Thiết quyền đập xuống, cự long màu đen gào thét lao về phía trước!
Song phương đụng vào nhau, như hai ngọn núi va chạm. So với Long Ngạo Thiên, tuy thái tử Hoành Xương cũng không đạt đến trạng thái tinh, khí, thần hợp nhất, nhưng bất kể là chất lượng hay là số lượng, cương khí của hắn đều viễn siêu so với đối phương. Cho nên lực lượng của hắn tuy phân tán, cũng vẫn cường đại!
Nếu nói cương khí của Long Ngạo Thiên chỉ là một tờ giấy mỏng, như vậy cương khí của thái tử Hoành Xương chính là một tấm thuẫn gỗ.
Chẳng qua...cuối cùng thuẫn gỗ cũng chỉ là thuẫn gỗ, vẫn yếu hơn lợi kiếm một bậc!
Cự long màu đen ầm ầm nổ tung, thân thể khổng lồ trực tiếp vỡ nát, hóa thành cương khí bay tán loạn. Ở dưới lực phản chấn, sắc mặt của thái tử Hoành Xương đỏ bừng, suýt nữa là trực tiếp phun ra một ngụm máu, trong mắt cũng lộ ra vẻ khó tin, hiển nhiên là rất chấn kinh.
Mà ở bên kia, Trần Khuynh Địch cũng thu hồi tinh khí lang yên, sắc mặt hơi tái nhợt.
Quyền ý của hắn tuy cường đại, nhưng bản thân của việc hợp nhất tinh, khí, thần cũng phi thường tiêu hao tâm thần. Dù sao thì một người không thể tập trung suy nghĩ vào một việc trong thời gian dài, tập trung quá lâu tâm thần sẽ mỏi mệt, tuy cương khí của hắn không tiêu hao, nhưng lại tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.
“Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm một môn bí pháp nguyên thần để tu luyện.” Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, lại nhìn về phía thái tử Hoành Xương, thấy đối phương lộ ra thần sắc âm tình bất định.
“Hừ, rất tốt, lần này là do ta thất sách, không ngờ được tiến ngươi lại có tiến bộ lớn như thế. Ngươi có thể bảo hộ cháu gái của ta trong lúc nhất thời, nhưng sẽ không bảo vệ được nàng cả đời, lúc này ta cũng không phải ở trong trạng thái đỉnh phong, lần sau gặp lại, sẽ không như ý ngươi!” Thái tử Hoành Xương hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới những người khác, trực tiếp gọi thủ hạ của mình rời đi. Đương nhiên Trần Khuynh Địch sẽ không tận lực ngăn cản hắn.
Mà vào lúc này, ba người Triệu Hạo, Diệp Lương Thần, Âu Dương Phong cũng xông tới, hơi mất tự nhiên chắp tay với Trần Khuynh Địch, nói: “Ra mắt Đạo Tử sư huynh.”
“Ừ, không có gì, ta chỉ đến xem mà thôi, ừm, các ngươi hãy mang Long Ngạo Thiên về đi.” Trần Khuynh Địch khoát tay, sau đó nhìn về phía Dương Xuân nói: “Đi thôi!”
“Ừm!” Trần Khuynh Địch chưa kịp dẫn Dương Xuân rời xa khỏi di tích, bọn hắn đã bị một người cản lại. Trần Khuynh Địch vốn định không nhìn đối phương, nhưng góc áo lại bị người ta nắm chặt, hoàn toàn không có ý buông tay. Mà bản thân hắn thì cứng đờ cả người, sau khi do dự một lát, vẫn chậm rãi quay đầu lại.
Mà ở sau lưng hắn, Trần Tiêm Tiêm đang phồng má lên, dùng vẻ mặt bất mãn nhìn hắn.
“Ờ, Trần..sư muội?” Nhìn biểu cảm bất mãn, phồng má lên của Trần Tiêm Tiêm, trong lòng của Trần Khuynh Địch lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Lúc trước, hắn nhiều lần lấy cớ bế quan để không gặp bà cô này, kết quả là hắn nói bế quan với người ngoài, bản thân lại chạy đến nơi đây. Chẳng phải là hắn đang lừa dối nàng sao.
Lần này bị bắt tại chỗ, lại gây ra cừu hận.
“Sư huynh, nàng là ai?”
“Ấy?”
Vượt quá dự liệu của Trần Khuynh Địch chính là, Trần Tiêm Tiêm đột nhiên chỉ vào Dương Xuân, dùng ngữ khí bình tĩnh nói.
“Hỏng bét! Không hổ là nhân vật chính a! Bây giờ đã bắt đầu lôi kéo nhân vật chính khác làm đồng minh! Thế này thì không được! Vạn nhất Dương Xuân trở thành đồng minh với Trần Tiêm Tiêm, ta phải làm sao?!”
“À, ờ, nàng...” Trần Khuynh Địch nhìn trái nhìn phải, trên trán nhất thời có một chút mồ hôi. Mà đúng vào lúc này, Dương Xuân lại chủ động đi về phía trước, thoáng chốc ôm lấy cánh tay Trần Khuynh Địch, nhìn Trần Tiêm Tiêm bằng ánh mắt mang theo cảm giác ưu việt, dùng ngữ khí vui sướng nói:
“Ta và đại ca ca có quan hệ cực kỳ, cực —— kỳ —— thân —— mật a!”
“Cực, cực kỳ??!” Trần Tiêm Tiêm lùi lại hai bước, lộ ra vẻ tương đối bị đả kích: “Chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ Dương Xuân vì phát hiện ra Trần Tiêm Tiêm bị ta lôi kéo, cho nên cảm thấy rất thất vọng sao. Hỏng bét, chẳng phải như vậy sẽ biến thành ta hoành đao đoạt ái sao, lại sắp kéo cao giá trị cừu hận của Trần Tiêm Tiêm...”
Vào lúc trong lòng của Trần Khuynh Địch đấm ngực giậm chân, cảm thấy bản thân lại kéo cao giá trị cừu hận của nhân vật chính, thì Trần Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm vào Dương Xuân, trong mắt lộ ra sự không cam lòng nồng đậm.
Mà Dương Xuân thì thận trọng cười một tiếng: “Hì hì hì.”
“Ta sẽ không thua!” Trần Tiêm Tiêm đột nhiên cắn răng, lớn tiếng nói, sau đó trực tiếp lấy một khối ngọc giản khắc tượng Phật từ trong ngực ra, không nói lời gì mà kín đáo đưa cho Trần Khuynh Địch nói: “Đây là cơ duyên mà ta đạt được trong di tích, lúc trước sư huynh tặng cho ta một kiện bảo binh thượng phẩm, ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp, xin sư huynh đừng cự tuyệt!”
Sau khi nói xong, Trần Tiêm Tiêm còn liếc Dương Xuân, lộ ra vẻ đắc ý, hỏi: “Sư huynh đã từng tặng bảo binh thượng phẩm cho người nào khác chưa?”
Trần Khuynh Địch vô ý thức trả lời: “Ờ, chưa...”
“A!” Ánh mắt của Trần Tiêm Tiêm nhìn Dương Xuân lập tức trở nên đắc ý hơn, mà lúc này thần sắc của Dương Xuân lại cứng đờ.
Mà ở một bên khác, Trần Khuynh Địch vừa lấy lại tinh thần đã sa vào sự xoắn xuýt, bởi vì ở trong đầu hắn đã vang lên âm thanh của hệ thống: “Tích, phát hiện Trượng Lục Kim Thân —— một trong hai đại thần công của Đại Lôi Âm Tự. Nếu kí chủ nhận lấy, nhiệm vụ sẽ hoàn thành, đồng thời thu được một lần rút thưởng cao cấp.”
“Ồ...” Bây giờ Trần Khuynh Địch coi như cũng đã hiểu ra, nhân vật chính không hổ là nhân vật chính. Ở trong tòa di tích này có hai bản thần công tuyệt thế, nếu hắn đoán không sai, một bản thì nằm trong tay của Dương Xuân, một bản khác hẳn là của Trần Tiêm Tiêm, nhưng bây giờ Trần Tiêm Tiêm lại muốn đưa thứ này cho hắn...
Nhưng nếu hắn thu, vậy coi như là cướp đoạt cơ duyên của nhân vật chính a. Nhưng nếu không thu, vạn nhất Trần Tiêm Tiêm mạnh lên nhờ vào thứ này thì phải làm sao? Hơn nữa nếu không thu, hắn sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, chung quy là cũng không thể cướp đoạt của Dương Xuân a. Hơn nữa hắn không ngờ Trần Tiêm Tiêm lại chủ động đưa cơ duyên của bản thân cho hắn, rốt cuộc là vì sao...
Không phải là cơ duyên có nguy hiểm gì đó chứ? Chẳng lẽ là có âm mưu?!
“Sư huynh? Mau nhận lấy đi! Đây là tâm ý của ta, dù sao thì quan hệ của chúng ta cũng cực —— kỳ —— tốt —— mà!”
“À!” Trần Khuynh Địch chợt lạnh cả người, lập tức cảm thấy ngọc giản tượng Phật ở trong tay nóng phỏng tay.
“Ta, ta cũng có thể!” Đột nhiên, không biết vì sao Dương Xuân thoáng một cái liền trở nên kích động. Tiếp theo liền thò tay vào ngực, vậy mà cũng lấy ra một cái ngọc giản, mạnh bạo nhét vào tay của Trần Khuynh Địch.
“Cơ duyện của ta tốt hơn của nàng nhiều! Hay là dùng của ta đi!”
“Tích! Chúc mừng kí chủ! Phát hiện ra Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền —— một môn thần công khác trong di tích Đại Lôi Âm Tự. Nếu kí chủ nhận lấy, nhiệm vụ sẽ tự động hoàn thành!”
Trần Khuynh Địch nhìn ngọc giản trong hai bàn tay, lập tức rơi vào sự xoắn xuýt.
Xử lý như thế nào a?