“Có phải không, ba?” Nguyễn Ái thổn thức.
Nhưng…
Con người đang hướng mắt về cô, nào có nhìn thấy cô?
Vì sao? Vì sao chứ?! Chỉ mới một tháng! Một tháng mà đã ra nông nỗi này? Đây là chứng bệnh khốn nạn gì đây?!
Mới ngày nào thôi, ông hãy còn vuốt đầu cô chúc mừng hôn lễ.
Hãy còn gọi điện hỏi han cô có thấy phẫn uất vì lễ cưới giản đơn hay không.
Hãy còn cười khẽ khi cô trề môi biểu tình.
“Một khi đã trượt dốc, thì khó lòng dừng lại…”
Vậy tại sao không nghĩ đến cô trước khi buông xuôi trượt xuống?!
…
Lần viếng thăm thứ sáu, cô phải được các y tá giằng ra khỏi chỗ ngồi khi Vương Đăng Khoa bắt đầu phát cuồng.
Nguyễn Ái không hiểu. Không thể hiểu nỗi! Cô đã thử tra cứu, hỏi han, đọc qua sách vở… song không một kiến thức chuyên khoa nào chuẩn bị trước cho cô tinh thần để đối mặt với “sự đổ dốc” chóng vánh này! Chí ít, dựa theo lời bác sĩ Đan, Vương Đăng Khoa phải có lúc tỉnh táo, có lúc nhận ra người thân của mình chứ?
Có đâu lại…
Cô rất muốn, rất muốn gọi ông bằng “ba” trong tình trạng thần kinh minh mẫn, để ông biết được cô không còn oán hận ông vì chuyện của Nguyễn Tiến, để ông thấy cô thật sự mừng rỡ như thế nào vì mình vẫn còn một người cha — dù có phải gánh nặng đe dọa về căn bệnh di truyền.
Song lần nào dõi về cô cũng là đôi mắt đó, vô hồn đến bải hoải.
Nguyễn Ái từ trước đến giờ rất coi trọng tình thân. Bởi khác với tình yêu, bề mặt tuy vững bền kiên định, khi bước chân lên mới biết nó mỏng manh dễ vỡ đến cỡ nào… Liên hệ máu mủ là sự ràng buộc mặc định của tạo hóa, là mối quan hệ khó lòng cắt đứt dù qua bao sóng gió; và một Nguyễn Ái khao khát được yêu không cầu mong gì hơn sở hữu một điều như vậy. Đó chẳng phải là động lực bấy lâu thôi thúc cô truy cầu tình yêu hay sao? Bởi lẽ, cô đã ngỡ mình không còn người thân nữa rồi…
Vậy mà… con người cuối cùng có chung huyết thống với cô trên cõi đời này lại — hệt như Nguyễn Tiến — nhẫn tâm rời bỏ cô!
“Sao lại như thế?!” cô gào lên, tay vùng vẫy cố thoát ra khỏi sự kiềm cặp của đám y tá. “Rốt cục thì tình thân đối với ông cũng không bằng tình yêu hay sao? Tự nguyện trượt dốc như thế?! Mười sáu năm an lành không sao, hơn hai tháng chìm trong nỗi đau mất mát đã khiến một Vương Đăng Khoa oai vệ ra nông nỗi này?! Ông bảo tôi làm sao có thể chấp nhận đây?! Cho đến cuối cùng thì ông cũng giống như Nguyễn Tiến!!!”
Đúng vậy. Hệt như Nguyễn Tiến, cũng hủy hoại sinh mạng vì tình yêu! Buông lơi bản thân thế này… có khác gì với Nguyễn Tiến ngày đó khi lao mình xuống biển? Khác chăng chỉ là hình thức! Máu mủ nồng đượm rốt cục cũng không bằng được chút dư âm nhỏ nhoi của tình yêu mù quáng…
Cơ mà… cô có quyền gì để phê phán đây? Chẳng phải cô cũng đang bị thứ gọi là tình yêu này làm cho khốn đốn hay sao?
Ngay cả giây phút đối mặt với vách đá thoai thoải, những lúc cuộn mình trên giường với đôi mắt mở to, những khi bị quá khứ ăn mòn tâm trí…
Tất cả, cũng không bằng một từ “đúng” của anh.
Chưa bao giờ cô sợ như thế. Nỗi sợ dồn dập, bất ngờ, thể như cả thế giới trên tay đột nhiên vụn vỡ.
Đứng trước anh, cô tất cả đều không chắc chắn, mọi vật trở nên mơ hồ — từ cảm xúc đến hành động. Cô không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì; cho dù được, cô cũng không dám chắc; cho dù chắc, cô cũng không dám tin — một việc rất lạ lẫm đối với Nguyễn Ái, kẻ luôn tự phụ trong xử người xử việc.
Và khi con người ta không chắc về một kết quả nào đó. Họ sợ.
Cô sợ anh sẽ khinh ghét cô.
Sợ anh sẽ ruồng rẫy cô.
Sợ anh sẽ nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ ngày đó.
Sự ích kỷ trong cô lại dấy lên như sóng cồn. Cô không muốn thế! Dù có lừa anh cả đời, cô tuyệt đối sẽ không để cho những khả năng trên có thể xảy ra!
“Tôi nghĩ cháu nên hạn chế thăm ông ấy lại,” bác sĩ Đan dè dặt mờ lời vào chiều hôm đó.
“Tại sao?” ánh mắt cô phức tạp khi lên tiếng vặn vẹo.
“Cháu quá giống Maiko, sẽ chỉ khiến tình trạng ông ta tệ hơn. Huống chi, chúng ta cần bắt tay vào cháu ngay, nên không thể để tâm trạng cháu kích động hơn nữa. Tâm thần phân liệt do di truyền trước giờ rất hiếm, thường chỉ anh em ruột thịt mới có khả năng di truyền — như trường hợp của ngài bộ trưởng chẳng hạn. Song cũng có một vài trường hợp hy hữu… đặc biệt khi người thân có dấu hiệu…” lời nói ông lạc đi đôi chút, rồi nghẹn lại nơi cổ họng.
“…thần kinh thất thường như cháu lúc xưa, đúng không?” cô tiếp lời, mặt không cảm xúc.
Thở dài thay lời khẳng định, ông khẽ gật đầu. Biết rằng nói về khả năng tâm thần với một người tỉnh táo có khi còn tàn nhẫn hơn dự đoán cô ta sẽ chết vì chứng ung thư bất trị nào đó; nhưng ông không thể làm khác. Đây là điểm lắc léo trong những phương pháp tiếp cận điều trị các chứng tâm lý. Đối với tâm thần phân liệt do di truyền, tốt hơn là khiến người bệnh nhận thức rõ ràng tình huống của mình, từ đó rèn luyện sự kiểm soát tâm lý và kích thích chủ động suy nghĩ theo chiều hướng tích cực. Dĩ nhiên không phải với ai phương pháp này cũng có công hiệu, đôi khi còn mang đến kết quả tiêu cực. Song dựa trên hiểu biết của ông đối với Nguyễn Ái sau một thời gian theo dõi và điều tra bệnh án, Đan Thanh Tân có kỳ vọng rất cao về khả năng kiểm soát của cô gái này. Người mang bệnh tâm thần phần lớn có suy nghĩ ảo tưởng về những sự kiện hay người diễn ra quanh mình, bản thân từ đó sẽ phản ứng tùy theo bản năng. Đối với Nguyễn Ái, sự ích kỷ tự kiêu — vốn là thói xấu trong chuẩn mực xã hội ngày nay — lại chính là yếu tố “cứu rỗi” đứa trẻ 13 tuổi tâm trí bị tổn thương nặng nề ngày nào. Cô phần lớn không quan tâm đến những tác động bên ngoài, chỉ chú ý vào suy nghĩ và ham muốn của chính mình, do vậy dễ dàng giành lại lý trí.
“Đúng vậy,” ông chân thành đáp, đoạn quay sang tủ hồ sơ, lôi từ ngăn kéo dưới cùng ra một quyển sổ bìa đen nhẵn nhụi. “Tôi muốn cháu ngoài việc thường xuyên đến đây trò chuyện cùng tôi, còn phải tập thói quen viết nhật ký. Tất cả những gì mình nghĩ, đều ghi chép cả xuống. Dần dà khi nó đã thành thói quen, những tư liệu trong đó ít nhiều sẽ giúp ích trong việc chẩn đoán về sau.”
“Cháu hiểu,” ngoan ngoãn đón nhận quyển sổ đen, bàn tay nhỏ nhắn mơn nhẹ trên bề mặt da láng bóng, tự nhiên cảm thấy bản thân đang nắm giữ chìa khóa chiếc hộp pandora. Chỉ là… không biết cô có đủ nghị lực để mở nó ra?
“Vậy thôi, cháu hãy đến thăm ông Vương lần nữa rồi hãy về. Có lẽ giờ này ông ấy đã uống thuốc và ngủ vào, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng ban nãy. Nhưng nhớ rằng phải hạn chế thăm nom lại, biết không?”
“Cháu biết,” cô đáp mà mắt không lay động.
Phòng tối âm u, chỉ le lói chút ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ đầu giường. Nguyễn Ái bước khẽ trên nền gạch trắng toát, bàn tay nhỏ nhắn áp trên trán ông, cô sững ra thật lâu bên cạnh Vương Đăng Khoa.
Rồi, rời đi. Trước khi quay người còn nói khẽ vài từ:
“Hãy khá lên, ba à.”
Hôn nhẹ lên trán và cười khổ.
“…Nếu không, con cũng không đủ sức mà đoái hoài đến ba nữa…”
Cánh cửa vừa sập lại, mi mắt bệnh nhân đã vụt mở. Đau xót lẫn lộn niềm sầu khổ ngập tràn.
“Chính là… ta muốn con hãy từ bỏ ta đi…”
Bởi vì ta sẽ càng trở nên tệ hại, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
(Á, anh VDK đã khiến “giả điên” có đỉnh cao mới =w=)
* * *
Ngày hôm sau, cuộc hội thoại ngắn ngủi thường ngày giữa cặp vợ chồng trẻ diễn ra một cách êm đềm.
Lặng như mặt hồ trước bão.
“Em đã đi gặp Vương Đăng Khoa?”
“Anh… không hài lòng?” Nguyễn Ái lóng ngóng, tay siết chặt điện thoại. Chắc chắn là tên Thanh Tuấn đáng ghét thôi, An Thi sẽ không đời nào bép xép như vậy! Bên kia thở dài song lại không nói năng gì cả. Hoảng hốt, cô vội vàng vuốt giận chồng mình. ”Dù sao em cũng không…”
“Không sao,” người nào đó ngắt ngang, trầm giọng xuống. “Nhưng đừng đến thường quá.”
Vốn là… có kẻ vì quá nhớ nhung, cục tức nào mà chẳng nuốt trôi được? (=w=) Con cáo bé nhỏ lúc bấy giờ có đòi dời cả bệnh viện tâm thần về nhà, Võ thiếu gia chắc cũng chẳng để tâm.
Bần thần vài giây, cô khẽ đồng tình. “…Ừm. Còn bên anh thế nào…?”
“Ổn. Đêm nay sẽ đến gặp Võ Gia Hùng.”
“A! Đêm nay?”
“Ừ.”
“Vậy… anh sẽ về sớm chứ?”
“Ừ.”
“Thật sớm?” (“w”)
“Ừ.”
Rõ ràng biết không thể, vợ người ta cũng không kiềm nỗi mà vòi vĩnh xa hoa… ”Gặp ông ấy xong về liền được chứ?”
Cũng biết không thể, chồng người đó nghĩ thế nào lại dịu dàng đáp lại: “Được.”
Rốt cục thì… có thể hay không, chỉ có hai đương sự của chúng ta tự hiểu. (=w=)
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, Nguyễn Ái cảm thấy tâm trạng phơi phới, nhất thời nhảy nhót sao đó mà trượt chân té lăn. Cũng may sàn phòng ngủ bằng thảm, nếu không thì lại mang thêm thương tích chào đón chồng về.
“Sao vậy?” anh nhíu mày, ngờ ngợ ra việc vừa xảy ra, song cũng không tránh khỏi lo lắng khôn xiết. Cô lồm cồm bò dậy, chẳng màng đến lo toan của ai kia mà cứ liếng thoáng một hồi không ngừng nghĩ.
“Anh thích thứ gì? Hơn một tháng nay em theo An Thi tập nấu ăn gia đình, nhất định sẽ không khiến anh thất vọng! Vợ anh thật tài ha… Luận, Luận, tính ra thì đây sẽ là bữa cơm gia đình đầu tiên đó. Lúc trước toàn phải anh vào bếp, nhiều lúc khiến em xấu hổ ghê nơi… Nhưng giờ thì tốt rồi! Anh thích món gì? Em nhất định sẽ làm được! Dù là gà quay em cũng cho lên đĩa trong vòng nửa tiếng thôi! Thế nào Luận?”
Bên kia im thít, xem ra có người đang choáng vì tràng thông tin dồn dập…
“Thế nào?” mất hết kiên nhẫn, cô hấp tấp hùa chữ vào ống nghe. “Luận, Luận, anh muốn ăn gì?”
Vì quả thật là ngoài thức ăn ra, cô còn làm được gì cho anh đâu. Cái số làm vợ người ta nó khổ thế đấy… (;__;)
“…Em.”
“Hả?” cô tưởng mình nghe lầm.
Giọng nói lần này dứt khoát rành rọt. ”Là em.”
(=o=)
Hóa ra… đối với người chồng nào đó, thức ăn khoái khẩu nhất vẫn cứ là vợ yêu thôi.
(Thế tốt, mốt ta khỏi học nấu ăn, haha ^^ Để chồng ăn mình là đủ! =w=)
“Anh…” (=__=)
Cô nghẹn cả cổ họng, hết biết đường đối đáp. Đối với một người chồng lời lẽ ong bướm quen thói chòng ghẹo, vợ hắn còn có thể bỡn cợt mắng yêu trở lại. Song chồng của cô thì… lời đã nói tuyệt nhiên không mang ý đùa.
Nếu anh đã bảo muốn “ăn” cô thì nhất định là anh muốn ăn cô. Chấm hết.
Lúc này, Ái Ái mới phát hiện ra thiếu gia nhà ta… “trình biến thái” còn có thể xuyên cả lục địa.
(=0=)
Thật là đáng nể, đáng nể a…
Bị đỏ chín mặt mày, cô cũng chẳng còn bụng dạ tiếp tục chuyện trò, bèn rụt rè nói lời tạm biệt. “Vậy thôi, em gác máy nha.”
“Khoan.”
“Hả?”
“Không còn gì để nói?”
“Ơ… còn gì nữa sao?”
“…”
“…?”
“Thế thôi.”
Bên kia liền tắt ngấm.
Đây không biết là lần thứ n cộng mấy anh lại dứt ngang hội thoại như thế! Con người xa cách nhau đúng hành xử quái đản! (>o