright nhìn Lạc Phàm giống như người chết không có chút phản ứng, hơi thất vọng, đầu óc vừa động, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ đầu chợt hiểu ra: “Ngao, cậu bán thân cho Bạch gia, nhưng người ta muốn cậu làm người hầu.”

Hốc mắt Lạc Phàm hơi co lại, gân xanh nổi lên trên trán, ngón tay hắn giật giật, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.

Khóe miệng Wright treo lên nụ cười thắng lợi, chỉ cần Lạc Phàm dám động thủ, cậu ta có thể lấy tội danh hắn mạo phạm quý tộc để bắt hắn chính mình xử lý, dù được lão sự khen ngợi thiên tài thì sao không quyền không thế còn bị bắt làm người hầu.

“Wright, cậu đối với người của tôi có ý kiến gì sao.”

Giọng nói lành lạnh của thiếu niên khiến toàn thân Lạc Phàm chấn động, biểu tình trên mặt Wright trong nháy mắt đông cứng, cậu ta nuốt nước miếng, nở nụ cười nịnh nọt.

“Bạch... Bạch thiếu gia.”

Thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc màu vàng óng mượn tựa như gấm vóc thượng hạng, khuôn mặt cậu tinh xảo đến mức có thể nói là diễm lệ, làm cho người khác phải nghĩ đến những bông hồng mang theo sương sớm trong khuôn viên dưới tia nắng ban mai, thân hình cao gầy thẳng tắp được bao bởi bộ đồng phục học sinh màu đen, trên cổ áo còn thêu một con sư tử gầm.

Wright mỉm cười khổ não.

Bạch Tử An ném chiếc máy tính bảng trong tay cho Lạc Phàm, mỉm cười nói với Lily tiểu thư: “Lily tiểu thư.”

Lily tiểu thư rụt rè nở nụ cười, hành lễ với Bạch Tử An.'

“Kylie tiểu thư nhờ tôi nói với cô rằng, dưới mông cậu ta có nốt ruồi đen, gả cho cậu ta tương đương với việc nửa đời sau cô sẽ thành góa phụ.”

Sắc mặt Lily tiểu thư đột nhiên biết đổi, bạn gái cũ của Wright chính là Kylie, Wright vẫn luôn hống hách nói Kylie câu dẫn hắn, cô ta lại khẳng định nói mình là bạn gái của Wright, mà hắn vì muốn thủ thân như ngọc ngăn cản rất nhiều dụ hoặc.

Lily tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn Wright, giơ tay cho hắn một cái bạt tai, nổi giận đùng đùng rời đi. Wright sửng sốt vài giây, hồn nhiên đã quên mất Bạch Tử An chạy theo giải thích.

Bang, lại thêm một cái tát.

“Đi thôi.” Bạch Tử An nhàn nhạt nói.

“Vâng.”

Cửa xe tự động mở ra, Bạch Tử An ngồi vào, Lạc Phàm đưa cho Bạch Tử An một vật giống như đồng hồ đeo tay qua cửa sổ: “Thiếu gia, buổi sáng ngài không mang theo máy truyền tin, còn có thân vương điện hạ mời ngài đến ăn tối.”

Bạch Tử An ừ một tiếng nhận máy truyền tin, đeo nó lên cổ tay, chiếc vòng màu đen quá lớn giống như vảy đen răng rắc một tiếng tự động siết lấy cổ tay cậu.

Lạc Phàm khom người chào nhìn phi thuyền hình cầu trước mặt chậm rãi bay đi, khi bay lên độ cao nhất định, bắt đầu vững vàng bay đi, trong con ngươi hiện lên cảm xúc phức tạp khó phân biệt.

Trong phi thuyền, Bạch Tử An ngồi trên chỗ ngồi lưng vẫn như cũ thẳng tắp.

“66 nơi này có camera theo dõi không?” Bạch Tử An ở trong đầu hỏi.

“Không có. Cậu yên tâm nằm liệt đi.”

Bạch Tử An như bóng cao su xì một hơi tê liệt ngã xuống chỗ tựa lưng, uống một ngụm lớn đồ uống được chuẩn bị sẵn.

“Thoải mái a.” Cậu không chút nào để ý hình tượng duỗi eo, oán giận nói: “Mệt chết tao rồi, đại học Đế quốc quả thật không phải nơi người thường có thể ở, 66 xoa eo cho tao đi.”

Bạch Tử An học cả một ngày, từ 《 Kỹ thuật thao tác cơ giáp cấp 2 》đến 《 Học thuyết chiến tranh 》, cậu học nhiều tiết như vậy vẫn là khi còn học cấp hai, lúc ấy cậu mệt mỏi có thể trồng sách lên gấp đôi rồi ngủ một lúc, hiện tại vì duy trì tính cách thiếu niên thiên tài cao ngạo, đứng thẳng ngồi cũng thẳng, thất thần một chút liền bị 66 gọi hồn về.

Khổ a, khổ a.

Hệ thống 66 trong đầu ừ một tiếng, Bạch Tử An lập tức cảm giác một luồng nhiệt lưu vờn quanh eo cậu, cơn đau nhức trong nháy mắt thuyên giảm không ít.

“Thoải mái không? Ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành nhất định phải đánh giá năm sao nha.”

“Thoải mái thoải mái.” Bạch Tử An nằm liệt, cậu chăm chú nhìn bầu trời màu cam cùng vô số dòng xe cộ ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài.

Đây là ngày hôm sau khi cậu xuyên đến cuốn sách 《 Tôi là Hoàng đế Đế quốc 》.

Ngày thứ hai sau khi nhận được bằng lái, cậu vui rạo rực lái xe trên đường, kết quả bị một chiếc xe tải lớn đi ngược chiều đâm phải lật ngửa.

Đáng chết! Tiểu Bạch cậu mới mua được một tuần! Đây là ý nghĩ đầu tiên khi cậu bị đâm.

Bạch Tử An vốn tưởng sẽ thấy cảnh đầu và mông mình sẽ dán vào nhau, không nghĩ tới lại nhìn thấy trần nhà hoa lệ, còn có âm thanh tự xưng là hệ thống 6 nói với cậu, thân thể của cậu trước mắt đang nằm trong bệnh viện hệ thống chữa trị, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ hệ thống chính đề ra, thân thể cậu có thể được chữa trị hoàn toàn.

Bạch Tử An trầm mặc một lúc nói: “Mày là hệ thống mới vào nghề đúng không.”

“Tôi tôi tôi rõ ràng như vậy sao?”

“Mày mắc lỗi rất nhiều lần, lời kịch không học thuộc lòng.”

“Anh anh anh, người ta khẩn trương mà. Hệ thống chúng tôi đều được huấn luyện, phần cứng phần mềm đều trực tuyến, chỉ là kinh nghiệm của tôi còn thiếu một chút.”

“Thiếu bao nhiêu?”

“Cậu là ký chủ đầu tiên của tôi.”

Bạch Tử An trầm mặc: “Tao hoài nghi tao không thể sống đến khi nhiệm vụ kết thúc.”

Nhóc con tự xưng là hệ thống 66 công bố nhiệm vụ lần này cực kỳ đơn giản cho nên hệ thống chính để mình đi theo Bạch Tử An, nhưng là! Bản thân nó rất chuyên nghiệp ký chủ không cần lo lắng!

Cậu xuống giường, trên mặt đất trải thảm thật dày, cậu đi đến ban công, nhìn con tàu khổng lồ xẹt qua không trung xanh thẳm, cậu mới chân chính tin tưởng mình đã đến thế giới hoàn toàn xa lạ.

“Nếu tao hoàn thành nhiệm vụ...”

66 nói tiếp: “Chủ hệ thống sẽ rút khỏi hệ thống chữa bệnh.”

Vậy chờ đợi cậu chỉ có cái chết.

Bạch Tử An hỏi vì sao cậu phải thế thân nguyên chủ, vậy nguyên chủ đi đâu rồi.

66 nói nguyên chủ xuyên thư, xuyên đến thế giới tiểu thuyết tên 《 Tôi ở thập niên 60 làm ruộng 》.

Bạch Tử An vì cậu ta thương tâm ba giây, nguyên chủ nhất định sẽ chịu xã hội chủ nghĩa giáo dục hun đúc, dưỡng thành thiếu niên năm tốt.

Bạch Tử An ôn lại cốt truyện mà hệ thống đưa cho một lần, nguyên chủ cũng tên Bạch Tử An, là con trai độc nhất của Bạch công tước, mẹ cũng xuất thân từ hào môn thế gia hiển hách, thế hệ trẻ duy nhất có tinh thần lực cấp SSS, thiên tài hiếm thấy, rõ ràng là vai chính tiểu thuyết sắp xếp sống sờ sờ tự mình tìm đường chết.

Tính cách nguyên chủ cực kỳ xấu, cậu ta tự cao tự đại, lòng dạ hẹp hòi, cấp bậc tinh thần lực của cậu ta rất cao, trước khi nam chính nổi danh là người trẻ tuổi duy nhất có tinh thần lực cấp SSS ở đế đô, nhưng sau khi nam chính bộc lộ tài năng nguyên chủ thường bị so sáng với nam chủ.

Ý nghĩa của nhân vật phản diện ngốc ngếch ở chỗ gây khó dễ cho nam chính, bị nam chính giải quyết, bị vả mặt, lộ ra vài lịch sử đen tối, có lợi cho nam chính, trợ công nam chủ một đường đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Kết cục của cậu ta thảm đến mức hả hê lòng người và hợp lý, vào ngày lễ thành niên 18 tuổi, nguyên chủ trải qua nghi thức mặc cơ giáo ở trước mặt người xem đánh bại một con trùng thú, làm người ta mở rộng tầm mắt chính là, nguyên chủ cư nhiên không thể đánh bại trùng thú thậm chí không thể khởi động cơ giáo, nếu không phải được thân vương điện hạ đến xem lễ cứu giúp, sinh nhật và ngày giỗ sang năm của nguyên chủ khẳng định vào cùng một ngày.

Sau khi kiểm tra tinh thần lực của nguyên chủ cư nhiên từ cấp SSS ban đầu giảm xuống cấp D, tinh thần lực cấp D vĩnh viễn không điều khiển được chiến giáp ra chiến trường, tinh thần lực mất tư cách, nguyên chủ trở thành một phế nhân.

Không biết bị ai tiết lộ chuyện này ra ngoài, toàn bộ chính quyền trung tâm Đế Tinh đều biết, nguyên chủ mất hết thể diện.

Tinh thần lực bị mất đi tư cách tuy nhiên tà tâm nguyên chủ không chết, cậu ta cho rằng nhất định nam chủ giở trò quỷ, đem bản đồ phân bố quân lực phòng ngực của đế quốc truyền cho trùng tộc, điều kiện trao đổi duy nhất là giết chết nam chủ.

Đương nhiên, nguyên chủ không thực hiện được, sau khi kết hoạch bị bại lộ, nam chính tương kế tựu kế, trước hết chỉ huy quân đội đánh bại Trùng tộc, đày trùng tộc tới hố sâu trong vũ trụ, sau trận chiến này, danh vọng của hắn trong đế quốc đạt đến tầm cao, này là nền móng cho con đường bước lên ngôi vị ngày sau của hắn, mà nguyên chủ ngày ngày chạy trốn sống lang thang nơi đầu đường xó chợ, cuối cùng bị bắt phán xử kết án chung thân, ngồi trong tù chưa được mấy ngày tức giận đến mức hộc máu mà chết.

Trái lại nam chủ một đường đi lên đỉnh cao nhân sinh, nam chủ tám tuổi bị người xấu bắt vào phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu làm thế nào dung hợp huyết thống Trùng tộc với huyết thống nhân loại, nam chủ nhận mọi khổ sở trong 6 năm bỏ trốn, thuận tay phá bỏ phòng thí nghiệm.

Sau khi thoát ra ngoài liền tòng quân, chiến tích nổi bật, danh dự trong quân đội rất cao, mười chín tuổi tiến vào đại học đế quốc bắt đầu tiến hành hệ thống học tập, cũng điều tra chân tướng trong phòng thí nghiệm năm đó, tra ra phát hiện cha mình chính là con trai thất lạc nhiều năm của cố hoàng đế, cái kết của tiểu thuyết anh trai nam chủ chết trận, truyền ngôi vị hoàng đế cho nam chủ.

Quả nhiên là nam chính, Bạch Tử An hiu quạnh nghĩ kịch bản của mình, tự mình liên tiếp đi trêu chọc thiên mệnh chi tử của thế giới này, biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên núi hổ mà đi...

*Nguyên văn — Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành 明知山有虎, 偏向虎山行.

Phi thuyền mà Bạch Tử An ngồi có quyền hạn cực cao, tuyến đường cậu đi được đảm bảo một đường thẳng suôn sẻ, vì vậy tổng cộng chỉ mất chưa đầy nửa giờ một giọng nữ điện tử trong phi thuyền nhắc nhở Bạch Tử An đã tới nơi.

Nơi này là trang viên trên danh nghĩa của thân vương, phi thuyền trực tiếp đáp xuống trong hoa viên.

Khóa cửa xe cùm cụp mở ra, cửa xe tự động mở, người hầu chờ đã lâu đứng hai bên con đường, cung kính cong lưng hoan nghênh Bạch Tử An.

Quản gia đầu bạc chào đón, hành lễ nói: “Điện hạ đang ở tòa nhà phía trước chờ ngài.” Bạch Tử An gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Hoa viên của trang viên này lớn đến dọa người, Bạch Tử An từng bước nhỏ đi theo quản gia đi qua không biết bao nhiêu con đường, nhìn phong cảnh đến nỗi hoa mắt chóng mặt.

Bạch Tử An nghĩ, ăn cơm trưa xong muốn quay về ngủ trưa, đến nơi liền đến giờ ăn cơm chiều, mỗi ngày như chạy Marathon, chạy 100m để đi WC, cuộc sống kẻ có tiền chính là buồn tẻ nhạt nhẽo như vậy.

Rốt cuộc cũng tới tòa nhà kia, Bạch Tử An lên tầng 2, chủ tịch quốc hội đứng trước cửa sổ, y xoay người bước tới ưu nhã đặt nụ hôn nhẹ trên mu bàn tay của Bạch Tử An, ngẩng đầu giữa mặt mày đong đầy ý cười thâm tình.

“Điện hạ.”

“Tử An, chào buổi tối.”

Không thể không nói, thế giới này rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, Mobis có mái tóc dài màu bạc rực rỡ lấp lánh tựa như đang khoác một tấm vải ngân hà, khuôn mặt y càng tuấn mỹ phi phàm, đặc biệt là cặp mắt đào hoa kia, đuôi mắt hơi cụp xuống, khi bạn nhìn vào đôi mắt đấy sẽ khiến người cảm thấy gần như chết chìm trong sự ôn nhu.

Bạch Tử An bị nụ hôn này làm cho da gà rơi đầy đất, có lệ vài câu liền nhanh chóng rút tay về.

Moebius là một nhân vật phản diện cấp cao hơn so với nguyên chủ trong tiểu thuyết, đế quốc thực hiện chế độ một vợ một chồng nhưng quý tốc đế quốc có một hai ba bốn năm sáu bảy người tình cũng là nhìn nhiều thành quen, nó phụ thuộc vào mức độ hung hăng của vợ và đam mê của mình.

Hoàng đế cũng không ngoại lệ, mẹ Moebius là hạ nhân trong cung điện tiên hoàng, bốn năm sau khi Moebius sinh ra, mẹ y bị Hoàng hậu tìm cái cớ tùy tiện xử tử, mẹ con riêng của tiên hoàng không thiếu xuất thân từ gia tộc hiển hách, nhưng chỉ có Moebius sau khi tiên hoàng băng hà mới được phong làm thân vương, không chỉ bởi vì tinh thần lực của Moebius cấp bậc SSS, càng bởi vì thủ đoạn quyết đoán tàn ác của y.

Trong tiểu thuyết, mối quan hệ của Moebius và nguyên chủ rất tốt, kỳ thật chỉ đang thuần túy lợi dụng nguyên chủ, nguyên chủ ngốc hề hề bị y coi như cây súng còn không biết.

“66, ánh mắt người này nhìn tao có hơi quái quái.” Bạch Tử An vừa phun tào vừa ngồi xuống: “Giống như tao là đồ ăn đặt trên bàn vậy.”

“Đại khái do đói bụng rồi?” Hệ thống 66 không xác định nói.

Bạch Tử An bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra đứa nhỏ đói rồi, đôi mắt đều xanh luôn.

Lúc này, Moebius đột nhiên cúi xuống kề sát, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lướt qua nếp uốn trên cổ áo Bạch Tử An, hơi thở tựa như cọ cọ đảo qua cổ cậu.

“Tử An, em nghĩ thế nào về lời đề nghị của tôi...” Ngón tay Moebius cố ý vô tình xẹt qua da thịt trắng nõn của thiếu niên, Bạch Tử An che lại cổ rụt rụt lại phía sau, nhíu mày nói: “Sao?”

Moebius nhẹ giọng nói: “Trở thành vị hôn phu của tôi.”

Vị hôn phu?!

“66!!” Bạch Tử An điên cuồng gọi hệ thống: “Vị hôn phu là chuyện gì, cốt truyện mày đưa cho cho tao không viết cái này.”

“Trong tiểu thuyết không viết, nhưng khi thế giới tiểu thuyết sinh ra, tiểu thuyết không bận tâm đến những tiểu tiết, cho nên việc Moebius cầu hôn Bạch Tử An khẳng định hợp lý.” 66 giải thích nói.

Hình như có vài tia đạo lý, nguyên chủ là vai phản diện nên tác giả sẽ không dùng nhiều bút mực miêu tả chi tiết, nhưng Bạch Tử An chắc chắn nguyên chủ không gả cho Moebius.

Không khí trong lúc nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt Moebius thâm tình nóng cháy, làm Bạch Tử An không dám nhìn thẳng: “Tôi...”

Tính cách: Tự cao tự đại! Tùy hứng làm bậy!

Bạch Tử An đẩy tay Moebius ra, âm thanh kiêu căng đến cực điểm: “Thực xin lỗi, tôi đã nói rồi, anh và tôi không hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.