Đã đốt lửa thì phải nhặt củi lửa.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hỗ Tam Nương lại đi theo Lạc Man.
Vì vậy nàng ta nhìn thấy ánh mắt Võ Nhị như lửa nóng ôm lấy Lạc Man, nhìn chàng anh tuấn tràn đầy cuồng nhiệt trên mặt, nhìn bọn họ kích tình mà nhiệt liệt yêu nhau.
Phi lễ chớ nhìn, nàng ta cần phải tránh ra, nhưng mà chân nàng ta dường như tự do ý thức, ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm Võ Tòng, trong lòng như có giọng nói không ngừng kêu gào, Võ Tòng! Võ Tòng là của nàng!
Nàng ta chưa bao giờ khao khát thứ gì đến thế!
Nàng ta vô cùng hi vọng người nằm dưới thân Võ Nhị là nàng ta!
Nàng ta vốn cho rằng bản thân có thể nhẫn nại, nhưng mỗi khi nàng ta nhìn thấy Võ Nhị dịu dàng lấy lòng Lạc Man trước mặt nàng ta, trái tim nàng ta như bị bóp chặt
Tại sao người thì cầu cũng không đến, người có lại không quý trọng?
Dục vọng tận đáy lòng cứ phình lên, cho nên Tống Giang muốn nàng ta xuống núi, nàng ta cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà lại đồng ý.
Một là nàng ta có thể vì nhìn Võ Tòng mà vui vẻ, về phương diện khác, nàng ta lại vì đáy mắt Võ Tòng chỉ có Lạc Man mà đau lòng.
Nàng ta kinh ngạc nhìn Võ Tòng dịu dàng mà sủng nịch khẽ hôn Lạc Man, người sau ngẩng mặt mất hứng nói gì đó, Võ Tòng lập tức cười làm lành xin lỗi.
Nàng ta cắn môi dưới, đố kị trong lòng giống như cỏ dại sinh sôi ngày hè.
Nếu như người Võ Tòng ôm là nàng ta…
Nếu như không có Lạc Man…
Không! Nàng ta không thể lại nghĩ như vậy!
Hỗ Tam Nương dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, vội vàng bỏ đi.
Hộp Pandora ma quái một khi đã mở ra, tất cả ác niệm, ghen tị đều sẽ bị người ta phóng thích.
Lý Sư Sư và Lâm Xung tới lúc qua thật khoái trá, dùng đá ném chim và gà rừng, hưng trí bừng bừng đi nhặt, chỉ chốc lát sau đã thu được một con chim nhạn, hai con gà rừng và một con thỏ hoang.
“Tốt lắm! Đủ rồi, chúng ta trở về đi!” Lâm Xung mỉm cười nhận con mồi.
Khó có khi bình tĩnh ở chung với chàng như vậy, Lý Sư Sư không muốn trở về: “Hừm, nếu không chúng ta lại bắt thêm hai con nữa được không?”
Lâm Xung bật cười: “Chúng ta chỉ có năm người, ăn không hết thì lại lãng phí! Đi thôi!”
Bất đắc dĩ, Lý Sư Sư moeid đành phải quyệt miệng không vừa ý đi đằng sau Lâm Xung trở về.
Lúc trở về, lửa giận của Hỗ Tam Nương đã dẹp xuống, chỉ đang dẹt mặt ngắm ngọn lửa.
Lâm Xung trốn một bên nhổ lông con mồi, Lý Sư Sư nhàm chán ngồi một bên.
Đợi một khắc sau, Võ Nhị ôm ngang Lạc Man, trên lưng còn có một gói đồ to, vẻ mặt ửng hồng đi tới.
Lý Sư Sư tò mò đi qua, túm gói đồ qua, mở ra đã thấy là một đống nấm thì cong môi: “Đừng nói thời gian dài như vậy mà chỉ đi hái nấm thôi nhé…”
Võ Nhị không để ý nàng ta, dè dặt cẩn trọng đưa Lạc Man tới chỗ cỏ mềm rồi đi giúp Lâm Xung.
“Này…” Lý Sư Sư chun mũi, nói “Ta ngửi thấy mùi gì đó à nha!”
Lạc Man hồn nhiên mỉm cười.
“Ấy ấy! Quá kiêu ngạo!” Lý Sư Sư trợn mắt nhìn vết hồng trên cổ nàng, trong đầu đủ các loại ghen tị lẫn hâm mộ.
Hỗ Tam Nương vô cùng trầm mặc khiến cho Lạc Man cảm thấy quái dị, nàng liếc nàng ta một cái, hai tay nàng ta ôm chân, lẳng lặng ngồi nơi đó, giống như một pho tượng.
“Sao thế?” Lạc Man chau mày.
“Ai biết được? Vừa trở về cứ như vậy!” Lý Sư Sư bĩu môi.
Lạc Man mỉm cười, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Đừng trách nàng nghĩ nhiều, trên Lương Sơn dưa vẹo táo nứt là phần đông, bên cạnh có hai quả lớn, một Võ Tòng, một Lâm Xung cũng bị bọn họ chiếm.
Nữ nhân trời sinh đã si tình, Võ Tòng giống như thiên thần ban xuống đánh bại Hỗ Tam Nương, không hề nghi ngờ đã bắt trái tim nàng ta làm tù binh. Dựa vào tính cách của nàng ta thì, đã nói muốn gả cho Võ Nhị trước công chúng thì có thể thấy được, trong lòng nàng cực kỳ yêu thích Võ Tòng.
Chỉ có tiểu tam không nỗ lực chứ không có nhân duyên tự tan.
Đừng trách nàng đa nghi, với niên đại này mà nói, đàn ông tam thê tứ thiếp là bình thường, vốn không có cái gì là gánh nặng đạo đức, chỉ là gia nhập đại gia đình này, cũng không phải muốn chia rẽ.
Huống hồ Hỗ Tam Nương xinh đẹp lại có võ nghệ tốt, cho dù nàng ta vô tâm thì cũng đã là một cường địch rồi, huống chi nàng ta còn có ý?
Lạc Man sẽ không coi khinh gì nữ nhân, năm đó là Lý Sư Sư, bây giờ là Hỗ Tam Nương…
Không đợi các nàng nói mấy câu, Võ Nhị đã Lâm Xung mang thức ăn trở về.
Bởi vì Lạc Man thích ăn các loại gia cầm nên dọc theo đường đi, Võ Tòng cũng luyện được một bản lĩnh nướng gà tuyệt hảo.
Võ Nhị Lang chuẩn bị xong bếp củi, phết xong gia vị, chuẩn bị sẵn sàng để nướng, Hỗ Tam Nương đã đi tới: “Võ Nhị ca, muội nướng cho! Huynh ra bên cạnh nghỉ ngơi đi!”
Không có lý do mà Lạc Man, Lý Sư Sư, Lâm Xung bọn họ ngồi một bên tán gẫu mà Võ Tòng phải luống cuống tay chân nướng gà.
Lạc Man không đau lòng, nàng ta đau lòng!
Võ Tòng cảm thấy có chút kỳ lạ, cười gượng nói: “Trực tiếp gọi Võ Tòng hoặc là Võ Nhị Lang là được! Ngồi một bên nghỉ ngơi đi! Ta nướng được!”
Lạc Man kén chọn, nếu như là chàng nướng thì còn có thể ăn nhiều một chút.
Hỗ Tam Nương nhăn nhó: “Quân tử xa nhà bếp! Nấu cơm là chuyện nữ nhân! Võ Nhị ca vẫn là ra nghỉ ngơi đi!”
Bên kia, hai nữ gia đồng thời nhếch khóe miệng.
Thấy nàng ta kiên quyết, Võ Tòng đành phải chuyển mông, đưa cho nàng ta một con thỏ: “Ra nướng đi! Của Tiểu Man thì phải để ta nướng, nếu không nàng ấy ăn không quen.
Cho dù cùng thân là nữ nhân, Hỗ Tam Nương cũng không thể không nói một câu “Người khác làm ăn không quen, chẳng lẽ cứ muốn chồng mình phải đi làm sao?”
Nàng ta không nghĩ ra, cho dù là nữ nhân giang hồ thì nàng ta cũng biết phải giúp chồng dạy con, xuất giá tòng phu.
Mà Võ Tòng lại phải hầu hạ bọn họ, quả thực là không thể tưởng tượng, vậy mà đương sự còn vui vẻ cho được, Hỗ Tam Nương vừa tức lại đau lòng, nhưng nàng ta cũng chẳng có tư cách can thiệp nhiều lắm, chỉ có thể rầu rĩ ngồi một bên.
Được, âm kém dương sai, một mình nàng ta và Võ Tòng cùng nhau ngốc nghếch.
Ý thức được điểm này, tay chân Hỗ Tam Nương run lên, tim không chịu khống chế bay nhảy nhanh.
Nàng ta cắn môi, vụng trộm nhìn thoáng qua ánh lửa chiếu rọi xuống bóng người càng thêm anh tuấn bức người của Võ Tòng, tim đập như hươu chạy, vừa định tìm đề tài nói chuyện thì đã thấy Lạc Man đã đi tới, đặt mông ngồi xuống, miễn cưỡng dựa vào trên người người đàn ông này.
Võ Tòng lập tức đau lòng: “Qua đây làm gì? Bên này nóng, ngoan, qua bên kia chờ đi, sắp xong rồi!”
Võ Nhị ngốc! Lạc Man tức giận bành miệng, đây đang bắt chuyện còn không biết?! Thật sự là tức chết mà!
Lạc Man bắt lấy cánh tay chàng cắn một miếng.
Võ Nhị cho rằng nàng hận chàng vừa rồi làm hơi quá đáng nên lập tức đau lòng xoa thắt lưng nàng: “Còn đau không?”
Vừa nói chàng vừa xốc quần áo lên thì thấy trên lưng nàng đều xanh tím, chàng kìm lòng không được lại xoa bóp.
Hỗ Tam Nương nhớ tới vừa rồi nhìn lén hình ảnh đó, Lạc Man xoay nửa người nằm sấp trên cây, Võ Tòng hung ác va chạm, trên mặt đỏ lên.
Lạc Man nhíu mày, mặt nàng ta hồng cái gì?! Bọn họ có làm cái gì đâu!
Nướng xong, Võ Nhị vui rạo rực đút nàng ăn, bản thân lại ăn một miếng, chung quanh đều là tiểu bong bóng sắc hồng phấn.
Hỗ Tam Nương vừa ăn con thỏ vừa yên lặng nhìn Võ Tòng.
Bên kia, Lý Sư Sư hâm mộ không thôi, cũng học Võ Nhị lấy một miếng thịt gà đưa cho Lâm Xung, nhưng mà Lâm Xung tránh trái tránh phải không chịu ăn, cuối cùng rõ ràng còn phi người nhảy lên trên cây.
Lý Sư Sư đùa giỡn bất thành, tâm tình rất rất không tốt, nhìn thấy Hỗ Tam Nương vẫn nhìn chằm chằm Võ Nhị thì nhất thời nổi trận lôi đình, đi qua, ác ý nói: “Đã sớm nói rồi, còn có tâm tư muốn chen vào nữa sao? Võ Nhị tuyệt đối chướng mắt kiểu này đấy…”
Chàng ta ngay cả loại đại mỹ nữ kinh thiên động địa như chị đây mà còn từ chối thì làm sao có thể coi trọng nàng ta? Cả ngày chỉ trưng khuôn mặt như khối băng! Nữ nhân phải quyến rũ, phải quyến rũ đó! Không biết kể cả Lạc nữ vương thỉnh thoảng cũng còn làm nũng sao?!
Hỗ Tam Nương thu hồi đôi mắt, yên lặng nhìn chằm chằm Lý Sư Sư.
Lý Sư Sư bị ánh mắt không chút cảm xúc của nàng ta khiến cả người lạnh lẽo, kêu rên một tiếng “Sợ quá, nữ nhân thế này ngay cả liếc mắt đưa tình cũng không có!” Sau đó chật vật chạy trốn.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một chút, bọn họ tiếp tục đi.
Lý Sư Sư chết cũng không muốn ngồi cùng với Hỗ băng sương, vì thế túm chặt tay áo Lâm Xung, tội nghiệp nhìn hắn.
Lâm Xung bất đắc dĩ, đành phải cho nàng lên ngựa ngồi phía sau.
Lý Sư Sư tuy rằng không vừa lòng lắm nhưng so với ngồi cùng Hỗ Tam Nương thì chỉ đành gật đầu đồng ý.
Vốn dựa theo kế hoạch của Tống Giang, Lí Quỳ tự đi tìm Sài Tiến, mà Võ Tòng không có đầu mối, cần vừa đi vừa hỏi thăm Lí Quỳ, hiển nhiên chậm chân hơn hắn vài bước.
Đáng tiếc, chàng đã tính sai hai điểm.
Thứ nhất, Lạc Man đã đoán ra hắn đi tìm Sài Tiến.
Thứ hai, Võ Tòng có vợ hay bỏ trốn nên đã sớm có kinh nghiệm, trực tiếp vẽ cho Lạc Man một bức họa, vừa hỏi vừa đi, hơn nữa Lí Quỳ lại không an phận. Vừa vặn ra thị trấn không lâu đã bắt gặp hắn.
Lúc đó hắn đang say khướt bên trong một tửu quán, ăn cơm không trả tiền còn oán người ta rằng rượu không ngon. Chủ tiệm thành thật, bị hắn khiến cho chật vật không chịu nổi.
Võ Tòng ghét nhất là loại chuyện này, xem ra sự trung thực của chủ tiệm đã bị Lí Quỳ bắt lấy mà chửi bới, chàng ngứa mắt, liền tiến lên túm lấy thắt lưng Lý Quỳ, dùng chút sức đã vung tay ném ra ngoài.
Lí Quỳ nghiêng ngả chao đảo đứng lên, miệng còn không sạch sẽ mắng: “Là ai dám đánh ông mày hả? Biết ông mày, hức, là ai không? Ông đây, hức, là hảo hán, hức, Lương Sơn đấy nhé.”…
“Nhị ca, khiến hắn tỉnh táo đi!” Lạc Man lạnh lùng nói với Võ Nhị.
Võ Nhị cũng thông minh, như vậy không phải làm xấu danh Lương Sơn sao?! Còn dám tự giới thiệu?! Không sợ quan phủ bắt hắn đi sao?!
Chàng một bước xa bước ra, bắt lấy cổ áo hắn rồi ấn hắn vào trong nước.
Lí Quỳ liều mạng giãy dụa, Võ Nhị lạnh mặt, hai tay ấn chặt hắn, thấy hắn bất động rồi, lúc này mới túm hắn dậy ném ra ngoài.
Lí Quỳ lăn trên đất mấy cái, rầm rì ói ra mấy ngụm nước, cũng không dám mở miệng nữa.
Mà Lâm Xung và Lý Sư Sư cũng đã hỗ trợ thu dọn xong trong tiệm, ôn tồn bồi tội, cũng để lại ngân lượng.
Để ngừa vạn nhất, chỗ này không thể ở lâu, Võ Tòng lập tức ném Lí Quỳ tới, Lạc Man và Hỗ Tam Nương cùng cưỡi một con ngựa, thúc ngựa bỏ đi.
Võ Tòng rất tức giận, cưỡi ngựa bay nhanh, Lâm Xung theo sát sau đó, không biết là cố ý hay vô tình, Hỗ Tam Nương bị bỏ lại phía sau cùng.
Lạc Man ngồi phía sau nàng ta, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.
Nếu nói nàng ta tà ác, Lạc Man nhất định không tin nàng ta có thể tà ác bằng Lý Sư sư.
Nàng ta đây là muốn làm gì?
Lạc Man chau mày.
“Tống Giang ca ca nói muốn nhận ta làm nghĩa muội, hơn nữa còn làm mai gả cho Võ Nhị ca.” Hỗ Tam Nương bỗng nhiên mở miệng.
“Hở.” Lạc Man tuyệt đối không giật mình, quả thật giống chuyện mà Tống Giang có thể làm.
“Vốn ta không đồng ý, tuy rằng ta thích Võ Nhị ca, nhưng mà nghĩ đến hai người tình thân như vậy, ta có sao cũng không muốn phá hoại!”
Vốn sao? Lạc Man nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì? Tự nhiên làm cho nàng ta thay đổi chủ ý sao?
“Nhưng mà, ta phát hiện người ôm mối tình thắm thiết là Võ Nhị ca, cô vốn không thích chàng!”
“…Kết luận từ đâu vậy?!” Lạc Man trầm mặc một chút rồi mở miệng.
“Cô vốn không quan tâm chàng! Mỗi ngày đối mặt với chàng, còn sai khiến làm mấy chuyện đàn bà? Còn đánh chàng trước mặt mọi người? Có từng nghĩ cho chàng bao giờ chưa?” Hỗ Tam Nương không vui.
“Võ Nhị ca là anh hùng hảo hán, không phải là như vậy. Cho nên đã không thích chàng thì tốt nhất đừng chiếu cố chàng nữa!”
Lạc Man không nói gì, chị à, lúc đó là bọn họ giận dỗi được không vậy?! Lại nói, nàng cũng không nên để chàng giặt quần áo nấu cơm, còn phải hầu hạ chàng sao? Còn tưởng như thế nào!
“Là vì chàng là anh hùng hảo hán nên cô mới thích chàng sao? Nếu như chàng đánh không lại ai, cô còn có thể thích chàng không?” Lạc Man hỏi lại.
“Lúc ta quen chàng, chàng còn chưa phải là anh hùng hảo hán đâu!” Lạc Man lại mỉm cười, nghĩ đến Võ Nhị năm đó sắc mặt lạnh như băng, một mặt tối tăm.
Hỗ Tam Nương còn muốn nói cái gì đó, Võ Nhị đã đuổi ngựa trở lại, thấy bọn họ cưỡi ngựa thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sao hai người lại chậm như vậy? Tiểu Man, đi qua đây!” Nói xong chàng liền vươn bàn tay to ra.
Lạc Man dịu dàng cười, cầm tay chàng đi qua.
Võ Tòng lập tức dùng sức ôm nàng đến bên mình rồi chạy về phía trước.
“Lí Quỳ đâu?” Lạc Man tò mò hỏi.
“Đã ném hắn ở phía trước!” Võ Nhị mãn không hồ nói.
“Ta nói này nương tử, nàng vừa rồi dịu dàng như vậy, khiến cho anh đây rung động cả tim rồi đấy!” Nói xong chàng cười ha hả.
Một vật cứng rắn nóng bỏng đâm phía sau LẠc Man.
Lạc Man trầm mặc.
Mà người đằng sau bắt đầu làm loạn: “Ta nhớ nàng muốn chết!”
Đánh chết! Đánh chết! Đánh chết đồ sắc lang suốt ngày tinh trùng lên não nhà chàng, như chàng mà cũng là anh hùng hảo hán à?! Ta nhổ vào!
Hỗ Tam Nương cưỡi ngựa theo sau, nhìn phía trước thấy Võ Nhị không biết nói gì đó, Lạc Man tức giận nhéo lỗ tai chàng rồi một trận đánh, Võ Nhị khoan dung cười cười ôm cổ nàng, cọ cọ mặt nàng.
Lạc Man bực bội mắng nửa ngày, cuối cùng mệt lử nép vào lòng chàng.
Cái gọi là không thương không quan tâm cũng chỉ là vì bản thân nàng ta chưa từ bỏ ý định mà lấy cớ thôi.
Rõ ràng ti tiện muốn cướp đoạt hạnh phúc của người khác mà còn muốn tìm lí do đường đường chính chính cho bản thân.
Mặc dù nàng ta có không muốn thật, nhưng thật ra khống chế một trái tim cũng rất khó.