Sau khi đi vào Âm Đô, một vị thái giám mặt trắng cung kính đi tới, trên người của hắn nồng nặc âm khí, chỉ cần thở đã khiến cho không khí hạ nhiệt độ, làm cho người ta không rét mà run. Hiển nhiên cũng là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn có thực lực tuyệt đối không kém hơn thái tử Hoành Xương.
Thái giám mặt trắng cúi đầu, nói khẽ: “Điện hạ, bệ hạ bảo ngài đến gặp.”
“Ta đã biết.” Thái tử Hoành Xương gật gật đầu, sau đó đi vào hoàng cung Âm Đô, đẩy đại môn cung Thái Tử ra.
Mà ở nơi đó...có một thân ảnh cao lớn mặc long bào, trông giống thái tử Hoành Xương như đúc, đang ngồi ngay ngắn. Chín con cự long màu đen xoay quanh thân thể, mang theo chấn động cương khí kinh khủng...giống như là một vị thái tử Hoành Xương khác!
Không, nói chính xác, hắn mới thật sự là thái tử Hoành Xương!
Công pháp đích truyền của Cơ gia Đại Chu vô cùng thần kỳ, tên là Hàng Thế Long Vương Chân Kinh. Tu luyện ra chín con hắc long, sau đó cửu long hợp nhất hình thành một con Hàng Thế Long Vương, công pháp sẽ coi như là đại thành. Làm như thế, Hắc Long cương khí rèn luyện ra sẽ cứng như cương như thiết, có cường độ không giống bình thường, cũng là chỗ tinh diệu của môn võ công này.
Nhưng thái tử Hoành Xương lại tiến thêm một bước trên cái cơ sở này.
Từ lúc tu luyện môn công pháp này, hắn đã bắt đầu dùng Tử Mẫu Nguyên Thai bồi dưỡng ra phân thân, vận dụng nhiều tài nguyên rèn luyện ra chín cỗ phân thân, mỗi cỗ phân thân đều chủ tu Hàng Thế Long Vương Chân Kinh. Hi vọng là có thể nhờ vào đó hội tụ ra chín con Hàng Thế Long Vương, sau đó lại hợp nhất chín con Hàng Thế Long Vương, tạo ra một vị Long Thần.
Dựa theo ý nghĩ của thái tử Hoành Xương, chỉ cần Long Thần vừa thành, hắn nhất định sẽ bước vào Tông Sư!
Cũng chính vì như thế, bình thường ngoại trừ tu luyện, thái tử Hoành Xương cũng chỉ tu luyện. Cho dù có chuyện, trong phần lớn tình huống cũng chỉ để cho phân thân đi chấp hành, mà phân thân thì chỉ tu luyện Hàng Thế Long Vương Chân Kinh, luận thủ đoạn thì yếu hơn bản tôn không ít, thực lực đương nhiên cũng không bằng. Nhưng cho dù vậy, võ giả trong cùng thế hệ có thể đánh bại phân thân cũng tuyệt đối không có nhiều.
“Đạo Tử Thuần Dương Cung đã ngưng luyện ra quyền ý, có ý tứ.”
Trên bồ đoàn, bản tôn thái tử Hoành Xương thấp giọng lẩm bẩm, trên khóe miệng nhếch ra một nụ cười mỉm.
“Cũng được, nếu có ngươi bảo hộ, ta sẽ tạm thời bỏ qua vị biểu muội kia. Dù sao cũng không phải là đại sự gì, chờ lần sau ta giải quyết ngươi, sẽ thuận tay giải quyết nghiệt chủng kia.”
Nhắm mắt lại, thái tử Hoành Xương tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện, mà một cỗ phân thân của hắn thì đứng lên, thay thế hắn đi gặp phụ hoàng của mình. Về phần Trần Khuynh Địch còn có Dương Xuân, đã bị hắn tạm thời quên sạch sành sanh.
Mà cùng lúc đó, Trần Khuynh Địch cũng đi tới Vạn Thọ Cung —— chỗ sâu trong Thuần Dương Cung.
“Nghĩa phụ.”
“Làm tốt lắm, xem ra lần bế quan này ngươi thực sự đã có đại tạo hóa.”
Trong Vạn Thọ Cung, Ninh Thiên Cơ ngồi xếp bằng, một thanh trường kiếm bạch ngọc đặt trên đầu gối của hắn, phát ra tiếng kiếm minh nhẹ nhàng.
“Đều nhờ sự của nghĩa phụ bồi dưỡng.” Trần Khuynh Địch cung kính nói, trông không kiêu ngạo một chút nào, khiến cho Ninh Thiên Cơ thấy thế cũng âm thầm gật đầu.
Chẳng qua đồng thời, trong mắt của hắn cũng có một chút nghi hoặc. Dù sao cũng là nhìn từ nhỏ đến lớn, với vị nghĩa tử của mình, Ninh Thiên Cơ cho rằng cũng cực kỳ thấu hiểu. Tính cách kiêu ngạo tự phụ, có vài phần thủ đoạn, cũng rất có thiên phú, thứ duy nhất khiến hắn hơi bất mãn, chính là tâm tính mơ tưởng xa vời...
Nhưng bây giờ xem ra, dường như tâm tính mơ tưởng xa vời ngày xưa cũng không còn.
Không nói những chuyện khác, vẻn vẹn bằng vào việc Trần Khuynh Địch có thể ngưng tụ ra quyền ý, đã thể hiện rõ tính cách của hắn. So với mơ tưởng xa vời trước kia, không thể nghi ngờ chuyện này càng là cước đạp thực địa, tiền đồ trong tương lai cũng càng rộng lớn. Phải biết rằng, có lúc đơn giản thì lại cường đại hơn.
Chẳng qua, loại quyền ý này còn phi thường non nớt, cần một hoàn cảnh phù hợp để trưởng thành, chỉ dựa vào bế quan thì không thể bồi dưỡng...
Ý niệm tới đây, Ninh Thiên Cơ đột nhiên mở miệng nói: “Khuynh Địch, ngươi có muốn tạm thời rời cung hay không?”
“Rời cung?” Trần Khuynh Địch biến sắc, hắn không muốn rời cung a, thật vất vả mới có hai bản tuyệt học khoáng thế để tu luyện. Hắn chỉ muốn nỗ lực bế quan, tranh thủ sống qua bốn năm còn lại này...
Chẳng qua Trần Khuynh Địch nghĩ lại, bây giờ hắn có hệ thống đặt cơ sở, tốc độ tu luyện Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền và Trượng Lục Kim Thân hẳn là cũng rất nhanh. Nếu bế quan khổ tu mà nói, đoán chừng tu không được bao lâu sẽ không có chuyện làm, đến lúc đó làm không tốt còn phải xuất quan!
“A, vì vậy cho nên hệ thống mới giúp ta nâng cao hai môn võ công này a!”
“Chính là muốn ta không bế quan, đi kết thù với nhân vật chính đúng không?”
“Quá âm hiểm!”
“Bế quan thì không cần, nghĩa phụ, ngài nói rời cung, là đi đến chỗ nào?” Trần Khuynh Địch hỏi thăm dò, rời cung cũng có khác nhau. Nếu chỉ là ở trong Thanh Châu Đạo, vậy thì rời hay không cũng thế, trái lại còn tăng nhiều cơ hội chạm mặt với nhân vật chính. Ví dụ như lần này hắn bất ngờ gặp gỡ Trần Tiêm Tiêm còn có Dương Xuân, cho nên phải đi đến chỗ xa hơn...
“Đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, địa điểm chắc là Nam Cương Đạo...”
“Ta nguyện ý đi!”
Thanh Châu Đạo, nằm ở phía bắc Đại Càn, Nam Cương Đạo, nằm ở phía nam Đại Càn.
Quả thật là địa phương chạy nạn hoàn mỹ nhất!
Đúng a, không cần bế quan, chỉ cần chạy đến chỗ nhân vật chính không đi được, chẳng phải là có thể dễ dàng sống qua bốn năm còn lại hay sao?
“Ngươi thật sự muốn đi?” Thần sắc của Ninh Thiên Cơ hơi do dự: “Vốn không muốn để ngươi tiếp xúc sớm như vậy, nhưng ở nơi đó, quyền ý của ngươi sẽ có không gian trưởng thành tốt hơn. Lúc đầu chỉ định phái một trưởng lão đi đến đó, nếu như ngươi muốn đi cũng được, nhưng ở nơi đó có thể sẽ có nguy hiểm đến tính mạng...”
“Không sao!” Trần Khuynh Địch tỏ ra hào khí ngất trời nói, nguy hiểm? Nguy hiểm gì hơn khi chờ đợi ở chỗ này, ngày ngày mặt đối mặt với nhân vật chính?!
“!” Ninh Thiên Cơ cũng bị sự hào hùng của Trần Khuynh Địch làm cho cảm động, không ngờ bây giờ vị nghĩa tử của hắn lại trở nên anh dũng như thế! Trước kia còn thấy hắn hơi âm trầm. Bây giờ xem ra…tốt, không hổ là nghĩa tử của Ninh Thiên Cơ ta! Không phải chỉ là Nam Cương Đạo thôi hay sao, ta tin tưởng nghĩa tử của ta nhất định sẽ không để cho ta thất vọng!
“Ba ngày sau, tới tìm ta, ta sẽ bảo người trong tông môn đưa tài liệu tương quan cho ngươi.”
“Đa tạ nghĩa phụ!” Trần Khuynh Địch chắp tay, kích động nói.
“Thì ra là người đã không kịp chờ đợi như vậy hay sao, xem ra ta đã coi thường ngươi a, Khuynh Địch!” Ninh Thiên Cơ lộ ra thần sắc nghiêm túc, lần đầu tiên vỗ vỗ bả vai của Trần Khuynh Địch, thấm thía nói: “Vi phụ tin tưởng ngươi, ghi nhớ, vi phụ chỉ có một yêu cầu, phải sống sót trở về.”
Trần Khuynh Địch: “???”
Chết m*, nguy hiểm đến như vậy sao?