Phản Phái Đích Chức Trách

Chương 5: Chương 5




Cây trên đảo thay màu lá mới, tươi rồi lại héo.

Năm thứ hai, những tán lá mơn mởn như ngọc bích nhuộm xanh mướt cả núi rừng.

Ánh nắng trong vắt, gió nhẹ trời xanh, rừng trúc đong đưa, thoang thoảng hương trúc dìu dịu. Một nửa Tàng Thư Các chìm vào giữa những tán trúc, tấm bảng đề danh cổ xưa như ẩn như hiện giữa những bóng lá trúc lay động.

Tần Tu dẫn theo một đám thiếu niên đã cao hơn trước rất nhiều đến Tàng Thư Các, “Sư ca, bây giờ chúng ta đến đó sao?” Một thiếu niên có đôi mắt trong trẻo, môi hồng răng trắng lên tiếng hỏi.

Tần Tu khẽ gật đầu, dẫn cả bọn xuống bậc thang, “Hy vọng rằng các ngươi sẽ không làm ta mất mặt.”

Chúng sư đệ phía sau hơi sửng sốt, sau đó cùng nghiêm mặt nói, “Sư ca yên tâm!”

Hôm nay là ngày Kiếm Tiêu môn tiến hành kiểm tra thành quả tu luyện, sau đó chính thức phân loại đệ tử. Đệ tử nội môn được ưu tiên sử dụng tài nguyên, chỉ cần có cái danh đệ tử nội môn của Kiếm Tiêu môn, đi ra ngoài đã có thể hù dọa một đám người. Còn đệ tử ngoại môn thì chỉ có thể tự dựa sức mình, nhưng nếu sau này may mắn được một vị trưởng lão mắt cao hơn đầu nào đó công nhận, ngươi cũng có thể trở thành đệ tử nội môn.

Chỉ cần xét đến gia thế của Tần Tu, thì cho dù y có kém cỏi không luyện được đến Ngưng khí bốn tầng cũng không sợ không vào được nội môn. Y có người chống lưng, sư phụ cũng đã bái rồi thì còn sợ gì.

Tần Tu sống ở nơi này hai năm, có thể nói là vô cùng nổi bât, rất có tác phong của nhân vật phản diện, y mới bắt đầu tu hành một năm, tu vi đã tăng tiến đến Ngưng khí sáu tầng, được người người dự đoán sẽ trở thành “Kẻ có thực lực chỉ sau Đại sư huynh”, y kiêu ngạo mang một đám sư đệ tung hoành khắp Kiếm Tiêu môn, một khi đã tham gia bất cứ một cuộc thi, hội luận võ nào trong môn phái, y đều chiếm một trong ba vị trí đầu.

Tần Tu coi như hiểu rõ vì lẽ gì “Tần Tu” trong nguyên tác lại căm ghét Mộc Tử Vân đến vậy, cũng cảm nhận sâu sắc bi kịch của nhân vật phản diện. Từ trước đến nay, kẻ gọi là đại sư huynh kia không hề tham gia bất cứ một cuộc tỉ thí nào của môn phái, nhưng lại cứ ôm khư khư danh hiệu đệ nhất trong đám tiểu bối, hơn nữa bởi vì y là đồ đệ của chưởng môn, thậm chí còn được đặc cách cho một động phủ để tu luyện... Không có gì xuất sắc hơn người, nhưng lại có một đám trẻ con hết lòng tôn sùng y.

Điều này làm cho kẻ luôn muốn đánh bại nhân vật chính là Tần Tu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại không biết phải làm sao. Y đoan chắc rằng lý do nhân vật phản diện trong nguyên tác hãm hại nhân vật chính chẳng qua là vì tên đó được Mộc Tử Vân che chở, căn nguyên của tất cả mọi chuyện, đều là vì căm hận Mộc Tử Vân!

Sớm tới sân kiểm tra, Tần Tu bình thản dựa vào ghế uống trà, phía sau y là một đám tiểu đệ, tác phong hết sức khoa trương, quả thật rất thiếu đánh.

Thân là nhân vật phản diện, ngoại trừ tiểu đệ của mình thì chẳng còn ai làm bầu bạn. Tần Tu đã chứng thực điều ấy, ngồi đó một hồi, vẫn không có ai đến chỗ y chào hỏi.

Trong môn phái, có rất nhiều kẻ chướng mắt Tần Tu, nhưng lại sợ hãi thực lực của y, chỉ có thể đâm chọt sau lưng. Kết quả là, Tần Tu và đám tiểu đệ bị cô lập.

Tần Tu mặc kệ bọn họ, đối với y, chúng chẳng qua chỉ là một đám nhóc tì, nhân vật chính mới là mục tiêu quan trọng.

Sau khi nhóm đệ tử đã đến đông đủ, từ chân trời hiện lên quầng sáng lung linh đủ màu sắc, các trưởng lão khoác y bào tung bay phần phật, ngự kiếm mà đến, đẹp mắt vô cùng, khiến đám nhóc phía dưới nhìn đến ngẩn ngơ.

Một vị trưởng lão đi lên thềm đá, khẽ vuốt râu dài, cất cao giọng nói với đám đệ tử bên dưới, “Mười kẻ đứng đầu đợt kiểm tra này sẽ đạt được cơ hội bước chân vào tầng sáu Tàng Kinh Các.”

Dưới sân đồng loạt vang lên tiếng thở sâu, đây quả thật là món quà lớn! Tàng Kinh Các chia làm mười ba tầng, số tầng càng cao, các điển tịch tu chân lại càng giá trị. Ngày thường, Tàng Kinh các chỉ mở ba tầng, các trưởng lão cũng chỉ đi vào đến tầng thứ bảy, đối với đệ tử nội môn, đi vào tầng sáu đã là điều vô cùng vinh hạnh, một cơ hội hiếm có để đạt được cơ duyên.

Tần Tu nghe vậy, trong lòng nảy một cái, tầng sáu Tàng Kinh Các, chính là nơi nhân vật chính quật khởi!

Trong sách ghi lại, sau nhiều năm chịu uất ức, nhân vật chính tình cờ gặp được kỳ ngộ sau núi, giấu gạt mọi người tu hành, sau nửa năm, tu vi của hắn đã vượt qua phần lớn đệ tử nội môn. Sau này Mộc Tử Vân thay đại chưởng môn xử lý một số chuyện sau núi, quen biết nhân vật chính, rồi đưa hắn rời khỏi đó, nhờ vậy, Ông Bạch Thuật mới chính thức trở thành đệ tử Kiếm Tiêu môn.

Tần Tu chuyển mắt, nhìn về hướng cổng vào, y nhớ rõ, Ông Bạch Thuật lẽ ra phải cùng Mộc Tử Vân ngự kiếm đến.

Vầng sáng nơi chân trời dần mờ đi, Tần Tu thích thú chờ nhân vật chính lộ diện, không biết nhân vật chính đại nhân có còn nhớ kẻ từng bị hắn hành hung năm nào.

“Xin thứ lỗi, Tử Vân đến chậm, thay đại sư phó xuống núi xử lý chút chuyện nhỏ.” Theo tiếng nói lãnh đạm, một thân bạch y từ phương xa bay đến, từ dáng người y toát lên thần thái thoát tục không vương trần thế.”Bái kiến các sư thúc.”

Tần Tu thầm sinh nghi, trong nguyên văn, Mộc Tử Vân không phải thế này, ít nhất, bề ngoài Mộc đại sư huynh luôn rất ôn hòa, đối xử với các sư đệ rất tốt, nếu so với cái kẻ mang phong thái thanh cao, xa cách này, quả thật giống như không phải một người.

Tần Tu nhìn quanh bốn phía, thu vào mắt mọi biểu tình, hoặc kinh ngạc, hoặc say mê, hoặc sùng bái, y đen mặt nghĩ thầm, mẹ nó ông đây mới thật là nhân vật phản diện! Mộc Tử Vân thì có là gì!

Y lại quay đầu nhìn đám tiểu đệ của mình, may mà vẻ mặt bọn chúng đều bình thản, thậm chí còn có mấy đứa tỏ vẻ hứng khởi, dường như muốn khiêu chiến, lúc này vẻ mặt Tần Tu mới dễ coi hơn một chút, chẳng qua bây giờ chỉ lợi lại hơn ta một bậc thôi sao, ta Tần nhị gia ngay cả nhân vật chính cũng muốn chống đối, còn sợ đấu không lại ngươi à?

Không phải nói đùa, khả năng quản lý tiểu đệ của Tần Tu đã vào hàng đệ nhất, “Tần sư ca lợi hại nhất” sớm đã trở thành một tín niệm. Nếu có người hỏi bọn chúng, các ngươi cảm thấy Tần Tu so với đại sư huynh như thế nào, bọn chúng nhất định sẽ làm ra vẻ khinh bỉ mà hỏi lại, đại sư huynh là ai? Y có thể lấy một địch mười sao? Có thể bắt bọn chúng ngày ngày đọc sách suốt hai năm liền không? Có thể bắt bọn chúng liều mạng với kẻ địch thiếu điều không chết không ngừng không? Có thể khiến cho bọn chúng đau cũng sung sướng không?

Các trưởng lão dường như cũng rất thích Mộc Tử Vân, cười ha ha trả lời, “Mới tuổi này đã có thể thay trưởng môn phân ưu, Mộc Tử Vân quả thật hậu sinh khả úy.”

Mộc Tử Vân thu hồi phi kiếm, khẽ đặt chân xuống, đôi mắt thản nhiên lướt qua bốn phía, dường như không đặt bất cứ thứ gì vào trong mắt, quá mức lãnh đạm.

Tần Tu ngồi bên dưới các vị trưởng lão, nhìn Mộc Tử Vân đi tới, tay áo y bay bay theo từng bước chân, lộ ra vẻ xa cách khó nói nên lời. Dường như quả thật có điểm không giống...

Mộc Tử Vân đến gần, nhìn thấy kẻ đang ngồi cạnh chỗ y, đồng thời nhìn y với ánh mắt tìm tòi. Ánh mắt lướt qua, bước chân Mộc Tử Vân hơi chững lại, y lập tức dời tầm mắt, xoay người ngồi vào vị trí.

Mộc Tử Vân đã tới, khí thế cũng không tồi, nhưng còn nhân vật chính đâu? Nhân vật chính không đến đây, vậy bày đặt khoa trương như vậy làm cái quái gì.

Tần Tu phóng mắt nhìn ra xa, vẫn không thấy hình bóng nhân vật chính đại nhân đâu cả.

Tình tiết đại nhân, mi lại chạy đến chỗ nào rồi?

Tần Tu đang tìm kiếm nhân vật chính, cho nên không chú ý tới Mộc Tử Vân sau khi nhìn thấy y thì ngón tay đã bắt đầu run rẩy, chứng tỏ y đang hết sức hốt hoảng và khiếp sợ.

Trên đài diễn võ, trưởng lão ngắn gọn thông báo quy tắc, sau đó lui ra hai bên quan sát.

Khảo thí ở Kiếm Tiêu môn được tiến hành tương đối bạo lực, trước tiên sẽ kiểm tra tu vi, sau đó là tỷ thí.

Kiểm tra tu vi rất đơn giản, lần lượt từng đệ tử sẽ ngưng kết linh lực, rồi rót vào bên trong một tảng thạch màu đen, các trưởng lão sẽ căn cứ theo màu sắc trên đó mà đánh giá tu vi từng người.

“Du Nam Sơn có một loại đá gọi là Quy Nhất, tu luyện bảy mươi năm thành tinh, màu đen, vô cùng cứng rắn, đao kiếm chém không đứt. Một khi được truyền linh khí, đá sẽ đổi màu, màu sắc càng nhạt, linh lực lại càng cao.”

Đằng sau Tần Tu vang lên tiếng thuyết minh, đám sư đệ nghe vậy, im lặng.

“... Phi Dương, huynh đọc sách đến tẩu hỏa nhập ma rồi hả.”

“Khụ khụ, thói quen.” Triệu Phi Dương xấu hổ phất tay, “Ta đi trước.”

“Huynh nhất định có thể vượt qua, đừng căng thẳng.” Các thiếu niên khác vỗ vai nó, động viên.

Triệu Phi Dương đến gần Quy Nhất thạch, nâng tay đặt trên phiến đá, truyền linh lực vào đó.

Trên tảng đá, xuất hiên một vầng sáng nhạt màu. Ánh sáng lấp lánh vừa lóe lên, trên thân thể Triệu Phi Dương xuất hiện một quầng sáng màu vàng kim, kinh mạch hiện hình, bên trong còn có thể nhìn thấy từng dòng linh khí chảy róc rách như những dòng suối.

“Triệu Phi Dương, Ngưng khí năm tầng.” Một vị trưởng lão vừa lòng nói, “Mười tuổi, năm tầng, không tồi.”

Tiếng nói vừa dứt, bên dưới lập tức vang lên tiếng rầm rì, rất nhiều ánh mắt tập trung lại trên người Tần Tu và Triệu Phi Dương, vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Tần Tu vô cùng đắc ý, âm thầm 'like' cho Triệu Phi Dương một cái, nhóc con rất có thực lực, quả thật khiến sư ca đây nở mày nở mặt.

Để trở thành đệ tử nội môn, phải có tu vi ít nhất là Ngưng khí bốn tầng, như vậy, chỉ cần không có ai đứng ra khiêu chiến, Triệu Phi Dương nhất định chắc suất vào nội môn. Thiếu niên biết vậy, ngoài mặt ngượng ngùng, trong lòng lại vui sướng không thôi.

Tần Tu thảnh thơi tựa vào ghế, như có như không gõ gõ tay vịn, toàn thân hiện ra bộ dáng vô cùng thiếu đánh. Đồng thời, số lượng tiểu đệ của Tần Tu đạt được tư cách trở thành đệ tử nội môn càng ngày càng nhiều. Mộc Tử Vân vốn luôn ra vẻ lạnh lùng ngồi gần đó khe khẽ chau mày, khóe miệng mím chặt, trong đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Sau đó, số tiểu đệ còn lại của Tần Tu cũng lên đài kiểm tra tu vi, trong số chúng, chỉ có hai người chưa đạt tới Ngưng khí bốn tầng. Điều này khiến những kẻ căm ghét Tần Tu buồn bực không thôi, đám tay chân đã lợi hại như vậy, Tần Tu thật sự là kẻ có thể khiến người khác đố kỵ đến nỗi muốn đánh y một trận ra trò.

“Tiếp theo, Tần Tu.”

Tần Tu chậm rãi đứng dậy, thong thả bước đến trước Quy Nhất thạch, trước khi ngưng tụ linh khí, y còn sờ soạng bề mặt viên thạch một chút, thật lạnh lẽo.

Tâm niệm vừa động, linh lực theo kinh mạch vận chuyển tới bàn tay. Tần Tu cảm thấy một lực hút cực mạnh trào ra từ tảng đá, thôn phệ toàn bộ linh lực trên lòng bàn tay, tia sáng chợt lóe, màu sắc trên thạch biến đổi không ngừng, cuối cùng, hóa thành một vầng sáng, linh lung giữa làn khói bụi, rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Dưới sân liên tục vang lên tiếng hô hấp dồn dập, ngay cả những trưởng lão vốn luôn thong dong cũng không khỏi kinh ngạc. Bọn họ vuốt vuốt chòm râu, trên mặt hiện rõ nét vui mừng, “Ngưng khí bảy tầng!” Sau đó không ngừng khen tốt, “Tháng trước vừa kiểm tra đến sáu tầng, mà nay đã lên bảy. Có được người như vậy, Kiếm Tiêu môn chúng ta thật may mắn.”

Tần Tu vui mừng cười cười, ánh mắt lướt qua mọi người, hơi dừng lại tại chỗ Mộc Tử Vân, trong nụ cười lại thêm vài phần đùa cợt. Nói cho cùng, Tần nhị gia ta mới thật là nhân vật phản diện, không phải sao?

Các trưởng lão khép danh sách lại, cao giọng tuyên bố, “Kiểm tra lựa chọn đệ tử nội môn kết th...”

“Lâm trưởng lão, người quên đọc tên Bạch Thuật con rồi ư?” Từ xa xa, tiếng nói non nớt mà trong trẻo của thiếu niên truyền tới, thấp thoáng ý cười.

Tần Tu và Mộc Tử Vân đều ngẩn ra, nhìn về phía người tới.

Trên đài thi đấu, không khí trong lành như gột rửa, ánh nắng trút xuống, gió thổi vi vu, một bóng người mặc áo vải thô đi đến, tà áo xanh ngắt, gương mặt thanh tú, thần thái lộ ra vẻ vui mừng.

- - tình tiết trở lại quỹ đạo.

Ông Bạch Thuật được Mộc Tử Vân mang đến, nhưng vì không có tư cách tham gia chọn lựa, nếu muốn vào nội môn, phải khiêu chiến với một vị đệ tử nội môn, cho nên nhân vật chính đã chọn... Tần Tu.

Chết tiệt!

Vừa nhớ lại nội dung truyện, Tần Tu suýt nữa phun ra một búng máu, tình tiết đại thần quả nhiên (chơi xấu) lợi hại, đổi thang mà không thèm đổi thuốc.

Ông Bạch Thuật đi đến trước chỗ Tần Tu và Mộc Tử Vân, hành lễ với các trưởng lão, “Tam trưởng lão, Bạch Thuật từ nhỏ đã là môn hạ của chưởng môn, cũng lớn lên ở Kiếm Tiêu môn, nên cũng có tư cách dự tuyển đệ tử nội môn.” . ngôn tình tổng tài

Các trưởng lão đồng loạt hai mặt nhìn nhau, liệu Ông Bạch Thuật có được tính là đệ tử Kiếm Tiêu môn hay không quả thật là vấn đề khó. Lúc trước chưởng môn thu lưu hắn, nhưng bản thân hắn lại không có khả năng tu hành, cho nên không cho tu luyện môn pháp như những đệ tử khác, mà để hắn ở sau núi làm việc vặt, những lần kiểm tra trước đó hắn cũng không tham gia... Cho nên hắn là đệ tử, hay là tạp vụ?

Nhất thời, trong ánh mắt mọi người hướng về Ông Bạch Thuật vừa có phẫn hận, sợ hãi xen lẫn khinh miệt. Những kẻ vừa sợ vừa ghét đương nhiên là những đứa từng bị Ông Bạch Thuật nện qua, và Tần Tu, vốn là đại diện tiêu biểu cho những kẻ từng bị Ông Bạch Thuật đánh cho thừa sống thiếu chết, cảm nhận được từ lúc Ông Bạch Thuật bước vào sân, có rất nhiều ánh mắt hướng về phía y, mang theo sung sướng vô ngần khi người gặp họa.

Y đảo mắt về phía sau, các tiểu đệ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, đeo lên vẻ mặt không chút thay đổi.

Triệu Phi Dương đứng phía sau Tần Tu, vì muốn bày tỏ mình và sư ca đứng chung một chiến tuyến, vội vã nghiêm trang bình luận, “A, sư ca, Ông Bạch Thuật này đúng là muốn ăn đòn, ưm, đúng vậy, quả thật muốn ăn đòn.”

Tần Tu híp mắt nhìn cậu ta, nhìn đến nỗi trái tim Triệu Phi Dương như muốn nhảy lên đến cổ họng, Triệu Phi Dương vội vàng lui ra phía sau nửa bước, “Sư ca, đệ sai rồi! Đệ sai rồi!”

Tần Tu thu hồi ánh mắt, “Nếu không muốn bị móc mắt, thì đừng có nhìn ngó lung tung.”

Mọi người nghĩ đến những chuyện đã trải qua suốt hai năm vừa rồi, sau lưng bỗng đổ mồ hôi lạnh... Tuyệt đối không thể trêu chọc Tần sư ca!

Tần Tu thấy đám sư đệ nhà y không dám ho he thì cũng không quan tâm đến chúng nữa, tiếp tục đặt sự chú ý lên người nhân vật chính.

Trước sự hoài nghi của các trưởng lão và mọi người, Ông Bạch Thuật vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, còn Tần Tu, thân là đầu lĩnh thứ hai trong đám hậu bối, hiếm khi lộ ra tư thái 'mọi sự đều không liên quan đến ta'.

Trong nguyên tác, Tần Tu gây hấn với nhân vật chính là vì không vừa mắt kẻ mà Mộc Tử Vân nâng đỡ, vì thế tiện miệng mà khuyên trưởng lão không cho Ông Bạch Thuật cơ hội. Thế nhưng, định luật nhân vật chính tất thắng là định luật vạn năm không đổi, sau khi bị Mộc Tử Vân thuyết phục một phen, trưởng lão liền quyết định cho Ông Bạch Thuật cơ hội khiêu chiến một vị đệ tử nội môn... Và rồi sau đó, Tần Tu liền xui xẻo.

Quả nhiên, Mộc Tử Vân lạnh mặt, đứng dậy, nâng ống tay áo: “Tam trưởng lão, trước đây dù có thế nào thì Bạch Thuật sư đệ cũng là môn hạ sư phó thu nhận, có thể xem như là đệ tử của Kiếm Tiêu môn chúng ta.”

Đúng là chỉ biết gây phiền phức, Tần Tu oán thầm một tiếng, y chịu đựng ánh mắt chằm chằm của các sư đệ phía sau, vẫn ngồi im không lên tiếng, các ngươi cho rằng gia đây cũng ngu ngốc như các ngươi, tự động đi chắn họng súng của nhân vật chính? Để đối phó với loại sinh vật có tên nhân vật chính này, thì nhất định không được nóng vội, phải từ từ chèn ép.

Chứng kiến hành động này của Mộc Tử Vân, những đệ tử khác lập tức nghị luận không ngừng.

“Hầy, ta nói, tâm tính đại sư huynh thật là lương thiện, chứ loại phế vật thế này thì có thể làm nên chuyện gì.”

“Ngươi nhỏ giọng một chút! Cẩn thận lại bị tên đó nghe được, ngươi không biết Ông Bạch Thuật đánh người lợi hại thế nào đâu.”

“Hừ, chỉ biết dựa vào cơ bắp thì có thể làm gì. Đợi sau này tu vi của ta tăng lên...”

“Vậy sau này hẵng nói.”

“... Sao ngươi lại bao che cho kẻ khác, hạ thấp chính mình làm gì?”

“Ta chỉ nói ra sự thật. Lúc trước ngay cả Tần Tu cũng từng bị hắn đánh cho một trận, không phải sao?”

Tần Tu nghe đến những lời này, gương mặt trầm xuống, mây đen trên đầu ùn ùn kéo tới, mấy người Triệu Phi Dương thức thời lui ra phía sau hai bước.

Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, Tần Tu y vậy mà trở thành đá kê chân cho kẻ khác... Nỗi nhục này, y nhất định nhớ kỹ.

Thấy Mộc Tử Vân kiên trì như vậy, Tam trưởng lão vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, thấm thía nói: “Tử Vân, ta biết con luôn đối đãi các sư đệ rất tốt, nhưng chuyên này thật không thể quyết định theo cảm tính, nếu để kẻ khác nắm được, trở thành tiền lệ, thì hậu hoạn vô cùng.” Dứt lời lại quay đầu hỏi kẻ bên cạnh Mộc Tử Vân, “Tần Tu, con thấy thế nào?”

Tần Tu mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy vị trưởng lão kia nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm, trong lòng có chút khó chịu, vì cái gì đại sư huynh muốn diễn vai mặt đỏ, còn y phải đóng tuồng mặt đen? Mộc Tử Vân là đồ đệ của chưởng môn thì sao, tên đó muốn sinh sự thì tự đi mà giải quyết.

“Tu cảm thấy Bạch Thuật sư đệ làm việc rất chắc chắn, lại chăm chỉ thật thà, có thể nhìn ra điều đó từ việc đệ ấy làm việc vặt nhiều năm như vậy mà không một câu oán trách. Hơn nữa tâm tính mềm dẻo, lại có lòng cầu tiến... Trong môn nhiều kẻ làm việc vặt, nhưng không ai có thể kiên trì tu luyện như Bạch Thuật sư đệ, đặc biệt là khi không có tài nguyên, cũng không ai chỉ bảo. Con nghĩ, nếu về sau, đệ ấy có thể tiến vào nội môn, nhất định cũng là trụ cột vững vàng của Kiếm Tiêu môn chúng ta.” Tần Tu ra vẻ hết sức chính nghĩa mà tuôn một tràng dài, rồi quay mặt đi, không để ý đến ánh mắt mang theo tức giận của các trưởng lão, trong lúc cụp mắt xuống, y vô tình thoáng thấy ánh mắt nhân vật chính tò mò nhìn mình.

“...”

Chết tiệt, đừng tưởng ta không nhìn ra mi đang nghi ngờ! Được ta nói tốt cho còn bày ra vẻ mặt này? Mi đúng là bị lão yêu quái đoạt xá!

Ông Bạch Thuật chậm rãi thu hồi ánh mắt, Tần Tu... là một biến số.

***

Cả nhà biết không? Nhà Golden Witch đã edit bộ này từ khá lâu, được 7 chương đầu thì drop. Mình đã tìm mọi cách liên lạc nhưng chắc chủ nhà đã off rồi, nên giờ mình xin mạo muội reup ba chương 5, 6, 7 bạn Đông My đã edit lên đây (để tiết kiệm thời gian và công sức làm chương mới ấy mà). Thế nên ai liên lạc được với nhà hoặc bạn ấy thì xin thông báo cho mình biết nhé, để mình phi qua xin phép hehe.

Mà mấy chế ơi, đại đại (tác giả bộ này) đã cho tớ được quyền edit phi lợi nhuận đó. Đêm qua đại đại rep cmt của tớ bên jj mà tớ high dã mannnnn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.