Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 50: Chương 50: Chương 49






BT11

Ung châu nằm ở phía Bắc Thái Hoa Sơn, gần Vân Châu và Sầm Châu. Lần này, tu sĩ chính đạo hẹn gặp ở nội thành Ung châu, trước là thảo luận chuyện đi vào Ma Đạo cung, rồi các chuyện phía sau.

Ba ngày sau mọi người đều đến đông đủ.

Tứ đại tông môn đều phái trưởng lão tới, dẫn dắt một vài đệ tử tinh nhuệ nhất theo, Bát đại thế gia cũng phái toàn bộ đệ tử dòng chính tới. Người dẫn đầu Đoạn Hồn tông và Quy Nguyên Tông có tu vi Đại Thừa kỳ, người dẫn đầu Bạch gia và Vân gia cũng là tu vi Đại Thừa kỳ, còn những nhóm còn lại, người dẫn đầu tu vi thấp nhất cũng là Độ Kiếp kỳ.

Ngọc Thanh Tử tôn giả ở trong đó không tính là tu vi cao nhất nhưng thanh danh lan xa.

Là phong chủ của Thanh Lam phong Thái Hoa Sơn, cảnh giới tu vi chưa bao giờ là thứ Ngọc Thanh Tử tôn giả theo đuổi, nàng theo đuổi chính là luyện đan. Trên đời này, đại sư luyện đan đệ nhất chính là Ngọc Thanh Tử tôn giả, cũng chỉ có nàng có thể luyện ra thần đan bát phẩm thiên giai!

Sau khi mọi người tập hợp đông đủ, mười ba người dẫn đầu bắt đầu đàm phán thủ tục liên quan. Các trường lão và đệ tử khác đều tự chuẩn bị đồ đạc để đi vào Ma Vực. Lạc Tiệm Thanh, Vệ Quỳnh Âm cùng các trường lão khác đi nghe ngóng tìm hiểu về Ma Vực.

“Ma Vực tuy nói là do Ma Đạo cung cai quản, nhưng ma tu bọn họ từ trước đến nay không có quá nhiều quy củ, cho nên rất nhiều tán tu ma đạo tập trung ở Ma Vực đều không nghe theo Ma Đạo cung. Ma Tôn không tiện xử lý loại chuyện này, chưa kể ma tu cấp càng cao thì càng không thích bị khống chế, bởi vậy sau khi đi vào Ma Vực phải cẩn thận đám tán tu ma đạo này.”

Vừa dứt lời đã có trưởng lão bổ sung: “Không sai. Đám tán tu này từ trước đến nay hận chính đạo thấu xương, cho dù có Ma Tôn ràng buộc nhưng bọn chúng cũng sẽ không cho chúng ta mặt mũi. Lần này chúng ta cùng tiến vào Ma Vực, tán tu bình thường sẽ không tới gây sự, chỉ sợ là mấy tên liều lĩnh không sợ chết sẽ tiến hành công kích. Tiệm Thanh, tu vi của ngươi thì còn tạm ổn, nhưng Quỳnh Âm, ngươi chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, cần phải bảo vệ mình.”

Vệ Quỳnh Âm gật đầu đáp ứng.

Còn nói được một lúc thì bỗng có gã sai vặt tới thông báo, nói là có người ở ngoài cửa chờ Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra, nói một tiếng cùng các trưởng lão liền ra ngoài.

Lạc Tiệm Thanh vừa mới bước ra cửa đã thấy một tăng nhân tuấn tú mặc áo cà sa màu mộc lan đứng ở đó, trang nghiêm chắp hai tay lại, thấy y liền cười: “A di đà Phật, một năm không gặp, tu vi Lạc đạo hữu lại tăng lên, tiểu tăng bội phục.”

Nhìn thấy Phật Tử tất nhiên Lạc Tiệm Thanh rất vui, y dẫn Phật Tử vào nơi của Thái Hoa Sơn, vừa đi vừa nói: “Phật Tử, tu vi của ngươi cũng tăng không ít. Nếu ta đoán không sai thì chỉ một thời gian ngắn nữa là ngươi có thể đột phá?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Phật Tử lộ ra nụ cười: “Không sai, lúc trước tiểu tăng có chút thu hoạch, hiện tại đã chạm tới tấm chắn Nguyên Anh hậu kỳ. Có điều hết thảy đều kém Lạc đạo hữu, chưa tới một năm mà ngươi đã đạt tới tu vi nửa bước Xuất Khiếu.”

Lạc Tiệm Thanh liên tục lắc đầu: “Chỉ là may mắn.”

Phật Tử lại nói: “Trên đời này không có chuyện may mắn, Lạc đạo hữu có thể đạt được cơ duyên này đã được chú định sẵn.”

Lạc Tiệm Thanh không nói gì nữa. Y cũng không thể nói mình cướp đoạt cơ duyên của Lý Tu Thần, cũng không thể nói mình và Huyền Linh Tử song tu nên chiếm được không ít thứ tốt?

Lạc Tiệm Thanh mời Phật Tử vào gian phòng của mình, hàn huyên tán gẫu với hắn chuyện sau lần từ biệt trước.

Phật Tử bẩm báo chuyện ma tu giết mười vạn người kia cho Quy Nguyên Tông, Quy Nguyên Tông lập tức phái trưởng lão Độ Kiếp kỳ tới tra xét. Sau khi xác định ma tu đã chết, Quy Nguyên Tông lại sắp xếp cử hơn trăm tăng nhân tới sơn mạch đó tụng kinh niệm Phật, mong bọn họ sớm siêu sinh.

Đối với chuyện này, Phật Tử có cảm xúc rất rõ rệt, đạt được không ít lĩnh ngộ, sau lại tham gia đại hội biện thiền, trên đại hội có một con ngựa đen ngang trời xuất thế. Tăng nhân trẻ tuổi đó là một vị đệ tử của Tịnh Thổ tông, tuy chỉ mới Kim Đan sơ kỳ nhưng có cái nhìn về Phật pháp hoàn toàn khác với những người bình thường.

Phật Tử luận thiền với tăng nhân kia bảy ngày bảy đêm, cuối cùng người nọ không còn gì để luận bàn, lại đột nhiên thông suốt, đột phá tới Kim Đan trung kỳ. Phật Tử cũng được lợi không ít, bế quan nửa năm đã củng cố tu vi Nguyên Anh trung kỳ, còn chạm tới tấm chắn của Nguyên Anh hậu kỳ.

Nghe Phật Tử kể, Lạc Tiệm Thanh không khỏi cảm khái: “Không ngờ được là đại hội biện thiền lần này lại có chuyện thú vị như vậy. Lúc trước rời đi trước đúng là chuyện sai lầm, đáng lẽ ta phải tới Quy Nguyên Tông cùng Phật Tử để xem biện thiền bảy ngày phấn khích tuyệt luân này.”

Thôi đừng chém nữa e =)))))) kể cả có 10 con ngựa đen xuất hiện thì e cũng vội về ăn thịt với chồng em thôi =)))))))

Nghe vậy, Phật Tử bất đắc dĩ nói: “Lạc đạo hữu chưa thấy được người kia, sư đệ Tịnh Thổ tông đó rất lợi hại, tiểu tăng ứng phó cũng có chút cố sức.”

Lạc Tiệm Thanh cũng lắc đầu: “Ta tin tưởng Phật Tử.”

Hai người nhìn nhau cười.

Một lúc lâu sau, Phật Tử đứng dậy rời đi, Lạc Tiệm Thanh tiễn hắn tới cửa. Vừa ra tới cửa lại bắt gặp Vệ Quỳnh Âm một thân đồ đen đi vào, ba người vừa chạm mặt đều sửng sốt. Vệ Quỳnh Âm ôm kiếm lạnh lùng hơi cúi người chào Phật Tử, sau đó xoay người rời đi.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Tam sư muội của ta từ nhỏ đã thế, nàng dốc lòng tu luyện, không để ý tới chuyện bên ngoài, cũng không giỏi ăn nói.”

Phật Tử cười nói: “Tiểu tăng thật ra có chút hứng thú với vị nữ thí chủ kia.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc hỏi lại: “Có hứng thú?” Nói xong, Lạc Tiệm Thanh nhìn thoáng qua Phật Tử, trêu chọc: “Phật Tử, hay là ngươi tính hoàn tục? Nhớ là ngươi từng nói ngươi có một kiếp nạn, chẳng lẽ là kiếp hồng trần trong truyền thuyết?”

Phật Tử đỏ bừng mặt, lắc đầu liên tục: “Sư phụ vẫn chưa tính ra kiếp nạn kia là gì, nhưng tiểu tăng không phải có ý gì với vị… vị Vệ thí chủ kia. Chỉ là vừa nãy chạm mặt nhìn thấy Phật duyên trên người Vệ thí chủ rất dày, nếu có thể tu phật thì chắc chắn không phải trình độ tầm thường.”

Lạc Tiệm Thanh nói nhỏ: “Không nói tới việc sư muội ta không phải nam tử, cho dù sư muội có ý xuất gia, sư bá ta cũng sẽ nhốt nàng tại Bích Tham phong không cho phép nàng ra ngoài nửa bước.”

Phật Tử cười cười bất đắc dĩ: “Chỉ là có Phật duyên, không nhất định phải tu phật.”

Hai người còn nói vài câu rồi Phật Tử rời đi, trở về Quy Nguyên Tông.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh vừa mới tiễn Phật Tử xong, còn chưa kịp đi vào đã cảm nhận được vài dòng linh áp cường đại chĩa về phía mình. Y lập tức cảnh giác nhìn ra xa, bốn luồng sáng lập tức vọt tới trước mặt y.

Đi đầu là một lão giả đầu bạc lông mi trắng uy nghiêm, đối phương thấy Lạc Tiệm Thanh, đôi lông mày đang nhíu lại cũng thu liễm lại chút khí thế, hỏi: “Ngươi là Lạc Tiệm Thanh thủ đồ Thái Hoa Sơn?”

Trong bốn người này, tu vi thấp nhất là Xuất Khiếu kỳ, tu vi cao nhất Lạc Tiệm Thanh thậm chí còn không nhìn ra được. Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không lo lắng, y cúi người thi lễ nói: “Vãn bối đúng là Lạc Tiệm Thanh, không biết tiền bối có chuyện gì, vãn bối có thể cống hiến một phần sức lực?”

Lão giả nói: “Bản tôn vốn là Mặc Phụng, cửu tổ của Mặc gia, nghe nói ngươi thân với Mặc Thu mạch hậu nhân của Mặc gia ở Hàn Băng Hoang Nguyên, không biết ngươi có biết hành tung của y không? Nghe nói y đã đột phá Nguyên Anh kỳ nhưng vẫn chậm chạp chưa tới Mặc gia đưa tin, đây chính là đại bất kính.”

Nghe đến đây, Lạc Tiệm Thanh đã hiểu mục đích của đối phương.

Cái này gọi là nghèo ở phố xá sầm uất không ai biết, giàu ở núi sâu nhận họ hàng xa. Đám người Mặc gia này chỉ biết Mặc Thu ở đại bỉ tông môn Thái Hoa Sơn đạt được tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng không biết y một năm trước đã là nửa bước Xuất Khiếu. Nhưng không cần vế sau, chỉ cần hơn năm mươi tuổi đạt được Nguyên Anh hậu kỳ đã đủ để cho đám người Mặc gia này động tâm, một mực muốn Mặc Thu về lại bổn gia.

Lạc Tiệm Thanh đến nay còn nhớ rõ, lần trước Mặc Thu ở Thái Hoa Sơn bị mấy trưởng lão Mặc gia kia đuổi chạy chối chết. Nghe nói Mặc gia còn muốn gả cô nương dòng chính cho Mặc Thu, Mặc Thu không chịu nổi quấy nhiễu mới rời Thái Hoa Sơn.

Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh chắp tay nói: “Chư vị tiền bối, vãn bối và Mặc Thu đã một năm không gặp, cũng không biết tung tích của y.”

Vừa dứt lời, ầm một tiếng, một dòng uy áp cường đại đột nhiên ép trên người Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh biến sắc, trên vai như có ngàn vạn cân đá đè nặng, cả người đều sụp xuống, sàn nhà bị lún xuống thành hai dấu chân thật sâu, hai chân trực tiếp cắm xuống đất!

“Lạc Tiệm Thanh, nghe đồn ngươi và Mặc Thu là bạn tốt sinh tử, sao lại không biết cách liên hệ với y!” Lão giả tóc trắng nói.

Trên mặt Lạc Tiệm Thanh không còn ý cười, chỉ cười lạnh nói: “Tiền bối, nơi này là địa bàn của Thái Hoa Sơn ta, ngươi có đang vượt quá giới hạn không?

Lão giả kia hừ nhẹ một tiếng, lại tăng thêm uy áp, cố bức ép Lạc Tiệm Thanh cúi người, nhưng Lạc Tiệm Thanh đâu để lão được như ý, vẫn thẳng lưng đứng, thậm chí còn lạnh lẽo quan sát bốn người trước mắt, nói: “Dám ức hiếp người Thái Hoa Sơn chúng ta, Mặc gia còn muốn đứng vững trên đại lục Huyền Thiên sao!”

Sắc mặt Mặc Phụng cửu tổ Mặc gia tối sầm: “Tiểu bối, chớ có nói bậy!”

Vừa dứt lời, lão giả này liền nắm tay phải chuẩn bị đánh lên người Lạc Tiệm Thanh. Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không tránh đi, y trừng mắt nhìn lão giả kia, có một loại khí khái “ngươi có bản lĩnh thì một quyền đánh chết ta”.

Dưới trời xanh cao vút, Lạc Tiệm Thanh cao giọng nói: “Cửu tổ Mặc gia tu luyện hơn một ngàn năm lại đi ức hiếp một tiểu bối tu luyện chưa tới năm mươi năm? Sư phụ ta tu luyện hơn ba trăm năm đã vượt cả tu vi ngươi, nếu ngươi không biết xấu hổ thì đánh chết ta đi!”

Thanh âm kia nghe như bình thường lại mang theo ý chí chiến đấu không chịu khuất phục.

Mặc Phụng cứng đờ, cuối cùng không dám ra tay, chỉ cắn răng tức giận nhìn Lạc Tiệm Thanh, nói: “Mặc Thu rất quan trọng với Mặc gia chúng ta, nếu ngươi có ý giấu diếm hành tung của y không nói cho Mặc gia, Mặc gia ta sẽ không tha cho ngươi!”

“Ngươi không tha cho ai?!” Một giọng nữ lạnh lùng nghiêm nghị từ phía trên vọng xuống.

Trong chớp mắt, Ngọc Thanh Tử tôn giả đã tới, một chưởng đánh lên người cửu tổ Mặc gia kia. Người kia lập tức ngã về sau vài bước, tức giận nói: “Ngọc Thanh Tử!”

Ngọc Thanh Tử lạnh lùng nói: “Mặc Phụng lão nhân, ngươi dám khó dễ đệ tử Thái Hoa Sơn ở địa bàn Thái Hoa Sơn ta, bản tôn thấy ngươi là không muốn sống thêm nữa. Cũng phải, ngươi sắp đại nạn rồi, tu luyện hơn một ngàn bảy trăm năm cũng mới Độ Kiếp trung kỳ. Nhìn ở việc ngươi đã nửa chân bước vào quan tài, bản tôn tha cho ngươi một mạng, cút!”

Mặc Phụng trừng mắt gầm lên: “Ngọc Thanh Tử, ngươi câm miệng cho bản tôn!”

Vừa dứt lời, Mặc Phụng nắm chặt hai tay đánh về phía Ngọc Thanh Tử tôn giả. Quyền phong kia hiển hách như hổ, hình thành một thú ảnh trên không trung, con thú này người như Dã Trư (lợn rừng), toàn thân màu vàng, cái đuôi thật dài màu đỏ, phía trên lại là mặt người, hung hãn chạy về phía Ngọc Thanh Tử.

Con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại: “Hung Thú Hợp Dũ!”

Ngọc Thanh Tử tôn giả thấy thế chỉ cười xùy một tiếng, nàng cũng không tránh đi, chỉ phẩy tay áo lấy ra một cây phất trần ngọc bích. Phất trần trắng như tuyết vẽ lên không trung một bóng trắng mờ nhạt, trong phút chốc, phảng phất như có Phượng Hoàng kêu lên, một con Phượng Hoàng màu vàng lao ra khỏi phất trần, đánh lên Hung Thú Hợp Dũ.

Một móng vuốt của Phượng Hoàng đã xé xác mãnh thú xấu xí, nó tiếp tục phun lửa, mãnh thú hoàn toàn biến mất.

Bên kia, khóe miệng cửu tổ Mặc gia đã rỉ máu.

Ngọc Thanh Tử tôn giả có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, thiên phú cực cao, nếu không phải yêu luyện đan thì đã sớm đột phá Đại Thừa kỳ. Giờ phút này, ứng phó với cửu tổ Mặc gia này quá dễ dàng, nàng thu lại phất trần, lạnh lùng nói: “Lần này đi vào Ma Vực, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực chứ không phải tùy ý chém giết, lúc trước có xích mích gì, lúc này phải quên hết. Đây là ước định chúng ta vừa kí kết, chẳng lẽ ngươi đã quên?”

Cửu tổ Mặc gia kia lau máu bên khóe môi, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh: “Hành tung của Mặc Thu, bản tôn nhất định phải biết!”

Ngọc Thanh Tử cười nói: “Tiểu bối đã không muốn về, các ngươi còn muốn bắt ép? Mấy vạn năm trước, Mặc gia các ngươi đuổi đệ tử dòng chính tới Hàn Băng Hoang Nguyên, dòng thứ thượng vị, tưởng chuyện này không ai biết sao? Chỉ là tiểu nhân gian trá thừa dịp tổ tiên Mặc gia chết mà thượng vị, hiện giờ đệ tử dòng chính người ta không muốn trở về các ngươi còn không biết xấu hổ gò ép?”

Mặc Phụng tức giận nói: “Ngươi!”

Ngọc Thanh Tử xua tay: “Đi đi, đừng để bản tôn nhìn thấy ngươi mà phiền lòng.”

Ngọc Thanh Tử tôn giả thực lực hơn người, người Mặc gia tuy rất muốn biết hành tung của Mặc Thu nhưng cũng không dám tái phạm, chỉ đành phẫn nộ rời đi.

Lạc Tiệm Thanh đi theo Ngọc Thanh Tử vào sân, chỉ nghe Ngọc Thanh Tử nói: “Mặc Thu kia đại khái là thức tỉnh huyết mạch, còn là thân thể thuần linh, mới có tu vi đáng sợ như thế. Tiệm Thanh, từ nay về sau ngươi đừng lộ tin tức về Mặc Thu cho người khác, coi như là tích một phần thiện duyên.”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sư bá, cái gì là thức tỉnh huyết mạch?”

Ngọc Thanh Tử nói: “Hồi trẻ ta không thích tu luyện, ngược lại thích luyện đan, từng lật xem toàn bộ sách cổ ở Thái Hoa Sơn, vừa vặn thấy được một vài bí văn. Mấy vạn năm trước, Mặc gia đứng đầu Bát đại thế gia… không, phải nói là lúc đó không có Bát đại thế gia, cũng không có Tứ đại tông môn, chỉ có Thái Hoa Sơn và Mặc gia, hai bên song song tồn tại. Khi đó, Mặc gia có huyết mạch trời sinh, tên là Mặc Đạo, chỉ có đệ tử dòng chính mới có.”

Loại chuyện này Lạc Tiệm Thanh chưa từng nghe, ngay cả Huyền Linh Tử cũng không biết, y không khỏi tò mò lắng nghe.

“Vào thời kì huy hoàng nhất của Mặc gia, thực lực của Mặc gia không thua Thái Hoa Sơn. Gia chủ Mặc gia lúc đó còn là bạn tốt sinh tử của Cửu Liên tôn giả, hai người đều là Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, trên bí văn cũng không ghi chép lại, chỉ biết là mấy trăm năm sau, gia chủ Mặc gia bỗng mất tích, dòng thứ thượng vị đày dòng chính đến Hàn Băng Hoang Nguyên. Mười năm sau, thái thượng trưởng lão của Thái Hoa Sơn ta lúc đó, cũng chính là phong chủ đời thứ ba của Ngọc Tiêu phong, Cửu Liên tôn giả cũng mất tích theo.”

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, bắt được trọng điểm: “Mấy trăm năm sau?”

Ngọc Thanh Tử gật đầu: “Không sai, trong mấy trăm năm đó đã xảy ra chuyện gì không ai biết được. Tóm lại, Mặc gia suy bại chỉ trong trăm năm, cơ nghiệp trên vạn năm hủy hoại trong chốc lát, vạn năm sau trở thành thế gia xếp thứ tư trong Bát đại thế gia. Thái Hoa Sơn ta khi đó cũng suýt nữa suy tàn, bản mệnh đăng của Cửu Liên tôn giả vỡ một nửa, đến nay chỉ còn le lói đốm lửa, không cháy lên tiếp được. Việc này chờ ngươi bước vào Xuất Khiếu kỳ, sư phụ ngươi sẽ nói cho ngươi biết, dù sao ngươi cũng là hậu nhân của Ngọc Tiêu phong. Hiện tại ngươi đã đạt tới nửa bước Xuất Khiếu, ta nói cho ngươi biết trước cũng không sao.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Điều này sao có thể? Mấy vạn năm qua, nếu Cửu Liên sư tổ thành tiên thì bản mệnh đăng kia cũng sẽ vỡ, nếu hắn chưa từng thành tiên thì thọ mệnh của Hóa Thần kỳ chỉ có năm nghìn năm, hắn đã…”

Ngọc Thanh Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế gian luôn có rất nhiều chuyện kì quái, Cửu Liên tôn giả có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất thiên tài trong mấy vạn năm, có lẽ hắn có phương pháp đặc thù nào đó có thể sống vạn năm.” Dừng một chút, Ngọc Thanh Tử bỗng nhiên cười nói: “Đúng rồi, “Cửu Liên Bản Tâm Lục” ngươi đang tu luyện chính là công pháp Cửu Liên tôn giả tự nghĩ ra.”

Lạc Tiệm Thanh cứng đờ cả người.

Sau khi tiễn bước Ngọc Thanh Tử tôn giả, Lạc Tiệm Thanh trở lại phòng của mình. Y khoanh chân ngồi ở trên giường đả tọa, nhưng mãi cũng không tĩnh tâm nổi.

Cửu Liên tôn giả, Mặc gia, Cửu Liên Bản Tâm Lục, Mặc Thu…

Rốt cuộc trong mấy trăm năm đó đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến huyết mạch dòng chính của Mặc gia bị dòng thứ đuổi đi, còn bị đày đến Hàn Băng Hoang Nguyên. Cũng đã xảy ra chuyện gì khiến Cửu Liên tôn giả kinh tài tuyệt diễm biến mất, bản mệnh đăng đến nay vẫn chưa tắt hoàn toàn.

Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên trợn mắt, nghĩ đến: “Tổ tiên Mặc gia?!”

Trước mắt lập tức xuất hiện hàng vạn hàng nghìn mảnh ghép, Lạc Tiệm Thanh như trở về cái sơn động đời trước từng rơi xuống.

Trong sơn động chỉ có một bộ hài cốt khoanh chân ngồi. Trải qua gió sương vạn năm, bộ hài cốt này vẫn đứng thẳng, xương trắng như ngọc, có được năng lượng đáng sợ, đến mức mấy vạn năm sau có một tiểu bối cắn nuốt xong đã trực tiếp khôi phục toàn bộ linh lực.

“Hay là… vị tiền bối đó là tổ tiên Mặc gia trong lời kể của Ngọc Thanh Tử sư bá? Nếu đúng là vị tổ tiên kia, vì sao trong di ngôn của y lại nói mình làm chuyện sai lầm, vì sao lại hận Thiên Đạo đến vậy. Tu vi Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn lại có thể lẳng lặng chết ở trong một sơn động ở Cực Bắc Chi Địa… Rốt cuộc là ai có thể giết tổ tiên Mặc gia?”

Trong đầu Lạc Tiệm Thanh đột nhiên hiện lên một ý tưởng đáng sợ.

Thời gian đó, tu vi cao nhất chỉ có hai vị đại năng Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, một vị là tổ tiên Mặc gia, một vị… chính là Cửu Liên tôn giả. Chẳng lẽ Cửu Liên tôn giả thất tín bội nghĩa giết chết bạn tốt sinh tử của mình?

“Không đúng! Nếu như vậy thì sao Cửu Liên tôn giả cũng mất tích, còn bị rơi vào kết cục bản mệnh đăng vỡ một nửa? Sư bá nói Cửu Liên sư tổ mất tích vào mười năm sau khi tổ tiên Mặc gia mất tích, nghĩa là sư tổ không phải bị tổ tiên Mặc gia đánh trọng thương, vậy rốt cuộc là ai có thể khiến Cửu Liên sư tổ Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn bị thương?!”

Một chuỗi bí ẩn hiện lên trước mắt Lạc Tiệm Thanh.

Tất cả chuyện này thực sự quá phức tạp, nhưng y lại cảm thấy nó có liên quan tới mình.

Đời trước y nhìn thấy di hài của vị tổ tiên Mặc gia kia, cắn nuốt linh lực trong hài cốt đối phương, đây là một cái nhân. Mà từ nhỏ y đã tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, thân là hậu nhân của Ngọc Tiêu phong, có liên quan tới Cửu Liên tôn giả, lại là một cái nhân. Từ nay về sau, y là hậu nhân của Ngọc Tiêu phong, trở thành bạn tốt sinh tử của Mặc Thu – hậu nhân của tổ tiên Mặc gia, đây là một cái nhân cuối cùng!

Câu đố này giống như lớp sương mù dày dặc khiến Lạc Tiệm Thanh không nhìn được điểm cuối. Một ngày sau, trong đầu y chợt lóe lên tia sáng, lập tức lật tay lấy ra một viên đan dược màu xanh trong nạp giới, gọi tên: “Thanh Quân tiền bối, Thanh Quân tiền bối!”

Một lát sau, một nho sinh tuấn tú áo xanh từ trong đan dược hiện ra, đứng ở cạnh giường rủ mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh thấy thế hơi ngẩn ra, nói theo bản năng: “Ngươi đã khôi phục?”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Thanh Quân lộ ra ý cười hiếm hoi, gật đầu: “Không sai, cũng coi như khôi phục được năm phần thực lực, có thể khôi phục nguyên trạng.” Dừng một chút, Thanh Quân hỏi: “Thế nào, ngươi có chuyện tìm ta? Đây hình như là biên giới Ung châu… Hửm? Có một đại sư luyện đan ở gần đây?”

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên ý thức được: “Sư bá của ta, Ngọc Thanh Tử tôn giả là đại sư luyện đan đệ nhất hiện nay, nàng có thể luyện chế ra thần đan bát phẩm thiên giai.”

Vẻ mặt Thanh Quân rất nghiêm túc nói: “Vậy sau ngươi hạn chế gọi ta ra, linh thức vị Luyện Đan sư kia rất mạnh, ta chỉ có thể tạm thời giấu nàng, không thể kéo dài.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu, sau đó bắt đầu nói chuyện chính: “Thanh Quân, lúc trước vì đóa sen xanh kia ngươi mới theo ta tới Thái Hoa Sơn. Lúc ấy ngươi cũng biết sư phụ ta không phải người ngươi muốn tìm, trên Ngọc Tiêu phong cũng không có manh mối gì. Có điều đóa sen kia là thứ chỉ có tu sĩ tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục” có, mà trong thiên hạ, chỉ có hậu nhân Ngọc Tiêu phong mới có thể tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”.”

Thanh Quân nghe vậy cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ hơi trầm xuống: “Ta biết, nhưng thầy trò các ngươi chưa từng tiếp xúc với người ta đang chờ.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Phải, nhưng ta vừa mới biết được một tin tức, “Cửu Liên Bản Tâm Lục” không phải là công pháp của phong chủ đầu tiên của Ngọc Tiêu phong, mà là do phong chủ đời thứ ba sáng tạo ra, hắn tên là Cửu Liên tôn giả.”

Ầm!

Một mùi thơm đan dược tràn ngập cả khoảng không.

Thanh Quân lập tức hóa thành một luồng sáng chui vào trong nạp giới Lạc Tiệm Thanh, mà ngay sau đó, Ngọc Thanh Tử tôn giả đạp cửa tiến vào la to: “Tiệm Thanh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Đan hương gì vậy, sao lại nồng như thế?”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lạc Tiệm Thanh không kịp phản ứng, y cười gượng hai tiếng: “Sư bá, vừa rồi… đệ tử muốn thôi động một viên thần đan bát phẩm, kết quả là không cẩn thận thả ra đan hương, ta đã thu thần đan về rồi.” Nói xong, Lạc Tiệm Thanh lấy một viên đan dược xanh ngọc từ trong nạp giới ra: “Người xem, chính là viên này.”

Ngọc Thanh Tử vốn còn thấy nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy viên đan dược kia thì khựng lại: “Huyền Linh Tử sư đệ ngay cả Thái Huyền Tụ Hồn đan cũng đưa cho ngươi?!”

Lạc Tiệm Thanh gật gật đầu.

Ngọc Thanh Tử tôn giả: “...”

Phải rồi, vốn là nàng còn cho là mình đã rất cưng chiều đồ đệ, nhưng nếu so với Huyền Linh Tử sư đệ thì chẳng là cái gì hết!

Đại khái là bị viên Thái Huyền Tụ Hồn đan thiên giai này dọa sợ, Ngọc Thanh Tử cũng không nhận ra viên đan dược này có đan hương khác viên nàng ngửi được. Sau khi xác nhận Ngọc Thanh Tử thật sự rời đi Lạc Tiệm Thanh mới thở phào một hơi, quan sát đan dược màu xanh trong nạp giới.

Vừa nhìn Lạc Tiệm Thanh đã phải khiếp sợ.

Chỉ thấy viên đan dược màu xanh này đang không ngừng run rẩy, tuy rằng cố gắng đè nén đan hương không tiết ra ngoài nhưng trên đan dược lại hiện ra từng đường vân như hoa sen.

Ở chung với Thanh Quân mấy năm, Lạc Tiệm Thanh cũng có chút tình cảm đối với vị tiền bối này. Đợi ba ngày sau, đan dược mới ngừng run rẩy, Lạc Tiệm Thanh lập tức hỏi: “Thanh Quân, ngươi làm sao? Mấy ngày trước ngươi để lộ đan hương, suýt nữa bị sư bá ta phát hiện.”

Thanh Quân vẫn luôn im lặng không nói gì.

Lạc Tiệm Thanh cũng không tiện ép hỏi, đành phải nhắm mắt tu luyện.

Sau một hồi, Lạc Tiệm Thanh vừa chấm dứt một đại chu thiên, lại nghe Thanh Quân khàn khàn lên tiếng: “Ta… nhớ lại rất nhiều chuyện. Ta tên là Cửu Liên Thanh Mặc đan, chủ nhân nghĩ ra một phương thuốc trước nay chưa từng có, luyện ta ra chỉ để cứu một người, người nọ tên là Mặc Thanh. Người nọ bị thương quá nặng, khi chủ nhân tìm được y thì y đã không còn hơi thở, chủ nhân chuyển linh lực và nguyên thần vào mới đổi được hô hấp của y.”

Thanh Quân lại im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Nhưng mà luyện chế ta cần chín chín tám mươi mốt ngày, người nọ không đợi được lâu như vậy, đã không thể xoay chuyển. Ngày thứ bảy mươi, chủ nhân đang ở trong phòng luyện chế ta, chờ đến khi hắn ra tới cửa thì người kia đã rời đi. Chủ nhân đau đớn vô cùng, nhưng vẫn kiên trì luyện ra ta, khoảnh khắc lúc ta luyện thành, ngọc bản mệnh của người nọ vỡ tan trong tay chủ nhân.”

Lạc Tiệm Thanh không nói gì, cảm giác như mình đang nghe lỏm được bí mật gì đó.

Thanh Quân nói rất bằng phẳng, nhưng giọng nói rất buồn: “Ngọc bản mệnh vỡ, nghĩa là đã bỏ mình. Giờ phút này luyện ta ra còn có ý nghĩa gì, vì thế ngày đó lúc ta ngưng tụ ra đan linh, ta cũng giống như các thần đan cấp chín khác, vừa ra đời đã nhanh chóng chạy trốn, sợ bị nhân tu cắn nuốt. Nhưng khi ta mở mắt ra thì thấy chủ nhân của ta đang rất đau khổ, gần như sắp ngã sụp xuống, thậm chí không để ý tới ta đã sinh ra.”

“Khi đó, ta nhìn hắn thật lâu, hắn thì ngồi dưới đất khóc mười ngày mười đêm. Chờ đến khi hắn nhìn về phía ta thì ta đã không có ý định chạy trốn nữa, hắn nói với ta —— ”

“Dị tượng khi ngươi sinh ra là trời đất biến sắc, mây xanh ngàn dặm. Ngươi không thể cứu y, không bằng… gọi là Thanh Quân đi.”

Một quyển sách sử cổ xưa hùng vĩ như trải rộng trước mắt Lạc Tiệm Thanh, ngón tay Lạc Tiệm Thanh khẽ run, chỉ nghe Thanh Quân nhẹ nhàng cười một tiếng, như hoài niệm: “Chủ nhân của ta hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất thiên tài trong mấy vạn năm, cũng là thái thượng trưởng lão của Thái Hoa Sơn, phong chủ đời thứ ba của Ngọc Tiêu phong, tên hắn là… Cửu Liên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.