“Đối với Võ Gia Chính Luận, à không, đối với Võ Chính Luận, em bây giờ chính là khát khao được yêu của cậu ấy. Yêu một cách trọn vẹn.”
Trong ánh sáng ảm đạm của buổi chiều tà, có người con gái gục đầu vào gối, mái tóc rối bù run lên từng hồi. Nức nở.
Người thanh niên chậm rãi đóng nhẹ cửa lại, bước thật chậm về phía cô và ngồi lên giường, tay khẽ vươn ra xoa lấy đầu cô.
Thân người cô gái căng thẳng vài giây, rồi lại run lên bần bật.
“Em biết không thể nào là Chính Luận, cho dù bản thân có tự gạt mình bao nhiêu lần nữa…” cô gái khóc lóc, mặt vẫn không ngẩng lên. “Anh có biết anh ấy tàn nhẫn đến độ nào không? Ngay cả một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không để em níu giữ…”
“Anh biết,” Văn Thành nở nụ cười nhỏ, vẫn tiếp tục xoa đầu Yến Nhi khi nhẹ nhàng lên tiếng. “Khi những con người ích kỷ yêu, họ đều không muốn một ai níu giữ mình… Cái họ hướng đến, chỉ duy nhất có tình yêu,” anh lắc đầu cười nhạt rồi thêm vào, “chỉ không biết là, tình yêu đó dành nhiều hơn cho bản thân – hay đối phương.”
Yến Nhi sụt sùi, ngước mặt lên, tay nắm chặt lấy tay Văn Thành. “Em biết cô ta nói đúng, anh Thành. Em biết nếu em tiếp tục ở lại đây, sẽ có một ngày em tự biến mình thành một thứ ghê tởm… nhưng em… nhưng em quả thật không cam tâm! Cô ấy thậm chí còn không đặt anh Chính Luận lên hàng đầu…!”
“Vậy…” Văn Thành mỉm cười hiền từ, tay gạt đi nước mắt trên má cô gái “…em liệu có thể không? Có đặt được Chính Luận lên hàng đầu không?”
Khuôn mặt Yến Nhi sững ra. Cô vốn nghĩ có thể chết vì anh, như thế chẳng phải là đã đặt anh lên hàng đầu hay sao? Nhưng ánh mắt dịu dàng của Văn Thành giờ đây dường như mũi dao xuyên tạc tất cả. Cô bỗng thấy yếu đuối lạ kỳ. Tâm hồn cứ như bị lột trần…
Văn Thành khẽ nhắm mắt, rồi lắc đầu. “Em thấy không? Giây phút em có thể đứng trên đỉnh thế giới hô to em yêu một người nhất, cũng chính là thời khắc em chịu buông tay thả người ấy ra. Chết vì một người rất dễ, Nhi à. Nhưng để yêu một người, rất khó. Nhất là yêu một cách đúng nghĩa.”
Dương Hoàng Yến Nhi không đáp lời, chỉ càng lúc càng khóc nhiều hơn.
Văn Thành cứ ngồi đấy vỗ về cô gái nhỏ, đến khi cô ấy lịm đi vì kiệt sức, anh mới khẽ gỡ bàn tay nắm chặt mình ra, đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ rời khỏi.
Vừa bước ra khỏi cửa, anh đã trông thấy Nguyễn Ái tựa lưng kề bên, khuôn mặt cô không chút cảm xúc. Rõ ràng đã nghe thấy tất cả đoạn hội thoại bên trong — hệt như anh lúc nãy vậy. (Hai anh chị này thiệt là…không có tinh thần tôn trọng sự riêng tư gì ráo =.=)
“Anh có thấy em rất ích kỷ không?”
Văn Thành bật cười, cốc nhẹ lên trán cô rồi ném trả lại lời quở trách ngày nào. “Hỏi dư thừa.”
Sau đó, hai người không trở về. Văn Thành kiên quyết dẫn cô đến một phòng bệnh khác. Người con gái nằm trên chiếc giường trắng toát kia xinh đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp sắc sảo của một đóa hoa hồng đầy gai, sự kiều diễm khó một ai có thể so bì. Đặc biệt khi cô nằm bất động như thế, hệt một nàng công chúa ngủ say từ những truyện cổ tích huyền diệu. Nguyễn Ái chợt thấy chột dạ, Văn Thành đưa cô đến gặp người này làm gì?
“Cô ta…không có liên quan đến anh Chính Luận chứ?” Nguyễn Ái lên tiếng hỏi, giọng có phần khô khan, rõ ràng không hài lòng chút nào với ý nghĩ này.
“Không.”
“Vậy đưa em đến đây làm gì? Rõ chán.”
“Ấy ấy,” Văn Thành cười thành tiếng, tay níu cô lại. “Nhưng cô ta có liên quan đến anh.”
Nguyễn Ái khựng lại, quay sang Văn Thành với vẻ mặt đầy nghi vấn. Biểu hiện của anh chỉ trong một khắc bỗng nhiên trầm xuống khác thường.
“Cô ấy là người anh yêu suốt cuộc đời này. Trần Ánh Minh.”
Mắt cô mở to sửng sốt. “Trần Ánh Minh? Queenka của trường chúng ta?!”
“Đúng vậy.”
“Cũng nghe nói nhiều về cô ta rồi,” Nguyễn Ái đến gần quan sát kỹ hơn. “Nhưng không ngờ người thật còn đẹp gấp mười lời đồn. Đúng là hy hữu.”
“Em rất giống cô ta.”
“Hả? Chỗ nào? Mặt em non thế này, có điểm nào giống cô gái sắc sảo này?”
Văn Thảnh trợn mắt, thở dài. “Cô ấy thật ra nhỏ hơn em hai tuổi đấy, nhưng điều đó không quan trọng. Cái anh nói ở đây không phải là vẻ bề ngoài.”
“…?”
Dõi về phía thân hình bất động, đôi mắt Văn Thành se lại, lần đầu tiên ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm.
“Ánh Minh cũng như em, một con người không hề xấu hổ với bản chất lập dị của mình, thông minh, bản lĩnh, đã quyết điều gì sẽ làm bằng được — cho dù có là đuổi theo người đàn ông mình yêu đến tận góc bể chân trời. Chỉ khác một điều…”
“Cô ấy không may mắn như em. Tình yêu của cô ấy mãi mãi không thể nào có kết quả. Người đàn ông cô ấy yêu là kẻ cuối cùng trên trái đất này cô ấy nên để mắt đến.”
“Ý anh nói đến Hoàng Thạc Hy, Casanova chính hiệu của Khoa Kinh Tế năm đầu?”
“Ừ,” Văn Thành có vẻ khá ngạc nhiên trước suy đoán chóng vánh của Nguyễn Ái. “Anh cứ tưởng ngoài Chính Luận ra em không quan tâm đến tin đồn xung quanh?”
Nguyễn Ái nhăn mũi, đầu ngước lên tỏ vẻ suy tư. “Khó mà có thể không chú ý lắm, khi queenka của trường đã công khai theo đuổi anh chàng playboy này hầu như từ tiểu học. Chuyện của hai người nổi đình đám này bây giờ còn dính vào cả hoa khôi Khoa Kịch Nghệ Hà Ngọc Nghi. Ngày nào mà em không bị chị Mai Loan đay nghiến về các sự kiện liên quan đến truyền thuyết Ánh Minh cơ chứ.”
“Ừ…”
“Nhưng em không hiểu. Tại sao anh lại nói tình yêu của họ là không thể? Nếu quả như anh nói Ánh Minh có tính tình kiên cường như thế, sớm muộn gì chả làm Hoàng Thạc Hy ngã nghiêng — cho dù có Hà Ngọc Nghi hay không đi nữa?”
Văn Thành chỉ lắc đầu, cười khổ não.
“Số phận.”
“…?”
“Có những kẻ số phận đã định sẵn không thể ở bên nhau. Nhưng có những kẻ lại có thể lợi dụng số phận để cột chặt nhau lại, như em và Chính Luận vậy,” Văn Thành quay sang, tay đặt lên vai Nguyễn Ái, khuôn mặt anh trong một giây bỗng trở nên nghiêm trọng. “Hãy hứa với anh, Nguyễn Ái, cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, mãi mãi không bỏ rơi Chính Luận.”
Nguyễn Ái nhăn mặt. “Anh có nói quá không? Sao không nói anh ấy bỏ rơi em?”
“Chuyện đó vốn sẽ không thể nào — ít nhất thì trong kiếp này sẽ không thể.”
Chính sự quả quyết trong giọng điệu của kẻ hay đùa đó khiến cô nàng phản diện chợt chột dạ. Như thế chẳng khác nào nói Võ Chính Luận yêu cô? Cô biết điều đó không phải là không thể, nhưng không lẽ nào lại xảy ra quá sớm, và lại quá mãnh liệt như vậy? Cô dù gì cũng là người thích anh trước, theo đuổi anh trước, yêu anh trước. Không lẽ, Chính Luận có cách yêu thần tốc như vậy? Song, bản tính nóng lạnh thất thường của anh lại nói lên một câu chuyện khác…
Trông thấy sự mơ hồ trên gương mặt ngây ngô, Văn Thành chỉ cười trừ rồi khẽ lắc đầu.
“Xem ra, hộp bí mật của anh hôm hay lại có dịp mở ra rồi.”
“Eh? Hộp bí mật?”
“Em không biết sao?” anh cười thật tươi, thả người xuống ghế sofa trong gian phòng cao cấp, xong ra dấu cho cô cùng ngồi xuống. Nguyễn Ái do dự một lúc, rồi lại làm theo ý anh. Cô có dự cảm, nếu lúc này mình rời khỏi đây, mãi mãi sẽ có một ẩn số không tài nào giải được…
“Vì một lý do thần bí nào đó, anh là một nam châm thu hút những bí mật riêng tư nhất, từ những nhân vật khó ngờ nhất trong thiên hạ.”
Với phong thái một người già dặn, Nguyễn Đỗ Văn Thành chậm rãi mở lời…
* * *
Mưa tháng sáu. Rả rích và oi bức. Nó khiến con người ta nhớ lại những chuyện không vui nhất, sau đó lại chôn mình vào những sợ hãi tột độ.
Bóng đen quá khứ.
Đôi tay vò vò gấu váy, Nguyễn Ái nhìn ra mặt đường ướt đẫm, mưa rơi nặng hạt thường hay đem đến cảm giác bình yên trong cô, nay lại như trái tim ai đó đang khóc than não nề.
Trái tim của một cậu bé bị vùi trong giá lạnh. Suốt gần cả tám năm…
.
.
.
.
Ngày đó, cậu bé cũng từng là ánh mặt trời, là hào quang rọi tỏa của hai đấng sinh thành như biết bao đứa trẻ cùng trang lứa. Cậu cũng đến trường, cũng vẽ vời tranh ảnh gia đình, rồi người mẹ dịu hiền với vốn tiếng Việt ít ỏi sẽ dùng nam châm nhỏ xinh đính chúng lên tủ lạnh, sau đó dắt tay cậu ra ao vườn biến những hình vẽ ngây ngô kia thành hiện thực.
Cha cậu ít nói, ít cười, ít thể hiện tình cảm. Nhưng cậu biết mình quan trọng ra sao với ông. Bởi đi đâu, làm gì, ông cũng đều dự phần của cậu. Cho dù đó là buổi họp lớn ở Ý, hay buổi hòa nhạc nhỏ ở Tây Ban Nha, đến cả bữa trà khuya trò chuyện cùng đối tác, ông cũng luôn có cậu ở bên cạnh. Có những lúc cậu thể hiện xuất sắc, ông còn cúi xuống tặng cho cậu một trong những nụ cười hiếm hoi, bàn tay rắn chắc luồn vào mái tóc rối bời xoa nhẹ. Bên cạnh ông, cậu cảm thấy mình trở nên quan trọng, với cả thế giới và chính bản thân mình.
“Luận à… đừng quá chìm đắm trong hạnh phúc, vì nó rồi sẽ rời xa con… Thời điểm ta yêu một người tột độ, cũng là giây phút người đó bỏ rơi ta… Đó, là Lời Nguyền của người trong gia tộc Võ Gia.”
Lời hấp hối của ông nội trên giường bệnh năm ấy cứ — một cách bí ẩn — lẩn quẩn trong tâm trí cậu. Mặc dù đối với một thằng bé mười tuổi, ngoài bóng đá và video game ra, lời nguyền viễn vông của một ông già mang bệnh đãng trí thì có ra gì? Vậy mà, nó vẫn đeo đuổi cậu không buông, cứ như linh hồn ông chốn thiên đường rỗi rãnh đó luôn bám theo nhắc nhở không ngừng. Có đôi lúc, cậu đã không nén được mà hét to ý nghĩ, “Nguyền rủa vớ vẩn gì chứ? Đây là truyện cổ tích hay sao?!”
Hai năm sau, “cổ tích” đã quay về ám ảnh ngày đêm.
Người đó xuất hiện. Lớn hơn cậu 8 tuổi. Là người tình của cha.
Vậy là, cốt truyện kinh điển lại xảy ra. Cậu và mẹ bị bỏ rơi, nhưng chỉ là bỏ rơi theo nghĩa bóng. Bởi Võ Gia Hùng đã đem người tình về sống chung dưới một mái nhà cùng vợ con mình, khởi đầu cho một bi kịch không kết thúc. Trong vòng ba năm, sự xuất hiện của con người đó khiến tình cảm của những thành viên trong gia đình xoay chuyển theo nhiều chiều hướng khắc nghiệt. Nhưng nếu để tóm gọn trong hai từ thì chỉ có thể là: Đơn phương.
Đúng vậy. Đơn phương. Như tình yêu của mẹ dành cho cha, như của cha dành cho người đó.
Và của người đó dành cho cậu.
Yêu luôn đi liền với ghen tuông và thù hận. Chả trách sao, mùa hè thứ mười ba của cậu bé mắt nâu không những mang theo dấu hiệu đầu tiên của băng giá, mà còn sự hận thù của người cha máu mủ.
Cái gì đến rồi sẽ đến. Đòn roi vô cớ, sự lạnh lùng đến tàn nhẫn và lời nói cay nghiệt đã xé toạc bức tranh hạnh phúc được vẽ ra vào ba năm trước. Người mẹ vốn yếu đuối về mặt tâm lý, nên mỗi khi trông thấy chồng mình trở về với mùi rượu nồng nặc, bà liền khóa mình vào phòng, chỉ biết dùng gối bịt tai để cản lại âm thanh gào khóc van xin của đứa con tội nghiệp. Bà nào phải chưa từng thử can ngăn, chưa từng ném mình ra chịu đánh đập thay cho cậu… Chỉ là, sự yếu đuối đã đánh bại cả bản năng làm mẹ — đặc biệt khi bạo lực diễn ra dường như hằng ngày trong căn nhà lớn truyền lại mấy đời của Võ Gia.
Và, đâu chỉ có bạo lực mới khiến con người ta gục ngã. Những bí mật dơ bẩn, những gúc thắt ghê tởm trong một gia đình đã hoàn toàn hủy hoại người đàn bà ngoại lai này.
Dần dà rồi, cậu bé học được cách bảo vệ bản thân. Sẽ cuộn tròn người lại, tay che chắn bảo vệ lấy đầu, rồi sau đó cứ để mặc cha mình ra tay “dạy dỗ”. Cậu còn học được cách trốn tránh “người đó”, vì dù chưa đủ lớn để hiểu chuyện, ít nhất thì cậu cũng nghiệm ra được cha sẽ nổi giận mỗi khi trông thấy người tình của mình xoa thuốc cho cậu. Vốn là, cậu cũng đâu hề thích người đó, lẫn cái cách người đó nhìn mình. Việc cậu quan tâm nhất lúc bấy giờ, là bảo vệ cho bản thân và người mẹ đáng thương thường xuyên đau ốm.
Mùa thu năm cậu lên mười lăm, người mẹ đáng thương đó dường như đã mất hết chịu đựng. Trong một đêm mưa nặng hạt, sấm rền vang, đường lụt lội lên đến cổ chân; bà điên cuồng vơ vét hành lý và lẳng lặng trốn chạy một mình vào cảnh mưa tan tác.
Sau khi trông thấy cảnh tượng hãi hùng trong phòng cậu.
Võ Chính Luận, từ ngày đó đã trở thành một con người khác.
Vùi chôn tuổi thơ xuống lòng đất ngập nước, hận thù đứng dậy bước đi trong lớp vỏ giá băng. Từ đó về sau, thiếu gia họ Võ không bao giờ đặt nửa bước chân vào căn nhà tổ truyền ba đời của dòng họ Võ Gia.
“Yến Nhi, ngày đó luôn bị bạn bè bắt nạt, cô lập vì được thầy giáo thương yêu. Nhưng không một ai biết đằng sau cái vỏ thầy trò, người đàn ông đó đã luôn quấy rối cô ta, lợi dụng sự nhút nhát cùng gia thế kém cỏi của nữ học sinh mà giở trò đồi bại… Yến Nhi là một người nội tâm, vì thế đã không dám kể với gia đình hay kiện lên hội đồng trường. Cô ta cho rằng sẽ chẳng ai tin mình. Và cô đã đúng, đối với một học sinh nghèo không sức ảnh hưởng, lời nói liệu có độ đáng tin bằng một thầy giáo lâu năm?”
Nguyễn Ái nhớ lại khuôn mặt Văn Thành khi thốt ra những lời ấy, sự bi thương cùng cực hiện rõ trong đáy mắt. Nhưng lại không phải dành cho cô gái trong câu chuyện.
“…Chính Luận đã cứu cô ta, vì trông thấy được hình bóng của mình trong cô gái đó. Sợ hãi. Cô độc. Không lối thoát. Khi tuổi thơ thiếu vắng tình cảm hay sự bảo vệ, con người ta luôn tự vun vén những điều đó lên bản thân… hay một người khác có cùng hoàn cảnh với mình. Chính Luận chính là… tìm thấy cậu bé vô dụng, yếu đuối, đáng thương đến khốn nạn ngày nào đó — trong con người Yến Nhi. Sự khao khát bù đắp cho bản thân đã khiến cậu ta mù quáng lao ra che chở cho cô ấy… Rồi…cho đến khi em xuất hiện.”
Văn Thành đã thở dài khi kể đến đó, đôi mắt anh hoài niệm và xót ra khôn tả, cứ như cậu bé ấy là chính bản thân vậy.
“Đối với Võ Gia Chính Luận, à không, đối với Võ Chính Luận, em bây giờ chính là khát khao được yêu của cậu ấy. Yêu một cách trọn vẹn.”
Rồi anh đã nắm lấy tay cô, nói thật nhiều, thật nhiều về số phận.
Anh bảo cô đã vượt trên số phận để đến với Chính Luận. Vì thế, xin cô đừng bao giờ buông anh ấy ra. Chính Luận, cho đến giờ phút này, ngoài quá khứ phức tạp, thì vẫn còn bị ám ảnh mãi “lời nguyền Võ gia”. Anh sẽ đòi hỏi luôn ở bên cô, sẽ dùng mọi cách để chiếm hữu cô, thậm chí mềm mỏng dịu dàng để ràng buộc cô lại.
Nhưng, sẽ không bao giờ thừa nhận mình yêu cô.
Nguyễn Ái hiểu chứ, anh sợ một ngày, cô sẽ ra đi như người mẹ yếu đuối của anh.
Sợ một ngày, chữ “đơn phương” lại rơi vào chính bản thân mình.
Sợ một ngày, lời nguyền quái ác kia sẽ ứng nghiệm.
Không phải những con người trong câu chuyện đó, cả cha anh, mẹ anh và kẻ mang danh phá hoại gia đình họ… đều đã bị lời nguyền khiến cho khốn đốn hay sao?
Chính Luận à, anh chắc hẳn đang lo sợ đến lượt mình…?
…Tám năm lầy lội trong cô đơn và nhục nhã, liệu anh có còn khóc hay không?
Hỏi lòng, hỏi người, cô không biết phải đối mặt với loại cảm giác mới mẻ trong tim như thế nào. Có phải chăng trong loại tình yêu mà cô đang trải nghiệm, nỗi đau có thể bị lây nhiễm?
Bằng không, tâm trạng cô sẽ không sầu não như hiện giờ. Lòng sẽ không nhói đau, mắt sẽ không ngấn nước.
Và tim sẽ không đắng chát cỡ này.
* * *
“Chú Tân à, nhanh một chút được không?”
Nguyễn Ái với tay chạm vào vai người tài xế riêng, giọng cô hơi run, có chút yếu ớt.
“Nhưng Ái à, mưa ngập đường như thế này, xe máy đều không chạy được, nhất là ngay đầu cầu nữa… cháu gắng đợi chút…”
“Ngập đường?” cô kinh hoàng hỏi, qua kiếng cửa sổ phóng tầm mắt xuống mặt đường, cùng lúc một ánh chớp xẹt qua làm sáng loang mặt nước sóng sánh.
Trời mưa. Đường lụt lội. Sấm rền vang…
Hệt như cảnh tượng kinh hoàng năm đó.
“Ở đây cách khu Quang Hưng bao xa?”
“… Ờ… qua cầu là đến… nhưng…”
Chú Tân nói chưa hết câu thì cô chủ nhỏ của mình đã mở cửa bước ra. Chưa hết sững sờ vì “cô gái vàng” của ngài bộ trưởng lại dám ngang nhiên xuống xe giữa đường công lộ, chú lại càng hãi kinh khi bóng hình nhỏ bé luồn lách qua dòng xe nghẽn tắc để tiến sâu lên cầu, trong khi mưa thì xối xả tạt xuống và sình lầy lại ngập đến gần gối.
Nguyễn Ái…không phải mắc bệnh ưa sạch sẽ hay sao?
Ông kinh ngạc đến nỗi quên cả phóng ra cửa đuổi theo.