Phản Diện

Chương 68: Chương 68: Cầm Lên Rồi Lại Không Buông




“Em đang nói cái quái quỷ gì đây, Nguyễn Ái?”

Trời đột nhiên dậy lên âm thanh rát lòng, nắng trưa cũng chịu thua lùi bước, Nguyễn Đỗ Văn Thành vuốt mạnh những giọt mưa phùn bám trên mi mắt, cảm thấy những gì vừa được thốt ra còn có tác động hãi hùng hơn sấm chớp rền vang.

“Em nói, Vương Nguyễn Ái tàn nhẫn đến nỗi, rõ ràng đã dần dần tỉnh táo, nhưng vẫn giả tạo si khờ để đày đọa người mình yêu.”

“Em…?”

“Sau đó, trơ mắt ra để con người kia cứa dao vào cổ.”

Trông thấy biểu hiện hoang mang vương chút nghi kỵ trên mặt gã đàn ông, người đàn bà cười nhẹ, mắt đột ngột trở u ám.

“Đúng vậy, Văn Thành. Đứa phản diện mà bấy lâu anh biết vẫn ở đây, không hề vì yêu một người mà cải tà quy chính. Liệu bây giờ, anh có còn mong một kẻ như tôi ở lại bên cạnh người thân của anh không?”

“Tôi đã có thể để hận thù làm đơ cảm xúc của mình một lần, làm sao đảm bảo không có lần khác? Nếu có một ngày, sự điên dại trong mình khiến tôi tự tay cầm dao giết chết hắn ta, lúc đó… tôi sẽ phải làm sao đây?”

“Tôi không muốn can hệ đến con người đó nữa.”

Đấy là những gì cuối cùng người ta nghe thấy từ người đàn bà đó, trước khi cô ta quay người leo lên trực thăng, bỏ lại phía sau muôn vàn gúc thắt khó khăn vô cùng.

“Anh để cô ta cứ đi như vậy sao?” Luigi đến gần Văn Thành hỏi nhỏ, có phần bất nhẫn khi trông thấy vị bác sĩ từ từ leo lên ngồi kế ả đàn bà. “Bất kể là cô ta có lý do gì, không có cô ta, Da Costa sẽ–”

Bàn tay dứt khoát đưa lên cản lại tràng bức xúc, Văn Thành không hề quay đầu nhìn gã cận vệ. Anh chỉ khẽ lắc đầu, mắt trầm xuống.

“Khi mọi việc đã đến hồi không còn khả năng tháo gỡ, cắt phăng đi có lẽ là phương pháp tốt nhất.”

Đúng vậy, Văn Thành tự nhủ. Anh đã nghe qua việc Chính Luận tự sát trước mặt Nguyễn Ái. Lúc đó, dù thâm tâm tin rằng gã đàn ông không ngu ngốc bạc nhược đến nỗi làm ra trò đó, song cũng không tránh khỏi chột dạ khi chính thức trông thấy gương mặt tàn tạ kia. Tuy nhiên, nếu chỉ có thế thôi thì vẫn còn chưa đủ khiến tình trạng đẩy đưa đến nơi không thể cứu vãn. Võ Gia Chính Luận ích kỷ, bất chấp thủ đoạn để đoạt lại một Nguyễn Ái của trước đây, hành động dẫu có hèn hạ, khó thứ tha, song lại không tha hóa như người đàn bà này.

Cô ta đã tỉnh táo lại từ sớm, lại chọn cách tiếp tục dày vò đối phương mình vừa yêu vừa hận. Vốn có thể bỏ đi, cô ta lại không làm, ngày ngày đóng băng mọi biểu cảm, thu mình vào sự ngây ngô giả dối để đối phó với cái gọi là chân tình. Đáng hãi kinh nhất là giây phút trông thấy con người kia đổ máu vì mình, cô ta lại không hề mảy may ngăn cản.

Đây là loại tình yêu gì?

Anh nhớ, bản thân đã từng nói với Yến Nhi, khi những con người ích kỷ yêu, họ đều không muốn một ai níu giữ mình… Cái họ hướng đến, chỉ duy nhất có tình yêu. Chỉ không biết là, tình yêu đó dành nhiều hơn cho bản thân – hay đối phương.

Thở dài. Nếu là đối phương, cả hai người bọn họ đã không ra nông nỗi này.

Mắt anh hướng về chiếc trực thăng đang dần dần lẩn mình vào những làn mây và mưa lất phất, miệng bất giác khẽ thì thào.

“Cô ta vẫn luôn luôn là một kẻ phản diện.”

Chất giọng trầm khàn buông ra một cách buồn bã, như thể tiếc nuối cho một mối tình mà cả hai người tham gia đều yêu lấy bản thân nhiều hơn tình nhân của họ.

Hoặc… là ngược lại chăng?

* * *

Năm tiếng sau, tại Phi trường Tân Sơn Nhất.

Phi cơ vẫn cất cánh dẫu giữa trời mưa rơi nặng hạt, lướt trên gió nâng mình lên cao. Vậy mà trong lòng hành khách của nó, lại ngập tràn biết bao nỗi niềm trĩu nặng.

Vương Nguyễn Ái ngồi một mình trong khoang phòng vắng, tay luồn vào tóc ôm lấy đầu mình. Run rẫy. Quay cuồng với đầy rẫy những ký ức đắng cay.

“Chuộc tội? Bù đắp? Anh chuộc tội bằng cách tự sát trước mặt tôi? Bù đắp làm chi nếu bằng thứ hành động đồi bại đó?! Tôi nói, Võ Gia Chính Luận là một kẻ khốn! Hắn không chịu nỗi đau lòng khi nhìn thấy tôi ngây ngây dại dại, bèn dùng phương pháp cực đoan để kéo lại ý thức của tôi. Yêu cuồng si? Cho đến cuối cùng, điều hắn yêu không phải là tôi! Mà là sự cuồng si đó. Hắn muốn sở hữu một Nguyễn Ái khỏe mạnh, ngày ngày nở nụ cười giúp hắn an dạ, đêm đêm chung chạ một giường để hưởng toàn lạc thú. Anh tưởng chết trước mặt người yêu thương mình là vĩ đại lắm sao? Nó đồi bại! Nó khốn nạn! Nó bệnh hoạn vô cùng! Còn tôi thì sao? Cảm thấy đau vô cùng, muốn hận một cách vẹn toàn cũng không có cách! Tôi không muốn như thế nữa! Tình yêu cái khỉ gì chứ! Tôi chỉ nên sống vì tôi thôi!”

Cô đã gào thét vào mặt anh như thế, vào cái đêm rời khỏi ngôi biệt thự tối tăm, khi bản thân bất chợt bị vòng tay quen thuộc ôm chầm, giữa không gian u uất của nhà thờ duy nhất trong làng.

Anh đã đi theo cô. Anh đã nhìn, đã đau, đã dằn vặt trong thinh lặng. Đến cuối cùng, nhìn thấy cô gục xuống khóc lóc trước mặt thập tự giá, mới không kiềm chế nỗi mà lao ra ấp ủ.

Trái tim cô đã run lên như gặp mưa giông, biết bao cảm xúc ngọt ngào bỗng dưng tuôn trào không kiểm soát. Cô đã bám riết lấy anh mà hôn lấy hôn để, để rồi phút giây sau nhận ra bản thân chỉ muốn đẩy anh ra. Càng xa càng tốt.

Là loại xúc cảm này, nó đã không ngừng vây lấy cô ngay từ phút giây tỉnh lại, càng ngày càng lớn dần cùng với hình ảnh anh đau khổ vì bệnh tật của mình, đến cuối cùng đã vỡ òa cùng sự ghê tởm bản thân khi đích mắt nhìn thấy kẻ kia tự sát mà vẫn không hề động tay ngăn cản.

Cô không hiểu nó bắt nguồn từ đâu. Cô có hận, nhưng không ghê tởm. Vậy mà cớ gì khi gần bên anh, mọi tế bào đều thét gào cô phải tránh xa? Hay sự điên rồ đã hóa trí óc cô thành ra thứ đồ khiếm khuyết?

Chắc chắc là khiếm khuyết. Nếu không vì thế, cô đã không trơ mắt nhìn anh hành hạ bản thân đến sống dở chết dở mà đến giờ mới chịu bỏ đi.

“Tôi muốn rời khỏi! Tôi muốn bỏ hết! Anh có chết tôi cũng không quan tâm!”

Tại sao cô có thể nói ra những lời đau lòng như vậy? Đâu đó giữa muôn vàn khuyết tật của tâm trí mình, luôn có một ý nghĩ thôi thúc cô phải vô tình với anh. Phải tàn nhẫn, phải khắc nghiệt, phải khiến anh đi đến kết luận: ly biệt chính là giải pháp.

Bởi, đó chính là mong muốn duy nhất lúc bấy giờ của cô.

Ly biệt.

“Được. Em muốn rời khỏi. Anh không cản. Không cản nữa.”

Anh đã nói với cô như thế.

Rồi bàn tay anh nắm chặt, mặt quay đi. Có vẻ như điều đang tác động đến anh lúc đó không phải là sự thất vọng bởi bị từ chối, mà là sự vô vọng khi biết rằng có hối hận cũng bằng thừa.

Cô đã rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên đến nỗi muốn lao mình vào đám lửa chết quách cho xong. Anh buông tay. Điều này chính là thứ cô mong, nhưng tại sao lại khiến lòng cô đau như vậy? Ruột quặn lại, chỉ một chút nữa là nôn mửa ra rồi…

“Tôi rời đi rồi, anh có thể sống nỗi sao?”

Anh lặng đi hồi lâu, rồi đáp:

“Anh không muốn dày vò lẫn nhau nữa.”

Lời nói có vẻ vô tình, nhưng cô có thể nhận ra đâu đó giữa thanh âm day dứt và hàng trăm nỗi niềm giấu chặt, anh thật ra muốn nói: Anh không muốn em đau.

Chút nhận thức đó không hiểu sao khiến cô vô cùng hốt hoảng.

Bỏ hết đi thứ gọi là muốn anh yêu cô suốt kiếp. Đập hết đi cái gọi là mong anh hối hận suốt đời. Giờ phút đó, Vương Nguyễn Ái chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Cần phải tránh xa anh!

Bởi thế, cô đã nói, nói rất nhiều, nói những điều tàn nhẫn. Đến nỗi bản thân cô cũng không muốn nhớ lại mình đã nói những gì. Chỉ biết, thời khắc anh ngoảnh mặt bước đi vì bị cô xua đuổi, cô suýt nữa đã đuổi xua chính cả sự sống của mình.

…………………………………….

Ánh mắt nâu trầm ngập ngụa bi thương, anh nhấn vào tay cô một điện thoại nhỏ.

“Anh sẽ không đi tìm em nữa, em không cần bận tâm về việc bị anh phiền hà. Anh cũng sẽ không xuất hiện trên báo đài, tin tức, để tránh làm phiền phức tâm trí em. Anh thậm chí sẽ không cho người dò thám hoạt động của em, để em có thể tự do sinh hoạt. Nhưng anh chỉ yêu cầu một việc…”

“Cứ cách một thời gian, có thể nào… để anh lắng nghe giọng em được không?”

“Để anh còn biết… mình vẫn còn đang sống.”

……………………………………..

Anh thiết tha đến thế, gần như cầu xin cô.

Vậy mà, khi anh ra đi, cô đã vội ném ngay điện thoại xuống đất. Cô sẽ không gọi cho anh, càng không để anh có cơ hội nghe giọng cô nữa!

Cô quả thật đã quá tàn nhẫn rồi…

Lúc gục đầu xuống chìm trong nước mắt, cô vẫn còn ngờ ngợ có một con người bước đến gần mình, tay đặt lại điện thoại vào lòng bàn tay cô. “Không nên cố chấp nữa, Nguyễn Ái ạ.”

Đó là giọng một người phụ nữ.

Cố chấp?

Cho đến tận giây phút này, cô vẫn không biết bản thân đã cố chấp điều gì.

Nhưng nó rõ ràng đang ở đây. Rất lớn. Vượt trên cả khát khao ở gần bên anh, vượt trên cả mặc cảm bệnh tật, thậm chí… vượt trên cả bản thân.

Nó rốt cục là gì, mà khiến cô túng quẫn lập trường đến vậy?

Phải chăng, là vì phát hiện ra, anh chẳng qua yêu tình yêu hơn yêu cô?

Hay xót xa vì cho đến cuối cùng, cô và anh vẫn không thể đặt đối phương lên thứ nhất?

Không phải! Cô biết mình đang cố chấp. Lại không có một ai có thể giải mã ẩn số này. Nó khiến cô khổ sở vô cùng, rối loạn đến độ muốn vùng lên gào thét. Ngay cả sự bất chấp ngông nghênh thường ngày, cũng bị nó thẳng tay đàn áp!

Gạt bỏ ly chén trên bàn, người đàn bà lao vào quyển bút ký bìa đỏ vị bác sĩ đã cố tình để lại, điên cuồng xé nát. Vào lúc này chỉ muốn đem nỗi áp bức trong lòng giải phóng ra ngoài. Và vật này chính là giới hạn cuối cùng cần bị xé rách.

Bởi nó chứa đựng quá khứ.

Những mảnh vụn rớt rơi khắp nơi, tả tơi như sự chịu đựng của người đàn bà mang tên Nguyễn Ái.

“Loại xúc cảm chết tiệt này là gì chứ? Có ai nói cho tôi biết không?! Tôi rốt cục tại sao lại vì nó mà mệt mỏi thế này?!” thoáng dừng lại, cô nửa khóc, nửa hét vào khoảng không hẩm hiu, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy những gì còn sót lại của quá khứ. Rách bươm một cách tệ hại.

Không có tiếng trả lời.

Nước mắt rơi lã chã, cô khụy xuống, ý thức được bản thân đang dần chìm vào điên dại, song lại không còn đủ sức chống cự nữa rồi.

Rời đi chính là hết. Là cái kết hoàn hảo cho câu chuyện giữa cô và anh, không phải sao?

Vì, giữa hai kẻ yêu nhất là bản thân, vốn không thể nào sinh ra một kết thúc tốt đẹp.

Mắt ngập nước, bàn tay thon gầy mân mê trên những gì còn sót lại của vật trên tay, chợt phát hiện ra một phong thư nhỏ kẹp nơi cuối trang.

Cái tên trên dòng danh tín người gửi khiến đôi mắt đen mở to bàng hoàng.

.

Phi cơ xé mây xé gió, vẫn cứ lượn bay giữa mưa dầm dề; cớ gì con người thì vẫn u mê trước những điều đơn giản nhất?

Một cú điện thoại, một phong thư, đã làm cái nhất đó, đột nhiên trở nên rất thật nghĩa với cuộc đời.

…………………………………..

“Ái à, anh… sắp không thở nỗi nữa rồi.”

“Cho anh nhìn thấy em, một lúc nữa thôi… có được không?”

“Nếu không, chắc anh chết mất.”

Đầu dây kia đột ngột tắt ngấm.

…………………………………..

Cách xa nhau năm giờ hải lý, trời vẫn cứ đổ mưa.

Không cần nói cũng biết, trời mưa, đối với Võ Gia Chính Luận, lại có tác động lớn lao như thế nào.

Gã đàn ông chống một tay trên vô lăng, tay kia nắm chặt điện thoại – giờ chỉ còn lưu lại âm thanh tút tút.

Cắn răng, rồi ném vật đi mất hút.

Anh gượng đầu dậy ngửa mặt lên trời.

Hóa ra, có uống nhiều đến đâu, cũng không thể cản ngăn sự xâm lăng của quá khứ.

Mưa vẫn rơi, tình yêu vẫn rời bỏ, vậy mà một góc nhỏ của tâm hồn vẫn còn gắt gao hy vọng.

Bởi vì hy vọng đó, anh đã vứt bỏ cả quyết định của mình, lao ra khỏi nhà đuổi theo cô như một gã nghiện bám theo ma túy.

Bởi vì hy vọng đó, anh đã bất chấp làm hỏng mọi kế hoạch được an bài, mù quáng gọi cho cô vì nhớ nhung đến điên dại.

Nhưng rồi, kết quả nhận được chỉ là chiếc trực thăng rời xa và âm thanh dập máy ở đầu kia điện thoại.

Không phải… đã quyết định buông tay rồi sao…?

Anh biết mình đã sai khi lại một lần để cho sự chiếm hữu trong tâm thao túng hành động. Song, cô là tất cả những gì đẹp đẽ nhất đời anh, con người lẽ nào lại sai khi truy cầu cái tốt? Đây là cái thứ lý lẽ oái oăm gì?

Vậy mà, vào trưa nay, khi đứng từ xa dõi xuống thân hình nhỏ nhắn trong y phục xanh thẫm bước chậm về phía trực thăng, anh đột nhiên nhận ra… Vốn là không cần bất cứ lý lẽ gì rồi.

Anh phải để cô sống.

Cũng vì, ở cạnh anh sẽ giết chết cô.

Tám tháng. Tuy không dài, nhưng đủ để anh nhận ra, dù có hối hận đến cỡ nào, có những điều vốn không sao thay đổi. Thể như sự chiếm hữu điên cuồng của anh đối với cô vậy – nó sớm đã trở thành thứ ám ảnh ngất ngây mất rồi. Anh là loại người luôn thiếu thốn sự an toàn, bản thân từ đó đã sớm tha hóa trong những khát khao chiếm giữ những điều tốt đẹp nhất. Nếu còn ở bên nhau, tương lai sau này, anh sẽ còn gây ra những chuyện gì đây?

Cũng đã không ít lần sinh đầy hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn. Rằng chỉ cần kiên nhẫn chuộc tội, sẽ có một ngày cô tha thứ cho anh, sẽ có một ngày mọi việc sẽ rơi vào quỹ đạo vốn có của sáu năm về trước.

Chuyện xảy ra một tháng trước đây đã đổi thay tất cả.

Cô đã dần dần tỉnh lại.

Anh biết. Biết chứ. Ở bên cô lâu như vậy, lẽ nào anh không nhận ra?

Cô không nhìn thẳng vào anh nữa, khi ngủ cũng không còn khóc lóc, nhiều lần khi anh chạm vào, cô lại vô thức nín thở… Anh biết, là cô đang dần dần lấy lại ý thức, nhưng lại chọn giữ thinh lặng để tra tấn anh.

Anh suy nghĩ rất nhiều và cũng để cô toại nguyện. Anh sợ đau lòng, nhưng lại không sợ bị cô tra tấn. Anh biết mình đáng bị vậy, và có thể dành ra cả đời này để cô đay nghiến. Nhưng rồi một ngày, anh chợt phát hiện ra, điều này không thể nào tiếp tục.

Vì anh không thể đứng yên nhìn cô dùng sự đay nghiến đó tra tấn bản thân mình.

Bởi… lẽ nào làm anh đau, cô lại không đau?

Anh không muốn cô đau. Dù chết hay sống cũng không có khả năng làm cô hết đau. Chỉ có để cô đi, may ra, cô sẽ không đau – quá.

Nửa yêu, nửa hận một con người? Anh biết quá rõ nó đắng chát đến độ nào, chẳng phải sáu năm ròng rã anh vẫn luôn trải nghiệm cảm giác đó? Khó chịu đến nỗi suýt làm điên một con người. Anh có thể lãnh chịu đau thương ôm ấp một Nguyễn Ái điên dại đi hết quãng đường còn lại. Nhưng lại nhận ra bản thân không thể để cô ấp ủ nỗi đau vào mình trong suốt quãng đường đó.

Vậy nên, đã cố tình làm ra chuyện ép cô rời bỏ anh: tự sát.

Cười khổ não.

Có con người nào… mà muốn sống chung với một kẻ khốn cùng như vậy? Dùng cái chết để uy hiếp tình yêu? Tệ hơn nữa, giây phút cô lặng thinh để mặc anh uy hiếp, anh thiếu chút nữa đã thực sự xuống tay – nếu không có Đan Thanh Tân ngăn cản…

Võ Gia Chính Luận, là nguy hiểm đến vậy đấy. Người đàn bà đó, vì thế, nhất định phải tránh xa.

Đây quả thực cứ như ân đền oán trả. Ngày đó cô vì anh mà vào vai phản diện, gạt cả hai lạc vào đau thương suốt sáu năm vật vờ. Hôm nay, cứ để anh thế thay cô, kéo cả hai ra khỏi đau thương vô bờ đó.

Như ước mong của anh, cô rời khỏi.

Lôi theo đó, là cả thế giới của anh.

“Anh để tôi đi, anh có thể sống nỗi sao?”

Câu nói đó đã bám riết anh trong suốt hai ngày qua. Đối mặt với cô anh đã không dám đáp lại, bởi sợ bản thân sẽ hét toáng lên “Anh sẽ chết!” Và điều đó không hợp với mục đích đề ra chút nào. Anh muốn cô rời khỏi.

Chết vì một người rất dễ, sống cho một người rất khó. Anh không biết mình có bao phần can đảm để sống một cuộc đời thiếu vắng cô. Nhưng anh biết mình phải.

Vì vậy, không có cô bên cạnh, anh biết mình vẫn có thể sống. Nhưng là sống không tốt. Sống tồi tệ. Sống thảm hại. Sống vật vã. Đến cả cái chết cũng phải khinh bỉ phỉ nhổ lên loại sinh tồn như vậy.

Nhưng, anh đáng bị như vậy, phải không? Không có lý do gì mà cô phải đau khổ còn anh lại tự giải thoát khỏi những tội lỗi mình gây ra bằng cái chết. Vì thế, dù cô không quay về, anh vẫn sẽ sống. Sống để đau khổ cho những khổ đau mình đã tạo ra cho cô.

Tôi phải gồng lên để sống, cũng bởi, tôi đã lỡ động lòng.

Và động phải lòng người đó.

Trót yêu một người, trót làm người đó yêu, là phiền nhiễu như vậy. Đến cả cái quyền tự do được chết để chấm kết nỗi đau cũng không thể sở hữu.

Vậy đó, gã đàn ông si cuồng cũng vì thế đã sững lại nhìn theo chiếc trực thăng sẫm màu rời xa tầm với, tự biết bản thân vừa xé toạc điều đẹp nhất của cuộc đời. Nhưng lại không có quyền chấm dứt nỗi đau bằng cái chết.

U ám lại hoàn u ám. Là lời nguyền của những con người trong tộc Võ Gia…

“Nếu những điều này em có thể nghe thấy, liệu em có thể quay lại không… hả Ái?”

Giữa khoảng trời âm u lộng gió, thoáng thanh âm vụn vỡ của một gã đàn ông. Mong ước về một điêu xa xăm khó với…

…Nhưng với đến rồi, lại cảm thấy xa xăm…

Mưa. Lại Mưa. Nó làm anh tỉnh lại.

Trời lúc này đã tối mịt, cả người anh lại ướt đẫm, toàn thân nóng ran.

Nhổm người ngồi dậy, anh nhận ra đâu đó trong những cơn say chập chờn, mình đã rời khỏi xe và đi lạc vào bóng đêm u ám.

Anh nhớ cô quá!

Vì sao phải gian nan đến vậy? Trong suốt mấy ngày chìm sâu trong men rượu, cứ mỗi lần tỉnh dậy, anh lại vô thức đi tìm cô. Để rồi sau đó phải cay đắng nhắc nhở bản thân rằng: “Mày đã để cô ta đi. Mày đã để cô ta sống!”

Thế là, lại quay về với rượu và sự lãng quên tuyệt vời.

Loạng choạng trong bóng đêm, anh lần mò theo con đường sỏi bước về phía ánh đèn. Chẳng biêt mình đang mơ hay tỉnh khi trông thấy cơ ngơi rạng tỏ chính là ngôi biệt thự của mình. Không phải nó thường ngày… u tối lắm sao?

….

Ái!

Điên cuồng, anh nửa vấp nửa chạy, lao như bay về phía cửa chính, xuyên qua khoảng vườn nhỏ anh hay dẫn cô đi dạo, xuyên qua hành lang dài anh hay ngồi đọc sách cho cô nghe, xuyên qua đại sảnh lớn anh hay lặng lẽ cùng cô chờ một Chính Luận trong quá khứ.

Khựng lại nơi cửa phòng.

Anh bật cười, âm thanh thoát ra lại gần như khóc lóc.

Đùa với ai chứ? Cô ấy vốn đã ra đi. Võ Gia Chính Luận, mày lại để ảo ảnh thao túng rồi!

Run rẩy, anh đặt tay lên nắm cửa, xoay nhẹ bước vào.

Truyền hình để mở, căn phòng mang ánh sáng dịu nhẹ, mùi bia rượu của hai ngày nay đều biến đâu mất. Tất cả đều toát ra sự ấm áp mà chỉ sự hiện diện của một cá nhân nhất định có thể đem đến.

Cũng phải. Có ảo ảnh nào được tạo ra bởi rượu, lại ngập ngụa mùi rượu chứ? – Chính Luận chua chát nghĩ, giờ đây đã chính thức thừa nhận những gì đang xảy ra, hoặc là loại ảo ảnh anh đã quá quen khi thiếu vắng cô, hoặc là những giấc mơ được tạo từ nỗi nhớ nhung điên khùng rồ dại.

Là gì cũng được, cảm giác này rất thực, anh thậm chí có thể cảm nhận ra trống ngực đánh liên hồi khi dõi đôi mắt mòn mỏi về chiếc giường trắng.

Đôi chân nhỏ nhắn lộ ra giữa đám chăn bông nhăn nhúm, trên mắt cá phải có một vết sẹo nhỏ mà không biết đã bao nhiêu lần anh tẩn mẩn vuốt ve. Chúng khiến lồng ngực anh vỡ tung vì nỗi vui mừng – dẫu có là ảo giác đi nữa…

Anh chầm chậm tiến bước, chầm chậm ngồi lên giường, chầm chậm kéo ra lớp chăn bao bọc, bởi e sợ sự vội vã của mình sẽ làm giấc mơ – hay bất cứ thứ gì đại loại thế – tan biến.

Vẫn gương mặt đó, vẫn dáng vẻ ngây ngô đến não lòng đó, giấc ngủ của một người sao có thể thân thương đến vậy? Ruột gan anh quặn thắt khi đưa tay chạm nhẹ vào gò má vẫn còn đọng chút nước, hơi ấm truyền đến thiếu điều khiến tâm anh nổ bùng lên khao khát đớn hèn mang tên hạnh–phúc.

Ảo ảnh nhíu nhíu mày, rồi mở mắt, ánh nhìn dõi về anh mơ hồ, rồi sực tỉnh.

Một nụ cười uể oải lộ ra trên gương mặt thanh tú.

“Anh đi đâu giờ này mới về? Em đã chờ lâu lắm rồi. Thời tiết xấu quá, em không nghe hết được cuộc gọi của anh…”

Cảm thấy khó thờ vô cùng. Miệng khô rát. Tâm thần bấn loạn.

“Anh…”

“Suỵt,” áp ngón tay vào môi anh, ảo ảnh chống tay ngồi dậy, mắt xót xa nhìn vào bộ dạng ướt sũng của người đối diện. “Sao lại ướt như vậy? Thay đồ đi, không thì anh sẽ cảm mất.”

“…Ừ,” anh đáp, ấm áp đến nỗi nhói tim, trong lòng trào dâng một loại xúc cảm mãnh liệt khiến mắt nóng ran, cay xót.

Trót lỡ mơ rồi, anh không muốn tỉnh lại nữa.

Ảo ảnh vươn vai rồi ngồi thẳng dậy, nhìn anh chật vật cởi ra từng chiếc nút với đôi mắt buồn rười rượi, đoạn gạt tay anh ra rồi tự mình đảm đương công việc.

Sự ấm áp trượt trên trán anh. Là da thịt mặn nồng. “Anh sốt rồi.”

“Ừ, quả thực là vậy,” anh yếu ớt đáp lời, toàn thân mất sức, duy chỉ có ánh mắt là vẫn dùi sâu vào người đối diện.

“Sao lại nhìn em như thế? Anh không mê sảng chứ?”

“Anh nghĩ mình đúng thật đang mê sảng.” Bất giác đáp một cách ngô nghê.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn đang vân vê trên trán và cổ anh đột nhiên dừng lại. Ảo ảnh ngước lên, mắt đen dõi vào màu nâu thẫm chứa chan sự ôn nhu dịu dàng, pha lẫn xót thương vô hạn.

Luồn tay qua cổ anh ghì xuống, ảo ảnh tỳ mạnh môi mình vào anh cắn nhẹ. Rồi mơn man, ve vuốt.

“Anh không mê sảng đâu…”

Lời nói chìm sâu vào nụ hôn nồng nhiệt. Và dĩ nhiên là, ân ái triền miên kéo liền sau đó.



“Ái à… em sẽ không bao giờ biết, khi sát gần em như thế này, là thứ cảm giác điên cuồng gì đâu…”



Đêm ấy, lần đầu tiên trong nhiều tháng, anh thực sự mơ. Giấc mơ về một buổi sáng tỉnh giấc và cô không ở đó.

Sạch sẽ tinh tươm đến rách bươm cõi lòng.

* * *

Ánh nắng len qua khe cửa, xua tan những ám ảnh của đêm dài, làm sống dậy nơi con người những khát khao khắc khoải.

Anh mở mắt, lại một lần nữa cảm thấy một màu đen. Dẫu rằng, gian phòng vốn ngập tràn ánh sáng.

Bởi khoảng trống kề bên, lại lạnh đến không ngờ.

Không hề ngồi dậy, anh đưa tay vò bóp trán mình, có niềm thôi thúc mãnh liệt muốn gào lên, hoặc khóc thét. Hoặc nhắm mắt xong và chẳng bao giờ tỉnh lại.

Biết trước ban ngày sẽ đến, ảo ảnh sẽ tan, còn đợi mong cái gì?

Nhưng vẫn là đau. Đau quá.

Lật người, anh cảm thấy toàn thân gần như tê liệt, sự choáng váng nuốt cạn hết sức lực. Nhưng vẫn phải gắng sức ngồi dậy, bởi nằm yên thế này tưởng nhớ về cô, anh sẽ chết luôn vì khó thở.

Cần có chút lãng quên.

Rượu để chiếc bàn nhỏ cạnh ban công, chỉ cần có thể lết lê đến đó…

Anh cần nó. Thật sự rất cần.

Loạng choạng, nhưng vẫn có thể quờ quạng đến nơi. Anh tựa hẳn người vào cửa ban công mà thở, cảm thấy mệt mỏi một cách buồn cười. Rõ ràng, ảo ảnh nói không sai. Anh bị sốt.

Chẳng trách, sốt rồi lại sinh ra ảo ảnh.

Ly tách và sách báo vẫn còn đó trên chiếc bàn nhỏ. Nhưng rượu thì đến một chai cũng chẳng còn. Anh nhíu mày, lẽ nào Đan Thanh Tân trước lúc rời đi đã ném hết tất cả?

Tay cầm lên mảnh giấy chi chít chữ được đặt trên bàn, anh cố gắng mở to mắt, hy vọng tìm kiếm bất kỳ thứ gì có thể lý giải cho tình trạng ráo hoảnh men say. Đan Thanh Tân tuy là một kẻ quan trọng, nhưng anh chưa bao giờ trao cho ông ta cái quyền hành khiển cuộc đời anh.

Thế nhưng, lá thư đó, không chứa những gì anh đang cố kiếm ra.

Mà là tất cả.

……………………………………………..

Nguyễn Ái,

Tôi biết trao cho cô bản thảo của mình dưới dạng bút ký, sẽ có khả năng cô chẳng bao giờ đọc – nhất là trong tình trạng tinh thần rối rắm hiện nay. Nên đã chuẩn bị bức thư này. Cái tên trên phong bì là điều duy nhất khiến tôi tin rằng cô sẽ mở nó ra đọc.

Tôi không muốn mở đầu bằng những câu hỏi khách sáo, lòng vòng. Tôi biết cô không thích chúng. Nguyễn Ái luôn thích vào thẳng vấn đề, không phải sao?

Vậy nên, tôi sẽ cho cô biết.

Tôi đã luôn dõi theo cô.

Buồn cười quá phải không? Khi cố dõi theo một người mà bản thân có thể cho là hận. Nhưng chính vì lẽ đó, đã để tôi phát hiện ra một điều quan trọng: Mình hoàn toàn không hận cô.

À, tôi biết, cô cũng chẳng quan tâm chút gì đến cảm xúc của tôi. Vậy nên việc tôi nói trên cũng chỉ là những lời lôi thôi thừa thãi. Nhưng tôi vẫn muốn nói. Bởi những từ ngữ giản đơn đó, là kết luận của gần sáu năm miệt mài đấu tranh tinh thần của một con người đúng nghĩa – tôi.

Cô chưa bao giờ ban phúc cho tôi. Nhưng lại mang ảnh hưởng rất lớn đến những gì tôi đã và đang làm, hoặc đến những quyết định đã dẫn đến hạnh phúc tôi đang nắm giữ. Bởi thế, tôi nợ cô, có thể cho là thế.

Cô biến mất suốt sáu năm, tôi cũng đã nỗ lực tìm kiếm câu trả lời cho bản thân mình trong suốt sáu năm, để rồi cuối cùng đã được giải đáp sau khi cô đột ngột xuất hiện trên bề mặt báo chí.

Tôi nhận ra, mình cơ bản thua cô nhiều quá.

Đám cưới của cô, tôi đã đến dự dù chẳng được mời.

Địa điểm cô dưỡng bệnh, cũng là tôi khai thác từ chồng mình rồi tự ý đến dù không được phép.

Quyết định của cô, giờ đây tôi cũng đang xen vào, dù chẳng được quyền.

Cảm thấy tôi buồn cười quá chăng?

Hằng ngày trông thấy thiếu gia cùng cô đi dạo, tôi đã không ít lần muốn lao ra chào hỏi. Đến cuối cùng lại nghĩ chẳng thỏa đáng nên lại thôi. Huống chi, người đàn ông đó đã sớm quên mất tôi là ai rồi.

Lúc trước tôi chỉ nghĩ hắn chọn cô là do nhiều yếu tố chủ quan: sắc đẹp, cá tính, tiền tài chẳng hạn. Song thời gian đã cho tôi thấy suy nghĩ của mình là sai. Thiếu gia cơ bản là, từ đầu đã không cần chọn lựa.

Cả đời hắn, chì có một mình cô.

Vậy nên đã khiến hắn trở nên độc đoán, hành xử khiến người mình yêu ngột ngạt khó thở. Gọi là không biết cách yêu cũng được, là yêu sai cách cũng được. Nhưng một kẻ mù trong ngôi làng này cũng có thể nhìn ra: hắn rất yêu cô.

Vì vậy mà, tôi đã không tài nào hiểu được, vì sao cô lại hết lần này đến lần khác rời xa hắn.

Cho đến đêm trước hôm qua, khi tôi chứng kiến hai người đôi co trong nhà thờ. Tôi đột nhiên hiểu ra tất cả.

Cô bảo, bản thân đê tiện đến nỗi, muốn đem những ghi chép về những năm tháng gian nan của mình gửi đến hắn, để khiến hắn đau khổ.

Nhưng rồi, cô có làm không? Chỗ của những ghi chép đó, đã bao giờ cô chỉ ra cho hắn?

Cô bảo, vờ vịt điên rồ để khiến hắn dằn vặt.

Cô bảo, đã trơ mắt ngồi nhìn hắn tự cứa dao vào cổ.

Cô cho rằng bản thân nguy hiểm vô cùng. Cô muốn rời khỏi hắn.

Lẽ nào cô lại chẳng nhận ra?

Khăng khăng phải rời đi, có chăng vì đã tận mắt nhìn thấy sự đau khổ tột độ của hắn – một khi bản thân mất đi lý trí, lồng lộn trả thù và lên cơn điên loạn. Cô không muốn hắn trong tương lai lại một lần nữa hứng chịu loại khốn khổ này.

Cô không phải sợ hắn.

Cô sợ làm tổn hại hắn.

Cô đã nhận ra chưa?

Cô đang hy sinh đó.

Hy sinh.

Thấy lạ lẫm quá chăng? Hai từ đó có lẽ cà đời cô chưa bao giờ nghĩ đến – hay dám nghĩ đến – tôi thiết nghĩ?

Có lẽ cách tôi diễn đạt không được mạch lạc suông sẻ, song chuyện trên đời vốn đã chẳng thể lý giải bằng lời. Nhưng Hy–Sinh, tôi tin cô có thể cảm nhận. Dù đó là thứ bấy lâu cô cố chấp không thừa nhận.

Nguyễn Ái một đời không hổ thẹn, vì chưa bao giờ tự lừa dối bản thân. Ngay cả bản chất xấu xa cô cũng tiếp nhận. Vậy mà một lòng tốt nhỏ nhoi cũng không thừa nhận hay sao?

Yêu một người, chịu hy sinh vì người đó. Điều đó tuy nghe qua rất hoa mỹ, rất ấu trĩ, rất phi lý trong tâm tưởng những kẻ yêu nhiều bản thân. Nhưng không phải hoàn toàn không thể.

Trong trường hợp của cô, nó cũng không phải là một phép mầu gì.

Cô đang hy sinh cho hắn.

Đang muốn hắn hạnh phúc.

Đang muốn ôm đau khổ một mình.

Đang hy vọng hắn sẽ bớt yêu cô – không bớt nhiều – nhưng chí ít, cô không muốn hắn phải nhớ cô bệnh hoạn ra sao, điên dại như thế nào, để rồi phải khốn khổ, dày vò không ngơi nghỉ.

Tất cả những điều đó, đều là phẩm ý của một người tốt.

Và Nguyễn Ái không muốn làm người tốt.

Vì thế phủ nhận tất cà. Tự cho mình là một kẻ phản diện.

Kẻ đứng ngoài còn có thể nhận ra, lý nào người đàn ông lại không nhìn ra cô đang hy sinh cho hắn? Chỉ có mình cô, là vẫn còn khăng khăng cho rằng mình yêu bản thân hơn hẳn.

Cô trách hắn sao không thể hy sinh vì cô?

Buông tay cô, đối với hắn, chính là hy sinh lớn nhất đời này.

Khi hai con người cuồng si, ích kỷ có thể yêu nhiều đến mức buông tay, vị trí hàng đầu của bản thân đã sớm bị thế thay bởi người họ yêu mất rồi.

Với tôi và cả thế giới này, cô luôn là một kẻ phản diện. Nhưng trong câu chuyện của anh ta, cô mãi mãi là vai chính diện duy nhất.

Tôi nhớ, ngày xưa, đứng giữa bao nhiêu kẻ trên hội trường Việt Duệ, cô đã khẳng khái nói với tôi rằng: “Tôi kinh tờm những kẻ dối gạt bản thân.”

Thế nên, đừng làm tôi kinh tởm nhé.

Về với Chính Luận đi.

–Người tốt–

……………………………………………………..

Bàn tay đang cầm thư ngày càng run rẩy, bám sâu vào, siết chặt, thể như e sợ nó có thể biến đi bất cứ lúc nào.

Về với Chính Luận đi.

Đó là mục đích của kẻ viết thư.

Và lá thư này, lại đang trong tay kẻ nằm trong mục đích.

Điều đó nghĩa là…

Tiếng cửa mở khiến anh giật mình, theo quán tính đem vật trên tay giấu vào đống sách ngổn ngang trên bàn, đầu quay sang…

Ngỡ ngàng và vô vàn hoan hỉ.

“Anh đứng đó làm gì? Quay về giường nghỉ đi.”

Ào ảnh của cuộc đời anh đột nhiên trông khác hẳn: Không mái tóc mượt mà, không áo quần phẳng phiu, đến cả quầng thâm nơi mắt vẫn chưa tan dù đã qua một đêm dài ngơi nghỉ.

Vậy mà…

Hoàn mỹ đến nỗi không còn gì có thể hoàn mỹ hơn.

Cô nghiêng đầu nhìn anh một lúc, đoạn đem ly nước cam và một vài lát bánh đến đặt trên bàn, luồn những ngón tay mịn màng vào tay anh lôi đi.

Anh không muốn đi, sợ rằng chuyển động sẽ khiến mọi thứ đột nhiên biến mất. Vậy nên cứ sững ra tại chỗ.

“Đừng đi.”

Ngón tay anh gập lại. Nắm chặt bàn tay kia. Dường như là giật mình bộc phát.

Ảo ảnh quay lại nhìn anh, thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Rồi nhận thức.

Giọng rất ấm, làn da rất mềm, vòng tay choàng qua eo ôm chặt anh rất thật.

“Đừng lo, em đã quay về. Và sẽ không đi nữa.”

Lặng đi một lúc không thể cựa quậy, anh cúi đầu rồi lại ngẩng lên, hai bàn tay nắm chặt, run run như đang cố kiềm chặt trái tim.

“Em chắc không…?”

Một câu hỏi không đầu chẳng đuôi, người hỏi nó không rõ mình muốn tỏ những gì, người lắng nghe lại ù lì trong mong muốn của người đi hỏi. Nhưng cái giỏi ở tình yêu là, chẳng cần ba hoa cũng diễn đạt hết nỗi lòng kẻ cách xa giờ đây gặp lại.

Cái gật đầu dứt khoát, vòng tay càng siết chặt, con người này để mặc bản thân tan sâu vào sự giải thoát. Đồng ý dù chẳng biết đối phương mong đợi gì.

Cái ôm chầm mong đợi không hề đến. Chỉ có bàn tay người đàn ông vụng về mơn miết trên thịt da, ghi nhớ đến từng mẩu xương quai xanh gầy guộc nhô ra, cho đến những đường cong đầy chất đàn bà tỳ vào da thịt.

“Em như thế này… anh làm sao có thể thả em đi? Em biết làm vậy là ngu lắm không…?” anh nói mà dường như bật khóc, mắt nhắm nghiền chôn sâu vào hõm cổ ấm nồng. “Một lần thôi đã hút cạn hết đời anh, cho đến giờ anh vẫn còn tự chửi mình ngu, mình dại, vì đã bày đặt cao cả mà buông tay…”

“Cần gì phải làm như vậy…?” cô nghẹn ngào.

“Hai mươi bảy năm nay, anh đều là sống vì anh. Anh muốn vì em, dù chỉ một lần, làm điều gì đó. Nó không cần mang ý nghĩa, chỉ cần nó có thể giúp em sống bớt khổ đau một chút…” anh hạ giọng, thổn thức. “Anh muốn sống vì em.”

“Vậy thì Luận à, anh chỉ cần sống vì anh là được rồi.”

Cô đơn giản nói.

Sự giản đơn đó làm lòng anh nhói, nhói đến nỗi trở thành thắt quặn, lại càng quấn chặt lấy cô hơn.

“Đã quá trễ rồi, Ái. Anh sẽ không cho em đi nữa.”

“Chúng ta cứ xiềng xích nhau suốt đời cũng được, tổn thương nhau suốt đời cũng được, đay nghiến nhau suốt đời cũng được, anh sẽ không một lần nào nữa thả em ra.”

Nguyễn Ái thở dài, nhớ mình đã từng muốn nói rất nhiều về những chuyện đã xảy ra; muốn làm tỏ tường muôn vàn hiểu lầm không đáng; muốn suy xét cho kỹ càng về một tương lai đầy gian nan mang tên bệnh-tật; muốn dằn vặt, trách móc, khóc than vì đã bị hiểu nhầm là có thai hoang cùng người khác; muốn rõ ràng khai thác nơi đối phương mức độ tình cảm trao ra cho mình là bao đầy, mấy sâu…

Song đến thời khắc này, lại chỉ có thể nhìn thẳng vào người mình yêu, thốt lên ba chữ:

“Em biết rồi.”

Ảo ảnh, ngay từ giờ phút đó, đã chính thức trở thành hiện thực rạng ngời.

* * *

Ở đời, có những thứ mất đi rồi mới thấy quý, có những thứ vẫn quý nhưng vẫn mất đi. Cuộc sống có lắm thị phi, cái gì quý thì vẫn nên toàn tâm nắm giữ.

Thứ tha, hiểu lầm, chuộc tội; những gúc thắt trong đời người không phải lúc nào cũng được mở ra một cách triệt để vẹn toàn. Những con người đã từng phải loạn lên đau khổ vì chúng, tự nhiên sẽ tự dằn lòng xuống, không chấp nhất nữa.

Thật sự, là vì.

Có đau đến nỗi để phải buông, lúc cầm lên mới biết dù có đau hơn cũng sẽ không buông xuống.

Hai con người đó, vì thế, cho nên, không thể không hạnh phúc.

Không được mãi-mãi. Nhưng là luôn-luôn.

Epilogue

“Và họ sống hạnh phúc mãi mãi.”

Là loại kết thúc viên mãn nhất trong mọi loại kết thúc – Dương Hoàng Yến Nhi đã luôn nghĩ vậy.

Ngay cả bản thảo cũng đã hoàn thành, giờ phút này chỉ chờ gửi đi in nhanh thành sách.

Cổ tích thì có cái kết cổ tích. Vậy đời thực liệu có cái kết cổ tích hay không?

Câu trả lời là: Khó.

Nhưng có.

Nhất là đối với hai con người này.

Họ, những con người có quá khứ chung méo mó, đã chọn bỏ qua không nghĩ ngợi quan tâm. Cũng bởi loài người không có đến trăm năm để sống, nên khi sống, nhất định phải sống cho hiện tại, chứ không phải tương lai đầy dắn đo, lo sợ.

Họ, hiểu lầm có đậm, không còn cần rầm rầm giải thích; tổn thương không ít, không còn cần bớt vơi mới trở lại với nhau. Nếu đã có thể yêu đến mức hy sinh đối phương vì đối phương, vậy thì có ở cạnh nhau vì ích kỷ cũng là một loại yêu thương đúng nghĩa.

Họ, cho dù cái nhìn sẽ không bao giờ xoay cùng một phía, miễn nơi xuất phát là chung một chỗ, số phận đã sớm phán quyết họ phải thuộc về nhau.

Mỉm cười, cô gạch bỏ dòng kết câu cổ tích, đặt bút xuống viết lại:

Hạnh phúc không phải là thứ chúng ta có thể ban cho một cá nhân nào đó, hoặc điều chúng ta có thể nhận được từ một ai kia. Nó nảy sinh. Nảy sinh khi kẻ–ban–cho và người-lãnh-nhận không còn có thể phân biệt ranh giới.

Đột nhiên, sự trở về của một người không còn là ân huệ. Đột nhiên, sự cảm kích của một người không còn mang cái vỏ biết ơn. Sớm mai thức dậy, có thể đối mặt với ta không phải là người yêu thương. Đêm khuya chợp mắt, có thể bên cạnh ta thiếu vắng hơi ấm thân thuộc. Song chỉ cần cảm nhận hết những điều tốt đẹp diễn ra giữa hai thời khắc nhất định trên, tự nhiên sự viên mãn sẽ tràn vào cuộc sống. Biết rằng sau này sẽ không tránh khỏi chông gai, biết rằng mai kia vẫn còn lắm sóng gió, biết rõ “hạnh phúc mãi mãi” chỉ là cụm kết từ huyễn hoặc trong cổ tích.

Song vẫn cứ mạnh dạn tiến bước, chừng nào mà hai bàn tay vẫn còn khả năng đan kết vào nhau.

Hạnh phúc, chính là thế đấy.

Hạnh phúc không phải là mở đầu, không phải là kết thúc, mà là con đường họ bước đi từ đầu đến kết.

Hạnh phúc, chính là đây.

“Đúng vậy,” người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhõm, mắt ngước lên nhìn về phía người đàn ông vẫn say ngủ trên giường, tâm nghĩ đến hai số phận mình đã bỏ xa ngoài biên ải.

“Hạnh phúc, chính là đây.”

..::The End::..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.