Phản Diện

Chương 15: Chương 15: Chỉ muốn anh cảm động thôi mà




Tính ra thì cái khu nhà ở cao cấp Quang Hưng này lúc nào cũng làm người ta nhức đầu, bởi nó nằm sát bên khu giải trí nổi tiếng của bọn nhà giàu. Thành ra, ông Đạt — nhân viên bảo vệ trụ cột của khu B Quang Hưng — ngày nào cũng phải chịu đựng lũ cậu ấm cô chiều vờn đuổi nhau trong sảnh chính mà không dám hó hé một câu xua đuổi. Biết sao được, cái phận tôi tớ nó là thế.

Nên khi nhác thấy bóng cô bé tóc nâu uốn lọn, khuôn mặt xinh xắn theo kiểu thần tượng mấy bộ phim truyền hình vớ vẩn, áo váy thoạt nhìn là biết lương cả năm của ông cũng không mua nổi; ông Đạt bắt đầu thấy chán chường ghê nơi.

“Cháu muốn lên lầu 13, nhà của Võ Chính Luận.”

Ông Đạt thở dài trong bụng. Lại là một cô gái khác. Cái cậu thiếu gia nhà Võ này quả thật là nam châm hút thiếu nữ, mà là thanh nam châm hạng nặng nữa chứ. Cứ mỗi tháng không hiểu thế nào lại có dăm ba cô đến tìm cậu ta. Nhưng ông lại thích cậu trẻ này, vì dù cậu ta cả năm không liếc đến ông được ba lần, Võ Chính Luận lại chưa bao giờ gây phiền hà ở đây. Lại càng không a dua theo lũ nhà giàu hợm hĩnh để tổ chức party rình rang khiến đội bảo vệ của ông luôn khổ sở.

“Xin lỗi, cô gái, nếu cô không có hẹn thì xin cô tự gọi cho cậu ấy, hoặc ngồi đấy chờ cậu ấy về,” ông lạnh lùng nói. “Vì cậu Võ đã dặn dò bất cứ ai đến cũng không được gọi điện làm phiền cậu ta.”

Những tưởng sẽ bị nguýt dài hay mỉa mai này nọ — kiểu hành xử rất thường thấy của các nàng quý tộc ông ‘có diễm phúc’ được gặp, không ngờ cô bé tóc nâu này lại tặng cho ông một nụ cười rạng ngời. Ông Đạt bỗng có phần chột dạ vì đã không được tử tế với cô cho lắm.

“Không sao, cháu đã có hẹn trước, giờ chỉ đến đây để báo một tiếng rồi tự cháu sẽ lên.”

Nói rồi, cô lắc lắc xâu chìa khóa trong tay mình một cách tinh nghịch. Ông Đạt tròn mắt, phải chỉnh lại mắt kính vài lần.

Đấy quả thật là thẻ chìa khóa điện tử mới mà đêm qua ông nhận lệnh bất chợt phải đem lên cho cậu Võ. Nếu cô gái này sở hữu nó, và lại còn — lúc này ông mới xấu hổ chú ý — tay xách nách mang túi bịch thực phẩm thế kia, thì chỉ có hai khả năng…

Một là người ở, lên dọn dẹp.

Hai là bạn gái — hoặc vợ.

Xét ra cả hai đều chẳng có khả năng chút nào. Ông lắc đầu, nhìn sang cô bé. “Tôi không thể tự tiện cho cô lên như thế được. Dù gì tầng 13 cũng là tầng VIP, nếu có chuyện xảy ra…”

“Vậy thì chú cho cháu đăng ký là xong, cháu có thể để lại chứng minh thư.”

“Nhưng…” trông thấy vẻ mong đợi đến tội nghiệp của cô gái trẻ, cuối cùng ông cũng chịu thua, ngồi phịch xuống ghế và đặt tay lên bàn phím. “Thôi được, tên, họ, số CMND, điện thoại…”

Cô bé đọc một lèo, ngón tay ông thoan thoắt. Đến cuối cùng, theo bản tính đa nghi lại tò mò của mình, ông Đạt đánh bạo hỏi thêm một câu nữa.

“Cô là gì của cậu Võ?”

Cô gái trẻ mở miệng toan nói điều gì đó, song khựng lại vài giây và mỉm cười. Lời nói tiếp theo suýt làm ông nhồi máu cơ tim.

“Cháu là kẻ cướp bạn trai của bạn gái anh ấy.”

(Tim cháu cũng nhồi huống chi là chú =.=)

Não ông còn chưa kịp phân tích câu nói ấy, một loạt tiếng huýt sáo đã tràn vào đại sảnh. Ra là lũ công tử ‘con vua cháu chúa’ vừa chơi tennis về, nhác thấy một cái váy ngắn và khuôn mặt xinh xắn là máu háo sắc lại nổi lên.

“Hey, cô em xinh đẹp! Đi đâu thế? Hay ra chơi cùng mấy anh nào!”

“Người đâu lại cute đến thế! Mà chắc không hiểu tiếng Việt đâu nhỉ? Are you Japanese, sweetheart?”

“Bọn anh sắp có party đây, có hứng thú đi cùng không, em gái áo xanh?”

“Người đâu mới gặp mà khiến lòng anh xuyến xao…”



Trước sự ngạc nhiên tột cùng của ông, cô bé không xấu hổ thì thôi, lại còn quay lại cười cùng bọn ‘sói đói’. Nhưng để ý kỹ, hình như cô chỉ cười cùng một người trong bọn họ.

“Chào anh Minh!”

Đoàn Văn Minh, Chủ tịch của tập đoàn thời trang Đoàn Hoa, thoạt trông thấy cô bé có vẻ sửng sốt, song nhanh chóng ‘đóng băng’ biểu cảm.

Ra là người quen. Nhưng có vẻ như cậu trẻ họ Đoàn này không quan tâm gì đến cô gái họ Nguyễn. Cậu ta không nói không rằng lướt ngang qua cô, đám công tử đi theo kẻ thì nán lại trêu chọc, kẻ lại thụi chỏ đòi giới thiệu.

Dường như sự lạnh lùng của Đoàn Văn Minh chẳng hề làm cô bé tóc nâu buồn bực, vì nụ cười trên môi cô vẫn ngời sáng. Cứ như không có điều gì có thể dập tắt nó được vậy.

Cô gật đầu chào ông Đạt, đoạn không làm ngơ cũng không bắt chuyện, chỉ nhoẻn cười cùng đám công tử bay bướm rồi tiến thẳng về phía thang máy. Khi ngang qua Đoàn Văn Minh thì bị một bàn tay níu lại.

“Cô đến đây làm gì?”

Vẫn giữ nụ cười trên môi, cô quay lại tuyên bố một hơi, không một chút ngượng ngùng xấu hổ.

“Em đeo đuổi người ta nên mới đến đây.”

Chút ngỡ ngàng thoáng qua vẻ mặt cậu Đoàn, rồi đến bối rối, cuối cùng là má hơi ửng đỏ.

“‘Người ta’?” Đoàn Văn Minh nhẹ nhàng hỏi, giọng có phần mòn mỏi, cứ như cậu ta mong chờ người ấy là mình vậy…

DING!

Thang máy mở ra, cô gái trẻ vội vã len vào, cậu Đoàn toan theo sau nhưng lại bị ông Đạt chặn lại.

“Xin lỗi, cậu Đoàn. Tầng cô ấy lên là tầng VIP. Không thể tùy tiện để người lạ lên được.”

Cậu thanh niên quắt mắt nhìn ông, rồi lại quay sang nhìn cô gái đang loay hoay cùng thẻ khóa điện tử, giọng cậu ta bỗng nhiên đứt đoạn.

Kinh ngạc. Đau đớn.

“Nguyễn Ái à, chuyện này là sao?”

Trước khi thang máy kịp đóng khít, người ta chỉ có thể thấy được hình ảnh cô bé xinh đẹp vẫy tay chào, miệng vẫn nhoẻn cười tươi tắn.

“Thì em đến nhà người em yêu chứ sao.”

Thang máy đóng lại.

Sự yên lặng tràn ngập không gian.

Tiếng ‘ding’ khi lướt qua từng tầng không hiểu sao hôm nay lại mang âm sắc rùng rợn đến vậy, ông Đạt cảm thấy bản thân như đang chìm vào một thước phim kinh dị không tên…

DING!

Ngước lên. Đèn sáng dừng lại ở số 13.

Ông Đạt rùng mình. (Hiểu sao rùng mình rùi héng ^^)

Vài giây sau, có kẻ thảng thốt lên tiếng.

“…13…? Nhưng…đó chẳng phải là căn hộ của…Võ Gia Võ Chính Luận?”

* * *

Gần nửa đêm. Có bóng người thanh niên cao ráo sải chân bước vào sảnh lớn, bước chân tuy không đến nỗi tháo chạy nhưng cũng không kém phần vội vã.

Ông Đạt có thể nhận ra dáng dấp đó ở bất cứ đâu. Bởi thiếu gia nhà họ Võ vốn là con lai, cả chiều cao và ngoại hình đều rất khác người bản xứ. Huống chi, sự gấp gáp của cậu ta hôm nay có phần khiến ông ngạc nhiên.

Nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều, ông Đạt cảm thấy nên nhắc nhở cậu Võ vài lời. Bởi dù gì nhiệm vụ của ông là giữ gìn an ninh cho khu nhà này, và dựa vào sắc mặt sa sầm của Đoàn Văn Minh lúc nhìn lên hàng đèn thang máy, ông không nghĩ ra chút ý tốt nào trong ánh mắt ấy dành cho kẻ sở hữu tầng 13.

Song nhà họ Võ là ‘bất khả phạm’. Ông Đạt không thể nào để chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại nơi ông quản lý được.

Nghĩ thế, ông mở miệng gọi tên cậu. Nhưng cậu ta thậm chí chẳng hề chậm bước, huống chi là dừng lại nghe ông nói. Cứ thế ông theo cậu ấy đến thang máy, nói liền một mạch về cái tên Đoàn Văn Minh. Nhưng cậu Võ chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua ông rồi quay mặt đi vào giữa cánh cửa đang mở ra.

“Tôi bảo thật đấy cậu Võ. Đoàn Văn Minh nhất định sẽ gây khó dễ cho cậu, nhất là khi chuyện liên quan đến phụ nữ. Ôi tôi biết phụ nữ là nguồn gốc của phiền—”

Bàn tay luồn ra chặn cánh cửa đang đóng, đôi mắt nâu nheo lại đầy nghi hoặc, pha lẫn bất ngờ.

“Phụ nữ?”

Ông Đạt ngạc nhiên vô cùng trước phản ứng này. Thế là sau sáu năm chạm mặt nhau dường như hằng ngày, đây là câu thứ sáu thiếu gia nhà họ Võ chịu ‘ban’ cho ông.

“Ờ…cũng không hẳn, là một cô gái trẻ thì đúng hơn. Một cô bé họ Nguyễn khoảng 15, 16 với đôi mắt rất to.” (Nguyễn Ái nhìn trẻ hơn tuổi ^^)

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Ông Đạt có vẻ thẫn ra đôi chút để thu nhặt ý nghĩ, sau đó nhanh chóng thuật lại đầu đuôi với vị trú khách kiệm lời.

Không lộ liễu như Đoàn Văn Minh, Võ Chính Luận này khuôn mặt vẫn lãnh đạm khi nghe chuyện, nhưng cơn lửa giận lại luồn lách đâu đó trong ánh mắt tối sầm kia.

Phen này thì cô gái kia nguy to, mình thật nhiều chuyện quá…chuyện không nên cũng nói rồi… — ông khổ tâm nghĩ.

Dĩ nhiên rồi, ông Đạt nhìn ra hết đấy.

Ông đâu phải sống trên đời này hơn 50 năm uổng phí.

* * *

Cánh cửa vừa được mở ra, mùi thơm ngọt ngào, béo ngậy của bánh nướng đã ùa ra ào ạt. Võ Chính Luận đùng đùng bước vào nhà bếp, chỉ thấy một rổ mây loại to được phủ vải tinh tế và một vài khay bánh chưa dọn dẹp. Anh quay người rời khỏi, thứ anh cần bây giờ không phải là lũ bánh chết tiệt đó, mà là người chủ nhân đã làm ra chúng!

Hùng hổ xông ra ban công, không thấy.

Đèn nhà vệ sinh tối thui, không thấy.

Phòng sách, không thấy.

Dù khả năng không cao, phòng ngủ cũng không thấy.

Bao nhiêu nóng giận bỗng đâu xẹp xuống.

Đến khi hụt hẫng dâng lên áp chế cơn giận dữ, đôi chân nhỏ nhắn trắng ngần mới chịu lộ diện sau bàn coffee. Chầm chậm đi tới, tự nhiên lại nở nụ cười nhẹ nhõm khi trông thấy sinh vật nhỏ bé đang nằm cuộn người lại.

Thả người ngồi xuống bên cạnh, anh đờ đẫn nhìn xuống khuôn mặt vẫn còn lấm lem bột, tự hỏi trong lòng có điều gì ở người con gái này lại khiến nhiều đàn ông điên đảo như vậy?

Miệng lưỡi chua ngoa ư? Trên đời này chắc chỉ Văn Thành mới thích.

Còn người nào đó thì lại yêu tha thiết…

Bất thình lình đứng dậy, anh vào lại nhà bếp để tìm kiếm những món đồ mình khó nhọc mua về, vừa rồi vì quá nóng nảy đã không biết để đâu. Gọi ‘khó nhọc’ là vì anh chàng ác ma điển trai của chúng ta đã bị đám con gái vây hãm trong Medicare. Chỉ hỏi một câu “Thuốc trị bầm?”, vậy là các cô lẫn bà đua nhau ùa đến, nào vitamin C, nào dầu gió, nào thuốc thoa có hàm lượng MPS rồi ngay đến cả phương pháp dân gian các nàng cũng liệt kê ra hết. Đang cần những lời chỉ dẫn của họ nên Chính Luận cũng không có nhiều phản ứng đối kháng. Đến khi quay lưng rời khỏi thì chợt nhớ đến hình dáng cuộn tròn bị hành hung của người ấy hôm trước, thế là lại quay vào ‘hang nhện’ ‘vét’ gần cả dãy thuốc ngoại thương.

Quay trở lại bên cô, anh bắt đầu loay hoay với những món y dược, đầu cố gắng nhớ lại những lời dặn dò của đám đàn bà ban nãy. Chẳng là vì Chính Luận đâu bao giờ dùng thuốc, cả căn nhà rộng lớn thế này, đến chai dầu xanh còn không có, huống chi là mớ thuốc ngổn ngang này, thôi thì đành dựa vào trí nhớ vậy. Cũng may đầu óc của anh chưa từng làm bản thân thất vọng.

Nâng một tay của cô lên, anh bắt đầu theo chỉ dẫn xoa thuốc vào chỗ bầm bấy giờ đã ngã xanh đen, sau đó lại di chuyển đến những ‘thương tích’ khác trên cơ thể. (đầu óc đang…dần ‘đen’=.=) Đến những dấu tay đã mờ đi rất nhiều trên cổ, anh có phần khựng lại. Nên cảm giác thế nào đây? À, mà không, nên diễn tả cảm giác này thế nào đây?

Nửa tự hận, nửa lại hận người.

Biết làm sao được, đối với anh, cô không phải là một Yến Nhi — càng không phải những ‘Yến Nhi’ đi trước. Cảm xúc đầu tiên ập đến trong anh khi nhận ra mình yêu cô là sự chiếm hữu. Hừng hực như ngọn lửa lần đầu tiên được cháy, vì thế đã chói lóa tất cả mọi cảm giác khác.

Vậy nên, đành trách ai đó da dẻ sao lại quá dễ bị bầm… (^^” khéo đổ tội)

“Em có biết, tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên không?”

Nói khẽ, thật khẽ, lại khi cô đang chìm giấc ngủ say. Để chắc rằng cô không nghe thấy.

Rồi, cười khổ và lắc đầu ảo não.

“Nếu em biết, thì sẽ bỏ đi, như biết bao người khác vậy.”

Do đó, chỉ có thể dịu dàng với em trong giấc ngủ.

Bôi bôi xoa xoa một hồi (nghe sao…dê quá ^^”), Chính Luận quay sang suy xét vài giây, dùng dằn tới lui, rốt cục thì dồn gần hết đống thuốc đó vào giỏ xách hàng hiệu của cô, để mặc cho chủ nhân lúc sau muốn làm gì thì làm. Tốt nhất là tập đọc nhãn hiệu thuốc cho quen đi.

Ngồi khoanh tay nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn hơi run rẩy đang ngày càng nép sát vào mình, người nào đó cũng chẳng buồn tăng độ của máy điều hòa. Để cô cứ áp sát vào mình thế này, không tốt sao…?

Lúc này, đầu óc đang vận hành dữ dội, đột nhiên dừng lại ở những gì người bảo vệ kể lể. Anh cúi sát xuống cô, đôi mắt chợt nheo lại quan sát khuôn mặt bầu bĩnh một cách chăm chú.

“Em yêu tôi vì vẻ bề ngoài. Nhưng có biết vẻ bề ngoài của em khiến tôi ghét lắm không?”

Đúng vậy, anh ghét cái gương mặt ưa nhìn này, ghét cái cách nó khiến mặt đất dưới chân lũ đàn ông chao đảo, ghét cái cách nó thu hút những sự tôn thờ vớ vẩn đâu đâu. Hận vì sao cô không xấu đi một chút. Như thế, thế giới tâm lý của anh chẳng phải sẽ bình lặng hơn sao? Không bị khuấy động chỉ vì những quan tâm nhỏ nhặt nhất của người khác giới dành cho cô…

Ừ, tốt nhất là Nguyễn Ái nên xấu đi một chút…

À, không, nên xấu đi rất nhiều mới đúng.

Vì như thế, sẽ chỉ mỗi anh mới nhìn thấy cô.

Gần sát thế này, mùi hương ngầy ngậy như bơ sữa, ngọt lịm như đường lại toát ra, xâm chiếm tâm trí anh. Chả trách sao hôm đó ở thư viện, anh lại ngửi ra hương vị này trên cô — vốn không hề bị loại nước hoa đắt tiền cô hay sử dụng lấn áp.

Và lần này, nó đã khiến anh ‘tích cũ lặp lại’.

Môi vừa chạm nhẹ vào cô, quyến luyến toan rời đi thì người đang ngủ say lại khờ dại nói mớ tên mình. Thế là quay về hôn tiếp. (=.=”)

Khi ngủ thì con người ta môi hở, răng lại chẳng khép, thế nên anh tiến vào tự do mà chẳng cần xin phép (>.>), cũng không gặp một chút kháng cự nào. Mút nhẹ vài giây, thì kẻ nằm dưới này lại khẽ rên ư ử, khiến anh vốn đã muốn rời, nhưng bây giờ lại càng đi sâu hơn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn theo quán tính chợt vung lên định gạt đi kẻ phá hoại giấc ngủ, nhưng rồi bị anh nắm lấy và ghìm chặt xuống thảm. Con chồn con cuối cùng dường như cũng tỉnh giấc, bằng chứng là cơ thể nó bắt đầu chuyển động — theo chiều hướng đối kháng. Nhưng kẻ phía trên nào có chịu buông ra… vẫn chôn sâu lưỡi vào miệng cô như thế, khiến thắc mắc của kẻ mới tỉnh giấc giờ đây chỉ còn là những tiếng ấm ứ vô lực… Dần dần rồi… dường như hiểu ra được tình hình, nhận ra được kẻ đã đánh thức mình, hoặc đơn giản là quá say xưa, tiểu hồ ly mất hẳn kháng cự, ngoan ngoãn để hùm ta …muốn làm gì thì làm…

Hồi sau, không biết là bao lâu, cái-kẻ-mà-cưỡng-hôn-lén người ta đó, đột nhiên vùng người ngồi dậy, đứng lên đi một mạch vào nhà tắm. Để mặc cho kẻ-bị-người-ta-cưỡng-hôn-lén nằm thẫn ra trên sàn thảm, má đỏ rực, mắt mơ màng, hơi thở hổn hển…

Trong khi đó, nhà tắm bỗng có tiếng nước, người đứng dưới vòi sen khuôn mặt đỏ gay, quần áo không biết là cố ý hay vội quá quên cởi bỏ, mà cứ ướt sũng như thế dưới làn nước lạnh buốt. Được một hồi, bàn tay người này đập vào thành buồng tắm bằng kiếng rõ to, khiến kẻ bên ngoài không khỏi kinh hoàng.

“Khỉ thật, đến cả tôi còn như thế này…” anh khẽ lẩm bẩm, đoạn dường như rít lên, “Thì bọn đàn ông kia làm sao chịu được?!”

À, nhưng khi kẻ vô lý kia, thân hình ướt sũng bước ra phòng khách toan ‘hỏi tội’, thì ‘tội nhân’ đã không còn bóng dáng.

Tin nhắn réo lên.

“Em về đây ^.^…định là…làm cho anh cảm động chút♥, mới cố ý lấm lem bột bánh lên mặt thôi mà… ai ngờ lại khiến anh……………………………………………☻”

Chính luận mở to mắt ra.

Cái hàng nhiều chấm này là nghĩa quái gì đây?!!

Thế là, không thay cả quần áo, thiếu gia họ Võ nhà ta lao người ra khỏi cửa, miệng dường như la lớn.

“Khốn kiếp! Ăn mặc cái kiểu đó mà còn dám ra đường giờ này?!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.