Phấn Điệp Và Thiên Nhi ( Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử )

Chương 4: Chương 4: Ngoại Truyện Phấn Điệp ( Tiếp Theo )




Phấn Điệp ngẩn ngơ đi theo người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần ấy,bà dẫn nàng đi về phía trước.Phía trước từ từ.hiện ra một lâu đài bằng vàng,lâu đài phát ra thứ ánh sáng ấm nóng cường đại,nàng rất thích thú,nàng không tự chủ được,nhảy cẫng lên vì vui sướng,chạy nhanh về phía lâu đài như sợ lâu đại đó biết mất.Nữ thần cứ đi thong thả mắc cho nàng chạy đi,bà thấy vẻ mặt sung sướng của nàng,bà mỉm cười hiền lành mà ám ảnh.Phấn Điệp chạy đến lâu đài bằng vàng và nó vẫn ở đó,nàng tưởng nó chỉ là ảo ảnh đồng vào là nó sẽ biết mát nhưng không phải nó vẫn ở đó,khi nàng chạm tay vào.Oa!!!!!!..... Là lâu đài thật!!!....Nhưng cánh cửa bằng vàng của lâu đài đã đóng,làm sao mà mở nó??Nàng có chút hứng thú khi nhìn trên cánh cửa có cái ổ để cánh chìa khóa vào để mở,nó to một cách khủng bố,cánh tay của nàng có thể đút vừa.Nhưng nàng không ngu gì mà cho tay mình vào đó.Nàng quay ra nhìn người phụ nữ đang tiên lại gần với ánh mắt chờ đời pha chút tò mò của trẻ con,nữ thần thấy ánh mắt đó thì mỉm cười khẽ.Có lẽ là hài lòng với phản ứng của nàng,nàng đúng thật là thông mịnh ạ.Bà tiến lại trước mặt nàng,thì nàng đã nhào vào lòng bà,ngước đôi mắt mèo con đáng yêu lên nhìn bà.

-Người mau mau mở cửa đi mà!!!!!.....Phấn Điệp muốn vào trong đó tham quan!!!!....

-Uh!!!!!,,,,,,Uh!!!!.....Được rồi!!!!.....Được rồi!!!!!!!........ Để ta mở cửa cho con nha!!!....Có chịu không??.....

-Dạ !!!!!!......Chịuu!!!!

-Haizzzzz!!!!!!!!!

Nữ thần thở dài,con bé vận còn nhỏ,vẫn còn là tuổi ăn,chơi và học chứ không phải lo lắng chuyện lớn như vậy.Liệu tiết lộ nghiệm vụ và sứ mệnh nó sẽ phải gánh trong tương lại bây giờ có thật là đúng??Hay sẽ giết chết tuổi thơ của nó???Nữ thần phiền muộn vô cùng,phẩy tay một cái,một luồng ánh sáng bắt ra hóa thành một cái chìa khóa lớn đút vừa cái ổ khóa to khủng bó vừa rồi.Cái khóa tự động vặn,hai cảnh cửa lớn đồng thời mở ra mở ra.Phấn Điệp thích thú đính chạy vào bên trong quan sát thì bị một bày tay thon dài,mềm mịn,ấm áp trắng vô ngần cầm lấy tay nàng ngăn lại không cho nàng chạy vào trong.Nàng quay đầu lại,nhìn đôi bàn tay nắm lấy tay mình,rồi lại ngước nhìn vị nữ thần.Vị nữ thần mỉm cười ,lắc đầu nhè nhẹ nhìn nàng rồi nói dịu dàng:

-Con thật là hư đó nha!!!....Ta là chủ tòa lâu đài này.....Vậy mà con nhọc nhỏ như con chưa xin phép ta đã chạy vào rồi sao??....Như vậy là không được!!!!.......Không được ngoan cho lắm nhỉ??...

Mặt mũi nàng chảy dài,buồn thiu như như bánh đa nhúng nước,tựa như chuồn chuồn gặp mưa.Cái câu vừa rồi của nàng thần có khác gì với việc cướp đồ chơi của người khác đâu chứ??Mà cảm giác của nàng bây giờ cũng không khác gì đứa trẻ con bị người khác cướp mất đồ chơi mới mua đâu??Nữ thần thấy vẻ mặt như vậy của nàng thì cười khẽ,trong lòng thập phần sung sướng hạnh phúc.

Nàng đâu biết được người đang đứng trước mặt nàng bây giờ là mẹ đẻ nàng.Bà là nữ thần,nên đương nhiên nàng cũng là nữ thần.Chỉ là nàng khi được sinh ra nàng đã có sứ mệnh lớn là thay đổi thế giới hỗn đội,vị thần tối cao buộc bà phải đưa nàng đi đầu thai làm con của hai vợ chồng kia (bây giờ là bố mẹ hiện tại của nàng) với mục đích chuẩn bị mọi thứ cần thiết để khi thời cơ đến nàng sẽ phải làm việc cần làm.Bà cho nàng bú dòng sữa thần của bà trước khi đi đầu thai,trái tim bà đau như ngàn vại mũi dao xuyên tim,khi nàng gọi người khác là cha là mẹ chứ không phải bà và người bà yêu.Bà đã mòn mỏi chờ đợi đến ngày,mà vị thần tối cao xắp xếp để được gặp nàng,và đó là ngày hôm nay,trong suốt bao nhiêu năm chờ đợi mỏi mòn,bà cũng đã được gặp đứa con yếu dấu của mình.Nàng xinh đẹp giống bà và rất thông minh,tài giỏi gióng bố nàng nên nàng mới có thể xoay chuyển càn khôn thay đổi thế giới hỗn độn.Bất giác bà mỉm cười hạnh phúc nhìn tiểu báu vật bé nhỏ của mình,chỉ cần chịu khó chờ đợi một chút nữa thôi là mình có thể ở bên con,nhất định là như vậy.

Chợt,một người phụ nữ trong lâu đài đi ra,tiểu nữ thần cũng mang trên người một ánh sáng giống như nữ thần,nhìn hai người mặt ngạc nhiên một chút rồi nói giọng đầy kính trọng lẫn vui mừng:

-Nữ thần phu nhân,nữ thần tiểu thơ hai người trở về!!!!!

Phấn Điệp đang ngây nghốc đúng đó,mặt buồn thiu vì câu nói của nữ thần vừa rồi,giờ lại nghe được cái gĩ nữ thần tiểu thư trở về là sao chứ??...Đang nói mình à hay đang nói ai zơ??....Mà nữ thần phu nhân là ai nữa??.....không phải người phũ nữ trước mặt mình đấy chứ??....Mà quan!!...Tại sao tiểu nữ thần lại gọi mình là nữ thần tiểu thư??....Mình có phải là còn vị nữ thần này đâu chứ??.....Phấn Điệp nhíu mày khó hiểu nhìn vị tiểu nữ thần,thì nghe được tiếng nói hiền lành ở sau lừng,là vị nữ thần đang nắm tay nàng:

-Ưh!!!....Ta vừa mới đưa nó về......Cha nó!!!!...Đã về chưa??

-Thưa!!!.....Chiến thần lão gia đã trở về từ sớm!!!!!.....Rất mong gặp lại tiểu thơ.

Phấn Điệp ngẩn ngơ,đứng đó không hiểu những gì hai người phụ nữ trước mặt đang nói cái gì.Bất ngờ,nữ thần kéo tay nàng khiến nàng theo quán tính nhào vào lòng bà,cứ thế nữ thần bế nàng rồi đi vào trong lâu đài,nàng chỉ kịp kêu:''Oa''một tiếng.Nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó.ở khả cách rất gần.Trong nàng trào dâng một cảm giác quen thuộc.Nữ thần cảm nhận được một ánh mắt non nớt nhìn mình,khóe miệng nữ thần cong lên một đường lưỡi liềm tuyệt đẹp,rồi quay lại hôn lên trán nàng,nhìn nàng nói giọng dịu dàng:

-Điệp nhi nhìn mẹ như vậy chắc nhớ mẹ lắm đứng không??.....Mẹ cũng rất nhớ Điệp nhi của mẹ,mẹ thật sự rất nhớ Điệp nhi

Nói rồi,bà ôm nàng trong lòng chặt hơn,tay bà vuốt lên mái tóc nàng.Nước mắt của bà đột nhiên rơi,nàng thì khó hiểu nhìn vị nữ thần đang khóc trước mặt mình mà hỏi ngây thơ:

-Người là mẹ của con thật sao??........Không thể nào!!!.....Mẹ con đang ở nhà mà!!!......Người làm sao là mẹ con được

-Đúng!!!!!!!..... Ta là mẹ của con.......Người đã sinh ra con,nhưng không phải người mẹ đã nuôi con lớn.......

Ngừng lại một chút,nữ thần nhìn về phái xa xăm nói toàn bộ nhưng chuyện trước đây.Bà trải lòng hết với đứa con gái lâu ngày mới gặp,đối với bà khoảng thời gian này thật hạnh phúc.Bà rất chân trọng từng giây từng phút này,bà kệ thật chậm,thật nhỏ để cho đứa con gái của mình hiểu.Nàng thì cứ đứng đó chăm chú lắng nghe nhưng lời vì nữ thần,người mẹ trước mặt lại lại mọi chuyện.Chuyện này thật là quá sức tưởng tượng của một đứa trẻ mới có 7 tuổi,nhưng nàng vẫn trầm mặc không có chút phản ứng nào.Có lẽ,nàng hiểu hết nhưng gì mà mà vị nữ thần nói.

-Ta là nữ thần phượng hoàng!!!!...Là mẹ đẻ của con....Cha con là chiến thần ánh sáng ....Khi ta sinh con ra,thì con đã mang trong mình sứ mệnh to lớn,đó là thay đổi thế giới hỗn độn,lập lại trật tự thế giới hỗn độn đó.Nên sau khi sinh con ra giờ vị thần tối cao đã ra lệnh cho mẹ là phải để con đi đầu thai làm con của một đôi vợ chồng mới cưới,là bố mẹ mà 7 năm nay con gọi,với mục đính chờ đợi thời cơ,để con thực hiện sứ mệnh,Trước khi để con đi vị thần tối cao cho phép mẹ cho con bú sữa của ta lần đầu tiên cũng là lần cuối trước khi đi.Ống ấy còn hứa là sẽ xắp xếp để ta gặp con sau khi con đi đầu thai,và ông ấy quả thực đã giữ lời hứa để ta gặp được con ngày hôm nay.....Thế giới hốn độn,đúng như tên gọi,là nơi bóng tối và ánh sáng cùng tồi tại cùng một lúc,là nơi không có ngày mà cũng không có đêm,là nơi mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện cùng một lúc,là bình yên và tươi đẹp dù có chém giết và chiến tranh,là nơi...Chỉ có người mạnh nhất mới tồn tại.Điệp nhi,con là con của nữ thần phương hoàng là ta,nên con cũng là nữ thần phượng hoàng.Nhưng phải đến một lúc nào đó thì con mới có thể phát huy được sức mạnh vốn có đó,chẳng là bây giờ chưa đến lúc con hiểu không??Giờ con phải học tập và rèn luyện bản thân thật tốt để khi bản thân con khai phá được sức mạnh thì con có thể sử dụng nó một cách chiệt để và hữu dụng....Được rồi!!.....chúng ta đi gặp cha con nha!!!....Ông ấy đang đợi hai mẹ con chúng ta đấy...

Nói rồi,nữ thần dắt tay nàng đi sâu vào bên trong lâu đài,hai người đi qua một hành lang dài dẫn đến trước cánh cửa mầu trắng.Nữ thần phẩy tay một cái,cánh cửu mở ra.Một người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười,bước đến trước mặt,nhẹ nhàng nói giọng đầy sung sướng:

-Nàng đã đưa con về rồi à!!.....Vất vả cho nàng quá!!!!....

Nói rồi,người đàn ông tuấn mỹ đó hôn lên má vị nữ thần,rồi nhanh như chớp kéo Phấn Điệp lại gần và ông nàng vào ngực vô về như người cha lâu ngày mới được gặp đứa con gái.Vị nữ thần nhìn hai bố con mà trái tim ấm áp,đây là lầu đầu tiên gia đình nàng mới được đoàn tụ với nhau sau từng đấy năm qua.

-Điệp nhi!!!.....Con gái bố,thật xinh đẹp và lới quá......Con phải lớn mau mau để thực hiện sứ mệnh của mình có như thế cúng ta mới có thể ở bên nhau đoàn tụ vĩnh viễn có biết không??

Dạ!!!..Biết!!....Điệp nhi sẽ cố gắng!!!.....Điệp nhi sẽ thật mạnh mẽ để có thể hoàn thành sứ mệnh

Nàng nói giọng đầy tự tin với ánh mắt tràn trề sự kiêm quyết.Người đàn ông và vị nữ thần đó mỉm cười mãn nguyện nhìn nàng đầy tự hào.Vị nữ thần đó và người đàn ông đó,mỗi người một bên nắm tay nàng dẫn đi khắp lâu đài.Nàng tha hồ nũng nịu và bí ba bi bô kể nhưng chuyện về thế giới mà mình sống.Vị nữ thần và người đàn ông đó dạn nàng đọc và viết những chứ cái của thần giới,với trí thông minh của mình nàng học rất nhanh.ở đây không bao lâu,đã đến lúc nàng phải trở về thế giới của nàng để chuẩn bị cho việc thực hiện sứ mệnh.Trước khi đi,người đàn ông tuấn mỹ đó dặn dò nàng giọng nghẹn ngào:

-Đã đến lúc con phải đi rồi!!....Ta chỉ có thể dặn con là trong tất cả mọi việc con phải suy nghĩ thật kĩ rồi đưa ra quyết đinh và phải đủ cam đảm lẫn kiên nhẫn để thực hiện những quyết định của mình.Con phải nghe lời bố mẹ ở thế giới đó vì bọn họ đã nuôi lớn con khôn lớn thay bố mẹ.Đến khi thực hiện sứ mệnh,sẽ có người được chúng ta phái đến giúp con,nên con sẽ không phải một mình chiến đấu đâu.

Vị nữ thần từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc lúc này mới lên tiếng giọng nói dịu dàng nghẹn ngào tỏ vẻ không lỡ dời xa đứa con gái duy nhất lâu ngày mới gặp,nàng ôm lấy Phấn Điệp rồi nói:

-Điệp nhi !!!!!!.......Con phải thật mạnh khỏe !!!!!......Dù thế nào còn cũng không thể quên ta có biết không??......Ngoài con ra sẽ có vài người là con của các vị thần khác cùng thực hiện sứ mệnh cùng con và vài người chúng ta phái đến giúp con thực hiện sứ mệnh nên con sẽ không cô đơn,không một mình chiến đấu đâu.Tất cả những việc ta nói với con và cả việc chúng ta gặp nhau con không được nói với ai biết không??.....Con nhất định phải thực hiện được sự mệnh thì gia đình ta mới mong có thể đoàn tụ,mẹ sẽ chờ đợi ngày mà con thực hiện xong sứ mệnh và trờ về.

-Dạ!!!.....Điệp nhi nhất định sẽ đễ gia đình mình đoàn tụ

-Tốt!!!! thế mới là con của cha

Nói rồi,người đàn ông phẩy tay một cái một vầng hào quang sáng chói mắt lao đến nàng.Nàng mở mắt tỉnh lại đã thấy mình trong bệnh viện rồi.bên cạnh là người mẹ ở thế giới này đang mỉm cười với nàng:

-Điệp nhi !!!!!!.....Con cuối cùng cũng tình rồi!!!!!....Con làm mẹ sợ quá!!!..

Thì ra nàng đã hôn mê bất tình 1 tháng rồi,mẹ nàng vì trông nàng ở viện mà tiều tụy đi nhiều,hai mắt có cuồng thâm.Nàng nhớ lại những gì đã mơ được dường như tất cả rất chân thật nàng nhớ như in cách đọc và viết chữ ở thần giới,xem ra sứ mệnh đó là sự thật.Trong đầu nàng đã có đối sách thực hiện sứ mệnh thay đổi thế giới hỗn độn,nhưng việc quan trong trước mắt vẫn là phải bình phục sức khỏe trước đã.Từ bây giờ,nàng sẽ dốc toàn lực chuẩn bị thực hiện sứ mệnh.Từ đây,nàng đã thay đổi,nàng chỉ làm những gì tốt cho mình và có lới cho việc thực hiện sứ mệnh.

Lời tác giả: Các bạn đọc xong thì like,share hoặc bình luận cảm nhận để mình có động lực viết bài tiếp nha,truyện có 20% là sự thật mình chỉ thêm vài chi tiết tưởng tượng nên truyện có hơi lủng củng nên nếu có gì gì mới các bạc góp ý =)))

Cảm ơn các bạn nhiều nhiều vì đã đọc truyện của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.