Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 96: Chương 96: Chương 91




Từ lúc Lạc Tiệm Thanh có trí nhớ tới nay vẫn luôn nghe thấy cái tên này ——

Độc Tuyệt Thiên lão.

Thiên Yêu tôn Độc Tuyệt Thiên lão, không ai biết lão đã sống bao nhiêu năm, cũng không ai biết lão là yêu thú gì. Tu vi của lão không tính là cao, nhưng đến giờ vẫn chưa ngã xuống. Mấy ngàn năm qua, bao nhiêu Thiên giai yêu tôn đều lần lượt ngã xuống ở đại chiến hai tộc, chỉ riêng lão, lấy cảnh giới Địa giai sống sót đến tận giờ.

Tu vi Độc Tuyệt Thiên lão tương đương với Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn của nhân loại, mạnh hơn Ma Tôn.

Trên đại điện, Ma Tôn một thân hồng y sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng đã không có trở ngại. Chỉ còn một vết sẹo nhàn nhạt từ mắt trái kéo xuống bên môi, hiển nhiên là thương thế còn chưa hoàn toàn khép lại. Y nói: “Huyền Linh Tử trước mắt còn chưa thoát ra, một mình ta không thể ngăn cản Tấn Ly, càng không cần phải nói tới Độc Tuyệt Thiên lão.”

Nghiễm Lăng Tử gật đầu nói: “Trăm năm trước là sư đệ một mình cản lại ba đại yêu tôn.”

Ánh mắt Ma Thiên Thu quét một vòng đại điện, hơi dừng lại ở Lạc Tiệm Thanh, nói tiếp: “Không sai. Huyền Linh Tử bây giờ còn chưa thoát ra khỏi Cực Bắc Chi Địa, mà Tấn Ly cũng đã tìm được yêu đan. So với Yêu tộc, chúng ta quả thật đang ở hạ phong. Có điều viên Minh Quang Thanh Ngọc châu của Thái Hoa Sơn có thể dùng được, chúng ta vẫn còn hi vọng.”

Bạch gia lão tổ hỏi: “Là thế nào?”

Lần này không cần Ma Thiên Thu nói, Thích Lạc liền tiến lên trước nói: “Yêu tôn Hào Minh bị trọng thương, cho dù đã khôi phục nhưng ta cũng có thể một mình cản gã. Mà yêu tôn Hình Nguy liền giao cho đạo hữu khác đối phó rồi. Còn bốn hải chủ, tất cả mọi người có thể cản lại, chỉ cần chúng ta có thể ổn định Tấn Ly, vậy là có thể kéo dài thời gian chờ viện quân đến.”

Mọi người đồng loạt đáp ứng.

Đây không thể nghi ngờ là phương pháp duy nhất. Hiện giờ chiến sự ở Vân Châu đã đi đến hồi kết, nhóm đại năng nhân tộc điên cuồng phản công, đánh cho Yêu tộc không thể phản kích. Chỉ cần mười ngày nữa, nhiều nhất mười ngày, bọn họ có thể tập hợp ở Ma Vực cùng mọi người.

Hiện giờ Yêu tộc cũng không phái người tới trợ giúp Vân Châu, ngược lại tập trung sức lực nhắm ngay Ma Vực. Ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn thừa dịp Ma Đạo cung tứ cố vô thân mà đánh bại, tốt nhất là đánh chết Ma Thiên Thu.

Nếu đã định ra sách lược, mọi người liền tự trở về chuẩn bị.

Lạc Tiệm Thanh đang muốn rời đi lại bị gọi lại. Y quay đầu nhìn, chỉ thấy đại quản sự Thích Lạc đang nhìn mình, nàng nhẹ nhàng cúi người thi lễ khiến Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc, nàng nói: “Cung chủ có việc muốn tìm các hạ.”

Thích Lạc chính là đại năng đứng đầu Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, trong thiên hạ có thể xếp thứ sáu!

Thái độ của nàng khiến Lạc Tiệm Thanh không khỏi có chút được sủng ái mà lo sợ.

Lạc Tiệm Thanh mang theo tâm tư khó hiểu lần nữa đi vào đại điện, vừa vào cửa đã thấy một bóng lưng cao lớn huyết sắc đứng đối diện mình. Ba năm trước lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy cũng là bóng dáng này, nhưng so với năm đó Ma Tôn đã gầy đi vài phần, một thân hồng bào rộng rãi.

Không biết sao Lạc Tiệm Thanh cảm thấy cổ họng đắng chát, nhất thời nói không lên lời.

Hai người đứng đối diện nhau, từ góc độ của Lạc Tiệm Thanh không thấy rõ mặt Ma Thiên Thu, chỉ có thể nhìn đến bóng lưng của y. Dần dần, Lạc Tiệm Thanh không chờ nổi, y cung kính nói: “Ma Tôn tiền bối, ngươi có chuyện muốn tìm tại hạ?”

Tiếng cười trầm thấp nháy mắt truyền khắp cung điện, ngay lúc Lạc Tiệm Thanh buồn bực không thôi lại nghe Ma Thiên Thu tùy ý nói: “Huyền Linh Tử đồ đệ, ba năm trước ngươi từng tới đây, khi đó ngươi cũng không câu nệ thủ lễ như hiện giờ.”

Ngụ ý là năm đó Lạc Tiệm Thanh rất hung hăng không biết trái phải.

Lạc Tiệm Thanh nhớ lại chuyện hôm đó. Khi đó rõ ràng là Ma Tôn này cố ý hạ bệ sư phụ y trước, vì giữ gìn mặt mũi cho Huyền Linh Tử và Thái Hoa Sơn nên y mới giáp mặt chống lại Ma Tôn, sao hiện tại lại biến thành y vô lễ?

Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nói: “Tiền bối, thiên hạ đều biết tại hạ luôn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt.”

Ma Thiên Thu hỏi: “Lễ nghi nghiêm ngặt mà ngươi tuân thủ chính là không dùng kính ngữ với trưởng bối sao?”

Lạc Tiệm Thanh trấn định nói: “Nếu tiền bối lấy thái độ trưởng bối đối đãi vãn bối, vậy vãn bối tất nhiên sẽ giữ lễ tiết với tiền bối.”

Một câu đã chĩa mũi dùi lại cho Ma Thiên Thu.

Trong đại điện thật yên tĩnh, Ma Thiên Thu không mở miệng, Lạc Tiệm Thanh cũng không nói gì.

Thật lâu sau, chỉ nghe Ma Thiên Thu thở dài một tiếng, giọng nói bất đắc dĩ như đã buông xuống cái gì đó. Y nói: “Lúc nãy Thích Lạc có nói cho bản tôn, đồ đệ bản tôn đã chết. Lúc sắp chết y ở cạnh ngươi, y có di ngôn gì muốn ngươi chuyển cho bản tôn không?”

Thái độ Ma Thiên Thu rất bình thản, giống như nói chuyện tán gẫu bình thường, nhưng những lời này lại khiến Lạc Tiệm Thanh như bị sét đánh, sắc mặt y trắng bệch lại, môi mấp máy, cuối cùng lại nói không nên lời.

Ma Thiên Thu còn nói: “Ngươi không nhớ cũng không sao. Đồ nhi kia của ta luôn tiêu sái, nếu y ngã xuống, đại khái sẽ không nói gì. Ngươi không cần áy náy, y chưa từng giết người, tất nhiên sau khi chết sẽ không…” Thanh âm đột nhiên ngừng lại, Ma Thiên Thu nói: “Sau khi y chết, sẽ đi vào luân hồi, ngươi không cần áy náy.”

“Y từng nói.” Giọng thanh niên khàn khàn vang lên khiến Ma Thiên Thu khựng lại. Lạc Tiệm Thanh run nhè nhẹ, y cúi đầu che đi toàn bộ biểu cảm, nói từng chữ một: “Y nói, ta không biết y là ai, ta cũng không biết… y đã hi sinh những gì cho ta.”

Ma Thiên Thu thản nhiên nói: “Đứa bé kia luôn nói linh tinh, ngươi đừng để trong lòng.”

Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên tiến lên một bước, nói: “Tiền bối! Mặc Thu có ý gì, ngài có thể nói cho ta biết được không!”

Đối phương đột nhiên xông đến trước mặt khiến Ma Thiên Thu cứng đờ cả người. Y lập tức xoay người tránh đi tầm mắt của Lạc Tiệm Thanh. Nhưng vết sẹo nhàn nhạt trên má trái vẫn rơi vào mắt Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra.

Vừa rồi mọi người đều ở đây nên Lạc Tiệm Thanh không quá để ý.

Lấy tu vi của Ma Thiên Thu, còn có đan dược của Ngọc Thanh Tử, đã mười ngày mà vết sẹo kia vẫn chưa hoàn toàn mất đi, e là về sau khó có thể chữa khỏi. Tuy nói vết sẹo kia khá mờ, người tu chân cũng ít để ý vẻ bề ngoài, nhưng hành vi tránh né của Ma Thiên Thu khiến Lạc Tiệm Thanh thấy khó hiểu, một loại cảm giác kỳ quái bùng lên.

Lạc Tiệm Thanh hỏi theo bản năng: “Tiền bối, ngài đây là…”

Ma Thiên Thu nghiêng người lạnh lùng nói: “Vết thương của Hào Minh không dễ lành như vậy, Thái Hoa Sơn Lạc Tiệm Thanh, ngươi quản quá nhiều chuyện rồi. Hôm nay bản tôn không muốn nói gì với ngươi nữa, ngươi lui ra đi.”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Tiền bối?!”

Ma Thiên Thu phất Hồng Tụ một cái, Lạc Tiệm Thanh liền bị đánh bay ra ngoài. Nhưng y lập tức vận chuyển linh lực, “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” hấp thu linh khí trong thiên địa, y vỗ tay phải một cái, liền vững vàng dừng lại.

Ma Thiên Thu kinh ngạc nhìn, hiển nhiên không nghĩ tới một chưởng của mình lại bị đối phương đỡ được.

Lạc Tiệm Thanh quýnh lên, không hiểu sao tranh miệng nói: “Tiền bối, rốt cuộc ngài muốn nói gì với ta?”

Ánh sáng ấm áp từ ngoài cửa điện chiếu vào, Lạc Tiệm Thanh đứng ở gần cửa, Ma Thiên Thu đứng ở trong điện, rủ mắt nhìn y. Ánh mặt trời chỉ chiếu tới cằm Ma Thiên Thu, chiếu lên vết sẹo mờ mờ, y yên lặng nhìn tu sĩ trẻ tuổi đang lo lắng khẩn trương, nhìn y, lại như không nhìn.

Ánh mắt che giấu trong bóng đêm lưu luyến bất đắc dĩ, đến cuối cùng, Ma Thiên Thu thở dài một tiếng.

“Bản tôn hôm nay cho ngươi tiến đến là muốn nói cho ngươi biết, Mặc Thu chết, ngươi không cần áy náy. Đời này y sống rất tốt, sau này chết sẽ tiến vào luân hồi. Lúc còn sống y không chịu phải đau khổ, sau khi chết lại càng không có báo ứng, bản thân ngươi có thể thanh thản sống, không cần áy náy vì y.”

“Tiền bối!”

Vừa dứt lời thì Ma Tôn nâng tay áo lên, một trận gió đẩy Lạc Tiệm Thanh ra khỏi đại điện. Y còn muốn đi vào, cửa điện đã “Ầm ——” một tiếng đóng lại, không mở ra nữa.

Ngày hôm sau, sắc trời vừa hửng sáng Ma Đạo cung đã phát khởi phản công.

Vốn chỉ còn lại hơn ba nghìn ma tu, cộng thêm đám người Lạc Tiệm Thanh hơn một trăm tu sĩ tinh anh, những tu sĩ nhân tộc anh dũng chống lại Yêu Tộc trước Ma sơn. Bọn họ không thể lấy một địch trăm, nhưng bọn họ sẽ dùng tới giọt máu cuối cùng, đánh chết càng nhiều Yêu tộc càng tốt.

Trong đại quân Yêu tộc, rất nhiều yêu thú cấp tám, cấp chín ra trận, nhân tu cũng không thua kém.

Rất nhanh, tiếng khóc kêu đã vang thấu trời xanh, máu thịt trải đầy chiến trường, khiến mảnh đất vốn nâu đỏ càng thêm đỏ quạch. Trong đại quân Yêu tộc, hải chủ thứ mười ba cười to, bỗng thi triển yêu pháp, nhất thời một đợt sóng thần đột kích.

Trên Ma sơn, một vị trưởng lão Thần Kiếm tông cười lạnh một tiếng, rút kiếm xông tới chống lại Thập Tam hải chủ.

Ngay sau đó, mười hai hải chủ, mười một hải chủ và đệ thập hải chủ đồng loạt ra trận!

Nhóm đại năng Nhân tộc cũng từ Ma sơn bay ra, tiếp chiêu với bốn vị yêu tôn này. Bọn họ xé rách không gian, trên bầu trời nhất thời diễn ra một trận đại chiến kinh thiên. Trên Ma sơn hiện tại chỉ còn lại có sáu người Ma Thiên Thu, Thích Lạc, lão tổ Bạch gia, Nghiễm Lăng Tử tôn giả, Tần Quy Hạc và Lạc Tiệm Thanh.

Phóng mắt nhìn đối diện, đứng ở giữa đại quân Yêu tộc là một nam nhân thanh quý tuấn dật. Hắn mặc một thân trường bào xanh nhạt, cột đai lưng màu lam nhạt bên hông, tóc đen không gió mà bay, đôi mắt xanh lam phản chiếu cuộc chiến trên trời, nhưng vẫn giữ bộ dáng cao nhã tự phụ, giống như không thuộc về chiến trường khốc liệt này.

Ở bên cạnh hắn là một lão giả thấp bé cùng một đại hán cường tráng. Hai người đều kính sợ đứng ở phía sau nam nhân trẻ tuổi, cách một khoảng phía sau hắn, tựa như đang cảnh giác gì đó.

Cách một mảnh chiến trường như Tu La, đại năng đứng đầu hai bên đều đứng nhìn.

Thật lâu sau, nam nhân mắt màu lam bỗng nâng tay phải, ngay sau đó, đại hán bên tay phải hắn liền bay ra.

Yêu tôn Hào Minh cười ha hả: “Bọn ngươi ai dám đấu với bản tôn!”

Hào Minh vừa dứt lời, Thích Lạc điểm mũi chân một cái, nhẹ nhàng bay đến trước mặt gã. Khi nhìn thấy Thích Lạc, sắc mặt Hào Minh hơi biến đổi, nhưng vẫn trào phúng nói: “Chỉ bằng ngươi, bản tôn còn không nhìn ở trong mắt. Quỷ Viêm đâu? Hạo Tinh Tử đâu? Cái kia… được rồi, Nghiễm Lăng Tử, sao ngươi cũng tránh phía sau một nữ nhân vậy? Có dám đấu một trận với bản tôn!”

Nghiễm Lăng Tử đứng trên Ma sơn, căn bản không để ý tới Hào Minh đang kêu gào. Gã lật tay lấy từ trong nạp giới ra một thanh trường kiếm, chỉ kiếm về phía trước nói: “Yêu tôn Hình Nguy, đi ra cho bản tôn! Hôm nay, bản tôn muốn chém đầu người!”

Trên khuôn mặt âm u của Hình Nguy lộ ra nụ cười khó coi, gã cười hắc hắc hai tiếng, biến thành một luồng gió, trong phút chốc liền huyễn hóa ra hơn trăm con ưng đen xì, nhằm về phía Nghiễm Lăng Tử tôn giả cầm kiếm.

Trận chiến thực sự nổ ra!

Nghiễm Lăng Tử tôn giả, Thích Lạc, yêu tôn Hình Nguy và Hào Minh trực tiếp biến mất trong khoảng không gian này. Lấy cảnh giới và thủ đoạn đáng sợ của bọn họ, bọn họ tất nhiên có thể phá vỡ một tiểu thế giới, thỏa thích đánh đấu bên trong. Người khác có thể nghe thấy tiếng nổ rung trời, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của họ.

Vì thế, bên phía Nhân tộc còn lại ba đại năng Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn Ma Thiên Thu, Bạch gia lão tổ và Tần Quy Hạc, Yêu tộc lại chỉ còn đệ nhất hải chủ Yêu tôn Tấn Ly, Yêu tộc có vẻ thế đơn lực mỏng.

Đối mặt với đại năng nhân tộc cách đó không xa, vẻ mặt Tấn Ly vẫn thờ ơ, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Ma Tôn hồng y đứng giữa ba người. Ánh mắt của hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng lại xen lẫn hận thù bất tận, như lửa ngập trời chỉ cần châm ngòi là tan xương nát thịt.

Đôi bên rơi vào thế giằng co.

Trong tiếng gió phần phật, Tấn Ly lạnh nhạt nói: “Giao Ma Thiên Thu, bản tôn hứa trăm năm không tham gia chiến tranh hai tộc.”

Tần Quy Hạc lập tức tức giận nói: “Làm càn!”

Tấn Ly vẫn không thèm liếc mắt nhìn Tần Quy Hạc lấy một cái, tầm mắt của hắn vẫn dừng trên người Ma Tôn hồng y diễm lệ loá mắt, nói: “Nếu ngươi chủ động tự bạo, bản tôn cũng có thể hứa năm mươi năm không tham dự chiến tranh giữa hai tộc.”

Tần Quy Hạc quay đầu lại, lo lắng nói: “Cung chủ, ngươi đừng nghe hắn nói linh tinh. Đám yêu súc này luôn ăn nói lung tung, ngươi đừng để hắn ảnh hưởng! Cung chủ!”

Ma Thiên Thu cong môi, má trái y đeo mặt nạ màu bạc che đi miệng vết thương. Mặt nạ màu bạc làm bật lên khuôn mặt trắng nõn, y ngẩng đầu nhìn về phía yêu tôn Tấn Ly, mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nhướn, cười xùy một tiếng, châm chọc nói: “Bản tôn làm gì cần súc sinh không tim ngươi đến chỉ giáo sao?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt Tấn Ly đột nhiên lạnh lại.

Mất đi trái tim hơn một nghìn năm, chuyện này như cái gai trong lòng Tấn Ly. Đám nhân tu không biết hơn một nghìn năm này hắn đã trải qua những gì, nhưng hắn luôn nhớ rõ, nhớ rõ từng giây từng phút, nhớ rõ mọi khuất nhục hắn đã trải qua.

Tay phải Tấn Ly nắm chặt, ầm!

Sóng lớn ngút trời xuất hiện, Tần Quy Hạc nắm đại đao chém tới đánh tan sóng lớn.

Sóng lớn biến mất, nhưng trên trời lại đột ngột dâng lên nước biển! Trên chiến trường, vô số ma tu và yêu thú đều hoảng sợ kêu gào, nước biển đã che khuất hơn nửa bầu trời, xuất hiện từ phía sau Tấn Ly, nó nhanh chóng che mây, che ánh mặt trời, che cả bầu trời!

“Lạc Tiệm Thanh!” Ma Thiên Thu la lớn.

Lạc Tiệm Thanh quay đầu lại nhìn y, không hiểu sao y lại hiểu ý tứ trong mắt Ma Thiên Thu. Y lập tức lật tay lấy ra Minh Quang Thanh Ngọc châu, hai ngón tay khép lại, ánh sáng xanh dịu dàng từ Minh Quang Thanh Ngọc châu hiện ra.

Lạc Tiệm Thanh nói to: “Chuyển linh lực cho ta mượn!”

Còn chưa dứt lời, một bàn tay ấm áp liền đặt sau lưng Lạc Tiệm Thanh. Y nhìn ra sau, Ma Tôn đeo mặt nạ bạc không biết đã đứng phía sau y từ lúc nào, chuyển toàn bộ linh lực sang cho y. Tiếp theo là Tần Quy Hạc, đứng sau cùng chính là Bạch gia lão tổ.

Lực lượng của ba vị nhân tu đứng đầu liên tục truyền vào thân thể Lạc Tiệm Thanh, gân mạch y như muốn nổ tung.

Đau đớn kịch liệt khiến Lạc Tiệm Thanh thống khổ cắn chặt môi, cố gắng áp chế tiếng kêu đau. “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” trong cơ thể y vận chuyển với tốc độ nhanh nhất, Hoa sen nhỏ cũng xoay nhanh đến mức không nhìn rõ hình dáng, ba vị đại năng nhân tộc lấy thân thể Lạc Tiệm Thanh làm trung gian, vận chuyển lực lượng vào Minh Quang Thanh Ngọc châu.

Uỳnh ầm ầm!

Một màng chắn xanh lam xuất hiện ở Ma sơn!

Khi nước biển ập xuống tấm chắn, nó run rẩy không ngừng.

Môi Lạc Tiệm Thanh đã bị mình cắn ra máu, y khàn giọng hô: “Còn chưa đủ!”

Tần Quy Hạc hô lớn một tiếng, truyền toàn bộ lực lượng vào trong thân thể Lạc Tiệm Thanh. Chỉ thấy Minh Quang Thanh Ngọc châu tỏa sáng, vô số linh quang từ trong viên châu tỏa ra, như sao sáng nhằm về phía biển khơi vô biên vô hạn.

“Phá!”

Dòng biển theo một tiếng phá này liền biến mất, Tấn Ly kêu lên một tiếng đau đớn, nâng tay áo lau đi máu lam bên môi.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn bốn người Lạc Tiệm Thanh cách đó không xa, lúc này mới chú ý tới nhân tu Hợp Thể trung kỳ không chút thu hút đứng ở giữa. Nhìn khuôn mặt thanh nhã xuất trần của Lạc Tiệm Thanh, trong đầu Tấn Ly đột nhiên hiện lên cảnh tượng một tháng trước, lúc ở biển Phong Thần tại Cực Bắc Chi Địa, sắc mặt hắn biến đổi, bỗng nhiên ý thức được bộ dáng mình lúc đó từng bị Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy, trong mắt lập tức hiện lên tia sát ý.

Tiếng rồng ngâm phá không mà tới.

Bạch long thon dài duyên dáng bay vòng quanh bầu trời, sau đó biến mất trong mây mù. Nó dài chừng trăm trượng, phảng phất như món quà của Thiên Đạo, mỗi một đường cong đều hết sức đẹp mắt, đôi con ngươi xanh lam phản chiếu biển khơi rộng lớn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, bạch long liền lao xuống đánh thẳng về phía bốn người Lạc Tiệm Thanh!

“Phá!”

Một chưởng của Lạc Tiệm Thanh đánh về phía đan điền, nguyên thần Thanh Liên tinh xảo lập tức bay ra. Nguyên thần rất nhỏ nhưng không chút sợ hãi đánh về phía bạch long, linh lực vô cùng vô tận từ Minh Quang Thanh Ngọc châu bay ra giúp đỡ Thanh Liên bay tới chỗ bạch long.

Khoảnh khắc đôi bên va chạm, cả Ma sơn đều rung chuyển!

Khóe miệng Lạc Tiệm Thanh chảy ra một tia máu tươi, thân thể y đã đau đến không thể hình dung, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như bị nghiền nát. Ma Thiên Thu, Tần Quy Hạc và Bạch gia lão tổ, lực lượng ba vị đại năng khiến y không thể thừa nhận, nhưng y vẫn phải cố gắng vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, tiếp nhận những lực lượng này, dùng chúng để thúc dục Minh Quang Thanh Ngọc châu.

Khi Lạc Tiệm Thanh đau đến sắp hỏng mất thì y bỗng cảm nhận được một cảm giác thanh mát. Y kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tay trái Ma Thiên Thu nâng lên đặt phía sau cổ y, truyền nguyên thần lực tới làm dịu đau đớn cho Lạc Tiệm Thanh.

Thấy Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn nhìn mình, Ma Thiên Thu bĩu môi, theo bản năng nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi nhìn cái gì.”

Trong lòng Lạc Tiệm Thanh khẽ động, y trợn to hai mắt, run rẩy nói: “Mặc Thu…”

Ma Thiên Thu cứng đờ cả người, một chưởng đánh về phía Lạc Tiệm Thanh, dùng linh lực cuồn cuộn ngăn cản lời nói kế tiếp của Lạc Tiệm Thanh.

Trên bầu trời, bạch long xinh đẹp cùng đóa sen tinh mỹ không ngừng va chạm. Đôi bên phát ra dao động khiến mặt đất không ngừng rung chuyển, nhưng không ai có ý dừng tay.

Bạch long gầm một tiếng, phun ra biển khơi che trời; Thanh Liên lập tức xoay tròn, huyễn hóa ra một hư ảnh hoa sen khổng lồ, dùng linh lực cuồn cuộn thu trọn biển khơi vào hoa sen.

Trận chiến này đánh đến thiên hôn địa ám, ước chừng ba ngày ba đêm.

Nhân tu dưới Độ Kiếp kỳ và Yêu tộc đã tạm thời ngưng chiến, nhưng cuộc chiến giữa các đại năng cao nhất lại chỉ mới bắt đầu. Trăm năm trước, Huyền Linh Tử đã từng đấu với Độc Tuyệt Thiên lão tròn mười năm, so với hiện tại không đáng kể.

Không ai biết trong không gian bị xé rách, Nghiễm Lăng Tử tôn giả và Thích Lạc thế nào, nhưng chỗ Lạc Tiệm Thanh lại rơi vào cục diện bế tắc. Thực lực của Tấn Ly hiển nhiên vượt khỏi dự đoán của mọi người, Ma Thiên Thu thương thế còn chưa khỏi hẳn, bốn người hiện giờ gộp lại cũng chỉ bất phân thắng bại với Tấn Ly.

Giờ khắc này, tại Khô Sơn, một cột sét khổng lồ bị kiếm quang màu vàng nghiền áp thành bột mịn.

Tôn giả áo trắng chậm rãi nhấc chân bước ra ngoài. Cuối cùng thì Huyền Linh Tử cũng rời khỏi Khô Sơn sau ba tháng ròng.

Mây đen trên bầu trời đã bắt đầu biến mất, Huyền Linh Tử lạnh lùng nhìn tầng mây đen, trong mắt hiện lên sát ý. Nhưng hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nâng bước rời đi, không lãng phí một chút thời gian nào.

Nhưng nửa ngày sau, ngay khi Huyền Linh Tử sắp rời khỏi Cực Bắc Chi Địa, một bóng dáng già nua đầu bạc từ đàng xa đi tới.

Người này nhìn qua chỉ là một lão giả gần đất xa trời bình thường, mái tóc bạc chấm đất, mỗi bước đi đều lung lay như không chống đỡ được, nhưng lão lại xuyên qua uy áp của Huyền Linh Tử, đi từng bước tới trước mặt hắn, còn cách mười trượng liền dừng lại.

Ánh mắt Huyền Linh Tử lạnh lùng, trầm mặc nhìn lão nhân.

Lão nhân cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau, lão nhân chắp tay nói: “Trăm năm không gặp, tiểu hữu không ngờ đã đột phá Hóa Thần trung kỳ.”

Huyền Linh Tử lật tay lấy ra Huyền Linh kiếm, trên thân kiếm lóe lên ánh vàng nhàn nhạt. Hắn nâng mắt phượng, liếc mắt nhìn đối phương một cái, bình tĩnh nói: “Trăm năm không gặp, ta cũng không ngờ Độc Tuyệt Thiên lão mấy ngàn năm không tấn giai, vậy mà tiến nhập Thiên giai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.