Việc này không thể chậm trễ, Chủ bộ huyện nha lập tức gọi người giải Sài Tiến và Chu Đồng ra rồi gọi hết tất cả nha dịch, binh lính và một đám người chạy tới thành tây.
Lúc bọn họ mệt mỏi đuổi tới thì lại chỉ thấy một đại hán mặt đen cầm hai thanh búa đứng cà lơ phất phơ trước rừng cây phía trước. Nhìn thấy bọn họ, đại hán mỉm cười lộ ra hàm răng trắng rồi quát: “Hai vị ca ca đâu? Mau tiễn hai vị ấy ra đây cho ông! Bằng không ông sẽ tiễn tên cẩu quan kia tới Tây Thiên ngay tắp lự!”
Chủ bộ thoáng sửng sốt nhưng lại phản ứng nhanh chóng, y đi qua, ngang nhiên quát lớn: “Tặc nhân to gan! Còn không mau thả người ra cho bổn nha, khôn hồn thì chúng ta còn cho các ngươi chết toàn thây.” Y còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng kêu la thê lương cắt ngang: “Toàn bà nội nhà ngươi đó. Còn không mau truyền lệnh ta thả bọn họ đi!”
Người kia bị mắng thì sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên thì chỉ thấy xa xa, Cao Liêm đang bị treo lơ lửng trên sườn núi. Võ Nhị đang đỏ mắt lấy roi quất gã. Người kia bị đánh thì hết kêu cha rồi lại đến gọi mẹ!
Gào khóc thảm thiết một hồi, lá gan bé nhỏ của Chủ bộ bị dọa chết khiến, y nuốt nước miếng nói: “Nếu chúng ta thả phạm nhân ra rồi mà các ngươi vẫn không thả đại…|
“Ngươi nói cái gì?” Lí Quỳ trợn mắt: “Ta nói cho ngươi hay! Hôm nay việc thả hay không thả không phải do ngươi quyết định. Ngươi thử ngẫm lại xem, nếu tên cẩu tặc kia mà biết vì ngươi không phối hợp mới khiến cho cháu lão ta chết thì …”
Y nhất định phải chết.
Trong lòng Chủ bộ lạnh run, hơn nữa người bên sườn núi kia lại còn gào khóc thảm thiết, y dứt khoát cắn răng một cái, tỏ vẻ mặc kệ, chỉ cần nghe lời bọn cướp là được, chuyện còn lại không phải chuyện ta có thể quản được nữa! Ta cũng đã tận lực rồi!
Ý y đã quyết!
Như đã hiểu rõ mấu chốt, chủ bộ vung tay lên, phạm nhân được dẫn lên, Lí Quỳ gác búa ra sau lưng, một tay cầm khiêng bước như bay tới. Chỉ chốc lát sau đã thấy vác người về.
Khoé miệng Chủ bộ run run, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó liền hét to một tiếng: “Đại nhân nhà… Chúng ta…”
Võ Tòng ở trên nhìn người đã đi xa mời mỉm cười buông roi.
Cao Liêm cảm thấy chuyện không hợp lý nên vội vàng nói: “Hảo hán, các hạ cũng đi cứu người. Vậy … thả ta ra đi.”
“Thả ngươi?” Võ Nhị nheo mắt “Ừ.”
Nói xong chàng liền lấy tay làm đao, Cao Liêm còn chưa la lên thì đã trợn mắt đi đời nhà ma.
Võ Nhị rút đao ra, vội vàng chạy vội xuống núi với Lạc Man và Lí Quỳ.
Bên kia, chủ bộ mang theo người khổ cực lên núi lại chỉ nhìn thấy một cái xác chết không nhắm mắt.
Kế hoạch cướp ngục không hại đến người nào kết thúc cũng được coi là hoàn mỹ, sau xét công trạng rồi ban thưởng. Phó tổng chỉ huy Võ Nhị cầm đầu bước vào thì Sài Tiến đã vội trịnh trọng hành lễ với chàng. Mặt Võ Tòng lúc trắng lúc xanh, chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui vào.
“Muội muội đúng là đa mưu túc trí, quả là nữ trung hào kiệt!” Sài Tiến kính nể nhìn Lạc Man.
“Đúng đúng! Chị dâu quả là lợi hại!” Lí Quỳ kiêu ngạo nói, lời hắn nói đều do Lạc Man chỉ giáo, không dùng không được. Hành động của Lý Quỳ đều luôn là dùng nắm đấm đao thương mà nói chuyện, tuy rằng rất sảng khoái nhưng lại rât mệt, lo lắng đề phòng chưa chắc đã thàng công, như lần này lại chẳng cần tốn bao sức.
Ngẫm lại lúc đó, chủ bộ rõ ràng hận nghiến răng nghiến lợi nhưng mà vẫn phải khép nép với mình, Lý Quỳ đúng là sảng khoái tới tận lông chân!
Đi theo Võ Tòng ca ca và chị dâu Lạc Man thật nhàn hạ. Sau này, hắn – Lí Quỳ liền đi theo vợ chồng bọn họ lăn lộn!
Nghỉ ngơi một lát, mọi người liền thúc ngựa ngày đêm không ngừng chạy trở về Lương Sơn.
Chuyện đầu tiên mà Võ Tòng làm lúc về tới núi hcính là tìm một thùng nước nóng rồi chà xát khắp người bao nhiêu lần nhưng vẫn chẳng tài nào thoải mái được, nghĩ sao đó lại kêu Lạc Man vào rồi ấn lên giường nắn nắn xoa xoa, mãi đến khi nàng khóc lóc xin tha mới chịu bỏ qua.
Ngày hôm sau, Lạc Man run rẩy thức dậy, Trung Khuyển trên giường là Võ Nhị đây hớn hở đứng bên giường vẫy đuôi, cả người Lạc Man như vừa bị đánh cho một búa, cứ cử động là lại xe xương kêu lạo xạo như đêm tân hôn vậy.
Lạc Man nhìn hai chân run rẩy không ngừng thì nghiến răng: “Võ Tòng! Hôm nay chàng cút ra ở riêng cho ta!” Lần này qua lần khác, cả đêm nàng hết tỉnh lại mê, mở mắt ra là thấy Võ Nhị đang mồ hôi đầm đìa vất vả cần cù làm việc trên người nàng.
Nàng cũng là người đó, sao có thể làm 24h không ngừng nghỉ được chớ!
Võ Nhị hiển nhiên cũng nhận thức được sai lầm của bản thân, nhưng vì chuyện này nguyên nhân trực tiếp không phải do chàng, nếu ngày nào nàng ấy cũng cho mình ăn thịt thì nào có đói khát tới vậy đâu? Cơ mà nàng cứ bỏ đói chàng một tháng rồi mới cho ăn một lần, rồi lại bỏ đói một tháng…
Cho nên việc này là nương tử tự tìm đấy nhé!
Nhưng bây giờ chàng chắc chắn không thể nói như vậy rồi, bằng không bữa thịt một tháng một lần này chắc cũng bị cắt mất. Vì thế chàng chỉ có thể liếm mặt nàng, vẫy đuôi vờ dễ thương: “Nương tử, nàng mệt hả? Ta xoa cho nàng nghe.” Xoa có nghề có khi tối đến còn được ăn thịt ấy chứ…
“Đừng giỡn nữa! Không phải Tiều Ca ca ca bảo hôm nay phải đến đại sảnh à? Đi nhanh đi!” Lạc Man tức giận trợn mắt liếc chàng một cái.
“Nào nào! Ta đỡ nàng dậy!” Võ Tòng vội chân chó.
Bởi vậy bạn nhỏ Lạc Man ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang rảo bước vào đại sảnh khiến cho Tôn Nhị Nương hâm mộ vô cùng, nhìn khí chất nữ vương kia kìa! Khí thế quá chừng!
Lúc này trong lòng Lạc Man lại đang ở chửi má nó, không phải nàng không muốn đi nhanh, nhưng hai chân run rẩy không đi được. Nếu không phải là Võ Nhị đỡ, nàng chắc phải đỡ thắt lưng chống gậy đi vào luôn quá!
Thấy vợ chồng bọn họ thắm thiết đi vào, người trong đại sảnh đều nhịn không được cười rộ lên, Võ Nhị vẫn mặc kệ, dè dặt cẩn trọng đỡ Lạc Man ngồi xuống.
Tiều Cái cũng nhịn không được cười cười với Ngô Dụng đối diện, thấy bên trong đã kha khá người thì vui vẻ vô cùng, Lương Sơn là chỗ tâm huyết của bon họ, đã theo bọn họ từ khi ít ỏi đến đông đúc, là vô số nỗ lực của bọn họ, như thể đứa trẻ còn ẵm trên tay bây giờ đã lững chững tập đi.
Tiều Cái ngồi một mình phía trên, Ngô Dụng và Tống Giang ngồi hai bên.
Tiều Cái cười nhìn mọi người: “Các huynh đệ, hôm nay ta gọi mọi người tới là để chúc mừng Sài Tiến huynh đệ lên Lương Sơn.”
Nói xong, y liền đứng lên chắp tay.
“Thứ hai, ta nghe được tin triều đình chuẩn bị phái binh tấn công chúng ta, mọi người có đề nghị gì không?”
Tấn công? Nhanh vậy sao? Nói vậy thì Tiều Cái sắp chết sap?
Lạc Man kinh ngạc, không được! Với tính cách của Võ Tòng thì chắc chắn sẽ không dứt bỏ Lương Sơn, nếu như Tiều Cái đã chết, chẳng lẽ còn phải nhìn Tống Giang tiếp tục làm loạn quần chúng, như vậy bọn họ sẽ tự chuốc lấy kết cục thê thảm mất.
Nhưng rốt cuộc vì sao triều đình lại tấn công Lương Sơn?
Nói đến chuyện này thì đều là Lạc Man rước lấy họa.
Tên Cao Liêm kia là cháu của Cao Cầu, bị mấy người của Lạc Man một đao làm thịt, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Vì thế Cao Cầu liền trực muốn chôn tất cả những người có liên quan với cháu lão. Chủ bộ không cam lòng, đành phải vu oan cho Lương Sơn.
Cao Cầu nghe vậy thì nhất thời tức giận, vội vàng thượng tấu yêu cầu tiêu diệt ngay bọn họ.
Bởi vậy đây hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ.
Người Triều đình phái tới tên là Hô Diên Chước, sát phạt dũng mãnh, là người vạn phu khó địch. Bởi vì chuyên dùng hai cây coi thép dài nên tự xưng là “Song Tiên” Hô Diên Chước
Đáng tiếc, không đợi Tiều Cái giới thiệu xong thì các hảo hán đã Lương Sơn đã hưng phấn kê lên: “Quản hắn song tiên tam tiên làm gì, chỉ cần đến đây thì đảm bảo chẳng có tiên nào nữa cho xem!”
“Há há há! Ông đây rốt cuộc cũng được có ý kiến rồi! Giết chết bọn họ!!”
“Á A! Các huynh đệ, xông lên!”
Tiều Cái: “…”
Ngô Dụng: “…”
Lạc Man: “…”
Chỉ có Tống Giang là tỏ vẻ thật lo lắng: “Nghe nói hắn đánh trận nào thắng trận đó, thật lợi hại! Phải làm sao đây, phải làm sao đây?”
Cuối cùng cũng phải tới ngày này! Nếu đánh bại Hô Diên Chước thì cũng có thể khiến Triều đình coi trọng Lương Sơn, nhưng nếu không cẩn thận thì sẽ mang tiếng phản nghịch, phải làm sao mới tốt đây!
Tống Giang vừa kích động lại vừa lo lắng, vừa hưng phấn nhưng cũng sợ hãi.
So ra mà nói, Tiều Cái bình tĩnh hơn nhiều, bàn tay to vung lên: “Các huynh đệ! Chúng ta chỉ vừa nổi danh nên phải bắt Hô Diên Chước về ra uy.”
“Đúng! Ra uy cho Lương Sơn chúng ta.” Các huynh đệ phía dưới ồn ào nói theo.
Đại hội xong lại đến tiểu hội như thường lệ
Tiểu hội do Tiều Cái chủ trì, gồm Ngô Dụng, Tống Giang, Lâm Xung, Võ Nhị và Sài Tiến, nội dung chủ yếu là làm thế nào để đánh bại Hô Diên chước.
Tống Giang lên tiếng đầu tiên:” Hô Diên Dhước là một nhân vật tầm cỡ, chi bằng bắt hắn lên núi?”
Tống Giang ngài còn định đưa bao nhiêu người lên đây nữa thế! Lương Sơn sắp không chứa nổi nữa rồi!
Tiều Cái thì cảm thấy thế nào cũng được: “Có thể bắt sống thì tốt, nếu như không thể, hai quân giao chiến thì sinh tử cũng là chuyện thường…”
Võ Tòng cùng đưa ra một ý kiến với Tống Giang: “Hô Diên chước quả thật là một thần tướng, nếu như có thể lên núi cũng là một chuyện tốt.” Dù sao đời trước chàng và Hô Diên Chước cũng là huynh đệ tốt, đời này bắt chàng giết hắn, chàng cũng chẳng hạ thủ nổi!
Lúc này chàng mới thấy được chỗ tốt của việc đưa Sài Tiến lên núi!
Lạc Man còn chưa mở miệng, Sài Tiến đã nói trước: “Công minh ca ca nói rất đúng, Hô Diên Chước cũng là một nhân tài. Nhưng đúng là như Tiều Cái ca ca nói, hai bên giao chiến, rất nhiều chuyện khó có thể đoán trước. Nếu như có thể bắt sống trở về thì tốt, nếu như không thể, tất yếu sẽ phải tự dựa vào bản thân, không nhất thiết phải dựa vào huynh đệ.
Sài Tiến là người thông minh, nói lời này quả là không đắc tội ai cả, lại còn có ý đứng về phía Tiều Cái.
Lạc Man cười với Ngô Dụng ở đối diện.
Triều đình đến đây quấy nhiễu hiển nhiên không phải là việc nhỏ, kết quả là Tiều Cái thân lĩnh đại quân xuất chinh, Ngô Dụng và Tống Giang ở lại thủ hộ Lương Sơn.
Xuất phát như dự kiến, Tống Giang đương nhiên đồng ý!
Lạc Man ngạc nhiên nhìn y, hiểu nhanh vậy à!
Như vậy quả thật là ăn ý với y, y sớm đã có ý chiêu an, lần này không đi là vì tránh cho xuất hiện xung đột với triều đình. Chỉ cần y thành thật đứng ở đằng sau, ngồi trên cao chẳng làm gì thì chẳng phải là an toàn rồi sao?