Phán Quan

Chương 104: Chương 104




Hầu như ai đang hiện diện cũng thấy cảnh này trước khi rời lồng, nhưng Văn Thời thì không.

Rõ ràng là anh mở to hai mắt, nhưng lại chẳng thấy được gì cả. Vì khoảnh khắc cái lồng tan rã, có người bỗng lau đi đuôi mắt ướt át của anh, lẩm bẩm một câu như đang than vãn: “Văn Thời à…”

Dường như người nọ có quá nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói khẽ một câu: “Đừng khóc.”

Lúc nghe câu này, toàn thân Văn Thời trống rỗng.

Bàn tay vốn che mắt anh cũng như vừa chùi nhẹ đuôi mắt chợt biến mất, người quấn dây rối ngăn cản anh cũng mất bóng.

Mọi thứ trong lồng rơi xuống như một tấm màn lớn, cảnh tượng thực tế hiện lên ——

Anh vẫn đứng trước bổn trạch đã sụp đổ của Trương gia, mặt hướng về bóng núi mông lung và trập trùng ở đằng xa.

Đôi cánh dài lung linh tia sáng của Kim sí Đại bàng quét qua từ bên sườn núi, Đại Tiểu Triệu cuốn theo bóng dài ánh bạc rơi thẳng xuống đất. Sắc lửa phát sáng và hùng vĩ như núi bùng lên trên thân họ, sau đó lại đột nhiên lại tối xuống.

Tựa như khói lửa tro tàn, chớp tắt một cái rồi không sáng lên nữa.

Văn Thời nghe tiếng kêu kinh ngạc, có vẻ có rất nhiều người đang chạy về nơi mà rối lớn ngã xuống.

Cũng có người chạy về phía anh và kêu tên anh.

Nhưng lòng bàn chân anh như mọc rễ, nghe không rõ mà cũng không thể nhúc nhích.

Thực ra, khỏi cần nhìn anh cũng biết là có chuyện gì đang xảy ra ——

Đó không phải là một điều bất trắc xuất hiện đột ngột, mà là sự khô hóa của rối. Đó là sự khô hóa tránh không khỏi song muốn né cũng chẳng xong mà anh đã lo lắng suốt một thời gian dài…

Sự khô hóa của Tạ Vấn.

Trên thực tế, trước khi đi về phía khe núi, anh đã có một dự cảm. Lúc ấy, anh giữ lấy Tạ Vấn để xác nhận trạng thái nhiều lần, còn thở phào nhẹ nhõm khi thấy nửa người của đối phương vẫn hoàn hảo.

Nhưng anh đã quên mất, người sống vào lồng bằng hư tướng. Khi đó, họ đã ở trong lồng của Trương Đại Nhạc, thứ mà bản thân anh nhìn thấy… toàn là giả tướng mà thôi.

Văn Thời còn nhớ cảnh Tạ Vấn đứng trong bóng tối nhìn sang, toàn thân toát ra hơi thở khô úa.

Có lẽ từ giây phút đó trở đi, người nọ đã là nỏ mạnh hết đà. Chẳng qua là không yên lòng nên mới ráng chịu đựng để ở bên anh thêm một lúc nữa…

Hiện giờ cái lồng vừa bị phá, hư tướng cũng theo đó mà vỡ tan.

Đúng ra anh phải hiểu từ sớm rồi.

Từ khi biết Tạ Vấn chỉ mượn thể xác của rối để quay về nhân thế, đúng ra anh đã phải hiểu, một phần linh thần vốn không thể kéo dài được bao lâu. Cuối cùng, anh vẫn phải trơ mắt nhìn người nọ tan biến.

Thế nhưng, người nọ luôn không để anh nhìn thấy.

Lần nào rời đi cũng là Văn Thời đi trước, hắn đi sau.

Hắn chưa từng để Văn Thời nhìn thấy.

Gió luồn tới từ sau lưng, vừa hiu quạnh vừa vòng tới trước người.

Trong gió dường như có bọc một thanh đao, thổi qua đôi mắt, hút vào cơ thể, nỗi đau giày xéo đến ray rứt tâm can. Văn Thời mở to mắt ra, ít lâu sau, mí mắt khẽ run. Anh lập tức rũ mắt và tìm kiếm một thứ gì đó trên mặt đất.

Thị giác lờ mờ, anh nhíu mày khít khao, thực ra chẳng nhìn thấy thứ gì nhưng vẫn cố chấp tìm kiếm.

Cách đó không xa như thể có ai đang gặp chuyện không may, nghe mới vô cùng ồn ào, còn có người kêu “Hạ Tiều” hoặc tên khác nào đó, anh nghe không hiểu lắm, nhưng cũng chẳng màng quan tâm.

Chu Húc chạy tới, mở miệng thốt ra lại là giọng điệu của Bốc Ninh, hắn gọi anh: “Văn Thời…”

Có vẻ anh có lên tiếng, giọng khàn khó nghe. Anh chớp mắt cực nhanh, ngay lúc tầm nhìn trở nên rõ nét, anh cuối cùng cũng trông thấy thứ mình muốn tìm ——

Đó là một cành tùng trắng khô phủ đầy sương mù lạnh nhất của đêm khuya, chẳng biết đã rơi xuống cạnh người anh từ hồi nào.

Anh lặng thinh đứng đó một lúc lâu rồi cúi xuống nhặt lên.

Trong chớp mắt ấy, nỗi đau như khi lột sống linh tướng vào một nghìn năm trước trào tới cứ như thủy triều điên cuồng.

Anh cầm cành khô đó, song lại không đứng dậy nổi.

Thuở thiếu thời, người nọ thường nói anh còn cứng rắn hơn cả sắt đá, dù chịu nghìn đao băm thây, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, nhưng nếu được hỏi anh vẫn trả lời một câu đó là “Không đau”.

Nhưng giờ khắc này, khi mà bóng tối che ngợp bầu trời và mặt đất đã nuốt chửng mọi ý thức, anh rốt cuộc mấp máy bờ môi.

Anh muốn nói với Trần Bất Đáo, rằng cả người em đều đau lắm.

Nhưng không ai có thể nghe anh nói vậy nữa…

***

Trước đây rất lâu, Trần Bất Đáo từng nói rằng núi Tùng Vân có linh mạch, có thể nuôi linh và cũng có thể nuôi người. Do đó, Bốc Ninh đã niêm phong một nghìn năm trước ở tại nơi đây.

Sau đó phong ấn được hóa giải, cố nhân trùng phùng, hắn bèn nuôi dưỡng Chung Tư và Trang Dã dưới ao linh trong núi.

Bây giờ, lại có thêm vài người trên núi ——

Văn Thời đã mê man suốt ba ngày ba đêm trong ngôi nhà trên đỉnh núi.

Có người đẩy cửa đi vào thắp đèn trên bàn, tia sáng vàng ấm tỏa ra, mặt mày của người nằm nghiêng trên giường lại vẫn tái nhợt, không có một chút sắc máu nào cả.

Chỗ duy nhất có thể nhìn thấy sắc máu là ngón tay của anh, nó bị xước hẳn một mảng lớn vì quá dùng sức nắm chặt cành tùng nọ. Vết máu uốn lượn và ứa ra từ đốt ngón tay, khô ướt lẫn lộn, đã gỉ thành màu đỏ sậm.

“Trời đất ơi.” Người đốt đèn thò đầu nhìn thử mà líu lưỡi: “Lại chảy máu nữa rồi, không thôi anh thử gỡ tay ổng ra thêm lần nữa đi?”

Người nói là Chu Húc, nhưng ngoại trừ nó, trong phòng cũng chẳng còn ai đang tỉnh cả.

Nó vừa hỏi xong thì thân hình chững lại, cần cổ nhô ra bị đưa về. Rõ ràng vẫn là bộ dáng kia, nhưng cứ như đã biến thành người khác.

Lúc lại lên tiếng, ngữ điệu của nó thoáng trở nên trầm ấm và chậm rãi, mang chút vẻ mệt mỏi và u sầu: “Không đáng thử chút nào. Nó bướng bỉnh lắm, gỡ không ra đâu.”

Ngoài miệng nói như thế, nhưng hắn vẫn đi tới bên giường rồi khom người thử đối đầu với bàn tay đang siết chặt cành tùng kia của Văn Thời.

Hắn chỉ giật nhẹ cành khô đó một cái, mà hơn mười sợi dây rối cuốn theo uy áp nặng trịch giống như lưỡi dao lạnh tanh đã vụt ra từ giữa các ngón tay đang nắm siết.

Cũng may người thử là Bốc Ninh, hắn nghiêng đầu tránh mình, khổ sở lắm mới né được. Lỡ đổi thành người khác, lúc bấy giờ đã bị dây rối đóng xuyên trên tường nhà mất rồi.

Những sợi dây rối kia đánh không trúng thứ gì, nên lại lặng lẽ rụt về.

Mà chủ nhân dây rối vẫn mất đi tri giác, đợt công kích vừa nãy chẳng qua chỉ xuất phát từ bản năng mà thôi.

“Ba ngày rồi, ấy thế mà vẫn như vậy…” Chu Húc vỗ ngực sợ hãi không thôi.

Một lát sau, nó lại rung thân biến thành Bốc Ninh, trầm giọng đáp rằng: “Đúng đấy, đã ba ngày rồi.”

Hắn nhìn đôi lông mày bằng phẳng y nguyên của Văn Thời trong lúc mê man thì buông tiếng thở dài, sau đó nhìn chằm chằm cành khô nọ và chợt ngẩn ra.

Bỗng nhiên, cửa phòng vang lên mấy tiếng “cốc cốc cốc” gấp gáp.

Bốc Ninh ngoái đầu sang, trông thấy một người đẩy cửa bước vào.

Người bước vào là Trương Bích Linh, một trong những chủ oán từng sống ở thôn Liễu, kiếp này là mẹ của Chu Húc. Bà mở miệng về phía khuôn mặt của Chu Húc, nhất thời không biết nên gọi là “Tiểu Húc” hay là nên gật đầu thưa một tiếng “lão tổ”.

Bốc Ninh rốt cuộc vẫn áy náy gật đầu với bà một cái rồi lui để Chu Húc chiếm chỗ chính.

“Mẹ, mẹ vội vội vàng vàng chi mà dữ vậy?” Chu Húc lại đổi chỗ rất là tự nhiên.

Trương Bích Linh vẫn nuốt xưng hô xuống, chỉ về hướng đường núi và nói: “Hình như Tiểu Hạ sắp tỉnh rồi.”

Tiểu Hạ trong lời bà nói chính là Hạ Tiều.

Từ lúc đến bổn trạch Trương gia và vào lồng của Trương Đại Nhạc hôm đó, cậu đã có gì đó sai sai. Trương Bích Linh luôn đi chung đường với cậu và nhìn thấy cậu bất thình lình hết chịu nổi nữa mà ngất đi khi lồng tan, nhưng chẳng ai biết nguyên do cả.

Mọi người đã thử khá nhiều cách, song vẫn không thể làm Hạ Tiều tỉnh lại. Mặc cho ra sao, cậu cũng cuộn tròn gắt gao, ngón tay luồn giữa khe tóc và bụm bít đầu, như là đang chống cự một sự thống khổ nào đó…

Không biết đây có phải cậu bị ảnh hưởng ngay lúc ấy bởi Văn Thời, người đã tạo ra cậu hay chăng.

Bốc Ninh dứt khoát ôm cậu và Trương Nhã Lâm với linh thần đã tàn tạ đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp về núi Tùng Vân rồi thu xếp ổn thỏa cho họ ở sườn núi.

Ngoại trừ những người cần được nuôi linh này, chỉ có một người ngoài núi là Trương Bích Linh được ngầm cho ở lại và luôn phụ Bốc Ninh chăm nom hai bên.

“Sắp tỉnh rồi hả mẹ?” Chu Húc nghe Trương Bích Linh nói, nó đáp: “Vậy thì quá tốt rồi, chứ cứ ngất mãi thì thực sự hơi đáng sợ rồi đó.”

“Nhưng mà ——” Sắc mặt của Trương Bích Linh có phần chần chờ.

“Sao vậy, mẹ ấp a ấp úng gì á?”

“Tình trạng của Tiểu Hạ lại hơi kỳ quái.”

“Kỳ quái?”

Chu Húc cảm thấy khá khó hiểu, Trương Bích Linh nói luôn: “Trước hết con đừng chiếm chỗ, để lão tổ Bốc Ninh ra đây và đến sườn núi coi thử xem sao.”

Chu Húc: “…”

Nó “à” một tiếng, giơ tay đâm mình một cái và nói: “Đừng khách sáo nữa lão tổ ơi.”

Một giây sau, hắn nhíu mày đưa tay ra với Trương Bích Linh, “Xấu hổ quá, chị đợi một lát.”

Hắn vừa nói vừa đi về mép giường, cầm vài viên đá tròn trên bàn rồi bày bên giường.

Trương Bích Linh thắc mắc: “Lão tổ, đây là gì vậy ạ?”

“Đang bày trận đó mẹ.” Chu Húc chợt ngoi lên trả lời bà một câu.

“Trận nuôi linh sao ạ?” Trương Bích Linh nhớ trước đây từng nghe Chu Húc nói, linh tướng của lão tổ Văn Thời bây giờ chỉ còn lại một vài mảnh vỡ, thiếu thốn quá nhiều, hồ nuôi linh và trận nuôi linh thực ra không có tác dụng lớn đối với anh.

“Không hoàn toàn là vậy.” Chu Húc lại ngoi lên, “Chủ yếu là sợ ổng chạy trốn.”

Trương Bích Linh sững sờ: “?”

Bốc Ninh rốt cuộc không để cho nửa kia của mình nói hươu nói vượn nữa. Hắn đặt viên đá trận thứ ba xuống và giải thích: “Tôi sợ nó tỉnh lại rồi làm mấy việc ngốc thôi.”

Trương Bích Linh không rõ ‘việc ngốc’ trong lời hắn nói mang nghĩa nào, nhưng vẫn nói tiếp theo quán tính: “Lão tổ Văn Thời không giống như kiểu người sẽ làm loạn.”

Bạn đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.