Phan Kim Liên Trọng Sinh

Chương 29: Chương 29




Ngô Dụng là người thông minh, kinh luân đầy bụng, thông hiểu binh pháp, túc trí đa mưu, thường tự so mình với Gia Cát Lượng, người ta vẫn thường gọi “Trí đa tinh” (người nhiều mưu kế), hầu như tất cả các hành động của Lương Sơn đều so một tay hắn bày ra.

Người này luôn dốc lòng hết sức vì sự phát triển của Lương Sơn, vì để có được thực lực lớn mạnh nên đã không ngừng chiêu mộ đủ loại nhân tài lên núi, tự nguyện lên núi thì rất tốt, nhưng nếu như huynh quả thật là người có bản lĩnh, vậy thì dùng kế bức huynh lên núi cũng không ngại.

Ngô Dụng đã sớm nhìn ra quan hệ ba người Võ Tòng có chút không thích hợp.

Lạc Man tuy rằng là vợ chưa vào cửa của Võ Nhị Lang, nhưng nàng lại có ý với Lâm Xung.

Thực ra bọn họ cũng chẳng có cử chỉ gì quá đáng, nhưng đó lại là một loại cảm giác.

Lạc Man thường dùng một loại ánh mắt phức tạp âm thầm nhìn Lâm Xung.

Ngô Dụng có một loại cảm giác, Lạc Man có lẽ sẽ không nghe Võ Tòng, nhưng nếu để Lâm Xung nói chuyện, nàng nhất định sẽ chú ý!

Cho nên, hắn đi tìm Lâm Xung, phân tích một chút tình hình bây giờ của Lương Sơn không được lạc quan, ám chỉ vợ chồng Võ Tòng đều là nhân tài hiếm có.

Tất nhiên cũng không cần phải nói rõ ràng, Lâm Xung luôn là người thông minh, chỉ là lòng trung thành với Lương Sơn quá yếu cho nên cũng không đưa ra ý kiến gì. Nhưng mà nếu như có việc cần hắn làm thì hắn nhất định không chút do dự đi làm.

Kỳ thực đây cũng không phải là chuyện quá đáng gì, nhưng mà không biết vì sao khi đối mặt với ánh mắt trong suốt của Lạc Man, hắn đột nhiên cảm thấy khó có thể mở miệng.

Lạc Man làm sao mà không hiểu rõ chứ, bất đắc dĩ cười: “Cám ơn hảo ý của ca ca. Nhưng mà bây giờ muội không có ý muốn lên Lương Sơn.”

Lâm Xung mỉm cười: “Kỳ thực nếu như muội tử và Võ huynh đệ có thể thanh thản sống qua ngày là tốt nhất, không nhất thiết phải lên núi.” Nếu như không phải bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không lên núi.

Hảo hán Lương Sơn, hảo hán Lương Sơn, nói thì có vẻ uy phong nhưng cũng chỉ là một đám giặc cỏ mà thôi.

Lâm Xung cảm thấy chán nản.

Nhìn ra hắn không vui, Lạc Man cảm thấy không đành lòng, khuyên nhủ: “Lâm đại ca không cần nghĩ nhiều, chỉ cần có thể sống, ở đâu cũng đều giống nhau mà thôi. Mấu chốt là phải sống sao cho sảng khoái.”

“Sống sảng khoái?” Lâm Xung nhẩm lại, ánh mắt sáng lên.

Nói tới Lâm Xung, đây là một nhân vật có cảnh ngộ bất hạnh nhất trong truyện Thủy hử, tâm cao ngất, mệnh lại mỏng như giấy.

Hắn chân chính là mệnh quan triều đình, là một quân tử, từ nhỏ đã thuộc làu thi thư, chí tình chí nghĩa, trong lòng là một người có chuẩn mực đạo đức. Tuy rằng bị người hãm hại, cực chẳng đã phải vào rừng làm cướp nhưng trong lòng luôn coi thường. Ở trên núi chỉ luôn làm tốt bổn phận của mình, chưa bao giờ than thở một câu.

Quả nhiên không giống một đám mãng phu chỉ vì một chén rượu đã xưng huynh gọi đệ kia.

Cho nên luôn luôn buồn bực thất bại.

Cho nên hắn luôn gò bó bản thân mình!

“Lâm đại ca, thứ tiểu muội nói thẳng, Lương Sơn cũng không phải là nơi ở lâu dài, cây to đón gió, đại ca cũng nên nhanh chóng tự tính toán!” Lạc Man thân thiết nói.

Lương Sơn nhất định sẽ trở thành một cái gai dưới sự thống trị của triều đình ngu ngốc.

Một đám giặc cỏ một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ vì hưởng lạc tức thời cũng không có dã tâm theo đuổi thiên hạ, bị triều đình tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nếu như không muốn bị giết cũng chỉ có thể mưu đồ chiêu an, nhưng kia lại là một con đường máu tràn đầy bụi gai.

Mặc kệ con đường kia như thế nào nhưng đó chắc chắn là con đường chết.

Lâm Xung cười khổ, mặt mày có ưu thương nhàn nhạt: “Ta làm sao lại không biết, nhưng mà bây giờ ta làm gì còn con đường nào khác chứ?”

Trong lòng Lạc Man khổ sở, đúng vậy, rời khỏi Lương Sơn, không cần nói ai khác, Cao Cầu chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn?!

Quả thực là tiến thối lưỡng nan.

Võ Tòng tránh ở bên cửa sổ, xuyên qua khe hẹp nhìn hai người đứng thẳng bên ngoài cửa sổ.

Nam nhân tục tằn, nữ nhân nhu nhược, hai người đứng đối diện nhau im lặng không nói gì.

Trên người bọn họ đều có một loại khí chất đặc biệt hoàn toàn khác so với hắn.

Cách bọn họ trao đổi đôi khi có thể không nói lời nào nhưng lại hiểu rõ đối phương.

Bọn họ là cùng một loại người, cách thế giới của hắn quá mức xa xôi.

Lần đầu tiên Võ Tòng cảm thấy bản thân không bằng Lâm Xung, hình như vị đắng do uống thuốc lúc nãy vẫn còn quanh quẩn trong lòng.

Lúc Lạc Man trở về, Võ Tòng đã nằm lại trên giường im lặng không biết nghĩ đang gì.

Lạc Man liếc mắt một cái đã thấy trên lưng hắn chảy ra tơ máu, nhíu mày nói: “Không phải nói với huynh không được lộn xộn sao? Miệng vết thương lại nứt ra rồi kìa!”

Võ Tòng lẳng lặng từ từ nhắm hai mắt, hoàn toàn thờ ơ với đau đớn trên lưng

Lạc Man thở dài, cầm thuốc bột băng bó lại lần nữa cho hắn

Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, Lạc Man vừa thấy đến miệng vết thương huyết nhục mơ hồ của Võ Tòng, trong lòng vẫn liền thấy sợ hãi.

Nàng cẩn thận cầm khăn nhúng nước muối nhẹ nhàng lau vết máu bên cạnh, cẩn thận rắc lên thuốc bột cầm máu.

Sau khi tất cả đã làm xong, trên đầu nàng mồ hôi chảy ròng ròng, Võ Tòng lại vẫn giống như hoàn toàn không có việc gì từ từ nhắm hai mắt, lông mày cũng không nhăn một chút, nếu như không phải lúc nàng rắc thuốc bột cơ bắp hắn run rẩy một chút, Lạc Man còn tưởng rằng Võ Nhị Lang không có dây thần kinh đau nữa chứ!

Lạc Man lau mồ hôi, tiếp tục cúi đầu băng bó lại vết thương cho hắn “Tiểu Man…” Không biết vì sao Võ Tòng đột nhiên mở to mắt phức tạp nhìn nàng

“Có phải nàng thật sự thích Lâm Xung hay không?” Giọng nói Võ Nhị Lang khàn khàn trầm thấp, mang theo chút ưu thương nhàn nhạt.

Tay Lạc Man run lên, ưu thương? Tên Võ Nhị Lang có nhận thức chỉ như ‘sâu ăn lá’ không có não cũng có thể ưu thương sao?

“Thích thì sao? Không thích thì sao chứ?” Lạc Man cho rằng Võ Tòng lại động kinh, thuận miệng ứng phó nói, tâm tư đều đặt ở trên tay.

Võ Tòng không nói gì, đợi đến khi Lac Man băng bó xong vết thương, hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nàng, trong giọng nói mang theo một loại cấp bách, dường như nếu không lập tức nói ra thì sẽ không thể nói được: “Nếu như, nếu như nàng thích Lâm Xung… Ta… Ta có thể giải trừ hôn ước…”

Đây là quyết định hắn đã suy nghĩ thật lâu, Lạc Man là nữ nhân tốt, Lâm Xung cũng là nam nhân tốt, nếu như bọn họ thưởng thức lẫn nhau, hắn… hắn nguyện ý… thành toàn… Tuy rằng, trong lòng hắn đau g như đao cắt vậy…

“Thích?” Lạc Man cười khổ, rút tay ra, ánh mắt u buồn nhìn cửa sổ, dường như xuyên thấu qua nó nhìn đến người nào đó.

Lòng Võ Tòng dường như lại bắt đầu đau…

“Huynh đã bao giờ nằm mơ chưa?” Lạc Man nhàn nhạt nói “Trong mộng huynh dường như là một người sống ở một cuộc sống hoàn toàn khác, trong đó mặc kệ là vui vẻ hay là bi thương, đều rất chân thật…”

Có! Lúc hắn vừa sống lại thường xuyên mơ về chuyện làm ở đời trước… Võ Tòng cũng có chút xuất thần.

Bây giờ hồi tưởng lại, dường như đều đã là sự việc quá đỗi xa xôi, chỉ còn lại chút hồi ức mơ hồ. Ngược lại cuộc sống lúc sau khi trọng sinh dần dần lại trở nên rõ ràng hơn, có đủ loại sắc thái mà trước nay hắn chưa từng trải qua.

“Ở trong mộng của ta còn có một người đàn ông.” Lạc Man mỉm cười, mang theo ngọt ngào nhàn nhạt “Lúc ta nghèo túng nhất, hắn đã giúp đỡ ta…” Mang ta về Lâm gia.

“Luôn luôn quan tâm, trân trọng ta…” Ánh mắt Lạc Man dần dần ướt át, dường như thấy lại nam hài mồ hôi đầy đầu năm đó mỉm cười hàm hậu đứng trước mặt mình, Tiểu Man, em đau bụng sao? Lại đây, anh vừa chạy đi mua túi chườm nóng, em đặt trên bụng cho ấm…

Trước đến nay anh chưa từng bạc đãi nàng, vừa đứng phía trước bảo vệ lại vừa đứng phía sau quan tâm nàng.

Tại Lâm gia lạnh lẽo đó, anh luôn là người duy nhất mang lại ấm áp cho nàng.

Nhưng mà cuối cùng…

Nước mắt Lạc Man rơi xuống, nàng không phải không có lương tâm, sau khi báo thù, mỗi ngày buổi tối nàng đều sẽ mơ thấy hai mắt không thể tin nhìn nàng, mơ thấy anh tuyệt vọng chất vấn nàng…

Võ Tòng cũng thật khiếp sợ, nói như vậy, người Lạc Man mơ thấy là Lâm Xung?

Gì chứ, chẳng lẽ Lạc Man thực sự là tẩu tử chuyển thế sao?

Nói như vậy, hắn mới là kẻ thứ ba sao?

Võ Tòng bị sét đánh cháy đen.

“Sau đó ta lại mơ thấy bản thân đã chết, là u hồn du đãng trên thế gian mười mấy năm, cuối cùng lại sống lại, biến thành Phan Kim Liên…” Lạc Man lộ ra tươi cười tự giễu.

“Ta vẫn cho rằng sẽ không nhìn thấy hắn nữa, ai biết lại gặp…”

Bởi vì nàng biết Võ Tòng sống lại cho nên nàng cũng không lo lắng mình sẽ bị cho là quái vật. Nhưng sau khi nói ra được những buồn phiền luôn luôn tích tụ trong lòng, dường như sự dày vò cũng vơi đi không ít.

“Nói như vậy, thì ra nàng tên là Lạc Man sao?” Võ Tòng chỉ quan tâm một vấn đề.

“Đúng vậy!” Lạc Man buồn bực trả lời.

Võ Tòng nhất thời yên lòng, theo hắn biết, Lâm phu nhân họ Trương, nói như vậy Lạc Man không phải là tẩu tử chuyển thế?!

Võ Tòng nhịn không được cười.

“Chuyện ta kể buồn cười như vậy sao?” Lạc Man buồn bực, nàng tuy rằng tỉnh lược không ít chi tiết, nhưng tốt xấu gì cũng là một chuyện tình yêu thảm thiết đau khổ mà!

Võ Tòng cười vui vẻ như vậy là sao chứ?!

Nhìn ra Lạc Man không vui, Võ Tòng vội vàng ngậm miệng, cẩn thận hỏi: “Nam nhân kia chính là Lâm đại ca ư?”

“Có phải vậy hay không…” Lạc Man nhàn nhạt nói.

“Bọn họ hẳn là không phải một người, nhưng mà bộ dạng giống nhau như đúc…”

Nàng cũng hoài nghi, liệu có phải Lâm Xung kỳ thực là kiếp sau của a Xung không? Nhưng mà nếu như vậy thì như thế nào chứ?

Không có những chuyện đó, A Xung vẫn là A Xung sao?

Nếu như nàng chỉ bởi vì bộ dạng bọn họ giống nhau liền yêu Lâm Xung, như vậy chẳng phải tình yêu của nàng chỉ là một loại chấp nhất thôi sao?

Nàng sao có thể đối mặt với người đã yêu nàng sâu sắc – A Xung chứ?

Nhưng mà bọn họ quả thật có bộ dạng giống nhau như đúc, ngay cả thần thái lúc nói chuyện cũng đều giống nhau.

Có đôi khi, ngay cả nàng cũng sẽ cho rằng A Xung đang đứng trước mặt nàng.

Nàng không dám có bất cứ động tác gì, nhưng nàng không thể quản được tim mình.

“Là vẻ ngoài giống nhau sao?!” Võ Tòng chấn kinh thật sâu rồi lại có vui sướng to lớn ập tới.

Hắn vốn tưởng rằng vợ mình và Lâm Xung có một quá khứ rung động, thì ra lại chỉ là một giấc mộng mà thôi?

Vì là giống nam nhân trong mộng của nàng như đúc sao?

Chuyện này… Chuyển này… Quả thực là thật tốt quá!

Võ Tòng mặt mày hớn hở, suýt nữa nhảy lên, vậy thì hắn sao có thể buông tay vợ nhà mình cơ chứ?

Thiếu nữ nhà nào không có lúc mộng mơ cơ chứ?

Chỉ là một giấc mơ sao có thể kéo dài cả đời được?

Tìm một nam nhân đáng tin cậy mới là vương đạo!

“Nhưng mà, ta không nghĩ tới huynh lại có thể đồng ý giải trừ hôn ước. Như vậy cũng tốt…” Xem như thu hoạch ngoài ý muốn? Lạc Man cười nói.

Con người không phải cây cỏ sao có thể vô tình chứ.

Võ Nhị Lang quả thật đối với nàng rất tốt, nhưng mà, trong lòng nàng đã đem hắn trở thành người nhà, là bằng hữu, nếu quả thật phải gả cho hắn…

Nàng vẫn không thể quên được A Xung.

Càng là kết cục không hoàn mỹ, lại càng là làm cho người ta trằn trọc không yên, không thể giải thoát.

Nàng cũng là như thế, tình yêu, áy náy, chồng chất cảm xúc đan vào nhau, đem nàng chặt chẽ vây hãm, nàng đã mất đi năng lực lại tiếp tục đi yêu một người khác.

“Giải trừ hôn ước?” Võ Nhị Lang kêu to “Ta chỉ nói đùa thôi. Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Nàng nhất định phải là vợ của Võ Nhị Lang ta rồi đó!” Võ Tòng hào khí tận trời tuyên bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.