Mắt khóa chặt vào nhân vật quyền quý đối diện, anh bình thản lên tiếng. Lời nói thoát ra nhẹ như gió thoảng.
“Tôi và Nguyễn Ái đã ngủ cùng nhau.”
“‘Sẽ có một ngày’?”
Tưởng rằng người sẽ cảm động trước lời tuyên thệ thật tâm, hồ ly nào ngờ hùm ta lại quay sang sừng sộ mặt mày với mình (~.~). Haizz… làm sao mà anh hiểu được, đối với một con bé cả đời gắn chặt với phương châm “Tất cả vì bản thân” như cô, nói ra được những chữ trên thật khó khăn biết nhường nào…
À, nhưng cái danh Hồ Ly đâu phải chỉ “trưng” ra cho đẹp, Nguyễn Ái bắt đầu lục lọi bộ óc, tìm cách “uốn vặn” từ ngữ vừa thốt ra, cốt làm dịu lòng “đấng chí tôn” của mình.
“Ý em là… sẽ yêu anh ngày càng nhiều ấy mà,” cô cười hòa hảo, “hôm nay nhiều hơn hôm qua, ngày mai nhiều hơn hôm nay, ngày mốt…”
Lời chưa dứt thì môi đã đan lấy môi mút mát nhè nhẹ, có hơi cưỡng ép nhưng cũng thật dịu dàng. Nụ hôn chưa đầy mười giây thì đã dứt ra khiến lòng cô có chút tiếc nuối, song lại nhanh chóng bị… “choáng” vì câu tiếp theo của Ác Ma.
“Nhiều ngày quá. Giờ thì đã rút ngắn bớt chưa?”
Cô gật đầu lia lịa, cũng chẳng biết mình đồng tình điều gì, chẳng qua cảm thấy tình thế đòi hỏi phản ứng này…
Khóe môi người ta bắt đầu cong lên, lúc này lại dùng đôi tay ôm trọn cô vào lòng, bồng bế kiểu nào mà cô không ngồi trên ghế nữa, lại… nằm dài ra trên sàn(>ww