Lạc Man thoát hiểm, vội vàng lên xe ngựa, tùy tiện chọn một hướng mà đi.
Kế hoạch xảy ra biến cố, nghĩ đến Võ Tòng không có chuyện gì, một núi không thể chứa hai hổ, đã có Võ Tòng, nàng chỉ có thể ra đi mà thôi!
Dù sao Võ Đại Lang cũng đã tìm được Võ Nhị Lang, cũng có kế sinh nhai, coi như là nàng đã báo đáp xong ơn cứu mạng của Võ Đại Lang rồi đi.
Về phần nàng, vẫn là nên tìm nơi nào không liên quan tới truyện thủy hử mà sống thôi!
Lạc Man vừa nhàn nhã đánh xe ngựa vừa gặm lương khô.
Bởi vì thường xuyên ăn ngủ ngoài trời nên trong xe ngựa chuẩn bị rất đầy đủ, có quần áo có lương khô.
Lúc Lạc Man lên xe đã thay nam trang.
Nhưng nhiều ngày ăn lương khô như vậy, cho dù Lạc Man không kén ăn cũng chịu không nổi.
Vừa hay phía trước có vài nhà đất, trước cửa người đến người đi, nàng nghĩ thầm nhất định là khách điếm.
Lạc Man vô cùng vui mừng, giục ngựa về phía trước vài bước đã tới cửa..
Giao xe ngựa cho tiểu nhị, Lạc Man vui mừng vào điếm.
Ra nghênh đón là một người phụ nữ.
“Khách nhân, ở trọ hay là ăn cơm vậy?” Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, mắt thật to, trên mặt là nụ cười nhiệt tình, bề ngoài cực kì xinh đẹp.
Trên thế giới này, chỉ cần là phụ nữ nhìn thấy phụ nữ, mặc kệ là trong hoàn cảnh nào đi nữa đều có chút tâm lý muốn phân cao thấp.
Từ kiểu tóc đến giày, ánh mắt Lạc Man khó hiểu đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu: “Ăn cơm.”
Sắc quỷ!
Mày liễu của cô nàng bất giác nhíu lại, lập tức cười rộ lên: “Được được, khách nhân mời đi bên này!”
Nhìn người ngoài đi cửa rất nhiều, trong tiệm lại rất vắng vẻ, chỉ có duy nhất mình nàng, trong lòng Lạc Man có phần nghi hoặc.
“Khách nhân muốn dùng gì?” Người phụ nữ cười duyên hỏi.
“Nơi này có cái gì ăn ngon?” Lạc Man tò mò hỏi.
“Nơi này của chúng ta nổi tiếng nhất là bánh bao…”
“Vậy cho một ít bánh bao đi!” Lạc Man cười tủm tỉm ngăn lời nói của nàng ta, mải chạy trốn, nàng đã sắp chết đói rồi!
“Rượu của chúng ta ở đây cũng rất có tiếng…”
“Không cần! Bánh bao thôi! Nhanh cho thêm một ấm trà!”
Nữ nhân hơi sửng sốt, vừa cười nói “Được…!”
Bánh bao được mang lên rất nhanh.
Lạc Man quả thật rất đói bụng, cầm lấy một cái cắn miếng thật to, nhân thịt thơm vô cùng!
Lạc Man gặm hai ba miếng đã giải quyết hết một cái bánh bao lớn, vừa định uống miếng nước để tránh bị nghẹn thì nàng kia đã bê một ấm trà lên.
Lạc Man cảm kích cười cười, tự tay đổ một chén trà, vừa định uống bỗng nhiên ngửi được một mùi hương ngọt ngào vô cùng quen thuộc, liền ngừng lại một chút cười nói với nàng ta: “Cô mau đi đi! Có việc ta sẽ gọi cô!”
Nàng ta vội đồng ý rồi xoay người đi vào trong.
Lạc Man làm bộ uống nước, trên thực tế đổ hết nước trà vào ống tay áo, canh chừng vừa đúng thời gian liền gục xuống bàn.
Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ kia cười hì hì đi tới, dùng sức đá Lạc Man một cái, mắt thấy nàng vẫn không nhúc nhích liền cao giọng kêu: “Tiểu nhị, mau tới đây! Ở đây có một con dê béo, nhanh kéo tới phòng bếp làm bánh bao! Nhanh chút!”
Cái gì? Bánh bao? Lạc Man nhất thời nghĩ chẳng lẽ lúc nãy mình vừa nuốt bánh bao làm từ thịt người?! Trong bụng không khỏi bắt đầu quay cuồng, rốt cuộc nhịn không được ói hết ra.
Tôn Nhị Nương bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị mang nàng vào trong, chưa kịp chạm vào nàng đã thấy nàng bật dậy ói luôn vào chân nàng ta.
Bị người ta đùa giỡn! Tôn Nhị Nương nhất thời giận dữ, cũng không quan tâm tới cái gì nữa liền đá tới một phát.
Lạc Man vội vàng xoay người tránh thoát, vừa ói vừa trốn.
Tôn Nhị Nương đá một phát không tới càng thêm tức giận, chạy vội tới quầy cầm lấy thiết đao mà trợn mắt quát to: “Lưu manh ở đâu tới đây, không nhìn xem đây là chỗ nào, dám tới làm loạn trong tiệm của mụ dạ xoa Tôn Nhị Nương ta sao! Lão nương hôm nay sẽ cho ngươi biết có đi mà không có về!”
Tôn Nhị Nương? Lạc Man sửng sốt, nói như vậy nơi này là đồi Chữ Thập sao? Nàng vừa rồi ăn là bánh bao nhân thịt người?
Ọe…
Lạc Man ói đến ra cả mật xanh mật vàng! Nàng tức giận dùng tay áo lau mặt, mẹ nó chứ, lại dám lừa nàng ăn bánh bao thịt người!
Muốn chết!
Lạc Man rút ra dao ngắn xông lên phía trước đánh nhau với Tôn Nhị Nương.
Có câu xuyên không phải giữ được đạo đức của người hiện đại, Lạc Man không thể chấp nhận được bản thân mình ăn thịt người! Nghĩ kĩ lại, những nam nhân đó không biết đến từ đâu, vài ngày liệu có từng tắm rửa chưa nữa, thậm chí không biết có bị bệnh gì hay không đã bị băm thành thịt vụn ăn vào trong bụng…
Mẹ nó, thật sự quá ghê tởm!
Lạc Man chưa từng tức giận như vậy bao giờ!
Cảm giác từng sợi lông tóc trên người đều dựng thẳng hết lên!
Tức giận liền từ từ hóa thành chiêu thức, đánh cho Tôn Nhị Nương không còn lực chống đỡ.
Ở kiếp trước, khi Lạc Man còn rất nhỏ, cả nhà bị kẻ thù giết. Khi còn nhỏ sự trợ giúp đầu tiên của bạn cha là vào cô nhi viện để tiếp cận con của kẻ thù, từ đó để kẻ thù nhận nuôi nàng
Vì báo thù, nàng khổ tâm học tập các loại võ thuật, Taekwondo.
Cho đến ngày đính hôn với con của kẻ thù, cũng chính là ngày huyết tẩy một nhà kẻ thù.
Từ nhỏ Lạc Man cũng chưa từng sống như một đại tiểu thư bao giờ, kẻ thù thấy nàng có thân thủ tốt, thường xuyên phái nàng đi làm một số nhiệm vụ không muốn người ta biết.
Cho nên, đối với Lạc Man mà nói, vũ lực luôn cần dùng đến.
Nàng thừa nhận nàng không phải người tốt gì cả, nhưng ăn thịt người tuyệt đối là cấm kỵ của nàng!
Lạc Man nổi sát ý, xoay mạnh cổ tay đâm thẳng dao ngắn sau lưng Tôn Nhị Nương.
Trong lúc chỉ mảnh treo chuông, một cây gậy gỗ liền bay tới, Lạc Man đưa tay ra đỡ, dao ngắn chỉ xẹt qua cánh tay Tôn Nhị Nương lưu lại một vết máu.
“Chàng còn biết trở về?” Đầu tóc Tôn Nhị Nương hỗn độn, hai mắt đỏ hồng gầm lên với người đàn ông nọ.
“Nhị nương! Nàng không phải đã đồng ý với ta không làm nữa sao?” Người đàn ông bất đắc dĩ mở miệng.
Tôn Nhị Nương xoay mặt sang một bên: “Vô nghĩa, làm xong lần này rồi nói tiếp!”
Vậy vị này chính là Thái viên tử Trương Thanh!
Lạc Man xoa xoa cánh tay đau đến tê dại, quá đen đủi.
Ném dao ngắn sang tay trái, lạnh lùng nhìn chằm chằm tay phải cầm gậy của Trương Thanh.
Trương Thanh tuy rằng không có y muốn giết người, nhưng thấy người phụ nữ của mình chọc vào phiền toái, vì bảo vệ an toàn cho Nhị nương, hắn cũng chỉ có thể xông lên.
Lạc Man đánh với một mình Tôn Nhị Nương thì dư sức, nhưng mà nếu chống lại hai vợ chồng bọn họ…thì xong đời.
Tôn Nhị Nương và Trương Thanh một người dùng gậy một người dùng đao, phối hợp ăn ý không một sơ hở, mới hơn mười chiêu đã đánh Lạc Man không chống đỡ được nữa, chạy bán sống bán chết.
Ba người một trốn hai đuổi, trong lúc nhất thời ai cũng không làm gì được ai, điếm của Tôn Nhị Nương cũng là bị phá hơn phân nửa!
Tôn Nhị Nương đau lòng vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo, hôm nay mệt mỏi quá! Chuyện làm ăn đã vắng vẻ còn bị một tiểu tử đến phá điếm!
Nàng mà để hắn lông tóc vô thương rời đi, nàng sẽ không mang họ Tôn!
Tôn Nhị Nương múa đao như gió, quát to một tiếng vọt lên.
Ba người đều đánh nhau hăng say, dần dần cũng trở nên mệt mỏi.
Mắt thấy vợ chồng Tôn Nhị Nương muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Lạc Man cũng giận.
Đã không chạy thoát, nàng liều mạng đỡ một gậy của Trương Thanh đồng thời tàn nhẫn chọc dao ngắn vào trước ngực Tôn Nhị Nương.
“Nhị nương!”
Trương Thanh thất thanh kêu to, hắn không ngờ Lạc Man thoạt nhìn ôn hòa lịch sự lại hung ác như vậy, mạng không cần cũng muốn trừ bỏ Tôn Nhị Nương.
Gậy đã hạ xuống, bây giờ đi cứu Nhị nương cũng đã quá chậm!
Mắt Trương Thanh thấy hết tất cả nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Man ngoan lệ đâm dao ngắn tới Nhị nương.