Phản Diện

Chương 35: Chương 35: Nắng Mưa Thất Thường




Võ Gia Chính Luận vốn đã bàn trước với Hoàng Thạc Dã, rời đi Macau vào ngày 23 tháng này, vậy mà lưu luyến người vợ trẻ thế nào, mãi đến tận 13 tháng sau mới lết được thân đến sân bay.

Cơ mà… nói “lết” là còn nhẹ đấy, phải gọi là… bị “lôi xệch” ra thì đúng hơn.

Số là, Chính Luận không chỉ lưu luyến Ái Ái nhà ta, mà còn muôn phần lo lắng và tức giận cô nàng nữa.

Tất cả là vì nắng-mưa-thất-thường!

Chuyện bắt đầu đúng ba ngày sau buổi tuyên bố kết hôn tại Việt Duệ. Họ đã không còn đến trường, Chính Luận cảm thấy không an toàn khi để Nguyễn Ái chạy lung tung giữa chốn đông đúc con cháu người trong Võ Gia như thế — ít nhất là vào lúc này, khi anh vẫn chưa rõ ràng ai là bạn, ai là địch. Huống chi, mồi thả ra vẫn còn phải chờ kẻ cắn câu, mọi cao trào rốt cục đều phải được giải quyết tại Macau.

Anh đã dặn dò cô phải tránh Việt Duệ càng xa càng tốt, chọn không nói cho cô biết mồi câu của mình thả ra là gì. Vốn chuyện lan tin không cần phải nhờ đến bọn trẻ nít Việt Duệ, mỗi thủ hạ dưới trướng của các thành viên đầu đàn theo sau ủng hộ anh, gẫy một cái móng tay cũng dư sức chu toàn chuyện này. Điều anh muốn là tạo ra một trái bom khói, khiến mọi người nghĩ rằng một khi anh rời đi Macau, chắc chắn sẽ đem theo người vợ xinh đẹp mới cưới. Vì thế mới cần đến “sức buôn chuyện” của đám sinh viên ưa xem kịch.

Tin lan ra trong nội bộ tổ chức ít nhiều cũng khơi gợi nghi ngờ, song những câu chuyện phiếm bọn trẻ kể cho phụ huynh chúng nghe lại hoàn toàn có thể đánh tan mọi dè dặt. Buồn cười là ở chỗ đó. Dù gì, đám người Việt Duệ đã chứng kiến tiến triển chuyện tình của Ác Ma và Hồ Ly từ ban đầu, tự nhiên lời nói sẽ mang tính thuyết phục hơn nhiều so với tin tức thoát ra từ miệng các thành viên đầu đầy toan tính. Hoàng Công vốn đa nghi, vì thế chắc chắn sẽ không tin anh dám để người mình yêu lại Việt Nam — ngay dưới mũi hắn. Như vậy, chẳng khác nào tự tay thả thỏ giữa bầy sư tử?

Đoán rằng đám con cháu Việt Duệ sẽ tuyên bố với cha mẹ chúng thế này: Ác Ma bá đạo, độc đoán, chiếm hữu, nhất định sẽ giữ khư khư người vợ trẻ ở cạnh bên, nơi hắn có thể thò tay là tới, một phút cũng không rời.

Thứ anh cần, chính là Hoàng Công tin vào điều đó. Có thế, mọi nguy hiểm sẽ được giới hạn tại Macau. Nguyễn Ái sẽ được an toàn tại nơi này.

Chính Luận vốn định phỉnh lừa Nguyễn Ái, nên đêm đó đã bảo với cô rằng, anh gây náo động tại Việt Duệ như thế là để lan tin, từ đó có thể thúc ép đám chú bác quyết định lập trường. Ban đầu cô có vẻ bị thuyết phục, rồi cũng không đòi theo anh sang Macau nữa. Song sau khi anh lệnh cho cô phải tránh xa Việt Duệ, cái bộ não hồ ly kia lại một lần nữa suýt làm anh khốn đốn. Cô trầm lặng hồi lâu, rồi không hiểu bằng cách nào lại đoán ra dụng ý của anh chỉ sau vài phút. Vô cùng phẫn nộ, cô nhất nhất yêu cầu cùng anh sang Macau, bảo rằng nếu có chết sẽ cùng chết, tuyệt đối không muốn ngồi đây nơm nớp lo sợ cho tính mạng chồng mình.

Chính Luận vốn thói quen lạnh lùng, vì thế đối mặt với cơn giận này chỉ thinh lặng, dùng thái độ dửng dưng của kẻ bề trên để trấn áp cô. Ai ngờ hồ ly từ ngày cưới, ngọn lửa trong tính cách của mình do thường xuyên được nuôi dưỡng bởi sự chiều chuộng dịu dàng của anh, đã hoàn toàn mất đi tính kiềm chế trước đây, hễ muốn bùng là bùng, không cả nể ai — ngay cả anh, người mà một thời cô vô cùng e sợ.

“Em không cần an toàn. Em muốn theo anh!“

“Không được.”

“Anh chí ít phải tôn trọng ý muốn của em chứ!”

“Không cần.”

“Anh… anh không cho em sẽ trốn theo!”

“Không thể.”

Ấy, thế là với ba “không”, Chính Luận đã chính thức chọc điên vợ mình. Bằng chứng là cô đùng đùng quay người toan rời nhà, quá rõ phát tiết với con người băng đá này chẳng khác nào cầm dùi đập loạn vào chuông, oang oang to tiếng nhưng đương sự vẫn không suy suyển, mà còn khiến mình tay chân đau nhức nữa chứ!

Song, việc ra đi há dễ dàng thế? Chưa chạm đến tay nắm cửa thì Ác Ma đã phóng người đến cản cô lại, thô lỗ ném cô qua vai và ung dung tiến vào phòng ngủ, mặc kệ những lời la lối chói tai vang vọng khắp nhà.

Một lúc sau, cái người nổi nóng kia vô phương chống cự, chỉ đành ấm ức phục tùng người ta (>..w

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.