Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 94: Chương 94: Chương 89




Một vết cắt kéo dài từ mắt trái đến khóe miệng Ma Thiên Thu, lộ cả xương thịt. Một nửa khuôn mặt xinh đẹp đến nghẹt thở, một nửa khác lại biến dạng như quỷ.

Ma tiên của Ma Thiên Thu quấn trên cổ Cự Lang, ma khí ngùn ngụt!

Nếu như nói Ma Thiên Thu toàn thân là máu, chật vật không chịu nổi, thì Hào Minh đã cận kề cái chết. Xương cốt gã bị Ma Thiên Thu đánh nát, trên thân thể có ba nghìn miệng vết thương, mỗi vết thương đều có thể thấy được cả xương. Chưa kể ma khí đang không ngừng ăn mòn thân thể gã, yêu đan gã bị ma khí bao phủ không thể nhúc nhích.

Hào Minh gãy bốn cái răng, gã hoảng sợ nhìn Ma Tôn quần áo dính máu đang dẫm trên người mình, không dám tin nói: “Tại sao… sao ngươi có thể mạnh đến mức này! Không phải ngươi chưa đột phá Hóa Thần kỳ sao, không phải ngươi bị phản phệ sao… Vì sao? Vì sao!”

Ma Thiên Thu cười ha hả, máu từ miệng tràn ra, nhưng y lại hờ hững lau đi. Đôi con ngươi đỏ quạch nhìn chằm chằm yêu tôn đang run rẩy, y không trả lời vấn đề của Hào Minh mà ngẩng đầu nhìn bốn yêu tôn cách đó không xa.

“Lũ súc sinh các ngươi có dám đấu với bản tôn một trận!”

Bốn đại hải chủ đồng loạt chấn động, vậy mà không ai dám mở miệng đáp lại.

Hào Minh giận dữ hét lên: “Ma Thiên Thu! Ngươi không giết được bản tôn, ngươi không có khả năng giết bản tôn!”

Ma Thiên Thu nghe vậy rốt cục cũng cúi đầu nhìn Cự Lang thương tích đầy mình dưới chân, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Một nghìn ba trăm năm trước, bản tôn cùng đạo sĩ thúi Thái Hoa Sơn đã cướp đi yêu đan của Tấn Ly, từ đó về sau thần trí hắn mơ hồ, tu vi giảm mạnh. Hào Minh, năm đó ngươi chính là một con chó con bị Tấn Ly dẫm dưới lòng bàn chân, ngươi nói thử xem, nếu hôm nay bản tôn lấy đi yêu đan của ngươi, không phong ấn mà nghiền nát nó… Ngươi có chết không?”

Hào Minh run rẩy hô to: “Ngươi không thể! Ngươi không thể lấy đi yêu đan của ta!”

Ma Thiên Thu nhíu mày cười: “Ngươi không tin tưởng bản tôn vậy sao?”

Hào Minh lúc này đâu dám khiêu khích y, gã chỉ cảm thấy ma khí đang không ngừng ăn mòn mình. Gã run rẩy cầu xin tha thứ: “Ma Thiên Thu… Ma Thiên Thu! Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi lấy yêu đan của ta, sẽ tốn rất nhiều sức. Hôm nay ngươi đã đánh bại ta, thực lực của ngươi e là không thua Hình Nguy, nhưng nếu ngươi muốn giết ta, việc này… việc này thật sự rất khó khăn!”

Ma Thiên Thu thu lại nụ cười, y nhấc giày khỏi mặt Hào Minh, Hào Minh vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng cảm nhận được một dòng ma khí cuồng bạo chui vào người mình!

“Không!!!”

Yêu đan của yêu thú phần lớn sẽ nằm ở nơi gắn liền với sinh mệnh, ví dụ như sâu trong trái tim.

Hơn một nghìn năm trước, đúng là Ma Thiên Thu đã liên thủ với một phong chủ của Ngọc Tiêu phong lấy đi trái tim của Tấn Ly, vẻ ngoài thay đổi, thực lực giảm mạnh. Khi đó, Hào Minh tuy tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng trong lòng thì rất vui sướng.

Gã trơ mắt nhìn một con rồng lạnh lùng tao nhã biến thành một phế vật ngơ ngẩn, thực lực cũng thấp hơn gã. Lúc trước tuy nói Tấn Ly chính là hải chủ đệ nhất hải, nhưng chưa từng liếc mắt nhìn gã lấy một cái, lúc nào cũng bày cái vẻ hậu duệ của thần thú, không hợp với đám yêu thú bọn họ.

Nhưng hơn một nghìn năm này, Hào Minh chịu bao nhiêu coi thường từ đối phương, gã đều trả lại bằng hết.

Chính vì biết Tấn Ly mất đi yêu đan sẽ biến thành dạng gì, Hào Minh mới hoảng sợ như thế. Nếu Ma Thiên Thu thật sự cướp đi yêu đan của gã, nếu gã trở thành ngớ ngẩn như Tấn Ly, vậy gã…

Hào Minh gào thét hoảng sợ: “Ngươi không được lấy yêu đan của ta!”

“Đúng là y không thể lấy yêu đan của ngươi.”

Một giọng nói lạnh lẽo từ không trung truyền đến, mùi máu tanh trong không khí bỗng giảm đi, nước rơi xuống mặt đất Ma Vực khô cạn. Tiếng rồng ngâm từ xa truyền đến, đánh hồng y Ma Tôn lui ba bước.

Cuồng phong cuồn cuộn, mây đen trên bầu trời bị thổi tan, một con Bạch Long cao quý xinh đẹp bay tới.

Bạch Long vừa đặt chân xuống liền biến hình.

Trong đôi con ngươi màu xanh lam không nhiễm một chút tình cảm, khuôn mặt tuấn mỹ như đao khắc, mỗi một động tác của hắn đều như quy tắc hoàn mỹ nhất trên đời, mỗi một bước hạ xuống liền có một gợn sóng tỏa ra, trường bào trắng, tóc đen nhánh.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Cự Lang, ngẩng đầu nhìn hồng y Ma Tôn đang đứng trên người Cự Lang.

Ma Thiên Thu híp mắt nguy hiểm nhìn, Tấn Ly cũng nâng mắt nhìn y. Hai người đối mắt một lát, Tấn Ly bỗng nâng tay, một mũi tên nước đâm tới.

Cách đó không xa, hải chủ thứ mười ba run rẩy nói: “Tấn… Tấn Ly đại nhân!”

Mười hai hải hải chủ hoảng sợ nói: “Hắn tìm được yêu đan… hắn tìm được kiểu gì vậy!”

Hải chủ đệ thập hải trực tiếp lui về sau: “Tấn Ly… Tấn Ly đại nhân trở lại… Không! Sao hắn có thể làm được!”

Dường như nghe thấy lời nói của bọn họ, một bóng nước nhằm về phía bốn yêu tôn bao lấy bọn họ. Lấy thực lực của bọn họ, muốn phá cầu nước này dễ như trở bàn tay, nhưng bọn họ không một ai dám thoát đi, ngoan ngoãn chui vào giữa bóng nước, nhìn trận đại chiến giữa đỏ và trắng.

Ma Thiên Thu từ trước đến nay ra tay tàn nhẫn, chiêu chiêu trí mạng; nhưng khiến bọn họ kinh ngạc là Tấn Ly ra tay quá nặng!

Nhưng chỉ cần thoáng nghĩ là bọn họ hiểu: “Trước đây Tấn Ly ra tay luôn có chừng mực, không tuyệt đường người khác. Nhưng hơn một nghìn năm trước, hắn bị Ma Thiên Thu và Ngô Tiêu Tử Thái Hoa Sơn tính kế, mất đi yêu đan. Ngô Tiêu Tử đã chết, hận thù dồn hết lên Ma Thiên Thu là điều đương nhiên.”

“Hắn hẳn là cũng hận Hình Nguy đại nhân và Hào Minh đại nhân đi? Hơn một nghìn năm nay, hai vị đại nhân thừa dịp Tấn Ly đại nhân thần trí mơ hồ, dùng đủ mọi cách nhục nhã hắn, thậm chí còn ép đường đường là Long Tộc…” Nói đến đây, hải chủ đệ thập hải ngậm miệng không nói lời nào nữa.

Ba ngàn năm, khi đó thế gian còn chưa có Ma Thiên Thu, càng chưa có Huyền Linh Tử.

Thần thú cuối cùng trong thiên hạ tên là Tấn Ly, thân là Long Tộc, yêu tôn duy nhất có hi vọng thành tiên. Khi đó, ngoại trừ một vị yêu tôn thiên giai, thực lực của hắn không thua kém Thiên Yêu tôn Độc Tuyệt Thiên lão, rong chơi trước cánh cửa thiên giai đã lâu mà chưa bước qua.

Một ngàn năm trước, vì sao Ma Thiên Thu và Ngô Tiêu Tử liên thủ tính kế Tấn Ly, cướp đi yêu đan của hắn, chính là vì Tấn Ly sắp bước vào thiên giai.

Ngô Tiêu Tử không phải là căn cốt siêu phẩm, lúc ấy thực lực của lão cũng chỉ là Hóa Thần trung kỳ. Nếu để Tấn Ly đột phá, thế cục sẽ bất lợi cho nhân tộc. Cho nên Ngô Tiêu Tử và Ma Thiên Thu liên thủ thiết lập đại trận, nhốt Tấn Ly hơn ba trăm năm, thay đổi tốc độ thời gian, để hắn trong bóng đêm hơn một triệu năm, còn mất đi trái tim của mình.

Hiện giờ thực lực Tấn Ly đã vượt xa Hình Nguy, chỉ thấp hơn Độc Tuyệt Thiên lão.

Ma Thiên Thu vừa rồi đánh với Hào Minh đã bị trọng thương, lúc này từng chiêu của Tấn Ly đều muốn lấy mạng của y, vì thế khi Tấn Ly bóp chặt cổ Ma Thiên Thu thì tất cả dường như là chuyện hiển nhiên có thể đoán được.

Khóe môi Ma Thiên Thu rỉ máu, chảy tới tay Tấn Ly. Mặt Tấn Ly lạnh như băng nhưng trong mắt lại cất giấu hận thù, hận thù trong mắt khiến hắn không còn vẻ cao quý, ngược lại giống như bị kéo vào trong bùn đất, không còn là thần thú cao quý khinh thị hết thảy.

Tần Tư Di khàn giọng hô lớn: “Cung chủ!”

Ma Thiên Thu như không nghe thấy, chỉ cúi đầu cười, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng.

Tấn Ly lạnh lùng nói: “Đồ đệ của ngươi bị ta giết.”

Ma Thiên Thu khàn giọng hỏi: “Ai?”

Tấn Ly thần sắc bình tĩnh: “Trên biển Phong Thần ở Cực Bắc Chi Địa, đồ đệ của ngươi.”

Ma Thiên Thu nhắm hai mắt lại, ý cười bên môi càng tăng lên: “Vậy nên ngươi muốn giết ta sao?”

Tấn Ly lạnh nhạt nói: “Giết ngươi rất khó, so với giết Hình Nguy còn khó hơn.”

Ma Thiên Thu nói: “Vậy sao?”

“Nhưng ta phải giết ngươi.”

Nâng lên đôi con ngươi sắc xanh, Tấn Ly yên lặng nhìn nhân tu đã trọng thương trước mắt. Hắn nhìn như lịch sự tao nhã, nhưng máu dính trên người khiến hắn không thể mang tư thế thần thú tao nhã như trước.

Trận chiến vừa rồi gần như là hắn tìm cách giết Ma Thiên Thu. Hắn dùng mọi cách để lại miệng vết thương trên người ma tu, nhiều lần đâm thủng ngực y muốn bóp nát trái tim y.

Hận thù như thuốc độc, không hóa thành tro bụi quyết không bỏ qua!

Tấn Ly nâng tay trái, yêu lực vờn quanh tay, hắn thong thả vươn tới ngực Ma Thiên Thu, sau đó… đâm vào! Ma khí cuồn cuộn từ trong thân thể Ma Thiên Thu trào ra, giống như nọc độc không ngừng ăn mòn tay Tấn Ly.

Nhưng Tấn Ly không buông tay, tay hắn đang đặt trên lồng ngực Ma Thiên Thu, rốt cục xác định được vị trí trái tim, khẽ cầm lấy.

Tần Tư Di hai mắt đỏ ngầu: “Cung chủ!”

Lúc Lạc Tiệm Thanh tới thì chính là cảnh tượng này.

Ba năm trước y từng gặp Ma Tôn, Ma Tôn tự cao tự đại không ai bì nổi, lúc này lại bị một nam tử áo trắng đè trên mặt đất, bóp chặt cổ. Tay của đối phương thăm dò vào lồng ngực y, dường như cảm nhận được gì đó, hơi khựng lại.

Chẳng biết vì sao, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy hô hấp của mình dừng lại.

Bóng dáng trắng kia rõ ràng y chưa bao giờ gặp, y và Ma Tôn giao tình cực mỏng, mặc dù vậy nhưng y lại cảm thấy đau xé lòng, toàn bộ sức lực như bị hút sạch. Y như quay lại biển Phong Thần, bắt gặp cảnh tượng mà y chưa nhìn thấy.

Y không biết yêu tôn Tấn Ly giết Mặc Thu thế nào, nhưng lúc này y như nhìn thấy cảnh Mặc Thu bị đối phương giết chết. Con súc sinh kia đã giết Mặc Thu thế nào? Lạc Tiệm Thanh không biết. Y chỉ biết là khi tìm được Mặc Thu, bề ngoài Mặc Thu nhìn như không có vấn đề gì, nội tạng bên trong lại bị nghiền nát thành một đống máu thịt.

“Không…”

“Không!!!”

Lạc Tiệm Thanh bay tới, y lật tay lấy ra Minh Quang Thanh Ngọc châu, ngón tay khẽ động, Thanh Liên từ trong đan điền liền hiện ra. Lạc Tiệm Thanh không chút do dự, y đã tiêu hao hết lực lượng để khởi động được viên Minh Quang Thanh Ngọc châu này, ngay khi khí tức giảm xuống, y đột nhiên cảm nhận được hai lực lượng khổng lồ từ phía sau truyền đến.

“Đó là Tấn Ly! Hắn là Tấn Ly! Ngươi phải cứu cung chủ, ngươi nhất định phải cứu cung chủ!”

Thích Lạc và Tần Quy Hạc đã sớm biết được uy lực của Minh Quang Thanh Ngọc châu, bọn họ dốc toàn bộ linh lực của mình vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh, thậm chí Lạc Tiệm Thanh còn cảm giác được một dòng nguyên thần lực kỳ dị.

Bọn họ thậm chí dồn cả nguyên thần lực vào!

Ầm!

Lạc Tiệm Thanh như đi tới một cảnh giới kỳ diệu, y dồn toàn bộ lực lượng vào Minh Quang Thanh Ngọc châu, y thấy được vô số dòng linh lực giao động bên trong hạt châu, y khẽ chạm, dòng linh lực lại đột nhiên trôi về phía y. Lạc Tiệm Thanh như bị mê hoặc, không nhịn được dùng linh lực chạm vào dòng linh lực kia…

“A!”

“A!”

Thích Lạc và Tần Quy Hạc đều bị đánh bay!

Chỉ thấy trên Minh Quang Thanh Ngọc châu bỗng lóe ra hai luồng sáng, luồng sáng thứ nhất nhằm phía Tấn Ly, hắn không để ý, tùy tiện nâng tay phải ngăn cản, ai ngờ lực lượng này lại xuyên thủng tay, đánh bay hắn ra ngoài.

Mà luồng sáng thứ hai lại chui vào kiếm văn trên ấn đường Lạc Tiệm Thanh, y lập tức ngất xỉu, được Ngọc Thanh Tử tôn giả ôm lấy.

Ngọc Thanh Tử tôn giả lo lắng hô: “Tiệm Thanh, Tiệm Thanh!”

Thích Lạc và Tần Quy Hạc cảm nhận được linh lực của mình đã hao hơn phân nửa, nhưng bọn họ cũng không có thời gian kiểm tra, nhanh chóng bay tới mang Ma Thiên Thu đi. Tấn Ly nhanh chóng bay lại đây, ai ngờ đám người Nghiễm Lăng Tử tôn giả và Bạch gia lão tổ lại ngăn lại.

Nghiễm Lăng Tử tôn giả trầm mặt: “Yêu tôn Tấn Ly, năm người chúng ta tuy thực lực không bằng ngươi, nhưng ngươi cũng bị thương. Ta xem tu vi của ngươi cũng chưa được củng cố, chắc là vừa tìm được lại yêu đan. Ngươi cũng đã biết được sự lợi hại của viên trân châu này rồi, không bằng hôm nay chấm dứt như vậy đi, chúng ta ngày khác tái chiến!”

Tấn Ly trầm mặc, một lúc sau hắn thản nhiên nói: “Giao Ma Thiên Thu, bản tôn sẽ không quan tâm chiến sự hai tộc lần này.”

Bạch gia lão tổ đứng bên cạnh nghe vậy liền sửng sốt, con ngươi hơi đảo.

Nghiễm Lăng Tử lại cười sang sảng nói: “Nằm mơ! Ma Thiên Thu là Ma Tôn nhân tộc ta, dựa vào đâu phải giao cho ngươi. Nếu ngươi muốn đấu thì bản tôn sẽ đấu một trận với ngươi, cho dù hao hết linh lực bản tôn cũng muốn dùng viên Minh Quang Thanh Ngọc châu này đánh chết ngươi!”

Nói xong, Nghiễm Lăng Tử tôn giả nâng tay thu lại Minh Quang Thanh Ngọc châu trong lòng Lạc Tiệm Thanh.

Sắc mặt Tấn Ly lạnh lại, trên khuôn mặt tuấn dật dính máu Ma Thiên Thu. Tầm mắt của hắn dừng lại ở Lạc Tiệm Thanh đang hôn mê và Ma Thiên Thu đã đi xa, cuối cùng nhìn về phía Minh Quang Thanh Ngọc châu trong tay Nghiễm Lăng Tử, phất tay áo rời đi. Một tiếng rồng ngâm vang lên, Bạch Long phi thiên.

Nghiễm Lăng Tử tôn giả nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Gã không tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, tất nhiên không thể sử dụng Minh Quang Thanh Ngọc châu, vừa rồi chỉ là lừa Tấn Ly, không ngờ Tấn Ly lại tin.

Miễn cưỡng giải quyết đối thủ đáng sợ này, Nghiễm Lăng Tử tôn giả lập tức nhìn về phía Ngọc Thanh Tử, hỏi: “Sư muội, Tiệm Thanh làm sao vậy? Vừa rồi y phản ứng rất nhanh, quyết đoán dùng Minh Quang Thanh Ngọc châu cứu Ma Thiên Thu. Nhưng vừa rồi có phải Minh Quang Thanh Ngọc châu cũng tấn công lại Tiệm Thanh không? Y sao rồi, có bị thương không?”

Ngọc Thanh Tử tôn giả thu hồi linh thức trên người Lạc Tiệm Thanh, nàng nhìn Nghiễm Lăng Tử nói: “Tiệm Thanh… Quả thật có chuyện.”

Nghiễm Lăng Tử khẩn trương hỏi: “Cái gì? Tiệm Thanh làm sao? Nếu y xảy ra chuyện gì ta biết nói sao với Huyền Linh Tử sư đệ?”

Ánh mắt Ngọc Thanh Tử tôn giả phức tạp nhìn về phía Nghiễm Lăng Tử tôn giả, nàng do dự chốc lát, rốt cục vẫn nhỏ giọng nói: “Tiệm Thanh… có vẻ sắp đột phá.”

Nghiễm Lăng Tử tôn giả lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Ta tưởng là chuyện gì. Tiệm Thanh dừng chân ở Xuất Khiếu trung kỳ cũng lâu rồi, lần này y đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, cơ hội đột phá là rất cao.”

“Sư huynh, nếu ta nói Tiệm Thanh không chỉ đột phá đến Xuất Khiếu hậu kỳ… mà đột phá đến Hợp Thể kỳ thì sao?”

“A?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.