Đêm.
Nguyễn Ái không ngủ. Cô nằm sấp, áp ngực sát xuống nệm, tưởng rằng như thế có thể phần nào làm giảm bớt cơn nhức nhối nơi tim.
Mắt cô ráo hoảnh, không hiểu sao không tài nào khóc được.
Dường như quá mệt mỏi để khóc rồi.
Ngón tay lướt nhẹ trên sóng mũi thẳng tắp, mơn xuống khóe môi, đi dọc theo vết sẹo nhạt màu bên thái dương rồi di chuyển xuống bờ vai rộng; cô nhích thân lại gần anh hơn, đôi tay luồn qua ôm lấy tấm lưng rộng.
“Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất,” cô thì thào vào bóng đêm.
Chuyện diễn biến như thế này, cũng không thể cho rằng cô sẽ mất anh. Vì một khi anh đi rồi, cô không tin mình có khả năng sống tiếp.
Như thế này, cô sẽ an tâm ở lại bên anh. Mãi mãi.
Nhắm mắt. Lần đầu tiên Nguyễn Ái cảm thấy cái gông cùm trên cổ được tháo ra. Cũng là lúc một chút gì đó của ký ức chợt vùi mình vào lãng quên.
Sáng hôm sau, Nguyễn Ái thức dậy với một tâm trạng nhẹ nhõm khó ngờ. Trong đầu dường như thiếu đi thứ gì đó rất quan trọng, song không tài nào nhớ ra.
Cô dậy sớm vào bếp làm thức ăn. Đổ bột ra mặt bàn, cô xăn tay áo rồi bắt tay vào nhồi bột, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào khi nhớ về những ngày xưa vô âu vô lo. Quả khứ cũng có những phút giây nuôi dưỡng thương tổn, đặc biệt là quá khứ giữa cô và anh.
Chuông điện thoại réo vang, Nguyễn Ái lướt mắt qua cái tên nhấp nháy, do dự vài giây rồi lẳng lặng bắt máy.
“Hello, trưa qua em gọi anh?” giọng nói sảng khoái của Văn Thành vọng lên từ bên kia đầu dây, cứ như vừa trải qua một đêm rất tốt.
Tay còn lại vẫn vân vê khối bột, Nguyễn Ái vô cảm vào thẳng vấn đề, không mất chút thời gian nào để đặt ra nghi vấn quấn lấy tâm tư từ đêm qua đến giờ.
“Vì sao không cho em biết Chính Luận bị bệnh?”
Sự nghiêm trọng trong ngữ khí của cô có lẽ đã khiến kẻ bên kia chột dạ, vì thế nhanh chóng sửa đổi giọng điệu.
“Chuyện đã qua, anh nghĩ không cần khiến em thương tâm hơn, nên đã không nói.”
“Chuyện đã qua?”
“Đúng. Ba năm trước, quả thật tin tức nội bộ cho biết Chính Luận từng trải qua một cuộc phẫu thuật ung thư dạ dày. Nhưng nó rất thành công.”
Bàn tay đang nhồi bột chợt ngưng lại. Trong ký ức khô cạn của cô còn lưu lại chút dư âm của những lời giải thích từ bác sĩ Ford. Ông ta có nhắc đến khối u não lần này là do di căn. Xem ra, là hậu chứng của lần phẫu thuật đó. Văn Thành rõ ràng chưa hay biết gì về chuyển biến mới này.
“Còn chuyện tai nạn năm năm trước là như thế nào?” cô quyết định không cho anh biết. Việc như thế này, cứ để anh từ từ tìm hiểu. “Tại sao trên người Chính Luận lại có nhiều vết sẹo đến vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Ái chỉ mới phát hiện vào đêm qua – khi cô đã đủ minh mẫn để nhận ra da thịt con người mình ôm choàng trong tay vốn không hề lành lặn. Nơi bả vai trái là một vết sẹo dài cả bàn tay che không hết, chạm vào thôi cũng cảm giác ra từng một thời là vết thương rất sâu, bằng không sẽ không để lại dấu tích lớn như vậy. Lưng và ngực cũng lác đác những đường may nhỏ, dọc xéo đều có đủ. Tay sờ đến đâu, tim cô rỉ máu đến nấy, trong lòng vô thức cảm thấy tội lỗi – dù chẳng hề biết nguyên do căn cơ của những thương tích thảm hại này…
Cô có dự cảm chúng liên quan đến mình.
“Cái đó…” Văn Thành có vẻ ngập ngừng. Điều này càng khiến cô bất nhẫn, giọng nói vì thế càng gay gắt. “Anh có nói hay không em rốt cục cũng sẽ biết. Đừng làm mất thời gian của nhau.”
Tiếng thở dài trỗi lên khiến tim cô lỗi nhịp. Rõ ràng… chuyện có dính dáng đến cô. Bằng không, Văn Thành cũng không cần tỏ ra khó xử đến vậy.
“Chuyện xảy ra nửa năm sau khi Chính luận sang Ý, cậu ấy không rõ bằng cách nào đã trốn được Rodrigo về đến đất Việt…”
Trốn về? Còn Võ Gia…? Anh lẽ nào đã mất trí?!
“…Đã bị lão Dương bắt được, chỉ còn chờ đến Hoàng Công từ Mỹ quay về xử lý. Anh đã dùng hết sức ngấm ngầm giải vây cho cậu ta. Chỉ là… khi người của anh tìm ra được nơi giam giữ, Võ Gia Chính Luận đến cả hơi thở e rằng cũng không còn…”
Thinh lặng một lúc, giọng nói thoát ra cổ họng dường như vụn vỡ, cô nắm chặt điện thoại, gần như muốn bóp nát nó ra.
“Lý do quay về không phải là…”
“Đúng,” bên kia thở dài ảo não. “Là em.”
“Dương Hồng Đại đã tận dụng khoảng thời gian em mất tích để khơi dậy lòng nghi ngờ nơi Chính Luận, đến cuối cùng dụ được cậu ta quay về. Đây là việc mà cả anh và hắn đều không thể ngờ. Lúc nghe qua kế hoạch của hắn, anh quả thật đã không nghĩ Võ Gia Chính Luận lại có thể dễ dàng sập bẫy như vậy, vì thế đã không hề đề phòng.”
Những ngón tay thon gầy dần dần lún sâu vào khối bột, khiến nó đột nhiên méo mó đến thảm hại.
“…rồi sau đó?”
Vài giây trôi qua trong sự căng thẳng dùng dằn, kẻ bên kia có vẻ như đang đấu tranh tâm lý dữ dội, đến cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.
“Trên đường đến bệnh viện, dù đã không còn minh mẫn, thân thể vốn không còn tự chủ; Chính Luận đối với đám người giải cứu không hề đặt ra nghi vấn về thân phận hay nhu cầu liên lạc xác nhận cùng bên Ý. Chỉ duy nhất một yêu cầu – một yêu cầu không liên quan một chút gì đến tình hình nguy ngập của bản thân lúc bấy giờ.”
“…Là gì?”
Thở dài.
“’Tuyệt đối không để lại sẹo trên mặt của tôi.’”
“’Vì, cô ta yêu, chính là nó.’”
(Sắp chết còn lo cho dung nhan, cậu đúng là “nửa kia” của mợ =w=)
Ngắt máy. Tắt luôn cả nguồn. Nguyễn Ái dập mạnh điện thoại xuống bàn, hơi thở đột nhiên dồn dập. Nhắm mắt vài giây để điều hòa nhịp thở, cô quay người sang khối bột nhào dở tiếp tục lao lực. Càng làm, động tác càng mạnh bạo.
Nước mắt, cuối cùng, cũng rơi lã chã.
Cả cái việc luôn khiến cô an thần từ trước đến giờ cũng trở nên vô hiệu. Trong lòng uất phẫn và đau thương dâng trào, tất cả đều nhắm vào bản thân.
Nhồi nắn không thể giải phóng hết bức xúc, cô đấm mạnh xuống bề mặt trắng mịn, miệng không biết nên nguyền rủa bản thân hay ông trời. Hoặc cả hai.
Nước mắt đã tuôn ra rồi thì không ngăn lại được.
Buông rời mọi hoạt động, cô ngồi thụp xuống, đầu rúc vào gối, hai tay ôm chầm lấy bờ vai run rẩy, tâm trạng yên bình mang tính chấp nhận ngự trị trong đầu óc cả đêm bỗng trở nên bấn loạn.
“’Có lẽ đây là kết quả tốt nhất?””
Tốt?! Tốt ở chỗ nào? Cô thậm chí còn không biết họ còn được bao nhiêu thời gian ở bên nhau. Chuyện bản thân làm năm năm qua hóa ra chỉ là phí công vô nghĩa. Biết có ngày hôm nay, ngày đó có đánh chết cô cũng cùng anh sang Ý. Như thế thì nào đã phí phạm mất năm năm trong dằn vặt?
Ít ra, còn có đủ thời gian để khiến anh nhận ra rằng: Cô yêu anh, từ lâu đã không đơn thuần vì vẻ bề ngoài.
Anh bị đau đến ngu ngốc hay sao? Làm sao có thể mang theo quan niệm ngược ngạo như thế sống suốt năm năm?
Nguyễn Ái rốt cục là sai, đã quá sai…
* * *
Qua khe cửa hé mở, một bóng người cao lớn tựa hẳn vào tường, tay khoanh lại dường như để kiềm chế bản thân, đôi mắt khổ sở dõi thẳng vào thân hình nhỏ bé đang co rúm lại trên sàn.
Đây chẳng phải là điều mày muốn trông thấy sao, Lorenzo?
Vậy thì đừng đau nữa!
Lưng quay đi, Võ Gia Chính Luận cố khiến tim mình thôi gào thét, chân dợm bước toan rời khỏi.
Sự kiên định tồn tại chưa được ba giây thì đã bị triệt tiêu hoàn toàn bởi tiếng khóc nấc phía sau.
Bất chấp sự phản kháng trong lòng, anh rủa thầm bản thân, đoạn mở cửa tiến lại gần cô.
Nguyễn Ái giờ phút đó chỉ chú tâm vào việc giải phóng tinh thần ức chế sau suốt cả đêm trằn trọc, vì thế khi cảm nhận được vòng tay choàng qua ôm sát mình vào lòng, cũng chẳng còn đủ sức lực để kinh ngạc. Chính Luận vỗ về cô một lúc, sau đó ôm cô vào lòng, bế bồng ra khỏi bếp.
Anh ngồi bệt ra sàn, tựa người vào thành cửa hướng ra ban công, hai tay ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn vẫn vùi đầu trong lòng anh nức nở. Anh biết Nguyễn Ái khóc là vì anh, trong tâm dĩ nhiên có chút hài lòng. Song hài lòng không có nghĩa là không đau.
Những giọt nước mắt này, là vì yêu hay thương hại?
“Đừng khóc,” tựa cằm lên đầu cô, anh cất giọng khẽ khàng, tâm tư thoáng chốc trở phức tạp. Đấng tạo hóa thật trớ trêu, đã tạo ra con người sở hữu khối óc, rồi lại còn quả tim. Đến khi chúng lao vào xâu xé, có thể khiến toàn thân nặng nề như vậy.
“Ba mất rồi, em thật sự không muốn mất luôn Chính Luận…” vòng tay mềm yếu càng siết chặt, giọng cô thoát ra nghẹn ngào. “Thật sự là không còn cách chữa hay sao?”
Chính Luận không trả lời, chỉ thở dài.
“Anh vẫn còn nhiều thời gian–”
“Suỵt!” Nguyễn Ái đột nhiên rít nhẹ, tay đưa lên bịt lại miệng anh, ánh mắt hoảng loạn. “Đừng nói. Em không muốn biết…”
Anh thinh lặng, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của sinh vật đang run rẩy trong lòng, cũng không còn rõ hành động của bản thân hiện giờ là thật tình hay giả ý… Cô yếu đuối như vầy, mỏng manh như vầy, thật khiến người thương xót – dù trong tâm có thù hận đến đâu.
Dụi mắt, cô ngẩng đầu lên thổn thức. “Em xin lỗi, Luận. Thật tình không biết nói gì hơn ngoài ba từ đó. Em ích kỷ đúng năm năm, làm khổ cả bản thân và anh đúng năm năm. Nhưng em đã quyết định sẽ thay đổi. Từ nay về sau, chỉ cần anh còn cần em, Nguyễn Ái nhất định sẽ ở bên cạnh anh cho đến tận cùng.”
Rồi, vòng tay ôm lấy eo anh càng gắt gao. “Ngay cả anh không còn cần, em cũng nhất định bám riết lấy anh.”
“Được sao?” anh nhướn mắt, cố tình lộ ra một nụ cười khổ sở. “Ngay cả khi thời hạn anh được phép tồn tại chấm dứt?”
Câu hỏi rõ ràng mang tính mỉa mai.
Nào có ngờ, con người đối diện anh lại khẳng khái gật đầu, đôi mắt đẫm nước ánh lên tia chân thành, sự kiên quyết trong chúng khiến một góc của thế giới hận thù trong anh chợt lay động dữ dội.
“Chắc chắn được. Ngay cả lúc ấy cũng sẽ không rời.”
Nói thế là có nghĩa gì?
Ánh nhìn của anh trong khoảnh khắc bỗng trở nên phức tạp khi hiểu ra ý nghĩa sau những từ ngữ ấy. Cô muốn chết theo anh?
Như thể đọc được nghi vấn của anh, cô bình thản tựa đầu vào lồng ngực ấm áp thay câu trả lời, tâm trạng trong phút chốc chẳng còn chút sầu não. Chẳng phải đã quyết tâm rồi sao? Lại còn có gì để đau khổ nữa? Ở trên đời này, được cùng nhau đồng hành cho đến cuối cuộc đời là một thứ phúc phận. Mặc dù phúc phận này có kỳ hạn quá ngắn. Nhưng nói cho cùng, cũng là phúc phận.
Không hiểu ma lực quỷ quái nào đó đã khiến Võ Gia Chính Luận hoàn toàn câm nín, một chữ cũng không thể thốt ra. Cô nghiêm túc? Hay anh đã hiểu sai?
Bất cứ điều gì cũng được. Anh không muốn hỏi ngược lại cô. Anh sợ câu trả lời sẽ khiến bản thân lại nhen nhóm hy vọng – hoặc rơi vào tuyệt vọng cực cùng.
Siết chặt vòng tay hơn, anh dúi đầu vào cổ cô hôn mạnh rồi giữ môi nơi đó. Vì cớ gì sự gần gũi của một cá nhân cụ thể lại có thể khiến một người lạc mất bản thân như thế này? Nhiệt độ này, mùi vị này, giọng nói này; ngay cả khi gương mặt cô đã nhạt nhòa trong ký ức; anh vẫn không sao ép uổng bản thân gạt đi sự ám ảnh của chúng trong từng tế bào. Chúng ta thường khao khát những thứ bản thân không thể sở hữu. Có thể nào vì thế mà anh không tài nào từ bỏ được cô?
Ngày đó, anh cũng từng yêu thương sâu đậm con người bản thân gọi là mẹ. Thời gian trôi qua sau ngày bà bỏ đi, anh cũng từng nghĩ sẽ dằn vặt bà nếu có ngày gặp lại. Thế nhưng tuổi trẻ qua đi, mong muốn đó cũng lụi tàn. Sự trưởng thành khiến con người ta từ bỏ nhiều điều bản thân từng nghĩ sẽ khắc cốt ghi tâm. Sau năm năm dài đắm mình trong bao bão tố nơi thương trường, anh cũng trở nên rắn rỏi hơn rất nhiều, ngay cả sự cuồng ngạo bất cần của tuổi trẻ cũng được thay thế bằng lòng nhẫn nhịn và tham vọng thành đạt. Trong lòng không biết từ lúc nào sự nghiệp đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng, thậm chí có những lúc đã lấn áp cả quá khứ đau thương.
Vậy mà, chỉ một cái tên thốt ra từ miệng Nguyễn Đỗ Văn Thành, đại cường nhân mang tên Lorenzo bỗng chốc xoay mình biến thành tên Võ Gia Chính Luận xốc nổi ngày nào.
Con người ta khi chui ra khỏi cái kén của tuổi trẻ, thường sẽ để lại trong xác những níu kéo thân tình thuở thơ ấu – trong trường hợp của anh chính là lòng khát khao được cha mẹ yêu thương, chấp nhận. Thế nhưng, tình yêu nam nữ lại là một câu chuyện khác. Tình thân là do trời ban; tình yêu – mặt khác – lại từ tâm sinh sản. Thứ mà bản thân đứt ruột sinh ra dĩ nhiên không tài nào dứt bỏ. Đối với một con người cố chấp như Chính Luận, cho dù có bao nhiêu lần phá kén chui ra, loại cảm xúc luyến ái lạ kỳ này cùng những hệ quả của nó vẫn sẽ đeo bám mãi không rời.
Có một số điều, trong bài toán của cuộc đời, vốn đã trở thành một hằng số bất biến.
Như sự tồn tại của người đàn bà này trong lòng anh chẳng hạn.
Mặc dù những cảm xúc đi liền với nó là một biến số không ngừng thay đổi. Từ thứ tình yêu mù quáng của tuổi trẻ, đến thù hận cùng nuối tiếc trường kỳ.Hiện tại, có lẽ là một chút thõa mãn, một chút ức hận, rất nhiều không cam lòng…
Cho là cô muốn chết cùng anh. Cũng chỉ có thể nói lên mặc cảm tội lỗi bấy lâu nay đeo bám đã khiến cô đưa ra quyết định như thế. Cái anh cần, là cô một lòng một dạ, suốt cuộc đời này chỉ có thể có một mình anh trong tâm trí. Anh không cam tâm khi không thể chiếm giữ toàn bộ cô – dù là về thể xác hay linh hồn.
Gọi anh là một con người duy ngã. Ừ, anh đúng thật là vậy.
“Thiên Ân là ai?” tâm không kiềm được, anh đã bất giác hỏi.
“Em không biết.”
Trả lời quá nhanh, quá dứt khoát.
Anh áp tay vào má nâng đầu cô lên đối mặt, mắt xoáy vào mắt đầy dò xét. “Thật không biết?”
“Thật không biết.”
“Đêm đó, trong lúc mê sảng em đã không ngừng gọi cái tên đó.”
“…Thật em không biết…” cô lắc đầu, ánh mắt có hơi rối loạn, dường như cố gắng hết sức nhưng lại không nhớ ra điều gì. “Thiên Ân…? Em không biết…”
“Khắc sâu đến nỗi mơ cũng thốt ra, lẽ nào em thật sự không rõ?”
“Không biết… em không nhớ…”
Anh muốn hỏi thêm, nhất quyết muốn dồn ép cô vào đường cùng để phải khai thật. Song biểu hiện của cô giờ đây sao thật lạc lõng – thậm chí có phần si dại. Nó khiến anh nhớ đến sự cuồng loạn của con người siết lấy cổ anh hai đêm trước, tâm đột nhiên có chút hoảng hốt.
Thế nên ôm chầm lấy cô gái đang trên bờ kích động vào lòng. “Không biết thì thôi. Không cần nhớ nữa.”
Nếu cô đã muốn vờ mất trí cùng anh. Anh sẽ khiến cô quên đi thật sự.
Điều Võ Gia Chính Luận không ngờ là, Nguyễn Ái đã không hề dối trá.
Cô thật sự đã dồn ép Võ Gia Thiên Ân ra khỏi tâm trí – ngay chính giờ phút tâm tư hoàn toàn chấp nhận một sự mất mát khác mang cùng họ Võ Gia.
Gánh nặng tâm hồn quá lớn lao thì, chỉ một cái là quá đủ rồi – nếu con người ta vẫn còn sở hữu bản năng sinh tồn.
Vậy là bữa sáng trôi qua chóng vánh, cuốn theo cả sắc âm u của cơn bão ngầm trong lòng Nguyễn Ái.
Bậc thang cũng đã xây xong, cây cầu phía sau cũng đã đốt rụi, chỉ còn có thẳng trước mà tiến, dù biết rõ đất gạch vốn không đủ để nối dài chiếc thang đến thiên đường.
Nhưng ít ra cô biết, bước ra khỏi bậc thang xây dở đó, họ sẽ đi về đâu.
Và quan trọng là, họ sẽ đi cùng nhau.
* * *
Chính Luận đưa vị hôn thê ra ngoài ăn trưa. Lần đầu tiên thật sự đối mặt mà không hề vướng mắc sự giả tạo, dĩ nhiên không tránh khỏi chút ngượng ngùng. Đặc biệt sau sự kiện cuồng bạo đêm kia, anh quả thật không nghĩ ra bản thân nên cư xử với cô lạnh nhạt hay vỗ về ấp ủ. Bao năm qua, Da Costa đã luyện cho bản thân sự thích ứng đáng kinh ngạc của loài bò sát ngụy trang. Với mỗi một loại người, anh có cách ứng phó khác nhau, cuộc sống không biết tự lúc nào đã trở thành một sân khấu lớn. Có đôi khi thậm chí không còn nhận ra bản chất lạnh lẽo của chính mình.
“Sao vậy, anh ăn đi,” cô vừa ăn vừa nói, mắt vẫn chăm chú nhìn anh.
“…Ừ,” anh đáp, động tác nâng nĩa có hơi miễn cưỡng.
“Không cần như thế đâu. Cứ lục tìm trong đống mặt nạ của anh cả kiếp cũng không ra cái vừa ý em. Anh cứ làm anh là được.”
Chính Luận rủa thầm trong bụng, sau đó im lặng dùng bữa.
“Chính là thế này đấy,” Nguyễn Ái mỉm cười, tay đẩy đẩy ly nước trắng về hướng người đối diện. “Anh lầm lì, em mồm miệng. Như thế này thật là cao hứng. Đi cả thế giới cũng không tìm ra một người biết lắng nghe như anh.”
“Đây là cách mỉa mai mới? Em muốn anh nói gì đây?”
“Hai người lâu ngày gặp lại, một là ôn chuyện xưa, không thì kể lể về những năm tháng xa cách, cuối cùng là hứa hẹn về tương lai,” cô ngừng ăn, tay chống cằm, mắt mở to nhìn anh một cách bình thản. “Cả ba chuyện em đều không biết bắt đầu ra sao. Thôi thì khởi đầu bằng câu nói muôn thuở trong trường hợp này nhé: Anh lúc này thế nào rồi?”
“Không phải đã nói với em lúc trước, khi mới gặp lại rồi sao?”
“Khác chứ. Anh lúc đó còn mang trên mình bộ mặt Trương Chi, lời thốt ra dĩ nhiên hàm ý cũng khác đi nhiều. Thử nói lại y hệt lời lẽ ngày đó, có lẽ giờ đây em sẽ có cách nhìn nhận mới.”
Thở dài, Chính Luận đưa khăn lên khẽ lau miệng, thái độ khuất phục hoàn toàn. Lặp lại nguyên văn đối với anh không khó. Nhưng tại sao đứa con gái này lại chọn thời điểm này để giở thói gàn dở chứ?
“Thôi được. Anh kết hôn. Nhưng đã ly dị. Gia đình hiện tại chỉ còn lại một người ông. Tập đoàn do anh nắm giữ phát triển rất tốt, bản thân cũng rất được nể trọng trong giới thương nghiệp. Gia tài tuy không đến nỗi có thể mua được một vương quốc, nhưng vẫn đủ để xây một ngôi nhà dành cho hai người. Và anh muốn em trong đó.”
Nguyễn Ái bất giác cười tươi mãn nguyện, đầu gật gật.
Anh nhướn một bên mày, không hiểu nỗi biểu hiện này có ý gì.
“Em đồng ý.” Cô nói lớn, một tay hiên ngang chìa thẳng trước mặt anh.
Sững ra một lúc, cuối cùng Võ Gia Chính Luận mới hiểu ra, là cô muốn dẫn dụ anh nói ra lời cầu hôn mà ngày nào bị chính cô phớt lờ. Trong bụng đột nhiên có chút buồn cười, pha lẫn ấm áp.
“Em còn là trẻ con sao? Lại chơi trò này? Tại đây?”
Ngày đó tại nhà hàng sang trọng với nhạc cổ điển dìu dặt thì khéo léo chối từ, giờ đây giữa quán ăn nhanh đông nghẹt lại mặt dày mày dạn. Nguyễn Ái thật chẳng thay đổi bao nhiêu.
Đưa đẩy bàn tay vẫn để hờ trước gương mặt nín-nhịn-để-không-cười của anh, cô nhăn mũi. “Tại đây thì có gì không tốt? Anh trước giờ vốn thích làm chuyện để ý mà.”
“Đây lại chẳng phải là cái nồi chê cái ấm đen hay sao?” anh lắc lắc đầu, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười nhỏ.
“Nhầm rồi, chỉ có mỗi mình anh là ‘cái ấm đen’ thôi. Em không phải thích làm chuyện để ý, chỉ là không thích để ý khi làm bất cứ chuyện gì.”
“Thật biết cách bóp méo vấn đề.” Anh nhướn mày.
“Thật biết cách bóp méo ý nghĩa trong câu nói của người ta.” Cô rành rọt đáp lại.
Lại cười, Chính Luận đột nhiên cảm thấy bầu không khí nhẹ hẫng. Mặc cho cô cố tình hay vô ý, tuyệt nhiên đã khiến thình huống thóat ra khỏi sự ngột ngạt giữa hai con người mang nặng tâm sự. Trong thoáng chốc, anh chợt trở về những thời khắc vui vẻ năm xưa, trong lòng dâng lên những nỗi chộn rộn kỳ lạ.
“Nhưng em nhìn kẻ đối diện em xem,” anh nhún vai, tay hơi dang ra, đầu gật xuống ám chỉ bộ đồ đơn giản mình đang vận. “Em nghĩ một gã đàn ông khoác áo pull quần short, chân đi dép lê; có thể nào đem theo nhẫn đính hốn trong người?”
Cô gái trước mặt anh không hề nao núng, miệng nhoẻn cười bí ẩn khi đưa ra bàn tay phải. Những ngón tay gập lại hờ hững từ từ duỗi thẳng.
Võ Gia Chính Luận sững ra, toàn thân lặng đi một lúc. Những ngón tay run rẩy sau đó nhẹ nhàng chạm vào vật thể màu bạc trong lòng bàn tay Nguyễn Ái. Thứ kim loại lạnh lẽo vì nằm trong tay cô quá lâu mà trở nên nóng ấm, khiến anh không thể chống lại cảm giác muốn nắm chặt lại.
Mặt trong chiếc khoen đó, vẫn còn in rõ hai ký tự đầu của tên anh và cô.
“Em vẫn còn giữ nó.” Anh bất thần thốt ra. Câu nói lấp lửng giữa nghi vấn và khẳng định. Dường như là hướng về bản thân nhiều hơn là cô.
“Nếu không hôm nay anh lấy gì để đeo vào cho em?” cô chống cằm lên tay, bàn tay trái vẫy vẫy trước mặt anh một cách hoan hỉ.
Lắc đầu vài cái lấy lại thần trí, Chính Luận như một người tỉnh mộng, lặng lẽ đeo nhẫn vào ngón tay thon nhỏ mềm mại, ánh mắt khi chạm đến khoảng da sáng màu quanh ngón tay áp út thì không thể rời đi. Cô có lẽ đã luôn đeo nó?
Trong lòng đột nhiên cũng mềm xuống.
“Vậy còn của anh?” cô cười cười khi nhìn vào chiếc nhẫn quen thuộc trên tay, bất giác hỏi lớn.
Cúi xuống tập trung vào đĩa mì của mình, Chính Luận có vẻ bần thần vài giây. Đến khi ngước lên, ánh mắt bỗng trở lạnh buốt.
“Đã ném xuống sông Tiber.”
Nụ cười trên mặt cô tắt ngấm, lòng nhói đau tưởng chừng muốn gập mình lại. Anh hiển nhiên đang nhớ lại sự kiện xảy ra ngày đó, nếu không sẽ chẳng sử dụng chất giọng chua cay này với cô giữa lúc đương thuận hòa vui vẻ.
“Vậy sao?” giọng cô run run, đầu cúi xuống giả vờ nghiên cứu món pizza trước mặt. Bây giờ thì cô đã hiểu những con người không–ngốc–nghếch tại sao lại luôn nói ra những câu dư–thừa–ngốc–nghếch như “vậy sao” hay “thế à”…
Đơn giản là chẳng thể giấu nỗi sự xót xa của bản thân.
Buổi trưa kết thúc trong sự tĩnh lặng. Nguyễn Ái cũng thôi không nói thêm gì nữa. Cô không muốn bật khóc trước mặt anh.
Trên đường về, là vì nhà hàng ăn nhanh nọ ở ngay dưới khu Quang Hưng, họ vì thế chọn thả bộ về nhà. Đường phố ướt đẫm vì những cơn mưa chập chờn kéo dài gần cả tuần, con phố lại bị thu hẹp do hai bên đang thi công. Người thả bộ tuy không nhiều, song ai ai cũng đều đội dù che ô, thế nên càng khiến con đường hẹp trở nên tù túng, không cách nào nhanh nhanh tiến bước.
Nguyễn Ái chốc chốc lại xoay đầu nhìn lên gương mặt trầm tư của anh. Anh không cười, cũng chẳng nhíu mày, chỉ lạnh lẽo nhìn thẳng phía trước, bàn tay cầm dù lâu lâu lại siết chặt. Anh như thế này, chẳng khác nào một người máy bị hỏng lập trình. Rõ ràng là vẫn còn hận cô, nhưng lại bị tình yêu của một kẻ sắp chết chế ngự. Cô mong anh mắng cô như đêm đó, chứ kiềm chế như thế này, sự dằn vặt trong tâm tư sẽ khiến anh khó chịu đến dường nào?
Cơ sự như vầy, cô làm sao dám nói sự thật cho anh nghe? Nếu biết hết, anh có phải chăng sẽ càng khổ sở? Mất đến năm năm xây dựng mọi thứ từ nền tảng thù hận, đột nhiên một hôm nhận ra mọi việc đều không như mình tưởng, anh liệu có cảm thấy hụt hẫng đến sống lên chết xuống? Hay sẽ hối hận day dứt suốt quãng thời gian còn sót lại?
Nếu trời đã khiến anh tình nguyện cố gắng tha thứ cho cô (mợ đang mơ ==), vậy thì cứ để như hiện giờ có lẽ là tốt nhất. Huống chi, lý do cô rời bỏ anh cũng vô cùng nhạy cảm. Ngày đó, nếu không vì…
Nếu không vì…
Nguyễn Ái nhíu mày. Nếu không vì cái gì?
Bước chân cô ngày càng chậm lại, tâm tư ngày càng mơ hồ…
Ngày đó, vì cớ gì cô lại quyết định rời xa anh?
Bàn tay nắm lấy khủy tay níu lại khiến cô giật mình, nhanh chóng kéo phăng ý nghĩ ra khỏi đám mây mù dày đặc trong tâm trí.
“Dây giày lỏng rồi.”
Nói đoạn, anh kéo cô vào sát một bên lề, nhấn cây dù vào tay cô rồi lặng lẽ ngồi xuống. Nguyễn Ái sau đó cảm thấy chân bị lôi kéo, mắt lom lom nhìn mãi vào đôi tay lớn đang luồn thắt những sợi dây bé xíu trên giày mình. Mưa lất phất tạt vào một bên má anh, khiến cho biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng bỗng hiền hòa như nước. Một người đàn ông to lớn làm một việc nhỏ bé như thế này… khiến người có phần nực cười, rất nhiều ấm áp.
Ngay cả Nguyễn Tiến, cũng chưa bao giờ thắt dây giày cho cô như thế…
Làn gió lướt qua, mang theo chút cát bụi vương trên vai áo trắng muốt của anh. Cô vén tóc, cúi người phủi chúng đi. Lạ, trời mưa mà cũng có đất cát bay loạn?
“Cẩn thận!!!”
Tiếng người la toáng từ phía trên khiến sự báo động trong cô tăng vọt. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nguyễn Ái đã ném vội cây dù trên tay, toàn thân chồm đến bao phủ lấy con người trước mặt.
XOẢNG!
Âm thanh đổ vỡ tiếp theo gần đến nỗi muốn xé toạt màng nhĩ, đất cát bầy nhầy đổ đầy một bên má cô, tràn cả vào mắt khiến cô nhắm nghiền.
Chưa kịp định thần thì con người cô đang âp ủ bỗng vùng lên dữ dội, đôi cánh tay gang thép luồn qua eo hông lôi mạnh khiến cô mất đà ngã nhào xuống. Không đau đớn. Rõ ràng đã ngã vào người anh.
“Khốn kiếp! Không sao chứ? Ái? Ái?!” bàn tay to lớn vừa vuốt lấy má cô vừa sờ soạng khắp vùng đỉnh đầu vương đầy thứ sình lầy sền sệt.
“Không sao,” cô lắc đầu, tay chống vào ngực anh toan đứng dậy. “Chỉ là đất sình thôi… Em không cảm thấy đau ở đâu cả…”
Chính Luận nhìn lại một lần nữa đống đổ nát nằm sát chân cô. Gần như thế! Chỉ một phân thôi đã lao thẳng xuống đầu cô. Trong trí óc đột nhiên sinh ra ý niệm giết người.
Ôm cô đứng dậy anh mới phát hiện ra, vật nặng nọ tuy không rơi trúng đầu cô, đôi chân trắng ngần kia rõ ràng đang hằn lên những đường trầy xước dài rướm máu. Tâm anh nóng như lửa đốt, chỉ muốn một trận nổi lửa thiêu rụi nơi này. Song, tình trạng ướt đẫm của sinh vật khập khiễng trong lòng anh không cho phép, vì thế gạt phăng lửa giận, vội vội vàng vàng bế cô lên rời khỏi nơi quái quỷ này. Dọc đường đã tháo chạy vì lo sợ mưa lạnh sẽ khiến cơn sốt hành hạ cô đêm trước quay lại.
“Em không đau, anh bỏ xuống đi…” có người nào đó dọc đường đã không ngừng nài nỉ. Quả thật, bản thân cô có chuyện hay không cô biết rõ, Chỉ là vài vết trầy nơi chân, vốn chẳng có gì lớn lao…
Ca cẩm mãi, cuối cùng anh không chịu nỗi mà quát lớn. “Mưa thế này, chừng nào chạy nhanh bằng tôi hãy đòi tự đi!”
Thế nên, im lặng vẫn là vàng.
Vượt qua sảnh chính, lựng khựng gần nửa phút trong thang máy, tông cửa xông vào nhà rồi vào đến tận phòng tắm, con người nóng nảy kia mới chịu thả cô xuống. Nguyễn Ái chân vừa chạm đất đã mừng quýnh. Cô không thích chút nào cảm giác bị chưng hửng trên không – dù có là trong vòng tay anh đi nữa. Chỉ trách, có việc này là anh không bao giờ chịu hiểu cho nhờ…
Vặn mở vòi sen xong, anh quay lại nhìn cô bằng đôi mắt kinh ngạc vô cùng, miệng bất nhẫn nói lớn. “Còn đứng đó, cởi đồ ra mau!”
“Ơ…?” (O_o)
Chưa kịp hoàn hồn thì anh đã luôn tay kéo ngược cái áo trên người cô ra khỏi đầu. Nước nóng sau đó tràn vào khiến cô sực tỉnh; phản ứng đầu tiên là nhảy dựng người lên, quay mình toan trốn chạy.
Nóng phát khóc!
“Yên nào!” chưa kịp đến cửa thì đã bị anh kéo xộc vào lòng.
“Yên làm sao mà yên?! Nóng muốn chết! Anh muốn luộc chín em à?!”
“Không làm thế thì làm sao xi–măng ra hết? Chưa kể còn có hàng đống hóa chất trộn lẫn vào đám vật liệu xây dựng đó, không biết có gây hại không đây…” anh bực bội ngắt lời, tay không ngừng miết mạnh trên gương mặt nhỏ nhắn, khi sạch sẽ rồi lại chuyển sang vò nhàu đầu tóc cô không thương tiếc. “Nếu em không muốn lúc sau bị cạo sạch tóc hay hủy dung thì đừng giẫy nảy nữa!”
Nguyễn Ái đột nhiên im lìm như tượng, ngoan ngoãn để con người thô lỗ kia quậy tung mái tóc.
Ba giây, nửa phút, một phút trôi qua trong sự thinh lặng và tiếng nước đổ rào. Chỉ thoáng qua thanh âm cằn nhằn của một ai đó…
“…Đầu trọc rồi thì khoác Prada vào cũng không đẹp nỗi.”
“Ha!” Cô bất chợt hất đầu lên khiến nước tạt cả vào mặt anh, tay lại chỉ thẳng vào đương sự với sự cáo buộc pha lẫn buồn cười, dường như đã vỡ lẽ ra điều gì đó. “Hèn gì lại cảm thấy tình huống này quen quen!”
Ngày xưa nơi học đường, anh cũng từng dùng chính cái chiêu này để cô quy phục.
Ngày nay, cô quy phục cũng chính vì cái chiêu này.
(=___=)
Nửa thân trên ướt sũng, Chính Luận vuốt mặt, chậm rãi phóng tầm mắt đến một Nguyễn Ái giờ đây đã phát hiện ra “việc tốt” mình vừa làm. Nụ cười trên môi cô bỗng mất đi sức sống, khóe miệng có hơi giật giật. “Em… không cố ý…”
Không nói không rằng, anh lại ấn tay lên đầu cô bắt ép cúi xuống.
Cô vốn có thể tự mình gội đầu, nhưng lại thích cảm giác được người ta “chăm sóc” thế này. Vậy nên cả buổi im lìm để mặc anh thao túng. Vì còn chút ngượng ngùng do bản thân gần như lõa bán thể trong khi anh lại phục trang đầy đủ, cô dùng đôi tay rảnh rỗi ôm hờ lấy phần thân trên, tự nhiên cũng cảm thấy mình thật dư hơi, anh không phải là chưa từng thấy qua…
Bọt ngày càng nhiều, lan cả vào mắt và miệng, khiến cô không ngừng dụi dụi vuốt vuốt, mặt mày ngày càng nhăn nhó né tránh.
“Cay quá đi! Anh đổ hết chai dầu gội lên đầu em hay sao vậy…? Hừ hừ…”
Lại tiếp tục dụi khi có bàn tay đẩy cô vào dòng nước tuôn xuống xối xả. Phù… cuối cùng cũng ngửa đầu lên được. Cứ phải cúi người thật mỏi lưng chết đi được–
Ý! Sau lưng ấm quá nha…
“…anh làm gì vậy…?” mắt vẫn còn không mở lên nỗi, cô quờ quạng toan gạt đi con người bất chợt áp chặt vào phía sau.
“Tiếp tục việc đang làm dở.”
(Có người trong lúc “thi công” đã không chịu được mà “ăn hối lộ”, haha… =w= Có điều, hối lộ này không ai dâng lên mà tự mình đi chiếm ^^)
Cái con người đó… còn có gan đáp lại tỉnh bơ như vậy? >.””””