Chướng khí mù mịt đất trời như một tầng sương trắng thật dày cách ly Khô Sơn với bên ngoài.
Núi non Khô Sơn chập chùng sừng sững ở trung tâm Cực Bắc Chi Địa hơn vạn năm, nhưng không ai biết khung cảnh bên trong thế nào. Bởi vì tu sĩ nào đi vào đều không thể đi ra nữa, chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết.
Huyền Linh Tử đi giữa hai ngọn núi, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng.
Dáng vẻ hắn rất ung dung đạm bạc, nhưng ống tay áo lại dính vài vệt máu, để lộ tình cảnh không mấy khả quan.
Từ ngày bị Khô Sơn cắn nuốt, Huyền Linh Tử đã đi quanh đây tròn mười ngày. Nơi này vắng vẻ rộng lớn, khép kín thành một thế giới riêng, mỗi khi Huyền Linh Tử cảm nhận được ranh giới, muốn vượt qua lại bị một dòng lực lượng kỳ lạ ngăn cản, không thể đi được.
Có thể dốc hết sức lực để phá kết giới của Khô Sơn không?
Huyền Linh Tử không thử.
Bởi vì sau khi hắn đi vào Khô Sơn đã phát hiện những dãy núi này rất không ổn định, nếu phát sinh chấn động lớn rất có thể sẽ sụp. Mọi thứ đều phải cẩn thận, không được khinh thường.
Tôn giả áo trắng nhẹ nhàng đi trong quần sơn. Lúc đi đến một đoạn đường có đánh dấu chéo thì Huyền Linh Tử dừng bước, quay đầu nhìn sang hướng khác, ánh mắt tỏa sáng. Ngay sau đó, hắn thuấn di biến mất, nhanh chóng đi về hướng đó.
Mà lúc này, ở bên ngoài Khô Sơn, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu lại quay trở lại biển Phong Thần.
Hai người ngồi trên một hoang đảo ở biển Phong Thần, đưa mắt nhìn nhau. Ngồi bên cạnh họ là một người đàn ông cao gầy mặc áo choàng đen, áo choàng rộng đã che đi khuôn mặt của hắn, hắn ngồi xếp bằng, lại không giam cầm hai người Lạc Tiệm Thanh, để mặc bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau.
Lạc Tiệm Thanh truyền âm qua: “Mặc Thu, ngươi biết người này không?”
Mặc Thu cũng truyền âm nói: “Đã từng nghe sư phụ ta nói tới. Hắn hẳn là hải chủ Đệ Nhất hải của yêu cảnh – Tấn Ly, tu vi Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, thực lực có thể so sánh ngang với Tứ Đại Yêu Tôn. Có điều tính cách người này rất quái gở, hiếm khi tiếp xúc với các Yêu tôn khác, luôn giấu mình trong một chiếc áo choàng đen.” Dừng một chút, Mặc Thu lại hỏi: “Trốn không?”
Lạc Tiệm Thanh nhăn mi: “… tu vi Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn? Chúng ta trốn được không?”
Mặc Thu cong khóe môi: “Không thử sao biết?”
Lạc Tiệm Thanh im lặng một lát rồi nói: “Lần trước chúng ta thử, không mảy may gì.”
Khi hắc y nam tử này xuất hiện rồi bắt Mặc Thu, Lạc Tiệm Thanh tất nhiên sẽ ra tay cứu giúp. Mặc Thu cũng định công kích đối phương, nhưng bàn tay của y lại bị yêu lực màu đen xuyên thủng, chưa kịp ra tay đã thua rồi.
Còn Lạc Tiệm Thanh, y gian nan xuất một chiêu “Liên Khai Nhất Kiếm” xen lẫn Đoạt Nhân Quả, đạo công kích này liền bị một quyền của hắc y nam tử đánh tan. Sau đó đối phương chỉ công kích nhẹ về phía Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh liền thua luôn, vì vậy mới có tình cảnh hiện giờ.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Muốn phản kháng hay giết thì cũng phải có sách lược.
Thực lực hai bên cách xa nhau, nếu Lạc Tiệm Thanh cắm đầu vào phản kháng thì đó mới là ngu xuẩn.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên ý thức được: “Đợi chút, thực lực của hắn cao như vậy, mặc dù không có Truyền Âm thạch để đo, nhưng hắn biết chúng ta đang truyền âm có phải không?”
Mặc Thu nói rất đương nhiên: “Tất nhiên là hắn biết chúng ta đang truyền âm rồi.”
Lạc Tiệm Thanh: “…”
Mặc Thu nói: “Lấy hiểu biết của ta về Tấn Ly, hắn từ trước đến nay luôn cao ngạo quái dị, nếu hắn không dùng Khốn Tiên Tác trói chúng ta lại thì tất nhiên là không sợ chúng ta bỏ chạy. Hắn sẽ không cản chúng ta truyền âm, bởi vì hắn không để chúng ta vào mắt, nhưng Lạc Tiệm Thanh, hắn có một điểm yếu trí mạng, chúng ta có thể lợi dụng.”
Lạc Tiệm Thanh hơi nhíu mi: “Điểm yếu gì?”
“Một ngàn năm trước, sư tổ của ngươi và ta… sư phụ ta đã hợp lực nhốt Tấn Ly vào một tiểu thế giới. Bọn họ thay đổi tốc độ chảy của thời gian, để Tấn Ly trong bóng đêm một mình sinh tồn một triệu tám nghìn năm.” Đôi môi đỏ mọng của Mặc Thu cong lên: “Từ đó về sau, Tấn Ly sợ bóng tối!”
Trên đảo nhỏ không một bóng người, hai tuyệt thế thiên tài của nhân tộc cùng đại năng đứng đầu yêu tộc im lặng ngồi chờ đêm tối rời đi.
Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu cũng ngồi xếp bằng khôi phục khí tức, Tấn Ly không ngăn cản. Thậm chí khi Lạc Tiệm Thanh thử thăm dò lấy viên Bách Hoa đan cuối cùng cho Mặc Thu ăn, Tấn Ly cũng không nói gì.
Ăn Bách Hoa đan xong, lỗ máu đáng sợ trong lòng bàn tay Mặc Thu cũng chậm rãi khép lại.
Linh khí trong thiên địa điên cuồng chảy vào trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu, trận gió hung tàn cũng bị hút về phía bọn họ, nhưng chỉ cần ngăn cản được công kích của nó thì tiến vào cơ thể chính là linh lực khổng lồ, sẽ làm dịu thân thể bọn họ.
Trước hừng đông hai người đã khôi phục thực lực.
Mà giờ khắc này, hai người cũng không ra tay, hệt như không có ý định chạy trốn.
Lạc Tiệm Thanh đang chờ đợi thời cơ, ánh mắt của y nhẹ nhàng quét về phía yêu tôn mặc áo choàng đen bên cạnh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Mặc Thu truyền âm qua: “Lạc Tiệm Thanh, có chuyện ngươi nhất định phải biết.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Mặc Thu.
Trong bóng đêm sâu thẳm, ma tu hồng y diễm lệ đang nghiêm túc nhìn mình. Sóng biển Phong Thần quay cuồng trong đêm đen, đập lên vách đá phía sau Mặc Thu tung bọt trắng xóa. Bóng tối không thể che phủ làn da trắng nõn của Mặc Thu, đẹp đến động lòng.
Tâm trạng Lạc Tiệm Thanh bỗng chìm xuống, không hiểu vì sao lại có cảm giác không được thoải mái.
Mặc Thu nói: “Ngươi chưa va chạm nhiều nên không biết, trong cả yêu cảnh, thực lực Tấn Ly không thua kém gì Âm Cơ và Hào Minh trong Tứ Đại Yêu Tôn. Chỉ có Thiên Yêu tôn mới có thể sai khiến được hắn, nhưng Thiên Yêu tôn không giỏi về bài binh bố trận, tính kế bày mưu. Chúng ta đã giết Hắc Độc lão quái, quyết đoán phái người đến tiếp tục đuổi giết chúng ta chỉ có thể là Âm Cơ.”
Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Ta cần phải biết gì?”
Sắc mặt Mặc Thu âm trầm nói: “Tấn Ly bị phái ra truy sát chúng ta, nghĩa là dã tâm của Yêu tộc không đơn giản chỉ là bắt người, chắc chắn bọn họ có mục đích sâu xa hơn. Bất kể thế nào ngươi cũng phải nhớ kỹ, hiện giờ giữ quyền to nhất ở yêu cảnh là Âm Cơ, nhưng đứng sau ả là Thiên Yêu tôn – Độc Tuyệt Thiên lão.”
“Sao ngươi lại nói chuyện này với ta?” Trong lòng Lạc Tiệm Thanh dâng lên nỗi bất an. Y đã không muốn quan tâm vì sao Mặc Thu lại biết nhiều chuyện như vậy, Mặc Thu lúc này rất kì lạ, khiến y có chút… hoảng hốt.
Mặc Thu cong đôi môi mỏng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bởi vì ta thích thế, ngươi quản được sao?”
Giọng nói vang lên trong đảo nhỏ, tôn giả Yêu tộc bên cạnh như không nghe thấy gì, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại híp mắt lại. Y đang định truyền âm qua hỏi, bỗng thấy một tia sáng le lói nơi chân trời phía Đông chiếu lên biển Phong Thần tối đen.
Con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, Mặc Thu còn nhanh hơn.
“Đổi trắng thay đen!”
Trong nháy mắt, ánh sáng vừa xuất hiện liền biến mất, đêm tối lại buông xuống!
Bóng tối lúc này không còn như trước, không vật nào có thể phản quang, thị giác hoàn toàn bị một màu đen thay thế. Khi Mặc Thu lấy ra nguyên thần, dùng nguyên thần lực để tạo ra một chiêu pháp kỳ dị như vậy, Lạc Tiệm Thanh không chút do dự, y rút kiếm đánh về phía vị trí thị giác còn lưu lại.
Một kiếm đâm tới mang theo nhân quả lực, nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không nghĩ tạo thành thương thế gì đối với Tấn Ly, y kéo Mặc Thu lập tức rời đi. Tốc độ hai người rất nhanh, chỉ nghe “Bùm bùm ——” hai tiếng, cả hai đã rơi vào trong nước.
Khi hai người rơi xuống nước, trời lại hửng sáng, bóng tối biến mất.
Trên đảo nhỏ, yêu tôn mặc áo choàng đen nâng tay trái, hai ngón tay kẹp lấy Sương Phù kiếm. Trên thân Sương Phù kiếm chạy dọc từng đường sét nhỏ, lực lượng của “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” điên cuồng lướt qua thân kiếm, nhưng lại không thể gây ra thương tổn tới đối phương.
Tấn Ly ngẩng đầu lộ ra đôi mắt xanh thẳm, trán hắn đã rịn mồ hôi. Tuy bóng tối kéo đến trong tích tắc nhưng cũng đủ để khiến sắc mặt hắn tái nhợt, môi run rẩy.
Tay hắn chỉ hơi động, Sương Phù kiếm liền phát ra một tiếng kiếm ngâm thống khổ, sau đó mất đi hào quang, bị đối phương ném vào trong biển.
Tấn Ly đứng dậy đi tới chỗ Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu vừa nhảy xuống, hai mắt nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia sáng xanh.
Ầm ầm ầm!
Biển bị phân cách thành hai nửa, giống như có lực lượng thần kỳ nào đó gạt nước biển biến thành hai bức tường nước, từ đó để lộ ra một con đường. Vô số trận gió từ trong nước biển lao lên, như nổi điên mà đánh về phía Tấn Ly, nhưng hắn chỉ phất nhẹ tay đã làm những trận gió này biến mất, tiếp tục đi về phía trước.
Cùng lúc đó, nước biển bao quanh Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu cũng biến mất. Khi thấy nước biển tự động tách sang hai bên thì Lạc Tiệm Thanh cũng không có thời gian để ngạc nhiên, y kéo Mặc Thu rời đi, về sau thậm chí còn ôm lấy Mặc Thu, vận chuyển linh lực toàn thân để đẩy nhanh tốc độ.
Ở trong ngực y, ma tu hồng y không ngừng ho ra máu, sắc mặt đã trắng bệch.
Kế hoạch mà Lạc Tiệm Thanh định ra cần rất nhiều yếu tố, đầu tiên là phải chế tạo ra khoảng không thuần đen để Tấn Ly hồi tưởng lại nỗi sợ lớn nhất trong đời. Việc này Mặc Thu nói mình có thể làm được. Công pháp y tu luyện ở Độ Kiếp kỳ có một pháp thuật tên là “Đổi trắng thay đen”. Một ngàn năm trước, Ma Tôn đã dùng một chiêu này để cướp đi ánh sáng của Tấn Ly, mà hiện giờ, Mặc Thu cũng dùng một chiêu này.
Nhưng đó dù sao cũng là pháp thuật Độ Kiếp kỳ mới có thể sử dụng, Mặc Thu dù có thiên tư cao đến đâu thì hiện tại cũng chỉ là tu vi nửa bước Hợp Thể. Vì vậy, để xuất ra một chiêu này, Mặc Thu đã dùng cạn nguyên thần lực của mình mới miễn cưỡng làm được.
Từ đó về sau sẽ là nhiệm vụ của Lạc Tiệm Thanh. Y cần cam đoan hai người có thể chạy khỏi đây, thoát khỏi khống chế của Tấn Ly.
Mặc Thu vươn tay lau đi máu bên khóe môi nhưng máu vẫn không ngừng trào ra, thấm đẫm một thân hồng y. Hắn nâng mắt quan sát tu sĩ tuấn mỹ trước mắt, bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, nói: “Ta đột nhiên nhớ lại, Lạc Tiệm Thanh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi mời ta đến phòng ngươi nghỉ ngơi một đêm. Ngươi ngủ trên mặt đất, ta ngủ ở trên giường.”
Lạc Tiệm Thanh lúc này đâu có tâm tình quan tâm lời Mặc Thu nói.
Ai ngờ Mặc Thu lại tiếp tục nói: “Khi đó ta thấy đứa nhóc ngươi rất thú vị, mới có ý trêu đùa ngươi. Lạc Tiệm Thanh, nhưng ngươi lại không để ý tới ta, làm ta rất tức giận… khụ khụ…”
“Câm miệng! Có chuyện gì chờ sau hãy nói, hiện tại nhanh chóng rời đi!”
Mặc Thu lấy tay bịt miệng, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra, len theo khe hở ngón tay chảy xuống. Lạc Tiệm Thanh có thể cảm nhận được hơi thở của Mặc Thu đang yếu dần, không đến mức dầu hết đèn tắt, nhưng lại hết sức yếu ớt.
Lạc Tiệm Thanh vội la lên: “Nếu ngươi còn sức mà nói mấy chuyện này thì nhanh chóng trị thương cho chính mình đi!”
Mặc Thu hỏi: “Kiếm của ngươi đâu?”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Giờ đâu phải lúc nói cái này?”
Rất rõ ràng, Lạc Tiệm Thanh không kịp thu lại Sương Phù kiếm, chỉ có thể thoát đi.
Mặc Thu nhăn lại mi: “Đối với tu sĩ, kiếm bản mệnh cực kỳ quan trọng. Ta nhớ lần đầu tiên thấy ngươi ngươi đã dùng thanh kiếm kia, nó đã tâm ý tương thông với ngươi. Lạc Tiệm Thanh, ngươi không nên khụ khụ…”
Lại một ngụm máu lớn trào ra, nhưng Mặc Thu lại nhăn mày nuốt xuống.
Lạc Tiệm Thanh vội vã chạy trốn không chú ý tới việc này, nhưng vẫn có một dòng máu không kịp nuốt xuống rịn ở bên môi Mặc Thu. Trong máu có lẫn ánh sáng xanh, u ám lạnh lẽo, khiến sắc mặt Mặc Thu càng trắng thêm vài phần.
Lúc này, Lạc Tiệm Thanh nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.
“Tách tách —— ”
Yêu tôn áo choàng đen bước từng bước về phía bọn họ. Mỗi một bước nhìn như vững vàng, bóng dáng lại hư ảo, mỗi bước là vài trăm thước, tốc độ nhanh đến mức sắp đuổi kịp, khoảng cách hai bên chỉ có mười dặm!
Mặc Thu nhìn qua bả vai Lạc Tiệm Thanh, vẻ mặt bình tĩnh.
Lạc Tiệm Thanh đã vận chuyển linh lực trong cơ thể tới cực hạn, thậm chí y còn điên cuồng khuấy động quy tắc mỏng manh trong thiên địa, nhưng chênh lệch ba đại cảnh giới khiến y không thể cắt đuôi đối phương, chỉ có thể mải miết chạy trốn.
Lạc Tiệm Thanh biết kế hoạch này không có khả năng thành công, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác!
Lạc Tiệm Thanh vỗ một chưởng vào đan điền của mình, ép đóa sen xanh phải ra. Khi đóa sen xuất hiện, Mặc Thu mở to hai mắt kinh hãi nhìn, Tấn Ly đuổi theo sau hai người cũng hơi dừng bước, môi khẽ nhếch, nâng mắt nhìn hoa sen kia.
Vừa chạy trốn, Lạc Tiệm Thanh vừa điều khiển nguyên thần hoa sen, muốn nó công kích Tấn Ly.
Ai ngờ Thanh Liên lại định chui về đan điền Lạc Tiệm Thanh, còn truyền ý nguyện bản thân rất lo lắng và sợ hãi.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, máu cuộn trào trong lồng ngực Lạc Tiệm Thanh, nhìn nguyên thần hoa sen sắp chui về, mắt y đã mở to đến đỏ bừng, trách mắng: “Cho dù Lạc Tiệm Thanh ta cả đời này phải dừng lại ở Kim Đan kỳ thì lúc này ngươi cũng không được lùi bước!”
Nguyên thần hoa sen đột nhiên dừng lại, bay đến trước mặt Lạc Tiệm Thanh.
Giờ khắc này, Thanh Liên nho nhỏ như có thêm đôi mắt, Lạc Tiệm Thanh có một loại cảm giác kỳ dị là hoa sen này đang nghiêm túc nhìn mình. Trên đời này có nguyên thần nào lại kỳ lạ như vậy không, có tâm tư riêng, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại không có thời gian bận tâm điều này.
Y cắn răng, cười khổ nói: “Ngươi dù có nát, ta cũng… không hối hận!”
Lời Lạc Tiệm Thanh vừa dứt, Thanh Liên liền bay về phía sau chắn đường Tấn Ly.
Tấn Ly vậy mà dừng bước, im lặng nhìn đóa sen nho nhỏ này.
Thanh Liên thật sự quá nhỏ, chỉ bằng nắm tay, dáng vẻ lại nhỏ nhắn đáng yêu. Nhưng không ai dám khinh thường nó, bởi vì từ người nó toát ra luồng lực lượng cổ xưa, Tấn Ly híp đôi mắt màu lam, im lặng quan sát.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ vang trời từ phía sau Lạc Tiệm Thanh truyền đến, đất trời chấn động.
Sau ba tiếng nổ, Lạc Tiệm Thanh đột nhiên phun ra một ngụm máu, khí tức đột nhiên giảm xuống. Một luồng sáng xanh từ phía sau chạy tới chui thẳng vào người Lạc Tiệm Thanh, nhưng theo sau đó cũng là Yêu tôn mặc áo choàng đen bị cắt nát.
Mái tóc đen dài tung bay trong gió, khuôn mặt thanh tú đơn thuần bại lộ dưới ánh mặt trời. Không ai có thể tin nổi hải chủ Đệ Nhất hải lại có khuôn mặt thiếu niên khờ dại chưa trải đời như vậy, đôi mắt màu lam nhạt như ngọc bảo.
Nguyên thần trọng thương khiến thực lực Lạc Tiệm Thanh giảm mạnh, tốc độ cũng chậm vài phần.
Trong đầu y bỗng hiện lên rất nhiều hình ảnh, từ lúc mình trọng sinh, cho tới bây giờ chạy trốn bạt mạng. Đến cuối cùng, hết thảy đều dừng lại ở khoảnh khắc Khô Sơn sụp đổ, Huyền Linh Tử mặc trường bào trắng một chưởng đánh bay y, bản thân mình lại bị lực lượng hung bạo cắn nuốt, đến nay… vẫn chưa có tung tích.
Lạc Tiệm Thanh nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên đặt Mặc Thu xuống, nắm tay y tiếp tục phi hành.
Mặc Thu nhíu mày nhìn Lạc Tiệm Thanh, Tấn Ly đang ở ngay phía sau bọn họ. Khoảng cách ngày càng bị rút ngắn, càng ngày càng gần, khi khoảng cách chỉ còn một dặm, Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn về phía Mặc Thu, trịnh trọng nói: “Sư phụ ta ở Khô Sơn, ngươi phải tìm người đến cứu hắn ra!”
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh đánh một chưởng về phía Mặc Thu, nhưng cổ tay y lại bị đối phương nắm lấy.
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn Mặc Thu, chỉ thấy y mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Ngươi định đệm sau, để ta đi trước?” Không đợi Lạc Tiệm Thanh trả lời, khuôn mặt Mặc Thu giãn ra, bất đắc dĩ nói: “Nếu để cho tiểu bối ngươi hy sinh, mình lại đi trước, ta đây chẳng phải là thanh danh mất sạch sao?”
Lạc Tiệm Thanh khó hiểu: “Mặc Thu, ngươi đang nói cái gì…”
Trong đôi mắt hoa đào lóe lên ánh sáng đỏ, Mặc Thu cười nhẹ một tiếng: “Lạc Tiệm Thanh, vừa rồi lúc nguyên thần của ngươi đi ra, ta đột nhiên cảm giác hình như ta thiếu ngươi cái gì đó. Sâu thẳm bên trong, nhân quả đã định, ta nợ ngươi thứ rất quan trọng, vậy nên mới phải bồi thường ngươi như vậy.”
Lạc Tiệm Thanh lại càng mờ mịt, nhưng y lại không có thời gian hỏi, vội la lên: “Mặc Thu, ngươi đi trước đi. Thiên phú của ngươi cao hơn ta, ngươi bây giờ quan trọng hơn ta. Tấn Ly cũng không có ý định giết chúng ta, ngươi yên tâm…”
“Lạc Tiệm Thanh, cơ hội lần này của ta hình như là do ngươi đưa cho.”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy liền giật mình.
Dưới cơn cuồng phong, mái tóc dài của Mặc Thu bay múa, một thân hồng y như lửa, môi đỏ khẽ nhếch, đó là một nụ cười diễm lệ đến tột bậc. Lạc Tiệm Thanh đột nhiên cảm thấy mắt nhòa đi, như quay trở về mười mấy năm trước, ở khách điếm bên ngoài Lưu Diễm cốc, lần đầu tiên gặp vị bạn tốt sinh tử này.
Đối phương dung nhan tuyệt thế, thiên phú trác tuyệt, tính tình lại ngang ngược càn rỡ, mang theo ngạo mạn không ai bì nổi.
Mà hiện giờ, hết thảy đã vật đổi sao dời, y với người này đã trở thành bạn tốt sinh tử, cùng trải qua gian khổ.
Mặc Thu nhẹ nhàng cười, tiếng cười thanh thúy, cười trong chốc lát rồi dừng lại. Y dùng ánh mắt phức tạp nhìn tu sĩ tuấn mỹ trước mắt, bỗng một chưởng đánh bay Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh không dám tin trợn to hai mắt, đau thấu tim gan hô: “Mặc Thu!”