Đối diện với những đổi thay của Sở Sở sau hơn bốn năm xa cách, Ngô
Văn Bác nhất thời có chút e dè, nhưng rồi cũng thuận theo hướng tay nàng mời, đi vào trong phòng.
Vừa bước vào phòng, Phấn Đại bèn ấn chàng ngồi xuống ghế, vừa dùng
đôi bàn tay với những ngón tay thon nhỏ của mình bóp nhẹ lên hai vai
chàng, lại cúi người xuống, ghé sát vào chàng mà hỏi – “Công tử muốn
uống chút gì không? Tiểu nữ rót rượu cho chàng nhé!”.
“Sở Sở!” – Ngô Văn Bác xót xa gọi tên nàng, thật khó lòng tin được,
một cô gái ngây thơ, non nớt năm nào, giờ lại phong tình phóng đãng làm
vậy!
“Công tử gọi nhầm rồi. Công tử hẳn là người nơi khác đến đây! Thảo
nào không rõ, tiểu nữ đã ở Ngọc Hương Lầu này lâu rồi, cứ gọi thiếp là
Phấn Đại.” – Nói rồi nàng buông tiếng cười giòn, rót đầy một ly rượu đưa tới bên chàng.
“Sở Sở, nàng đang trừng phạt ta đấy ư? Nàng… như thế này… hà tất đày
đọa thân mình làm gì?” – Ngô Văn Bác đưa tay chặn ly rượu lại, giận dữ
mà buông lời trách móc nàng sao lại sa chân vào chốn này.
Rất nhanh, nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói – “Công tử ơi, thiếp hà cớ gì phải đày đọa thân mình chứ? Thiếp ở đây có ăn có mặc, vô lo vô nghĩ, thảnh thơi vô cùng, sao có thể gọi là đày đọa thân mình chứ? Hơn
nữa, thiếp và công tử chưa từng quen biết, không ơn không oán, hà cớ chi chàng nói thiếp trừng phạt chàng? Nếu thật sự muốn trừng phạt, Phấn Đại lại có cách thế này…” – Nàng nói, đôi mắt lúng liếng long lanh, đáng
yêu vô ngần. Đột nhiên, nàng xoay người ra phía trước chàng, ngồi ngay
lên đùi chàng một cách lão luyện. Rồi nàng nhấp một ngụm rượu, nhưng
không hề nuốt, đôi tay ngọc ngà khẽ giữ lấy cổ Ngô Văn Bác, ghé sát vào
mặt chàng, cuối cùng, gắn đôi môi đỏ của nàng lên môi chàng.
Một ngụm rượu âm ấm đã chảy vào miệng chàng như thế.
Sau đó, ngước nhìn chàng bằng đôi mắt sóng sánh như nước hồ thu, đôi
môi vừa được nhuốm qua hơi men khẽ cong lên, khóe miệng nở nụ cười phảng phất chút gì ranh mãnh – “Như thế này có đúng là trừng phạt công tử
chưa nào?”.
Ngô Văn Bác chợt thấy xuân tình dào dạt, lòng xuân phơi phới, đây đâu phải là trừng phạt, rõ ràng là sự sung sướng đê mê. Chàng không thể
ngờ, nàng Sở Sở nhút nhát ngượng ngùng năm xưa giờ đã từng trải lão
luyện tới nhường này, thật khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc. Ngụm
rượu nàng vừa mớm vào miệng chàng, cái mùi hương ấy, xâm lấn, lan tỏa
vào tận thẳm sâu tâm hồn chàng. Chàng gắng kìm nén những khát khao đang
âm ỉ chực bùng cháy trong lòng, đôi lông mày khi nãy còn nhíu lại với
nhau giờ bất giác đã giãn ra, với chút lý trí còn tỉnh táo, chàng nói –
“Sở Sở, đừng đùa với ta nữa, về nhà đã!” – Đôi tay không cưỡng nổi đã
đặt lên eo nàng từ lúc nào, giọng chàng chợt chùng xuống.
Phấn Đại nắm lấy bàn tay đang không để yên của chàng kia, dùng ngón
trỏ mà vẽ vào nơi mẫn cảm nhất trong lòng bàn tay chàng từng vòng, từng
vòng nhỏ, đôi mắt không ngớt đắm đuối nhìn chàng, lúng liếng cười, nói
từng lời thật chậm rãi – “Về nhà nào cơ chứ? Ngọc Hương Lầu chính là nhà của Phấn Đại mà, trí nhớ chàng xem ra không tốt lắm nhỉ, tiện thiếp tên là Phấn Đại. Nếu chàng còn gọi sai tên thiếp nữa, thiếp sẽ mặc kệ chàng đấy!” – Nói rồi, đôi môi chín đỏ căng mọng ấy như lầu bầu, muốn đứng
lên.
“Được rồi!… Phấn Đại! Phấn Đại cô nương!… Nàng, nàng đừng đi!” – Ngô
Văn Bác sợ nàng bỏ đi thật, vội vàng xuống nước, thuận theo ý nàng. Đôi
tay dạn dĩ của chàng cũng không còn tự chủ thêm được nữa, bắt đầu lần mò khắp người nàng.
Phấn Đại khe khẽ nói, tựa hồ như nói với chàng, lại như đang nhắc nhở chính mình – “Như vậy mới đúng chứ! Từ nay trở đi, công tử coi như đã
quen thiếp rồi đấy, thiếp tên là Phấn Đại nhé, là cô nương ở Ngọc Hương
Lầu…” – Từ cuối cùng trong câu, nàng còn chưa kịp nói ra đã bị Ngô Văn
Bác tham lam kia nuốt gọn vào miệng chàng…
Nụ hôn ấy, đã bao lâu rồi, cả hai đều không còn nhớ được. Ngô Văn Bác vừa rời đôi môi, thấy sắc diện ửng hồng, lại nghe hơi thở dồn dập gấp
gáp nơi nàng, không thể chờ thêm giây phút nào nữa, vội bế bổng nàng
lên, đi về phía giường.
Phấn Đại chỉ đắm đuối nhìn vào khuôn mặt chàng mà không nói gì cả. Má nàng đã nhuốm màu đỏ rực từ bao giờ…
Vòng ôm ấy, khung cảnh ấy, hương vị ấy, sao lạ lẫm mà lại quen thuộc làm vậy.
Hai người quyện lấy nhau mà đổ vùi lên giường, cuồng nhiệt bắt đầu một cuộc mây mưa.
Ngô Văn Bác vẫn thô bạo như mấy năm về trước, có điều Phấn Đại đã
không còn là cô nàng ngốc nghếch, e dè, sợ sệt năm nào, cuộc sống ở lầu
xanh đã rèn giũa, tôi luyện nàng, giờ đây, những ngón nghề trong chuyện
chăn gối, nàng đều thông thạo cả.
Có bao nhiêu sức lực, dường như Phấn Đại dồn cả cho cuộc mây mưa khiến Ngô Văn Bác sức cùng lực kiệt.
Trước đây, Ngô Văn Bác từng đắm đuối vì sự phóng đãng đa tình của các cô gái lầu xanh. Bởi vậy, tuy đã có vợ hiền ở nhà, nhưng vẫn thường
không cưỡng lại được những dục cảm, vẫn cứ qua lại chốn lầu xanh. Giờ
đây, người vợ vốn bị những lễ nghi đạo đức bao bọc, không biết buông một tiếng ghẹo đùa khi xưa bỗng như lột xác hóa thân, thành cô gái làng
chơi kiều diễm đa tình, lâng lâng cảm giác tươi mới thú vị. Nếu sớm biết nàng xuất sắc như vậy, hẳn chàng đã không bỏ nàng rồi.
Kết thúc cuộc ân ái, Ngô Văn Bác đã thấm mệt, hôn lên trán Phấn Đại,
rồi ôm lấy thân thể ngọc ngà, thơm tho của nàng mà chập chờn chìm vào
giấc ngủ.
Phấn Đại nhìn chồng cũ, cái dáng ngủ quen thuộc của chàng, cái vẻ mãn nguyện còn nguyên trên nét mặt… Nàng không thể kìm nén hơn được nữa,
những giọt nước mắt lẳng lặng nối nhau rơi xuống.
“Tướng công ơi, hóa ra chàng chỉ yêu thích những cô gái như vậy sao?
Hóa ra chàng chỉ là mê mẩn cái phong vị ấy sao? Giá khi xưa ở nhà họ
Ngô, mình biết điều mà phóng đãng hơn, chẳng phải đã được chàng nâng niu coi trọng sao? Chuyện hôn nhân cũng giữ được? Nhưng tất cả những điều
này Sở Sở vĩnh viễn không thể hiến dâng chàng, chỉ có Phấn Đại, Phấn Đại mới có thể thôi.” – Nàng đắm chìm trong những dày vò đớn đau, đôi vòng
tay bé nhỏ của nàng xiết chặt tay chàng.
Gương mặt vẫn trẻ trung như mấy năm về trước khiến lòng nàng xúc động bùi ngùi, bao nỗi nhớ nhung, bao oán hận trong lòng chợt dội về. Phấn
Đại đã hết lần này đến lần khác cố tỏ ra phóng đãng đa tình trước chàng, phần vì hận chàng năm xưa vô tình, phần muốn tự nhắc nhở bản thân, mình là gái lầu xanh rồi – gái lầu xanh mà còn xấu hổ ngượng ngùng, chẳng
qua chỉ là bày trò vậy thôi. Đó là lừa mình gạt người, thậm chí mình còn khinh rẻ chính bản thân mình.
Nước mắt lại lã chã tuôn rơi, loang cả lớp phấn trên mặt, đôi mắt như nước hồ thu loang loáng mờ đi.
Ngoài cửa sổ, tĩnh lặng lạ thường, vầng trăng non lơ lửng treo chênh chếch.
Cây nến đỏ trong phòng đã cháy quá nửa, nhỏ lệ tràn ngập đế nến.
Tâm tư nàng chợt hốt hoảng ngẩn ngơ, tất cả tựa hồ như đang trở lại
cái đêm tám năm về trước, ấy là đêm động phòng hoa chúc, cũng ánh nến đỏ ấy chao động. Vẫn là người đàn ông ấy, vẫn là khung cảnh ấy, vẫn là một người thì ngủ vùi một kẻ âm thầm rơi lệ.
Nàng nhìn chàng thêm một lần nữa, không cầm lòng nổi bèn đưa tay khẽ
âu yếm vuốt lên khuôn mặt khôi ngô của chàng. Cứ ngỡ trái tim mình đã
nguội lạnh từ lâu, chẳng ngờ vẫn đắm đuối với tình xưa nghĩa cũ.
Nàng chợt nhớ tới chiếc khăn mẹ nàng đích thân chùm lên đầu nàng hôm
cưới, giờ không biết ở nơi nào rồi. Nàng thậm chí còn nhớ như in thần
sắc của đôi chim uyên ương thêu trên đó, dịu dàng quấn quýt làm sao.
Đôi uyên ương được thêu trong thế muốn bay lên. Một đôi uyên ương
nhất định phải luôn bên nhau. Như vậy, nàng và Ngô Văn Bác nào phải một
đôi. Nếu không, tại sao trước đây, hai ta chưa từng cảm thấy tâm đầu ý
hợp, mà đêm yêu đương mãn nguyện nhất lại xảy ra ở chốn lầu xanh kỹ viện này?
Ngô Văn Bác dù sao vẫn có một đôi cánh, chàng càng bay càng cao, nàng cũng không còn ở lại nơi chốn cũ, nàng đang đi, mà lại đã đi qua ranh
giới của tội ác mất rồi.
Phấn Đại cảm thấy nực cười.
Nàng quyến luyến bịn rịn vuốt ve mái tóc chàng lần cuối, rồi khe khẽ trở dậy, vội vàng trở đi.
Cũng giống như bao khách làng chơi khác, nàng đã không ngủ lại với chàng.
Nàng cho rằng, đối với mình, chàng chỉ là khách làng chơi giống như
bao khách làng chơi khác, sau cuộc mây mưa vần vũ, sẽ không có bất cứ
ràng buộc nào. Đường ai nấy đi.
Nàng thực lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng có lẽ, nàng bắt buộc phải nghĩ như vậy.
Nếu không nàng biết phải làm sao? Nàng chỉ là một cô gái lầu xanh. Nàng khẽ nhếch môi tự mỉa mai.
Khi những niềm thương nỗi nhớ ấy của nàng đã hòa quyện vào hơi thở mơ mơ màng màng của chốn lầu xanh ấy, biết ai có còn nghe thấy tiếng nàng
không.