Phản Diện Siêu Cấp

Chương 3: Chương 3: Xóa bỏ




“Hình như là thế, không ngờ một Lạc Viêm Thành nho nhỏ mà lại có thiên tài như Phượng Tiên sư tỷ a.”

“Vậy cũng nói rõ sự ưu tú của sư tỷ a.”

“Viêm Hán Quốc là một quốc gia, bản thân là nước phụ thuộc của hoàng triều Đại Càn, lệ thuộc vào vương triều Trung Nguyên, hơn nữa còn là một nước phụ thuộc hạ đẳng tương đối yếu ớt, mà Lạc Viêm Thành càng là một thành nhỏ xa xôi của Viêm Hán Quốc. Có thể trổ hết tài năng ở một nơi như thế này, quả thật là có thể nhìn ra thực lực của một người.” Trần Khuynh Địch mờ mịt liếc nhìn Doanh Phượng Tiên, nói thầm ở trong lòng.

Nói đến, Dương Xuân gì đó cũng ở trong Lạc Viêm Thành, sẽ không trùng hợp đến như thế chứ...

Vì tránh để ảnh hưởng đến quá nhiều người, sau khi linh hạc hạ xuống trên tòa núi nhỏ ở dãy núi Viêm Hán, Trần Khuynh Địch liền dẫn mọi người đi xuống linh hạc, tụ tập ngoài dãy núi, đi đến bình nguyên ở ngoại ô Lạc Viêm Thành.

“Mọi người không cần phải sốt ruột, lần này chúng ta đến đây để rèn luyện, mà bây giờ mộ táng —— địa điểm lịch luyện còn chưa xuất thế. Cho nên trước tiên mọi người có thể đi dạo trong Lạc Viêm Thành một vòng, mua vài món đồ, thả lỏng một phen. Chẳng qua thả lỏng thì thả lỏng, nhưng chờ đến lúc lịch luyện, không cho phép có người nào được thư giãn.”

“Vâng, sư huynh!”

Đối với đệ tử ngoại môn mà nói, đây cũng là mấy lần rời khỏi tông môn mà bọn hắn ít có, đương nhiên là không kịp chờ đợi muốn đi dạo một vòng, Trần Khuynh Địch cũng lười ngăn cản bọn hắn.

Quan trọng hơn là...

“Phải làm sao đây, chẳng lẽ cứ đi gặp nhân vật chính như vậy?” Trần Khuynh Địch hơi sợ, vừa nghĩ tới sắp gặp mặt nhân vật chính đại nhân sẽ xử lý mình vào mười năm sau, Trần Khuynh Địch đã cảm thấy đau đầu, vậy mà có chút lâm trận lùi bước.

“Nếu không thì cứ chờ một chút, trước tiên ta sẽ điều chỉnh trạng thái...”

Lúc Trần Khuynh Địch chuẩn bị đi tìm một địa phương, dự định bế quan đến hừng đông, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Reng reng reng“.

“Tích! Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến!”

“Tên nhiệm vụ: Bước đầu xưng bá.”

“Giải thích nhiệm vụ: Dương gia ở Lạc Viêm Thành thuộc Viêm Hán Quốc, đã từng có một vị võ giả rất không tầm thường, trong gia tộc có một bản tuyệt học khoáng thế trân quý, bản tuyệt học này được không ít người thèm muốn. Mời kí chủ cướp đoạt bản tuyệt học này, bởi vì Dương gia coi nó là chí bảo truyền thừa, cho nên đề nghị kí chủ giết sạch người của Dương gia trong bóng tối, sau đó cướp tuyệt học đi, hủy diệt chứng cứ. Cứ như vậy là có thể thu được tuyệt học, đặt cơ sở cho con đường xưng bá.”

“Ban thưởng nhiệm vụ: Trợ giúp kí chủ lĩnh ngộ tuyệt học khoáng thế.”

“Trừng phạt khi nhiệm vụ thất bại: Xoá bỏ.”

Trần Khuynh Địch: “...”

Ha ha?! Đây là cái nhiệm vụ quỷ gì a! Giết sạch người của Dương gia? Ta nhớ không lầm Dương Xuân này chính là họ Dương a! Đây là muốn ta không chết không thôi với nhân vật chính hay sao?

Bước đầu xưng bá cái gì, rõ ràng là bước đầu tìm đường chết mà!

Hơn nữa hố nhất chính là trừng phạt khi thất bại...

“Lại có thể là xoá bỏ a?!”

Rõ ràng đang nói cho ngươi biết, không làm thì chết a!

Nói thật, ở trong cái nháy mắt này, Trần Khuynh Địch hận không thể đập nát cái hệ thống ở trong đầu.

“Hệ thống đáng chết.” Đi trên đường cái Lạc Viêm Thành, Trần Khuynh Địch xanh mặt thấp giọng lẩm bẩm. Hệ thống nhà khác đều là ngón tay vàng của nhân vật chính, bỏ ra thấp hồi báo cao, hệ thống của mình thì sao? Thế mà suốt ngày muốn chơi chết kí chủ.

Bước đầu xưng bá cái gì, rõ ràng là muốn mình đi diệt Dương gia, sau đó kết thù với nhân vật chính Dương Xuân. Đến lúc đó nhân vật chính sẽ nằm gai nếm mật, lại bất ngờ phát hiện người đồ sát Dương gia năm đó là mình, sau đó tìm tới mình báo thù, sau khi thất bại mấy lần, cuối cùng cũng báo thù rửa hận thành công.

Mà ở trong cái kịch bản này, mình không phải là loại nhân vật phản diện mà nhất định sẽ bị giải quyết hay sao.

“Ta mới không thèm đi làm!” Đây rõ ràng là chuyện đi tìm chết, Trần Khuynh Địch đương nhiên sẽ không làm.

Chẳng qua cái trừng phạt khi thất bại —— xoá bỏ —— thật sự quá dọa người, Trần Khuynh Địch không dám dùng tính mạng mình để khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của hệ thống. Cho nên đành từ bỏ ý nghĩ bế quan tu luyện, vụng trộm chạy vào Lạc Viêm Thành, dự định quan sát tình hình, nhìn vị nhân vật chính đại nhân trong bóng tối kia, sau đó sẽ ra quyết định.

“Dương gia Lạc Viêm, cũng không biết là ở đâu.” Vào lúc Trần Khuynh Địch chuẩn bị hỏi bừa người đi đường, cách đó không xa lại đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.

“Phế vật đáng chết, thế mà còn dám phản kháng?!”

“Đánh chết nó cho ta!”

“Hôm nay biểu ca ta sẽ giáo huấn ngươi thay cho đại bá! Hơn nữa xảy ra chuyện này, ngươi cho rằng đại bá còn có thể tiếp tục ngồi vững ở vị trí gia chủ hay sao. Chờ hắn rớt đài, ngươi hãy đến một cái thôn nhỏ nào đó sống cô độc trong quãng đời còn lại đi.”

“Mau giao tiền tháng này của ngươi ra cho ta!”

Trên đường nhỏ, có mấy thiếu niên mặc áo xám, nhìn qua không quá mười lăm, mười sáu tuổi đang vây quanh một bóng dáng bé nhỏ, không ngừng đấm đá. Thân ảnh bị đấm đá còn nhỏ hơn bọn hắn không ít, dường như chỉ có mười một, mười hai tuổi.

Khiến cho người ta bất ngờ là, rõ ràng là một sự kiện ức hiếp trắng trợn như thế, nhưng không có người đi đường nào dám hỏi thăm.

“Hả?” Trần Khuynh Địch nhíu mày, cái tràng diện này làm cho một người đến từ xã hội văn minh kiếp trước như hắn vô thức cảm thấy phản cảm.

“Nhanh lên! Giao ra cho thiếu gia! Không nên ép ta lột sạch ngươi!”

“Đúng thế, đúng thế, còn dám ngoan cố chống lại...”

“Ta nói này...” Trần Khuynh Địch tiến lên một bước, trực tiếp đứng sau lưng các thiếu niên đang ức hiếp, sau đó dùng hai tay kéo bọn hắn ra.

“Vào ban ngày ban mặt càn khôn sáng sủa, ức hiếp người khác như thế này là không hay a.”

“Ngươi là ai?! M* nó!”

“Nhà quê từ đâu tới, xéo đi!”

Tuy Trần Khuynh Địch ra vẻ ông cụ non, nhưng bề ngoài không khác các thiếu niên đang ức hiếp là mấy, cũng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đương nhiên là không có bất kỳ lực uy hiếp gì. Hình như các thiếu niên bị kéo ra đã quen phách lối, trực tiếp quay đầu lại ném cho hắn một ánh mắt xem thường, hung tợn mắng chửi.

“...”

Mặt Trần Khuynh Địch tối đen, hắn vốn đã bị cái nhiệm vụ quái lạ của hệ thống làm cho tâm tình không tốt, bây giờ lại gặp phải chuyện như thế này, lập tức không còn tâm tư lý luận.

“Xéo đi, một đám con nít.” Hắn vung tay lên, mấy thiếu niên không có một chút lực phản kháng nào, bị hắn ném bay ra bên ngoài. Do Trần Khuynh Địch cố ý dùng lực, mây thiếu niên còn lăn vài vòng trên mặt đất, vô cùng chật vật.

“A! Cái tên nhà ngươi...đáng chết!”

“Hỗn đản từ đâu tới, lại dám đối xử với chúng ta như vậy!”

Nhắm mắt làm ngơ, Trần Khuynh Địch cũng lười mở mang kiến thức cho một đám ngu đần, trực tiếp kéo bóng dáng bé nhỏ trên mặt đất lên, dưới chân vận khinh công, trong chớp mắt đã biến mất trên đường cái.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.