Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Một ngày sau đã có tiểu sư đệ chạy tới nói cho Lạc Tiệm Thanh biết chuyện Lôi Đình lộ có sai sót là ngoài ý muốn.

Là đệ nhất tông môn trong Tu Chân giới, Thái Hoa Sơn mỗi mười năm đều chiêu cáo thiên hạ thu đệ tử. Mười năm đối với tu chân giả chỉ là một lần bế quan, hoạt động thu đồ đệ như vậy tất nhiên không có khả năng do các trưởng lão trong tông môn xử lý, toàn bộ đều giao cho các đệ tử.

Lạc Tiệm Thanh là thủ đồ Thái Hoa Sơn, cũng là đệ tử duy nhất của Ngọc Tiêu phong – phong thứ bảy trong Thái Hoa Sơn, mười năm trước y cũng từng lo liệu một lần, nhưng lần này vừa lúc y xuất ngoại nên nhiệm vụ này rơi xuống tam sư muội Vệ Quỳnh Âm Thái Hoa Sơn.

Nhưng lại đúng lúc này Lôi Đình lộ gặp vấn đề.

Đệ tử phụ trách dùng linh thạch khởi động Lôi Đình lộ không cẩn thận thả linh thạch trung phẩm thay cho linh thạch hạ phẩm, dẫn đến độ khó Lôi Đình lộ tăng vọt, cũng suýt nữa xảy ra chuyện lớn.

Vệ Quỳnh Âm tự biết mình đã sai lầm, tự mình tới Tư Quá Nhai lĩnh phạt một tháng, vì thế đại bỉ các phong kế tiếp giao cho Lạc Tiệm Thanh.

Nghe Vệ Quỳnh Âm thiên lý truyền âm, Lạc Tiệm Thanh thật sự là dở khóc dở cười.

“Lạc sư huynh, trong bảy phong Thái Hoa Sơn chỉ có mỗi Ngọc Tiêu phong của ngươi rảnh nhất, chuyện lần này là ta sai, tất nhiên phải lĩnh phạt. Dựa theo ý của chưởng môn sư bá, ta muốn nhờ ngươi giúp ta chủ trì đại bỉ các phong, vô cùng cảm kích. Vệ Quỳnh Âm.”

Nhờ người ta giúp còn phải thêm một câu “ngươi rảnh nhất”?

Xem ra Vệ Quỳnh Âm vẫn như đời trước, chỉ biết tu luyện, không biết đối nhân xử thế.

Lạc Tiệm Thanh không từ chối, trên thực tế, đại bỉ các phong đời trước cũng do chính y xử lý. Y trơ mắt nhìn tiểu tử căn cốt bình thường kia như được thần trợ giúp, trong mười ngày ngắn ngủi, thực lực tiến bộ nhanh chóng, cuối cùng trở thành người đứng thứ hai trong đại bỉ các phong, cũng trực tiếp bước vào Ngọc Tiêu phong, trở thành đệ tử thứ hai của Ngọc Tiêu phong.

Ba ngày trước, Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại trong đống thi thể yêu thú.

Xương cốt toàn thân như bị nghiền nát, đầu như nặng ngàn cân, một thân áo trắng dính đầy máu, chung quanh là hàng trăm hàng ngàn thi thể yêu thú. Lạc Tiệm Thanh lúc ấy còn cho rằng mình đã tới Địa Ngục, thế nhưng khi y phát hiện linh lực trong cơ thể tự động vận chuyển, y mừng rỡ, đồng thời nhớ lại chỗ này —

Vạn Thú lĩnh.

Nhiều năm trước y thường xuyên đến Vạn Thú lĩnh giết yêu thú, thậm chí giết liên tục hai ba năm.

Việc giết yêu thú tại Vạn Thú lĩnh không bị bất cứ quản chế nào, yêu tu cũng có thể tới đây giết nhân tu, khu vực này không ai quản lý, cũng thường xuyên có nhân tu và yêu tu tới đây giải quyết ân oán cá nhân. Giết chóc ở đây không ai quản thúc.

Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại cũng không lập tức đứng dậy, ngược lại ngồi trong đống thi thể yêu thú nhớ lại chuyện đời trước. Y biết mình quay lại mười tám năm trước, khi đó Lý Tu Thần chưa tiến vào Thái Hoa Sơn, cũng chưa trở thành sư đệ y.

Hơn nữa hiện tại chính là thời điểm quan trọng, Lý Tu Thần sắp vào sơn môn!

Nghĩ thông suốt, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng chuẩn bị trở lại Thái Hoa Sơn, ngăn cản Lý Tu Thần vào tông môn. Ai ngờ y vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp ngự kiếm phi hành, bỗng nhiên có một thứ từ trên trời rơi xuống, chuẩn xác rơi xuống chỗ y.

Lạc Tiệm Thanh nhấc tay bắt được ám khí, cúi đầu nhìn: “Cầu Tiên?”

Lật ra quyển sách này, cuộc sống Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn đảo điên.

Thế giới y đang sống là một quyển sách! Lại còn là một quyển ngựa đực không tam quan không tiết tháo!

Lý Tu Thần chính là loại ngẩng đầu gặp pháp bảo, cúi đầu có linh thú. Từ khi tiến vào Thái Hoa Sơn gã như cá gặp nước, nhất định là cướp đoạt toàn bộ vận khí khắp thiên hạ. Những cô gái bên trong sách có lẽ lúc mới biết gã không có hảo cảm nhưng Lý Tu Thần có các loại cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, khiến các cô gái thay đổi suy nghĩ về gã, thậm chí trao cả trái tim.

Xem xong quyển sách này, cả người Lạc Tiệm Thanh đều không tốt. Trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã đều là tức giận, đôi mắt phượng cũng nheo lại, y vung kiếm chém chết một yêu tu chuẩn bị đánh lén, sau đó nhanh chóng ngự kiếm bay về tông môn.

Quyển sách [Cầu Tiên] này cũng không nói hết, chỉ viết đến đoạn Lý Tu Thần thay thế được Lạc Tiệm Thanh y, trở thành tiểu sư đệ ai trong Thái Hoa Sơn cũng yêu quý. Lạc Tiệm Thanh biết, từ đây về sau, y nhiều lần bị Lý Tu Thần hãm hại, đến cuối cùng tức giận chém chết một linh thú của Lý Tu Thần, cũng khiến Lý Tu Thần bị trọng thương trong bí cảnh, vì thế y bị đuổi khỏi Thái Hoa Sơn.

— Rõ ràng lúc tầm bảo trong bí cảnh, Lý Tu Thần ra tay tàn nhẫn với y mới xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng lại biến thành y đánh lén Lý Tu Thần!

Dọc theo đường đi từ Vạn Thú lĩnh về Thái Hoa Sơn, Lạc Tiệm Thanh đọc quyển [Cầu Tiên] kia tổng cộng 12 lần.

Cảm giác bị đâm xuyên qua tim từ đời trước vẫn còn lưu lại trong trí nhớ, mà đời này y tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Trước khi đi đến Lôi Đình lộ, Lạc Tiệm Thanh thậm chí còn nghĩ tới việc trực tiếp giết chết Lý Tu Thần. Thế nhưng ngẫm lại, có rất nhiều sư đệ sư muội đang theo dõi Lôi Đình lộ, y tuyệt đối không thể làm ra việc khác thường như vậy. Vì thế Lạc Tiệm Thanh giúp cô gái vô tội kia ngăn cản sấm sét, sửa lại tình tiết.

Nhưng mà……

“Lạc sư huynh, đây là danh sách đệ tử mới thu được năm nay, mời ngài xem qua.”

Lạc Tiệm Thanh buông mi nhìn hơn mười cái tên trong danh sách, khi nhìn đến ba chữ “Lý Tu Thần”, khóe miệng hơi hơi run rẩy, y cười nâng mắt nhìn về phía tiểu sư đệ này, giọng điệu ôn hòa hỏi: “Lý Tu Thần này ta nhớ là căn cốt bình thường, cũng vào sơn môn sao?”

Nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh nhã cùng với tươi cười lạnh nhạt như gió kia, tiểu sư đệ không kìm lòng được nuốt nước miếng một cái, run cổ họng nói: “Lý Tu Thần tuy căn cốt không tốt, thế nhưng hắn vượt qua Lôi Đình lộ. Lạc sư huynh, lúc ngài ra tay ngăn cản đợt sấm sét kia, Lôi Đình lộ liền đóng lại, cho nên lần này tổng cộng thu hai mươi bốn vị sư đệ sư muội.” Gần như nhận hết người thí luyện trụ đến cuối.

Mày Lạc Tiệm Thanh thoáng nhướn, không nói thêm gì nữa. Tiểu sư đệ kia dùng ánh mắt sùng kính ngưỡng mộ nhìn y chằm chằm, đến khi rời khỏi phòng Lạc Tiệm Thanh vẫn còn quay đầu lại vài lần, nói cái gì đại bỉ các phong ba ngày sau hắn sẽ đến mời Lạc Tiệm Thanh đến chủ trì.

Lạc Tiệm Thanh đều ậm ừ đồng ý, đợi đến khi sư đệ này rời đi, ý cười bên môi y lập tức biến mất.

Nặng nề thở dài một hơi, Lạc Tiệm Thanh đứng dậy rời khỏi Ngọc Tiêu phong, nửa ngày sau mới trở về, trong tay còn nhiều một thứ.

Ba ngày sau, đại bỉ các phong đúng giờ tổ chức.

Hai mươi bốn đệ tử mới nhập môn đứng dưới lôi đài, dùng ánh mắt tò mò đánh giá chung quanh. Trong hai mươi bốn đệ tử này chỉ có tám bé gái, Liễu Tiêu Tiêu có bộ dáng xinh đẹp nhất, cũng khiến người ta chú ý nhất. Có điều Liễu Tiêu Tiêu vẫn lôi kéo thiếu niên bên cạnh nói chuyện, không hề chú ý tới ánh mắt người ngoài.

Nếu thiếu niên này rất ưu tú thì cũng thôi, nhưng Lý Tu Thần căn cốt bình thường, diện mạo cũng rất bình thường.

Chỉ mỗi thế cũng khiến không ít người chú ý đến hắn, muốn nhìn xem thằng nhóc này vì sao lại có diễm phúc như vậy, có thể làm cho một nữ đệ tử căn cốt tam phẩm thích như thế.

“Thần ca ca, bộ quyền pháp của ngươi luyện tốt chưa? Ta không nắm rõ lắm, hôm nay có gặp chuyện không may không đây?”

Lý Tu Thần không để ý gật đầu: “Ừ.”

Nhìn thái độ có lệ của đối phương, Liễu Tiêu Tiêu khổ sở nhăn nhó: “Thần ca ca, không phải ngươi nói chỉ cần chúng ta tiến vào Thái Hoa Sơn là có thể trở thành tiên nhân, trở thành tiên nhân là cha mẹ ta có thể sống bình an sao? Nhưng sư huynh ngày hôm qua nói chúng ta không thể tùy tiện về nhà.”

Lý Tu Thần tức giận nói: “Ngươi sớm muộn có thể về nhà.”

Lúc Lý Tu Thần nói còn không thèm nhìn Liễu Tiêu Tiêu, khiến nha đầu còn chưa tới mười tuổi vô cùng ủy khuất.

Liễu Tiêu Tiêu không rõ Thần ca ca bị làm sao, rõ ràng trước lúc tới Lôi Đình lộ, Thần ca ca vẫn luôn chăm sóc cô, trong ba năm cũng thường xuyên quan tâm, trân trọng cô. Nhưng bây giờ, Lý Tu Thần vẫn luôn không để ý tới cô. Cô vì muốn cha mẹ được sống bình an nên mới đi cùng Lý Tu Thần, ở đây cô cũng không quen ai.

Nhất thời, các loại cảm xúc ùa lên, chung quy chỉ là một nha đầu 8-9 tuổi, Liễu Tiêu Tiêu chớp mắt, nước mắt cũng sắp rơi xuống. Nhưng khi cô vừa nhấc tay, bỗng nhiên thấy mỹ nhân bạch y kia, cô ngạc nhiên trợn to hai mắt, lớn tiếng gọi: “Đại tỷ tỷ! Thần ca ca ngươi mau nhìn, là đại tỷ tỷ đã cứu chúng ta!”

Tiếng Liễu Tiêu Tiêu cũng không nhỏ, các đệ tử ở đây phần lớn đều trên Luyện Khí kỳ, tai rất thính, lập tức nghe được lời cô nói.

“Đại…… Đại tỷ tỷ? Nha đầu này nói Lạc sư huynh là đại tỷ tỷ?”

“Ha ha ha ha, cũng phải, Lạc sư huynh của chúng ta xuất sắc như vậy, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ ở ba mươi sáu châu.”

“Hôm đầu tiên ta tới Thái Hoa Sơn cũng nghĩ Lạc sư huynh là sư tỷ nào đó thích mặc đồ nam, thật sự là rất đẹp……”

Nghe được câu này, Lạc Tiệm Thanh cũng sửng sốt, y kinh ngạc cúi đầu nhìn cô bé dưới lôi đài, chỉ thấy người kia đang ôm chặt cánh tay Thần ca ca nhà mình, vui vẻ vẫy tay với y.

Nha đầu gầy teo chỉ cao hơn một mét, trông như hạt đậu này gọi y là đại tỷ tỷ?!

Thanh niên mặc đồ đen đứng cạnh cười hắc hắc, kề tai Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư huynh, ánh mắt nha đầu này rất tốt nha.”

Lạc Tiệm Thanh hạ mắt liếc gã một cái, thanh niên mặc đồ đen lập tức giơ tay đầu hàng, ngậm miệng không nói nữa. Lạc Tiệm Thanh lại bình tĩnh nhìn một vòng, mấy sư đệ sư muội đang thì thầm nói chuyện cũng lập tức ngậm miệng.

Nhưng vẫn có người ngầm truyền âm, âm thầm thảo luận, loại chuyện này Lạc Tiệm Thanh nhắm mắt cũng có thể đoán được, vì thế y nhếch môi cười nhẹ, nâng bước đi đến giữa lôi đài, lật tay lấy một khối tinh thạch màu trắng từ trong nạp giới.

Dưới ánh mặt trời sáng lạn, thanh niên tuấn tú cao ngất mặc trường bào trắng viền bạc, ánh mắt ôn hòa nhìn các sư đệ sư muội dưới đài. Khuôn mặt tú nhã phảng phất như gió xuân lướt qua, xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được, nhưng hơi thở mạnh mẽ áp bách của người này khiến người ta không dám lỗ mãng, chỉ có thể lặng lẽ ngưỡng mộ sùng kính.

Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng đung đưa tinh thạch màu trắng trong tay nói: “Đại bỉ các phong là sự kiện sáu phong trong Thái Hoa Sơn thu đồ đệ, thời điểm quan trọng như vậy, các ngươi phải tránh làm điều mờ ám, nếu đá truyền âm này sáng lên, đừng trách kiếm ta vô tình, đưa các ngươi đi gặp Vệ sư tỷ dịu dàng nhất của các ngươi.”

Đám đệ tử lập tức ngậm miệng: “……”

Xa tại Tư Quá Nhai, Vệ Quỳnh Âm nằm cũng trúng đạn: “……”

Thanh niên mặc đồ đen bên cạnh: “Ha ha, sư huynh ngươi cũng quá lấy việc công làm việc tư đi. Truyền âm cũng không cho? Lại còn Vệ sư tỷ dịu dàng nhất? Vệ sư tỷ nếu dịu dàng, ta đây chính là nam nhân si tình nhất trên đời này.”

Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn sư đệ nhà mình, chăm chú nói: “Tứ sư đệ, lời này ta sẽ thay ngươi chuyển cho tam sư muội.”

Giải Tử Trạc khủng hoảng: “Lạc sư huynh ngươi khi dễ người!!!”

Lạc Tiệm Thanh cười nhưng không nói.

Đây mới chỉ là nhạc đệm, một lát sau, sau khi Lạc Tiệm Thanh tuyên bố, đại bỉ các phong chính thức bắt đầu.

Hai mươi bốn đệ tử mới lên đài so đấu dựa theo trình tự rút thăm lúc trước, biểu đạt thành quả mười ngày tu luyện cho các sư huynh sư tỷ của sáu phong trong Thái Hoa Sơn. Người thắng có thể vào vòng tiếp theo, nếu thiên phú tốt, thậm chí có khả năng được trưởng lão trực tiếp nhận làm đệ tử quan môn.

Đệ tử Thái Hoa Sơn thu nhận phải không có tu vi, cho dù là thiếu gia tiểu thư đại gia tộc nhiều nhất cũng chỉ có thể học một vài thuật phòng thân, không thể có linh lực. Đại bỉ các phong lần này cơ bản là xem thiên phú và cố gắng của từng đệ tử trong mười ngày, rất công bằng.

Nhưng chung quy mấy đệ tử này cũng không có tu vi gì, cho nên so đấu như này cũng không có gì đáng xem.

Phần lớn các nữ đệ tử đều âm thầm nhìn phía đài cao, nhìn đại sư huynh bạch y lỗi lạc kia. Lạc Tiệm Thanh ngược lại vô cùng bình tĩnh, y thưởng thức đá truyền âm trong tay, ý cười trên môi, bình tĩnh nhìn tình huống trong lôi đài.

Qua hồi lâu, rốt cuộc đến phiên Lý Tu Thần căn cốt bình thường, đi vận cứt chó lên đài. Động tác trong tay Lạc Tiệm Thanh dừng lại, Giải Tử Trạc ngồi bên cạnh nhận thấy sự khác thường từ Lạc Tiệm Thanh, gã chuyển mắt nhìn Lý Tu Thần, cười nhẹ: “Xem ra sư huynh cũng có hứng thú với tiểu tử căn cốt kém nhất chỗ này?”

Lạc Tiệm Thanh nhướn mi: “Ngươi cảm thấy hắn có thể thắng không?”

Giải Tử Trạc cười ha ha: “Nếu hắn thắng, ta sẽ bế quan một năm!”

Lạc Tiệm Thanh xua tay: “Không cần thảm như vậy, ngươi qua Tư Quá Nhai cùng Vệ sư tỷ của ngươi là được.”

Giải Tử Trạc trợn to hai mắt: “Lạc sư huynh ngươi bắt nạt người!!!”

Lạc Tiệm Thanh nhếch môi cười khẽ giống như rất thoải mái. Nhưng ngay cả Giải Tử Trạc cũng chưa phát hiện, ánh mắt Lạc Tiệm Thanh luôn tập trung lên người Lý Tu Thần, nhìn tiểu tử bình thường kia âm trầm đi lên lôi đài, dùng ánh mắt phức tạp nhìn đối thủ đối diện.

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi thu lại ý cười, trong con ngươi trong veo lóe ra vẻ tối tăm.

“…… Không có thứ như vậy, Lý Tu Thần, ngươi định làm thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.