Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 137: Chương 137: Chương 130




Trong sơn động nho nhỏ bị bao phủ bởi sự yên lặng.

Ánh sáng mỏng manh từ đỉnh sơn động chiếu xuống mặt đất, loang lổ từng hoa văn. Lạc Tiệm Thanh nắm chặt lấy tay Huyền Linh Tử, chờ đợi đáp án từ hắn, hai mắt y mở to, trong mắt là sự chân thật, không muốn bỏ qua chi tiết nhỏ nào.

Bởi vì đây có lẽ là mấu chốt của đoạt thứ bảy trong “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”.

Trên khuôn mặt thanh lãnh của Huyền Linh Tử vẫn chưa có bất kỳ dao động nào, hắn buông con ngươi bình tĩnh nhìn Lạc Tiệm Thanh như không có chuyện gì, nhưng kì quái là: hắn vẫn không mở miệng nói gì hết.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, tình cảnh như vậy có chút quỷ dị nên Lạc Tiệm Thanh lại hỏi lại. Đến lúc này Huyền Linh Tử mới trấn tĩnh nói: “Rất nhiều năm về trước, lúc ngươi còn chưa ra đời, sư phụ đã từng… tới một bí cảnh rèn luyện, sau đó đạt được một kỳ ngộ. Kỳ ngộ này quá thần kì, sư phụ chưa từng nói với ai, chỉ biết là đường luân hồi của vi sư… có thay đổi.”

Đồng tử Lạc Tiệm Thanh khẽ run, thấy Huyền Linh Tử nói đến đây thì dừng, y không nhịn được hỏi tiếp: “Đường luân hồi? Sư phụ, đường luân hồi là có ý gì? Có thể nói rõ một chút không?”

Bàn tay đang nắm chặt của Huyền Linh Tử hơi buông ra, hắn đè giọng xuống: “Sư phụ cũng không thể nói rõ, có lẽ là khi luân hồi sư phụ sẽ khác với những người khác, có thể… tiến vào luân hồi dễ dàng hơn.”

Lạc Tiệm Thanh mơ mơ màng màng nghe dường như vẫn chưa hiểu, mà y cũng không phát hiện sau lưng Huyền Linh Tử đã mướt mồ hôi. Hắn ưỡn sống lưng thẳng tắp, như chỉ cần đụng nhẹ là gãy.

Sau khi thấy Lạc Tiệm Thanh không có phản ứng gì Huyền Linh Tử mới xoay người đi luyện chế đan dược, Lạc Tiệm Thanh vẫn đang suy ngẫm về cảnh giới đoạt thứ bảy trong “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”.

Huyền Linh Tử mặc một bộ đồ trắng, ánh mắt thản nhiên nhìn lò luyện đan đang bị lửa nguyên thần thiêu đốt. Trên người hắn dày đặc đường nhân quả, rất nhiều đường nhân quả ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng không thể phân biệt được, đường nhân quả sáng nhất và lớn nhất là từ tim hắn nối đến Lạc Tiệm Thanh. Ngoại trừ đường nhân quả màu đỏ kia thì không có gì khác những người khác, thậm chí còn có nhiều đường nhân quả hơn.

Mười một ngày sau, một tiếng nổ mạnh vang lên, lò đan dược này lại thất bại.

Lạc Tiệm Thanh đang ở ngoài động rèn luyện ý chí với Mộng Sát, nghe tiếng nổ y nhanh chóng trở lại sơn động, góc áo Huyền Linh Tử có chỗ bị rách nhưng nhìn qua thì không có vết thương gì.

Lạc Tiệm Thanh lập tức tới hỏi han: “Không bị thương chứ?”

Huyền Linh Tử gật đầu nói: “Không sao.”

Lạc Tiệm Thanh thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, lần này ngươi luyện đan thế nào mà bất cẩn vậy? Nổ lò luyện đan rất nghiêm trọng, có luyện đan sư không cẩn thận bị lan đến mà phải bỏ mình.”

Đây là lần thứ ba Huyền Linh Tử thất bại, thất bại là chuyện bình thường, nhưng gây ra động tĩnh lớn như vậy lại không bình thường. Phải biết rằng hai lần trước thất bại đừng nói nổ lò luyện đan, một tiếng động nhỏ cũng không có, nếu không phải Huyền Linh Tử nói cho Lạc Tiệm Thanh biết “luyện chế đan dược thất bại” thì y cũng không biết.

Lạc Tiệm Thanh thuận miệng nói: “Trong lúc luyện đan nhất định phải tập trung không thể phân tâm.”

Huyền Linh Tử cứng đờ người, nhẹ nhàng đáp lời.

Sau đó là lần thử thứ tư.

Từng con Mộng Sát bị ném vào trong lò đan, trở thành nguyên liệu luyện đan. Lạc Tiệm Thanh ngồi ở trên giường trúc vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, cảm nhận quy tắc trong thiên địa, đồng thời cẩn thận mò mẫm cảnh giới đoạt thứ bảy.

Giống như bắt đầu đi vào trong sương mù vậy, phía sau là sáu đoạt đã hiển hiện, phía trước là cảnh giới đoạt thứ bảy không biết ở đâu. Cho đến bây giờ Lạc Tiệm Thanh mới hiểu rõ vì sao lúc ở Phong Thần hải, ý niệm của Thanh Quân tiền bối đến phút cuối mới đi ra giúp y, còn rất tiếc nuối.

Trước khi Thanh Quân hóa thành bấc đèn từng để lại một mạt ý niệm cho Lạc Tiệm Thanh, ở trên biển Phong Thần, vì trợ giúp Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu đào thoát mà ý niệm của Thanh Quân đã giúp y học được đoạt thứ năm trong “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” “Đoạt sinh tử”, nhưng đồng thời cũng biến mất.

Khi đó Thanh Quân đã nói: “Ta định lúc ngươi gặp được đoạt thứ bảy thì dựa vào kinh nghiệm của chủ nhân để giúp ngươi.”

Vật đổi sao dời, chuyện cũ đã qua, Lạc Tiệm Thanh hiện tại cũng không hối hận chuyện khi đó. Tuy y biết cho dù học xong đoạt thứ năm “Đoạt sinh tử” thì cũng không cứu được Mặc Thu, nhưng y không còn lựa chọn nào khác, vì sinh tồn chỉ có thể để Thanh Quân tới giúp.

Lạc Tiệm Thanh nhắm chặt hai mắt, dùng nguyên thần nhìn những sợi dây nối khắp đất trời.

Đường luân hồi…

Đó là đường luân hồi.

Vì sao đường luân hồi không nối lên trời mà chỉ nối xuống mặt đất?

Chẳng lẽ đường luân hồi này không chịu sự quản chế của Thiên Đạo?

Nhưng một viên đá cũng có đường luân hồi? Từng hạt cát cũng có đường luân hồi?

Chúng nó không có sinh mệnh, chúng nó không phải Nhân tộc, không phải Yêu tộc, cũng không phải sinh linh kỳ dị như Mộng Sát, vì sao chúng lại có sợi dây đỏ đó? Nếu tảng đá có đường luân hồi, hạt cát có đường luân hồi, vậy giọt nước cũng sẽ có đường luân hồi?!

Lạc Tiệm Thanh chập hai tay lại, ngưng tụ ra một giọt nước trong không khí.

Giọt nước lơ lửng trên bàn tay y, trong suốt như một viên trân châu, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Trên giọt nước này cũng có đường nối! Lại còn không chỉ một đường!

Trên giọt nước có hai sợi dây, một sợi dây nối tới Lạc Tiệm Thanh, một sợi dây thì nối xuống mặt đất!

Cũng là một sợi dây đỏ!

Lạc Tiệm Thanh loáng thoáng cảm giác được mình đang chạm vào một thứ gì đó, y chỉ biết nó ở đó, nhưng không biết hình dạng, không biết nó là gì, nó có tác dụng gì.

Lạc Tiệm Thanh nắm vỡ giọt nước, sợi dây đỏ trên người nó cũng đứt.

Nếu không có tác dụng thì sợi dây này có ý nghĩa gì? Vì sao nó lại tồn tại?

Lạc Tiệm Thanh không hiểu ra sao, nghĩ mãi cũng không rõ.

Từng ngày trôi qua, Lạc Tiệm Thanh thường lấy một vài đồ vật từ trong nạp giới ra cẩn thận quan sát đường nhân quả của chúng nó, có khi lại quyết đoán bóp nát.

Lạc Tiệm Thanh thấy rất lạ, có thứ chỉ cần bóp nát là sẽ không thấy sợi dây đỏ nữa; nhưng có thứ bóp nát thì sợi dây đỏ không lập tức biến mất mà từ từ đi vào mặt đất, không biết là đi đâu.

“Vì sao có tơ đỏ biến mất, có tơ đỏ lại đi xuống mặt đất? Hai thứ này có gì khác nhau?”

Lạc Tiệm Thanh bị lạc, y mờ mịt tìm kiếm phương hướng trong màn sương mù. Ở bên cạnh y, Huyền Linh Tử hạ từng đạo pháp ấn vào trong lò đan. Từng đạo bùa vàng khắc lên viên đan dược nho nhỏ tỏa ra ánh sáng chói mắt, không ngừng xoay tròn.

Hai người đều bận rộn chuyện của mình, thời hạn một năm đã càng ngày càng gần.

Nhưng tới tháng thứ mười một, Lạc Tiệm Thanh chợt nghe tiếng xé gió. Y lập tức mở mắt kinh ngạc nhìn Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử cũng quay đầu nhìn y, ánh mắt hai người chạm nhau, gật đầu nói: “Đi!”

Huyền Linh Tử hất tay áo thu lò luyện đan vào trong, Lạc Tiệm Thanh thì dùng kiếm phá hủy mọi thứ trong sơn động.

Hai người rời đi không chút do dự, bọn họ vừa rời khỏi đã nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu gào. Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử nhìn nhau, tìm một ngọn núi để ẩn mình, sau đó quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một tu sĩ trung niên trên mặt đều là vết máu, ôm đầu gào thét bay loạn trên không trung. Hắn bay loạn xa như một con ruồi mất đầu.

Huyền Linh Tử truyền âm cho Lạc Tiệm Thanh: “Thất trưởng lão của Thần Kiếm tông.”

Lạc Tiệm Thanh lập tức gật đầu.

Bọn họ cẩn thận quan sát tu sĩ trung niên, người này bị một dòng bụi tím bao vây, lão thở hồng hộc gào thét điên cuồng như gặp phải chuyện gì đó rất đáng sợ, mỗi khi lão hét lên là trên thân thể sẽ xuất hiện vài vết thương, máu chảy ồ ạt.

“Đừng… đừng!”

“A a a ta không phải… không phải!”

“Cứu ta! Cứu ta!”

Ánh mắt Lạc Tiệm Thanh tập trung trên dòng bụi tím, y bắt đầu phân biệt, sau đó trợn to mắt hô nhỏ: “Mộng Sát ba ngàn năm!”

Mộng Sát ba ngàn năm, đã lột xác ba mươi lần, có thể trói buộc tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ!

Thất trưởng lão Thần Kiếm tông này mới Đại Thừa trung kỳ, bị Mộng Sát ba ngàn năm tấn công thì lão chắc chắn sẽ không chịu được. Đại khái là bị hành hạ trong ảo cảnh quá đau đớn nên Thất trưởng lão không ngừng chạy trốn, đánh bậy đánh bạ thế nào lại đi sâu vào Mộng Sát Chi Địa, tới gần sơn động chỗ Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử ẩn thân.

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày nhỏ giọng: “Vị trí chỗ chúng ta đã ở sâu trong Mộng Sát Chi Địa rồi, Thất trưởng lão này có thể đến được đây là vô tình thôi. Sư phụ, không bằng chúng ta ở lại đây một lúc nữa, chờ lão rời đi hoặc bỏ mạng thì chúng ta quay lại.”

Huyền Linh Tử đồng ý nói: “Được.”

Nơi này hai người Lạc Tiệm Thanh đã rất quen thuộc, nếu có thể ở lại thì không còn gì tốt hơn.

Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử vẫn kiên nhẫn chờ.

Thất trưởng lão kia đã phát điên, không ai biết lão thấy gì trong ảo cảnh, nhưng có thể khiến lão đâm vào một ngọn núi máu me đầy người, tay trái bị kéo đứt mà vẫn không dừng bước.

Nửa ngày trôi qua, Lạc Tiệm Thanh nhìn một màn này mà bắt đầu cảm thấy không ổn, đúng lúc cả hai chuẩn bị rời đi thì lại thấy ba luồng sáng từ phía Tây bay đến. Tốc độ ba người rất nhanh, người đi đầu đã vọt tới trước mặt Thất trưởng lão: “Sư đệ!”

Lạc Tiệm Thanh kinh hãi nhìn Huyền Linh Tử.

Không ngờ là Kiếm Khiếu lão tổ – thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm tông!

Kiếm Khiếu lão tổ muốn ngăn cản hành vi như tự sát này của Thất trưởng lão, nhưng Thất trưởng lão lại không nghe được gì, cứ liên tục va lên các ngọn núi, đập xuống đất, giày vò bản thân đến không ra hình người. Hai đại năng bên cạnh Kiếm Khiếu lão tổ cũng nhanh chóng tới hỗ trợ, bọn họ không muốn làm Thất trưởng lão bị thương, nhưng Thất trưởng lão lại phát điên tập kích bọn họ.

Sau khi thấy Thất trưởng lão tự bẻ gãy chân mình, tay trái cũng bị va gãy, Kiếm Khiếu lão tổ vô cùng đau đớn nói: “Sư đệ, ngươi dù có chết cũng không thể chết không có tôn nghiêm như thế, tiện nghi cho Mộng Sát kia!”

Vừa dứt lời, Kiếm Khiếu lão tổ nói: “Bày trận, giết!”

Con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, hai trưởng lão Thần Kiếm tông chỉ do dự trong nháy mắt, khi thấy Thất trưởng lão sắp móc mắt thì bọn họ không còn do dự nữa, nhanh chóng rút kiếm tiến lên, mỗi người một kiếm đâm xuyên qua ngực Thất trưởng lão, lão lập tức ngừng thở.

Trước khi chết, Thất trưởng lão như vẫn đắm chìm trong ảo cảnh, cho dù đã sắp chết nhưng lão vẫn móc mắt mình ra, hai con mắt đầm đìa máu từ không trung rơi xuống, một con mắt đã rơi vào rừng cây, một con mắt… rơi ngay phía trước Lạc Tiệm Thanh!

Lạc Tiệm Thanh căng cứng cả người, nhìn con mắt như vẫn còn chớp trên mặt đất.

Một lúc sau, Kiếm Khiếu lão tổ khàn giọng run rẩy nói: “… Nhặt xác cho Thất sư đệ đi.” Vừa dứt lời đã mất sạch sức lực, miễn cưỡng lắm mới nói ra hết những lời này.

Sau đó Lạc Tiệm Thanh nghe thấy ba tiếng xé gió. Một người đi tới chỗ chân đã gãy của Thất trưởng lão, một người đi tới chỗ cánh tay, còn người cuối cùng thì vào trong núi nhặt một con mắt của Thất trưởng lão, sau đó… đi đến chỗ Lạc Tiệm Thanh.

Khi Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy tu sĩ tóc trắng già nua kia thì y mím chặt môi, Huyền Linh Tử cũng đã rút kiếm.

Kiếm Khiếu lão tổ cúi người nhặt con mắt của Thất trưởng lão, lão ngồi xổm xuống nhưng không đứng lên, vẫn đưa lưng về phía Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử. Duy trì động tác này một khắc đồng hồ, Kiếm Khiếu lão tổ cứng ngắc đứng thẳng dậy, xoay người sang hướng khác không đối mặt với Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh, vừa lúc sư đệ của lão hỏi: “Sư huynh, ngươi có nhặt được mắt phải của Thất sư huynh không?”

Sắc mặt Kiếm Khiếu lão tổ xanh mét, không trả lời.

Người nọ lại hỏi lại: “Sư huynh?”

Huyền Linh Tử yên lặng rút Huyền Linh kiếm ra, kiếm khí lạnh lẽo mang theo vị tanh của máu hình thành một đạo kiếm ảnh sắc bén, đâm thẳng thắt lưng Kiếm Khiếu lão tổ.

Kiếm Khiếu lão tổ cử động, sau đó cười khan nói: “Tìm… tìm được rồi.”

Người nọ khổ sở nói: “Nếu tìm được rồi thì chúng ta mau rời đi thôi. Tháng trước nhìn thấy tán tu kia chết dưới tay Mộng Sát ta còn nghĩ chuyện này cách Thần Kiếm tông chúng ta rất xa, không ngờ tới, chỉ chớp mắt mà… Thất sư huynh cũng đi rồi. Mười hai năm trước Kiếm Vân sư huynh cũng chết dưới tay Lạc Tiệm Thanh. Rốt cuộc đến bao giờ mới có thể tìm được hai người Huyền Linh Tử, rốt cuộc bao giờ chúng ta mới có thể quay về Thần Kiếm tông…”

Nghe được tên “Kiếm Vân”, trên mặt Kiếm Khiếu lão tổ đỏ ửng, lão mấp máy môi như muốn nói gì đó. Nhưng ở phía sau lão, kiếm ảnh của Huyền Linh Tử đã đâm rách y phục lão, lão run rẩy, cuối cùng không nói được chữ nào.

Khi Kiếm Khiếu lão tổ dẫn hai sư đệ cùng với thi thể Thất trưởng lão rời đi, Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh cũng lập tức chạy trốn.

Kiếm Khiếu lão tổ vội vàng nói: “Vừa rồi Huyền Linh Tử đã ở đây!”

Hai trưởng lão Thần Kiếm tông đồng loạt kinh ngạc nói: “Sư huynh, ngươi nói cái gì?!”

Kiếm Khiếu nói to: “Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh ngay ở chỗ đó, vừa rồi ta suýt nữa bị Huyền Linh Tử giết chết!”

Một trưởng lão hỏi: “Sư huynh, sao vừa rồi ngươi không nói?”

Kiếm Khiếu vừa bay vừa nói: “Vừa rồi nếu ta nói, Huyền Linh Tử sẽ đánh chết ta. Mặc dù ta có thể cầm chân bọn họ, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ. Nếu hôm nay chỉ có một mình ta đi tìm Thất sư đệ, e là bọn họ sẽ không do dự mà giết ta. Nhưng hôm nay có hai người các ngươi nữa, chỉ cần ta cầm chân bọn họ, các ngươi tách nhau chạy trốn thì bọn họ sẽ không thể đuổi kịp các ngươi, thậm chí còn bị ta làm lộ hành tung. Vậy nên bọn họ lựa chọn uy hiếp để ta không dám nói ra, cũng để bọn họ có thời gian thoát đi.”

Người trưởng lão kia hỏi: “Sư huynh, nếu bọn họ đi rồi thì chúng ta làm gì bây giờ?”

Kiếm Khiếu nói: “Lập tức nói cho mọi người! Không ngờ hai người bọn họ lại trốn sâu trong Mộng Sát Chi Địa, lần này bọn họ bị phát hiện ắt sẽ đi vào sâu hơn. Chỉ cần có tung tích của bọn họ, không lo không tìm thấy! Đây là thời điểm báo thù cho Kiếm Vân, còn có lão Thất!”

Kiếm Khiếu nhanh chóng đi tới chỗ đoàn hai tộc nói mọi chuyện cho Hạo Tinh Tử và Âm Cơ.

Âm Cơ cười nghiền ngẫm, tự nói một câu “Rất thông minh, mà không biết là ai thông minh hơn”, sau đó nói tiếp: “Đi sâu vào trong lục soát!”

Mà lúc này, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử lấy tốc độ nhanh nhất để rời khỏi dãy núi kia, đi sâu vào Mộng Sát Chi Địa. Bọn họ không có lựa chọn nào khác, bên ngoài là đại năng hai tộc tới tìm kiếm, bên trong là Mộng Sát càng thêm nguy hiểm.

Bay ước chừng mười ngày mười đêm, Lạc Tiệm Thanh lựa chọn hạ xuống một quần sơn cao ngất.

Dãy núi cao nhất chừng vạn mét, thấp nhất là hơn bốn nghìn mét, đỉnh núi phủ tuyết. Lạc Tiệm Thanh hạ xuống một ngọn núi sáu nghìn mét.

Lần này hai người không lựa chọn sơn động, mà đi sâu vào trong núi.

Đi tới đây chưa cần nói tới không khí, mà mỗi gốc cây ngọn cỏ đều là một màu tím đậm, mặt đất cũng bị nhuộm thành màu tím.

Nơi này không có nhiều bụi tím mà tràn ngập Mộng Sát, đi đâu cũng có thể thấy. Lạc Tiệm Thanh cũng đụng phải Mộng Sát hơn ngàn năm, may mà “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” có thể đuổi được Mộng Sát đi, nếu không Lạc Tiệm Thanh nhất định không thể ở đây lâu.

Thở hổn hển, Lạc Tiệm Thanh dựa vào vách tường ẩm ướt nói: “Sư phụ, nhiều nhất là mười ngày, bọn họ sẽ tìm tới nơi này. Đan dược của ngươi cần luyện chế bao lâu?”

Huyền Linh Tử nhíu mày: “Hai tháng.”

Lạc Tiệm Thanh mím môi nói: “Chúng ta không đợi được nữa.”

Điều này Huyền Linh Tử biết, hắn trầm mặc nhìn Lạc Tiệm Thanh, ánh mắt lướt qua mắt và môi thanh niên, cuối cùng, Huyền Linh Tử bỗng cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh ngây người, lấy tính cách của sư phụ nhà mình sao có thể làm chuyện như vậy vào lúc này?

Huyền Linh Tử nghiêm túc nhìn Lạc Tiệm Thanh nói: “Tiệm Thanh, có dám đánh cược với vi sư một lần?”

Lạc Tiệm Thanh ngẩn người, lát sau lại mỉm cười, y vươn tay kéo Huyền Linh Tử xuống, trả lại một nụ hôn nóng bỏng. Kết thúc nụ hôn dài lâu, hai người kề trán, trong mắt Lạc Tiệm Thanh lấp lánh ánh sáng, y cười nói: “Được, chúng ta đánh cược một lần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.