Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 77: Chương 77: Chương 76




Có một số việc không cần nhiều lời cũng có thể phát hiện ra vấn đề.

Lạc Tiệm Thanh biết mình không mời Mặc Thu đến Cực Bắc Chi Địa, y cũng tin tưởng Mặc Thu sẽ không mang chuyện này ra để đùa mình. Một năm trước, lúc Lạc Tiệm Thanh rời Thái Hoa Sơn từng đưa hai khối Truyền Âm phù cho Phật Tử. Một khối nói cho Phật Tử mình sắp đi tới Cực Bắc Chi Địa, nhờ hắn truyền lời cho Mặc Thu; một khối Truyền Âm phù khác muốn Phật Tử giao cho Mặc Thu.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Đệ tử Thái Hoa Sơn ta chuyển đồ tới tận tay Phật Tử, Phật Tử không thể nhận sai được.”

Mặc Thu nói: “Trên đường đã có biến cố.”

Hai người hóa thành hai luồng sáng rời khỏi Cực Bắc Chi Địa. Bọn họ không biết chuyện này là do ai làm, nhưng bất kể là ai, đối phương dụ Mặc Thu tới nơi này ắt có mục đích.

Lạc Tiệm Thanh vận chuyển “Cửu Đoạt Thiên Lục”, linh khí chậm rãi hình thành một lốc xoáy nho nhỏ, không ngừng chui vào trong thân thể y. Dù vậy nhưng Mặc Thu vẫn còn ngại y bay chậm, kéo cổ tay Lạc Tiệm Thanh bay về phía trước.

Sau khi rời khỏi biển Phong Thần, Mặc Thu tìm một nơi bí mật để hai người ẩn trốn.

Trong động quật tối đen không một tia sáng, Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn ma tu hồng y vẻ mặt ác liệt ngồi đối diện, trịnh trọng nói: “Chúng ta trốn mãi như vậy cũng không phải cách hay. Muốn rời khỏi Cực Bắc Chi Địa, lấy thực lực hiện tại của ta, cho dù có ngươi trợ giúp cũng phải mất ba ngày. Chúng ta phải nghĩ ra cách giải quyết.”

Mặc Thu làm thủ quyết, nơi cửa động nhỏ hẹp lập tức lóe một tầng sáng đỏ nhạt. Nếu có tu sĩ dò xét tình huống chỉ có thể phát hiện một tảng đá lớn mà không phát hiện ra người phía sau.

Mặc Thu nói: “Ngươi nghĩ sao?”

Lạc Tiệm Thanh trầm tư một lát, nói: “Trên đời này người kết thù với ta và ngươi rất nhiều, muốn làm hại chúng ta cũng rất nhiều. Trận chiến ở Lưu Diễm cốc năm đó chúng ta đã đắc tội với Đoạn Hồn tông và Bạch gia.”

Mặc Thu nói: “Ta không cho rằng Đoạn Hồn tông và Bạch gia có thể vươn được tay tới Ma Đạo cung, mà người Thái Hoa Sơn cũng sẽ không bị hai con kiến ngáng đường. Chưa kể Quy Nguyên Tông từ trước đến nay không bao giờ thông đồng làm bậy với bọn họ, đám hòa thượng kia luôn tự cho mình là thanh cao, làm gì cũng sẽ không phát sinh ngoài ý muốn.”

Nghe vậy, sắc mặt Lạc Tiệm Thanh trầm xuống: “Yêu tộc.”

Mặc Thu ngẩng đầu nhìn hắn: “Phải, hẳn là yêu tộc, chỉ là… ta chưa bao giờ nghĩ tới bọn chúng có thể thò được cả tay vào Thái Hoa Sơn, Quy Nguyên Tông hoặc là Ma Đạo cung ta.”

Địch nhân có thể gài gián điệp vào, tình thế tất nhiên không thể lạc quan. Nhưng Lạc Tiệm Thanh không hoảng loạn, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng nghiêm túc, y ngẫm nghĩ một lát nói: “Nếu yêu tộc có thể sửa Truyền Âm phù có dấu vết nguyên thần của ta, ắt hẳn cũng biết ta đang ở Cực Bắc Chi Địa. Vậy bọn chúng lừa ngươi tới đây là có ý đồ gì?”

Mặc Thu bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng: “Nghĩ ta quan trọng, muốn bắt ta đi?”

Lạc Tiệm Thanh không có tâm tình nói đùa cùng y: “Mặc Thu, ta nghĩ ngay khi ngươi tiến vào Cực Bắc Chi Địa đã bị theo dõi. Bây giờ nên làm thế nào?”

Đúng vậy, bây giờ phải làm sao?

Ý cười trên mặt Mặc Thu cũng dần biến mất.

Một khắc đồng hồ sau, một luồng sáng đỏ từ trong huyệt động bay ra; ngay sau đó, một luồng sáng xanh lại từ trong huyệt động bay ra.

Hai người bay hai hướng khác nhau, một hướng Đông một hướng Tây, tốc độ cực nhanh.

Khi hai người bay ra khỏi hang động, một lão giả mặc đồ đen canh chừng gần đó liền kinh ngạc sửng sốt, chỉ chần chờ trong nháy mắt, lão lập tức đuổi theo bóng dáng đỏ máu, đồng thời nhanh chóng phân phó: “Bản tôn đuổi theo đồ đệ của Ma Tôn, các ngươi đuổi theo đồ đệ Huyền Linh Tử. Nhớ kỹ! Bản tôn cần người sống!”

“Rõ!”

Lạc Tiệm Thanh phân tích cũng khá đúng.

Mặc Thu đã bị yêu tộc theo dõi, thậm chí không phải khi y tiến vào Cực Bắc Chi Địa, mà là ngay khi y vừa rời khỏi Ma Vực, đã có một lão giả dẫn theo năm tên mặc đồ đen đi theo sau.

Huyền Linh Tử từng nói yêu tộc cực kỳ am hiểu che giấu khí tức. Yêu thú có thể hóa hình phần lớn là yêu thú cấp chín, tương đương với nhân loại Độ Kiếp kỳ! Nhưng cũng có rất nhiều yêu thú có trí tuệ trời sinh, bọn họ có thể hóa hình sớm hơn, nhưng thực lực rất khó tăng lên.

Hắc y lão giả không ngần ngại bay về phía Mặc Thu, năm người còn lại thì truy đuổi Lạc Tiệm Thanh. Bọn chúng truy đuổi vô cùng lão luyện, luôn giữ khoảng cách mười dặm, khí tức được giấu kĩ, cho dù là Huyền Linh Tử ở đây e là cũng khó phát hiện ra.

Một ngày sau, Lạc Tiệm Thanh thả chậm tốc độ, y đi đến một góc trong huyệt động ngồi xuống.

Hai canh giờ sau, Mặc Thu tới, nâng bước đi vào huyệt động.

Cả một ngày này, bọn họ đi quanh một vòng rồi lại trở về chỗ cũ!

Vừa đi vào động, Mặc Thu vừa tháo mặt nạ trên mặt vừa cởi áo bào xanh trên người xuống. Lạc Tiệm Thanh cũng cởi hồng y trả lại cho Mặc Thu.

Hai người nhìn đối phương, Lạc Tiệm Thanh mở miệng trước: “Người bọn họ cần không chỉ là ngươi, còn có ta, nhưng coi trọng ngươi hơn.”

Mặc Thu cười nhạo: “Vậy là ta quan trọng hơn ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh không để ý tới y, lại nói: “Pháp bảo kia của ngươi đúng là dùng khá tốt, lại có thể dò xét ra khí tức của yêu thú. Nhưng cũng có nhiều hạn chế, dù đã dùng nhưng lại không xác định được vị trí chính xác, chỉ có thể phán đoán vị trí đám yêu tộc kia bằng trực giác.”

Mặc Thu nói: “Yêu tộc đi theo ta có năm người, ngươi chỉ có một, ngươi xác định bọn họ không nhận ra hai người chúng ta chứ?”

Lạc Tiệm Thanh mặc áo bào của mình vào, vừa buộc đai lưng vừa nói: “Chúng ta khẩn trương, những người đó cũng khẩn trương. Trên đời này không phải cứ thực lực mạnh là có thể thắng, thiên tài cảnh giới cao một chút thường sẽ có rất nhiều sát chiêu ẩn giấu. Ta tu luyện hơn bốn mươi năm đã đạt tới Xuất Khiếu trung kỳ. Mà ngươi tu luyện hơn năm mươi năm đã đạt tới nửa bước Hợp Thể. Mặc Thu, cho dù thực lực của bọn chúng cao hơn chúng ta rất nhiều, bọn họ cũng không dám khinh thường chúng ta, vậy nên mới chậm chạp chưa ra tay.”

Mặc Thu nhìn bộ dáng Lạc Tiệm Thanh mặc quần áo, y híp hai mắt nhìn trong chốc lát rồi nói: “Vậy tiếp theo liền bắt đầu kế hoạch đi.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu.

Cách hang động mười dặm có một gò đất nhỏ.

Trong đôi mắt thú xanh biếc của lão giả hiện lên vẻ âm u, lão nhìn chằm chằm hang động Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu đang ẩn thân, cười âm hiểm: “Không sai, e là bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta.”

Có người hỏi: “Tôn giả, hai người này sao có thể phát hiện ra chúng ta?”

Hắc Độc tôn giả quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi có tư cách hỏi bản tôn sao?”

Người nọ lập tức khiếp đảm lui lại, liên tục nói: “Thuộc hạ biết sai.”

Năm người đi theo phía sau Hắc Độc tôn giả đều là lực lượng tinh nhuệ trong đội của lão. Lần này bị Âm Cơ tôn giả phái đi để theo dõi và bắt cóc hai tiểu bối, Hắc Độc tôn giả đã nín một bụng tức chưa có chỗ xả.

Lão đường đường là yêu thú cấp chín, thống lĩnh Hắc Độc quân uy phong tiêu sái. Chỉ là hai tiểu bối mà cần đích thân lão truy đuổi, thậm chí phải mang theo người trợ giúp?

“Bọn chúng dường như đã cảm nhận được chúng ta, vậy thì không cần nhẫn nại nữa. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, tách ra bao vây hang động kia lại. Trời vừa sáng sẽ ra tay bắt bọn chúng. Tiểu súc sinh tu vi cao hơn kia thì giao cho bản tôn đến đối phó. Còn tiểu súc sinh mới Xuất Khiếu trung kỳ kia thì các ngươi bắt. Bọn chúng cho dù có thiên phú ngất trời thì giờ cũng chưa đủ lông đủ cánh, cũng chỉ là phế vật mà thôi!”

“Rõ!”

Chỉ là hai tiểu súc sinh chưa tới Hợp Thể kỳ, lúc trước cảnh giác hoàn toàn là dư thừa, không đáng phải lo!

Bóng đêm bao trùm, lực lượng chấn động từ Khô Sơn truyền ra đã yếu dần, không còn đáng sợ như vậy. Nơi này cách xa ngọn núi đã sụp đổ nên cũng không bị lan đến nhiều, nhưng ở Cực Bắc Chi Địa đã bị bao phủ bởi một tầng cát mỏng do lực lượng kia gây ra ảnh hưởng.

Cách trăm mét, bóng người loang lổ; cách ngàn mét, không thấy bóng dáng.

Cho dù là Hắc Độc tôn giả lúc này cũng không thấy rõ tình huống quá mười dặm, nhưng Tu Chân giả chưa bao giờ chỉ dựa vào ánh mắt, mà còn linh thức. Linh thức của Hắc Độc tôn giả tập trung chặt chẽ lên Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu ở trong động quật, tuy lão là yêu thú, cảm nhận khí tức của nhân tu không quá chuẩn xác, nhưng hai khí tức kia lão vẫn có thể nắm bắt được.

Đêm khuya phủ xuống, cát vàng bao trùm cả Cực Bắc Chi Địa.

Gần Cực Bắc Chi Địa, dưới sự chỉ dẫn của Phi Hoa tông, không ít tu sĩ lần lượt rời khỏi nơi này. Nhưng không ai biết, sâu trong Cực Bắc Chi Địa, sáu con yêu thú đang bao vây hai thiên tài tuyệt đỉnh của nhân tộc, hai phe đang hết sức căng thẳng.

Hắc Độc tôn giả sau khi tập trung linh thức liền thả lỏng một chút , nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ cần sang ngày hôm sau, sương mù dần tán đi, lão sẽ trực tiếp bắt lấy hai tiểu tử này mang về cho Âm Cơ. Như vậy Âm Cơ sẽ khen thưởng cho lão, lão nên đòi hỏi Âm Cơ một chút.

Hắc Độc tôn giả đã bắt đầu suy nghĩ mấy ngày nữa mình sẽ được thưởng cái gì, bỗng lão nghe thấy phía Đông truyền đến tiếng gió rất khẽ.

Hắc Độc tôn giả lập tức mở to mắt, quét linh thức tới.

Không có gì lạ, thủ hạ của lão vẫn còn đang canh chừng, chờ đợi hiệu lệnh.

Hắc Độc tôn giả vừa lòng nhắm mắt lại, trên mặt treo lên một tia cười dâm tiện, âm thầm nghĩ: “Từ một ngàn năm trước, lúc lão tử bị súc sinh nhân tu đánh trọng thương, vẻ ngoài trở nên già nua, Âm Cơ kia chưa từng nhìn lão lấy một lần. Lúc nào mới có thể nếm thử mùi vị tiêu hồn của mụ đây…”

Phía Tây lại truyền tới một tiếng gió mỏng manh, tiếng gió này lẫn vào trận gió hàng năm nơi Cực Bắc Chi Địa nên Hắc Độc tôn giả cũng không để ý nhiều.

Một đêm rất dài, mà cũng rất ngắn.

Khi ánh nắng mặt trời chậm rãi chiếu xuống khoảng sương mờ giăng lối, Hắc Độc tôn giả nhanh chóng đánh về phía động nhỏ kia, kỳ quái là lão không nghe thấy tiếng thủ hạ của mình, năm con yêu thú vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng mà tình thế gấp gáp khiến Hắc Độc tôn giả không nghĩ được nhiều.

Trên người hắn tràn ngập khí đen, bay vào trong động, âm hiểm cười nói: “Hai tiểu súc sinh, giơ tay chịu trói cho bản tôn…” Một đôi đồng tử thú xanh biếc chợt giãn ra, Hắc Độc tôn giả không dám tin nhìn hang động trống rỗng, phẫn nộ rít gào nói: “Không!!!”

Hai đóa sen đỏ xoay tròn trong động quật, trên đóa hoa được nhỏ một giọt máu, tản ra hơi thở nhân tu.

Hắc Độc tôn giả lập tức tiến đến chỗ thuộc hạ của mình, chỉ thấy ở năm vị trí, thuộc hạ của lão đã chết cứng, hóa thành năm con nhện khổng lồ xấu xí. Năm yêu thú cấp tám tương đương với Hợp Thể kỳ của nhân loại, âm thầm chết ở nơi này, không kịp phát ra lời nào!

Ở trước mặt bọn chúng đều có một đóa sen nhỏ bằng viên đá.

Khí tức quen thuộc đúng là phát ra từ đóa sen kia, khiến Hắc Độc tôn giả cả đêm chưa từng hoài nghi.

“Hai tiểu súc sinh, bản tôn phải giết chết các ngươi!!!”

Trong phút chốc, ngàn vạn con nhện đen từ trên người Hắc Độc tôn giả bò xuống, đen kịt cả đất. Tám chân múa may đi về các hướng khác nhau, tìm kiếm Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu không biết đã chạy thoát bao lâu.

“Bản tôn phải lột da róc xương băm thịt các ngươi! Cho các ngươi chết không có chỗ chôn!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.