Tần ma ma đã có thâm niên hơn hai mươi năm làm nghề này, đã tôi luyện được miệng lưỡi trơn tru đến nhường ấy, lớp phấn son dày cũng không thể che đậy được vết hằn thời gian trên khuôn mặt đầy đặn của bà, hai mươi
năm nay luôn thường trực nụ cười cầu tài. Phấn Đại về phòng và ngồi
xuống, cảm nhận về chốn trăng hoa trụy lạc này rõ đến nỗi nếu có nhắm
mắt lại, nàng cũng vẫn mường tượng ra rõ mồn một. Trong mớ âm thanh ồn
ào, hỗn tạp đó, tiếng Tần ma ma mượt như nhung chốc chốc lại xướng tên
Phấn Đại, thật cao quý, đáng giá xiết bao.
Phấn Đại ngắm mình trong gương, điềm tĩnh nở một nụ cười.
Đêm sắp khuya, Tần ma ma dẫn vào phòng Phấn Đại một người đàn ông tuổi chừng dưới ba mươi lăm.
“Đấy, ngài xem, Phấn Đại chẳng phải đang ngoan ngoãn chờ ngài đến để
hầu hạ cho tốt hay sao?” – Vừa nói, Tần ma ma vừa khẽ véo một cái đầy
ngụ ý vào đùi ông ta. Gã đàn ông tựa con sói ác, từ khi bước chân vào
cửa, đôi mắt chưa hề rời khỏi thân hình Phấn Đại. Hắn khẽ cười, vệt ria ở hai bên mép khẽ rung rung. Ánh nhìn ti tiện cứ rà soát đi lại trên mình Phấn Đại, sốt sắng gật đầu với Tần ma ma.
Tần ma ma đi đến bên Phấn Đại, cúi người xuống, khe khẽ nói: “Con gái ngoan, đây là một nhân vật lớn, đại thần triều đình đấy, con chớ có lơ
là. Số bạc ông ta trả đủ để bao con suốt một tháng trời đấy!”.
Phấn Đại ngoan ngoãn gật đầu, rồi đứng lên, hệt như một cô gái con
nhà tử tế, nàng chắp tay hành lễ rồi hào phóng gửi đến người đàn ông này một nụ cười mê hồn.
Gã đàn ông chỉ mong sớm đuổi Tần ma ma phiền phức kia ra ngoài, Tần
ma ma đương nhiên hiểu được ý tứ đó, lập tức lui ra, đóng cửa lại cẩn
thận. Chỉ còn lại một nam một nữ, một con sói đói đang giơ nanh khoe
vuốt, một sắc nước hương trời yểu điệu thướt tha. Gã nhìn Phấn Đại, hơi
thở đã bắt đầu gấp gáp loạn nhịp. Trong phòng phảng phất một mùi thơm
dìu dịu.
“Đại nhân, để tiện thiếp hát cho ngài nghe một bài nhé?” – Phấn Đại
khẽ cười nhạt, khéo léo dò thử thái độ. Nàng từng bước tiến đến gần
người đàn ông.
“Ừm… Được! À, không được…” – Gã lim dim đôi mắt háo hức nhìn chằm
chặp vào Phấn Đại, nói năng lộn xộn, lúc này, hắn ta nào còn tâm trí đâu mà nghe hát nữa, có bao nhiêu tâm tình đều đang dính chặt cả trên tấm
thân thoang thoảng hương thơm của Phấn Đại.
“Hi hi” – Phấn Đại khẽ che miệng cười, e ấp mà hồn nhiên liếc nhìn
hắn ta, phong tình dào dạt – “Cái gì mà được lại không được thế ạ? Vậy
quan lớn uống mấy ly nhé! Để tiện thiếp rót hầu ngài.” – Nói rồi, nàng
bắt đầu bận rộn như chú bướm vàng nhỏ, bay tới bay lui.
Gã đàn ông nhìn đôi tay mềm mại của nàng, thực sự không thể kìm lòng
thêm được nữa, vội chụp lấy tay nàng, nói vội qua hơi thở gấp gáp – “Ông lớn giờ không cần gì hết, đêm nay ông lớn chỉ muốn ăn cô em thôi!” –
Nói rồi, không chút thương hoa tiếc ngọc, ôm riết lấy nàng, ném lên
giường.
Hai người bọn họ quấn lấy nhau mà lăn vào tận góc trong cùng, ở dưới
đất, ngoài áo váy của Phấn Đại, còn có cả những e ấp ngại ngùng của thời con gái mà nàng từng nâng niu, quý trọng.
Sau cuộc mây mưa, gã đàn ông ngoảnh đầu sang một phía mà ngủ.
Đàn ông đều giống hệt như nhau!
Phấn Đại thu lại nụ cười, mặt không hề có chút biểu cảm nào, nàng trở dậy, chầm chậm mặc áo váy vào, tựa hồ đang sáng tạo một công trình nghệ thuật cao quý vậy.
Nếu không có gã đàn ông ninh ních những thịt nằm ở kia, lại thêm
tiếng ngáy như kéo bễ lò rèn, có lẽ không ai có thể đoán biết nàng là
một gái làng chơi, mà lại vừa tiếp khách xong.
Ánh trăng mơn man trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, vẫn trong trẻo và thuần khiết như thế.
Nàng chưa từng ngủ qua đêm với bất cứ khách làng chơi nào, khi xong việc rồi lại khẽ khàng rời khỏi phòng.
Khi ra khỏi phòng, nàng không hề quay lại nhìn hắn ta.
Từ một thiếu nữ nết na con nhà gia giáo đến một gái làng chơi, nàng cũng không giày vò day dứt quá nhiều.
Khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ e ấp, phẩm hạnh và cả tình yêu trung thành mà nàng dày công vun đắp đã bị thời gian gặm nhấm, cho tận tới
khi chết đi rồi.
Khi nàng thành một kĩ nữ, học cách nhìn đời bằng con mắt của kĩ nữ,
phát hiện ra mọi thứ tựa hồ đều trở nên đơn giản, lại đã có thứ tự cả
rồi.
Anh có tiền, tôi bằng lòng, anh sẽ là người đàn ông của tôi. Ngược
lại, tôi không bằng lòng, anh có tiền cũng chớ có lại gần. Bỗng cảm thấy cuộc đời kĩ nữ quả là sung sướng hơn trước, ít nhất cô ta được lựa chọn quyền lợi cho mình, ít nhất cô ta cũng kiếm được chút bình đẳng tương
đối.
Đương nhiên, gái làng chơi dù qua tay bao nhiêu đàn ông thì vẫn vô
liêm sỉ như vậy thôi. Nhưng nàng vẫn còn nhớ rất rõ rằng, khi nàng là
một phụ nữ lương thiện trung trinh, cũng chẳng được tôn trọng hơn là
bao.
Hồng trần biết mấy lúc nổi trôi, nàng đã tê dại rồi, trơ lì với thân phận gái làng chơi, hoặc giả nàng đã trơ lì với xã hội rồi.