Ôi chao…cái ‘sự nghiệp’ làm nữ phản diện của Nguyễn Ái cũng gian nan lắm chứ.
“Này này, ‘nữ phản diện’, em không có lớp giờ này sao? Rảnh rỗi ra đây thế?” Văn Thành vui vẻ vỗ vào vai kẻ trước mặt cùng lời chòng ghẹo nhẹ nhàng.
Cô gái mang tên Nguyễn Ái ngước mặt lên nhìn anh với đôi mắt tròn xoe ươn ướt. Không phải cô khóc, mà mắt cô đó giờ đã thế rồi. Đôi mắt hút hồn người nếu dại dột nhìn vào quá lâu. Nhận ra người đã chọc ghẹo mình hôm qua, cô lắc lắc đầu rồi mỉm cười thật tươi, những lọn tóc nâu nhảy múa trên vai làm tôn lên vẻ đẹp thánh thiện — mặc dù những gì thoát ra từ miệng lại chẳng thánh thiện chút nào.
“Không, em cúp. Em đang chờ để cưa anh Chính Luận.”
Văn Thành chắp tay ra sau, nhíu mày rồi nheo mắt lại ra chiều hoài nghi lắm.
“‘Em’? Mới hôm qua còn ‘tôi’ và ‘anh’ quyết liệt mà?”
Nguyễn Ái cười hì hì.
“Tối qua em về nhà lập kế hoạch. Chợt nhận ra vụ này nếu không có đồng minh thì không ổn lắm. Thế nên…”
“…Thế nên em quyết định ‘chiêu dụ’ anh?” Văn Thành hỏi, một bên chân mày nhướng lên, miệng lại càng cười tươi. Anh thật đang trong tâm trạng muốn trông thấy người ta ngượng ngùng. Đặc biệt là cô bé này.
Tuy nhiên.
Nguyễn Ái đứng dậy, tự tin vỗ mạnh lên vai Văn Thành bôm bốp. “Anh thông minh lắm! Đây cũng là lý do em chỉ muốn ‘chiêu dụ’ mỗi mình anh thôi đấy!”
Văn Thành vẫn chưa kịp phản ứng trước cử chỉ bất ngờ của cô bé thì Nguyễn Ái đã vội vã đẩy anh ra chạy mất. Ngoảnh đầu nhìn lại anh mới nhận ra nguyên do quá hiển nhiên: Chính Luận và Yến Nhi.
Lắc đầu, anh vẫn giữ lấy nụ cười khoáng đạt của mình, sải chân đi theo cô nàng phản diện.
“Anh Chính Luận!” Nguyễn Ái kêu lên hoan hỉ, không cần hỏi han rồi đặt thân ngồi xuống đối diện cặp tình nhân.
Yến Nhi trông có vẻ sợ sệt, nhưng sự hiền từ đã nhanh chóng tràn ngập khuôn mặt khi nhận ra cô nàng phản diện chẳng hề nhìn lấy cô một cái. Tất cả sự chú ý đều đổ lên người Chính Luận của cô. Yến Nhi khẽ quay sang kéo tay áo bạn trai, khuôn mặt mỏi mòn.
“Không muốn ngồi đây?” Chính Luận hỏi, mặt vẫn lạnh như băng.
“Không, không,” Yến Nhi vội lắc đầu. “Chỉ là…cô bé đang chào anh kìa. Tốt hơn anh nên chào hỏi lại chút, được không?”
Hai chữ ‘được không’ thoát ra yếu ớt, nghe cứ như lời khẩn cầu da diết của kẻ sắp chết. Thanh Tuấn và Gia Đạt đều cảm thấy phẫn nộ thay cho chị hai của họ. Bị một con bé vô phép trơ tráo đối xử như người tàng hình như thế mà vẫn… Yến Nhi quả thật là quá tốt! Chả trách sao đại ca lại yêu chị ấy đến vậy!
Chính Luận có vẻ như chẳng nghe thấy gì, chỉ lẳng lặng đón lấy từ Thanh Tuấn một hộp thức ăn đặt lên bàn. Yến Nhi cũng không hỏi thêm. Cô rất hài lòng vì sự lạnh nhạt trước vấn đề này của Chính Luận. Nguyễn Ái đã không xem cô hiện hữu, thì Chính Luận cũng nên đối xử với cô ta như một kẻ tàng hình.
“Ốm quá, dạo này không ăn uống đầy đủ như đã dặn?”
Chính Luận vừa nói vửa mờ nắp hộp thức ăn. Nguyễn Ái nhón nhìn vào bên trong. Hừ, lại là trái cây? Muốn bạn gái lên cân sao lại cho ăn trái cây như khỉ trong rừng thế?
“Anh muốn người ta lên cân mà cho ăn trái cây như khỉ trong rừng thế?”
Theo thói quen, lời nói chẳng kịp thông qua đại não mà phóng vọt ra ngoài.
Tiếng cười trầm khàn lại vang lên. Văn Thành ném mình cái uỵch xuống chiếc ghế cạnh Nguyễn Ái. “Anh cá là lời ra sau ý nghĩ không quá nửa giây.”
“Nói cái gì chứ? Cô không biết gì cả! Vì đại ca sợ chị hai thiếu vitamin, nên mới—”
“Bởi vậy em mới chọn anh làm đồng minh đó,” Nguyễn Ái ngắt ngang lời Thanh Tuấn, quay sang cười với Văn Thành. “Anh có radar rất nhạy!”
Phản ứng này lại đổi thêm một tràng cười từ Văn Thành.
“Nhưng anh có thắc mắc: Vì sao em nghĩ anh chắc sẽ giúp em nào?”
“Vì em đẹp.”
Một tràng cười khác lại trỗi lên.
“Và vì anh đang rất buồn chán nên muốn xem kịch,” Nguyễn Ái gật gù như đang đọc thơ.
“Cái con nhãi này—! Dám làm ngơ tao hả?” Thanh Tuấn trợn trừng mắt, càng tức giận hơn vì phó tướng của họ lại cười nghiêng ngã bên cạnh con bé trơ tráo.
Nguyễn Ái quay đầu lại nhìn thẳng vào Thanh Tuấn, hai bàn tay cô đưa lên chín ngón.
“Điều thứ chín trong danh sách của Nguyễn Ái: ‘Hạn chế nói chuyện với kẻ low IQ, nếu không sẽ chuốc họa vào thân’.”
“Ấy, sao lại thế?” Văn Thành hỏi với sự tò mò hằn rõ trong mắt.
“Vì ba em bảo làm thế em rất dễ bị đánh. Tệ hơn nữa, khiến người khác cứng họng.”
“Hả? Ba em nói thế? Ngài bộ trưởng đúng là quá hiểu con gái. Lại có óc khôi hài cực kỳ.”
“Không phải ngài bộ trưởng. Là ba em. Ông bộ trưởng là người tình của mẹ em.”
Cách giới thiệu của Nguyễn Ái khiến mọi người sững lại. Yến Nhi nhìn cô chằm chằm. Bàn tay đút trái cây cho Yến Nhi cũng chưng hửng giữa khoảng không. Ngay cả giọng cười của Văn Thành cũng ngưng bặt. Không phải là nội dung câu trả lời. Mà chính cái cách Nguyễn Ái giới thiệu Bộ trưởng Vương Đăng Khoa là ‘người tình của mẹ’ một cách bình thản — cứ như cô đã làm cả trăm triệu lần — đã khiến người khác phải im thít, không biết nên phản ứng thế nào trước thái độ thư thái này.
Nguyễn Ái nhìn quanh. Như vỡ lẽ ra điều gì đó, cô nhoẻn cười thật tươi.
“Thấy chưa? Điều thứ chín quả không sai mà. Em khiến anh Thanh Tuấn muốn ‘binh’ cho một cú, và khiến mọi người ở đây đều cứng họng!”
“Ôi em gái! Em đúng là cứu tinh cuộc sống tẻ nhạt của anh!” Văn Thành vừa nói vừa choàng tay qua vai Nguyễn Ái, đoạn chồm đến nháy mắt với Yến Nhi. “Không có ý chê em đâu Yến Nhi, nhưng quả thật vì em nhút nhát ít nói quá…UI DA—!”
“Anh đừng tự tiện động vào em thân mật như thế,” Nguyễn Ái tươi cười nói với một Văn Thành đang xoa tay dữ dội — nơi vừa bị cô nhéo vào. Mặt anh nhăn nhó đến là khổ sở, miệng suýt xoa, “Sao lại khó khăn thế, hoa khôi Nguyễn Ái? Không phải trước đây em từng cặp kè rất nhiều sao?”
“Cặp kè nhiều không có nghĩa là cho người ta động vào tùy tiện. Em chỉ muốn cho người em thật sự yêu động vào em thôi.”
“Chà…vậy ý em là Chính Luận có thể làm gì với em cũng được?”
“Không.”
“Hử?”
“Do em không yêu anh Chính Luận. Em chỉ thích anh ấy vì vẻ ngoài điển trai.”
Gia Đạt đang ngửa cổ nốc lon nước ngọt, suýt nữa đã chết vì sặc.
Văn Thành lắc đầu, tặc lưỡi, ra chiều giảng viên lắm. “Không được rồi, cô bé. Em kiểu này thì làm sao giật bồ người ta? Đáng lẽ em phải nói rằng em yêu Chính Luận mê mệt, đến trời long đất lở, đến sông cạn đá mòn, như thế mới khiến hắn cảm động chứ?”
Nguyễn Ái nhíu mày, nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ sâu xa lắm.
“Thấy anh nói có lý phải không?” Văn Thành cười, “Đó chính là bài học đầu tiên trong giáo khoa Phản Diện dành cho em đấy!”
Ánh mắt cô dời đến đối tượng mới của mình, lúc này đang rút khăn giấy ra ân cần lau miệng cho Yến Nhi như một người chồng tận tụy. Trong lòng Nguyễn Ái dậy nên một cảm giác mới lạ khó tả.
“Chưa.”
“Gì?” Văn Thành hỏi, mắt tò mò nhìn sang hướng quan sát của Nguyễn Ái.
“Chưa. Nhưng trong tương lai, những khả năng anh vừa nói, rất có thể.”
.
.
Đấy. Thế là hằng ngày người ta lại thấy Nguyễn Ái — Nữ Phản Diện của tiểu thuyết Luận-Nhi — đi đi lại lại cùng với nhóm người Devil Prince. Một tuần, rồi hai tuần, thậm chí đến gần một tháng! Nàng hoa khôi đỏng đảnh của khoa Thời Trang không quản nhọc nhằn, ngày ngày đón lấy sự châm chích của thiên hạ, lăng xăng bám sát ‘Ác Ma’, hết chuẩn bị đồ ăn cho đến xách đồ, rót nước… Một chút cũng không hề ca thán!
Ban đầu dân chúng còn rất ngạc nhiên vì thái độ hờ hững của nhân vật nam chính trong câu chuyện này. Vì phàm là những chuyện có liên quan đến bạn gái mình, hoàng tử đều xử lý rất cay cú. Thế mà bây giờ lại dửng dưng không thèm quan tâm đến ‘cái đuôi’ không được trông đợi. Dương Hoàng Yến Nhi thì càng lạ lùng hơn, lại còn lịch sự nhiều lần muốn tiếp chuyện với địch thủy, mặc cho sự hững hờ cố ý của cô nàng phản diện. Đám nam sinh trong nhóm thì không cần phải bàn, hơn hai phần ba đều đã gục ngã trước sắc đẹp thánh thiện của Nguyễn Ái. Ngay cả phó tướng của Devil Prince cũng cười nói ầm ĩ với ‘cô gái vàng’ của ngài Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao.
Chuyện sao lại quá hòa bình như vậy? Thật không giống với sự trông đợi của họ chút nào!
Từ cái ngày Nguyễn Ái tuyên bố sẽ cướp Võ Chính Luận từ tay Dương Hoàng Yến Nhi, dân tình trên forum trường đã ầm ĩ lên nhiều giả thuyết, cũng như dự đoán nóng nảy lửa. Trước đây vốn có người lập topic nói về câu chuyện tình đẹp như tiểu thuyết giữa Võ Chính Luận và Dương Hoàng Yến Nhi: Hoàng Tử gục dưới chân Thường Dân. Topic lập ra với những ghi chép tưởng tượng theo dạng fanfic nói về cuộc tình không biên giới, đã rất được hoan nghênh và update hình ảnh thường xuyên.
Bây giờ đây topic này lại càng ‘nóng’ hơn bao giờ hết, với sự có mặt của Nữ Phản Diện: Nguyễn Ái. Dân tình báo của trường đã cật lực tìm hiểu mọi thứ về cô nàng hoa khôi mới–lên–ngôi này, từ thân thế khiêm tốn lúc nhỏ đến người cha kế quyền thế hiện nay, từ người bạn trai đầu tiên vào năm lớp bảy đến kẻ gần đây mới bị cô ta ‘đá’: Chủ tịch Đoàn Văn Minh của Đoàn Hoa Group.
Tất cả về cô nàng chỉ có thể kết luận trong hai chữ: Hết–nói.
Nguyễn Ái chỉ mới vào trường chưa được hai tháng, nên dù rất xinh đẹp cũng chưa thu được nhiều sự chú ý. Tuy nhiên, sau buổi đụng độ tai tiếng hôm đó, mọi dư luận về cô nổ bùng ra như núi lửa phun tràn. 80% dân tình của trường đồng ý với một chuyện: Nguyễn Ái là một con nhỏ đáng ghét, không biết xấu hổ, đồ phá hoại gia can người khác, kẻ hoang tưởng, vâng vâng và vâng vâng… Những người mục kích cảnh tượng hôm đó thì không đáng nói, nhưng những kẻ chẳng chứng kiến gì cũng hùa vào thổi phồng sự việc, bịa đặt ra nhiều chuyện thị phi. Nào là Nguyễn Ái hất nước trái cây lên người Yến Nhi, nào là một Võ Chính Luận lạnh lùng đã nổi nóng cho Nguyễn Ái một bạt tay cảnh cáo, rồi còn có giả thuyết Nguyễn Ái đang lợi dụng phó tướng Văn Thành tội nghiệp để tiếp cận Chính Luận. Thật là một con nhỏ đê tiện mà!
Cột poll trên mạng “Ghét nữ phản diện Nguyễn Ái? Yes/No” càng ngày càng cao, là cột màu đỏ có chữ YES, với con số đáng kinh ngạc: 3024 votes.
“Kinh! Trường có hơn 5000 học sinh, bao gồm tất cả khác khối từ tiểu học đến hết đại học. Thế mà hơn nửa giờ là antifan của em đấy, Phản Diện à em thật là lợi hại!”
Văn Thành vừa cười ha hả vừa vỗ vai Nguyễn Ái một cách đầy phấn khích. Cô gạt tay anh ra, ngón tay vẫn còn rê rê trên mousepad của laptop. Càng đọc những dòng chữ trải dài trên màn hình, cô càng mở tròn mắt kinh ngạc.
“Oh wow anh Chính Luận! Em không ngờ anh si tình đến thế đấy!”
“….?”
“Này nha, ngày 27 tháng 3, Chính Luận đứng dưới ban công chờ người yêu ra ‘nghía’ một cái rồi về. 3 tháng 4, Chính Luận cõng người yêu suốt 6 con đường đến bệnh viện vì một vết trầy cỏn con. Còn có hình minh họa hẳn hoi… ý mà… toàn hình vẽ.”
“…”
Yến Nhi có vẻ bất ngờ, nhưng sự e thẹn lộ rõ trên mặt. Cô đặt tay lên tay Chính Luận và nắm nhẹ, đôi mắt cô nhìn anh tràn đầy cảm xúc.
Đổi lại là một vẻ mặt – tuy lạnh lẽo – nhưng sự ôn nhu lại ngập tràn đôi mắt.
Chính Luận đưa tay lên chuẩn bị xoa đầu Yến Nhi như thường lệ.
Anh khựng lại bởi lực cản của một cánh tay mỏng manh chìa ra. Nguyễn Ái lúc này đã đứng hẳn dậy, chồm cả người về phía cặp tình nhân đối diện.
Đôi mắt nâu láy của anh lần đầu tiên trực diện chạm mắt cô.
“Bỏ ra.”
Lạnh lùng. Vô cảm.
Nguyễn Ái nhanh chóng bỏ ra, cô ngồi thụp xuống, lại tiếp tục lúi cúi nhìn vào trang web mạng, điệu bộ lúng túng.
Hoàn toàn không biết rằng anh đang nhìn thẳng vào cô. Là Võ Chính Luận đang chằm chằm nhìn cô không chớp mắt.
Mọi người xung quanh đều nín thở quan sát.
“A!”
Đập mạnh tay xuống mặt bàn, Nguyễn Ái đứng bật dậy trong ánh mắt ngỡ ngàng của cả căng–tin. Cô đùng đùng quay người bỏ đi, gót giày nện xuống nền gạch lạnh tanh, nghe đến là đỏng đảnh.
Vừa đến ngưỡng cửa căng–tin, cô lại đánh một vòng quay về chỗ bọn Văn Thành và thả mình ngồi phịch xuống, mày nhíu lại dữ dội, hai tay bấu chặt nơ bướm trên ngực áo.
“Gì thế, Ái?” Văn Thành hỏi với ánh mắt bảy phần quan tâm, ba phần hứng thú.
“Không biết nữa…như là bị bệnh tim ấy!” cô đấm đấm vào lồng ngực, mặt mày e sợ, “Tự nhiên lại nhói lên!”
“Đau tim!”
“…”
“…”
“…”
Bẵng đi một lúc, Văn Thành bật cười thành tiếng, tay gác lên trán than thở một cách đầy kịch tính.
“Thôi tiêu rồi.”
Kể từ lúc ấy, ánh mắt nhìn Nguyễn Ái của Yến Nhi đã đổi khác.
Là bực dọc, dè dặt, lẫn e sợ.