Phán Quan

Chương 108: Chương 108




Đây là một cái lồng…

Đây là lồng của mình.

Văn Thời tự nhủ.

Đây là cái lồng mà anh đã lột sống linh tướng để tạo nên năm đó, giấc mộng hoàng lương trong lồng đều đến từ miền ký ức của linh tướng ấy… và nó cũng là miền ký ức của anh.

Bây giờ tỉnh mộng, ảo ảnh đã không còn nữa.

Anh nhìn núi Tùng Vân sụp đổ thành bùn trong lồng, nhìn Trần Bất Đáo tiêu tan thành khói cạnh mình, nhìn ánh đèn thắp sáng trên sườn núi tắt ngủm, nhìn tất cả mọi thứ mà mình chìm đắm và nhung nhớ biến thành bọt nước, rồi cũng không gặp lại lần nữa.

Anh đứng, nhìn coi.

Cảm giác cứ như có người cầm một chiếc dùi nhọn ghim vào tim anh hết lần này đến lần khác, nhắc anh phải tỉnh lại, không được đắm chìm nữa. Tại vì anh vẫn còn việc chưa làm xong.

Anh đã tới lui trong vòng sinh tử tận mười hai bận, lặn lội đường xa để đến đây cũng bởi vì điều này——

Linh tướng của anh còn đang trấn giữ tại tâm lồng, trên nó là đại trận phong ấn, trong trận là người mà anh cố chấp muốn giữ lại.

Khi tất cả ảo cảnh đều đã vỡ vụn, hương gió sương lạnh buốt đầy giả dối trên núi tan biến, mùi cỏ cây khô héo và máu me gay mũi phá tan mọi thứ, từ sau lưng ôm tới.

Văn Thời chợt đứng hình.

Anh hoảng sợ xoay người và trông thấy tình cảnh đã từng xuất hiện biết bao lần trong mộng… Đó là núi hoang rừng vắng trải dài trăm dặm và cây khô cỏ mục gãy rời bao phủ sự tĩnh lặng của trăm họ lầm than đã lìa đời. Trong cõi yên ắng này, trận cục khổng lồ đang lẳng lặng vận chuyển. Như một cái lồng trong suốt, nó che giấu tất cả những thứ từng khiến cho người ta e ngại và tránh né không kịp ở trong đó và giam giữ suốt một nghìn năm qua.

‘Ngọn nguồn’ của tất cả thứ đó lại chính là Trần Bất Đáo.

Thế nhưng Văn Thời lại không nhìn thấy hắn.

Một nghìn năm sau, sương đen ngập tràn trong trận phong ấn tăng lên càng nhiều so với lúc trước. Trông chúng tựa vô số con rắn lớn đang đan quấn lẫn nhau, song lại giống như rễ cây dây leo chằng chịt vướng víu. Chúng nhe nanh múa vuốt di chuyển lòng vòng khắp trận, đụng mạnh vào mép trận lớn.

Mỗi lần va chạm, chúng đều sẽ bị ấn trận màu vàng đột nhiên sáng lên buộc phải quay về.

Ngoài ra, trước mắt toàn là màu đen.

Mà cơ thể bán tiên và linh thần bản thể của Trần Bất Đáo lại bị trấn giữ bên dưới biển đen nọ, Văn Thời hoàn toàn không nhìn thấy hắn.

Anh tỉnh lại chưa vậy…

Văn Thời muốn hỏi, nhưng không tài nào nói nên lời.

Cái lồng này có linh tướng hoàn chỉnh của anh, do đó anh giẫm bước đi vào, sau đó nhớ lại quá nhiều chuyện mà mình đã từng quên béng. Anh nhớ ra mình từng hỏi Trần Bất Đáo vì sao hắn lại thường tựa lên núi đá nhìn xuống dưới núi.

Người nọ đáp rằng hắn đang nhìn rừng tùng năm nào cũng xanh thêm, chim muông rời tổ bay về, nhìn người dưới núi buổi sáng thì qua lại bận bịu, sập tối thì bốc lên từng đợt khói mỏng lượn lờ.

Bởi vì những thứ đó đều có sức sống.

“… Rõ ràng chỉ có bấy nhiêu cỏ khô cành xác đó thôi mà ngươi cũng có thể nhìn cả buổi trời.” Khi ấy, Văn Thời kiểu gì cũng sẽ cạp lại đôi lời. Thực ra không phải là thích phá đám người nọ, chẳng qua là do anh muốn nghe người nọ nói thêm vài câu nữa thôi.

Trần Bất Đáo cũng sẽ luôn nói thêm mấy điều y như ước nguyện của anh.

Văn Thời nhớ ra lúc đó hắn chỉ vào một gốc cây khô nào đó bên vách núi rồi bảo rằng lý do mà mình cảm thấy có nhiều hứng thú là vì sau một quãng thời gian dài đằng đẵng, hắn sẽ có thể nhìn thấy những cành khô cỏ héo kia từ từ mọc ra cành nhánh xanh mới.

Khi ấy, trên mặt của Văn Thời đong đầy với vẻ ngờ vực.

Trần Bất Đáo bèn ngoắc tay với anh, ra hiệu cho anh đi tới trước mặt mình, chỉ vào một cành khô nào đó rồi nói: Phải có kiên nhẫn, loại bỏ tạp niệm, thoạt đầu có lẽ phải đợi thêm vài canh giờ thì mới có thể thấy được tí xíu thay đổi. Con thử chút xem.

Văn Thời nửa tin nửa ngờ đứng đối mặt với cái cây khô thật lâu… Mãi đến khi khẽ thoáng thấy Trần Bất Đáo nghiêng mặt cười thâm trầm.

Anh từng cảm thấy hổ thẹn suốt một thời gian dài vì vụ này, nghiêm mặt đi khắp chốn liên tiếp mấy ngày làm cho người cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng trên thực tế, lúc trời tối người im, anh lại lặng lẽ đến chỗ mà Trần Bất Đáo thường dựa, vẫn cứ bướng bỉnh đứng yên như cọc gỗ đối mặt với cái cây khô.

Rồi vào một hôm nọ, anh thực sự trông thấy cây khô nảy mầm mới ở chỗ mà Trần Bất Đáo từng chỉ.

Từ đó về sau, Văn Thời cũng đã biết tỏ tường, Trần Bất Đáo thực sự đang nhìn những thứ ấy.

Vạn vật có linh, mà hắn lại thích tất cả những thứ dồi dào sức sống…

Tuy nhiên, bên trong trận phong ấn lại chẳng có gì hết.

Không có rừng tùng chim muông, không có khói bếp chiều tà, không có bất cứ sinh linh hoạt bát nào. Chỉ có cái cây khô vĩnh viễn sẽ không nảy mầm non và cỏ dại sẽ không bao giờ nhuộm xanh.

Vì vậy, thực ra anh mong rằng Trần Bất Đáo dưới biển đen chưa từng mở mắt nhìn lần nào cả.

Anh thà rằng đối phương vẫn luôn ngủ say.

Mà điều anh phải làm chính là không cho Trần Bất Đáo nhìn thấy những thứ này ngay khoảnh khắc hắn giải thoát và tỉnh lại đây.

Văn Thời đi về phía đại trận.

Từ lúc anh cất bước đầu tiên, trận phong ấn khổng lồ đang lẳng lặng vận chuyển phát ra tiếng kêu chói tai, tựa như một con thú to đùng đang thức tỉnh.

Tốc độ lưu chuyển của ấn trận đột nhiên tăng vọt, tạo ra một vòng xoáy nối thẳng với trời mây, gió mạnh bèn không ngừng gào thét xuôi theo vòng xoáy tựa biển sâu sóng cuồng.

Cỏ cây trong phạm vi trăm dặm bị nhổ tận gốc, lẫn lộn trong xoáy lốc, bị tước thành biết bao gai gỗ và mảnh vụn.

Sương đen trong trận khủng cũng bất chợt trở nên điên cuồng, coi bộ đã ngửi thấy một cơ hội chạy thoát khỏi trời hoặc hơi thở của sinh linh đang xâm nhập, chúng lập tức nện lên phong ấn một cách cuồng dại, cái nào cái nấy cũng rung trời động đất.

Tiếng nứt nẻ vang lên trên đất đai xung quanh trận khủng, như là có thứ sắp phá đất trồi lên.

Tiếng nứt này nối liền tiếng nứt khác, vang dội hàng loạt ao quanh trận khủng.

Một chớp mắt kế tiếp, cát đất nổ tung, đá bay khắp trời.

Mười hai con rối lớn xông ra từ đáy của trận phong ấn, con nào cũng hùng vĩ như núi như biển. Trên người chúng không có dây xích ống khóa, bên dưới da vảy lóe ánh lửa, nóng rực bỏng người, từ trong trận một mực đốt thẳng lên trời tựa như biển lửa.

Chúng thét dài và nhào về phía Văn Thời.

***

Lúc Hạ Tiều chạy về núi Tùng Vân, hai bóng người đang cuốn theo lửa giận ứ đọng trên thân vội vàng từ trên đỉnh núi đi xuống.

“Chu Húc!” Hạ Tiều từ xa đã nhìn thấy người đi trước.

Mà khi Hạ Tiều gọi tên, đối phương đã xuất hiện trước mặt và thổi đầy gió lên mặt cậu.

Hạ Tiều kinh ngạc một hơi rồi mới nhận ra, Chu Húc không có bản lĩnh đến trước mặt mình chỉ trong tích tắc này, người hiện đang nhíu mày lộ vẻ tiều tụy là Bốc Ninh.

Mà đây lại là lần đầu tiên cậu thấy Bốc Ninh bày ra biểu cảm như vầy.

Cậu có thể cảm giác được, cái vị đó giờ luôn nhã nhặn ấm áp này đang nôn nóng và tức giận.

Bốc Ninh lia nhanh đường núi trống không sau lưng cậu, “Chỉ có một mình con thôi ư? Nó đâu rồi?”

“Tiểu Hạ!” Trương Bích Linh theo sát phía sau, vội vã chạy tới, mặt mày sợ hãi, “Tiểu Hạ à, con mới đi đâu vậy? Con, lão tổ Văn Thời đâu rồi?”

Bà hỏi, thấy đôi mắt sưng đỏ của Hạ Tiều thì lập tức hít vào một hơi lạnh run. Bà nhúc nhích đôi môi, giọng lại khẽ khàng: “Ngài ấy…”

“Anh ấy đang ở trong lồng.” Lúc trông thấy họ, đôi mắt của Hạ Tiều lại ửng đỏ, hai tay buông xuôi bên người siết chặt lại. Mới nãy cậu có gào thét nên tiếng nói khàn đến không nghe được gì: “Lồng của anh con, con dẫn đường. Con tưởng ảnh muốn dẫn con đi vào chung, nhưng ảnh lại đẩy con ra ngoài.”

Sắc máu trên mặt Bốc Ninh đã bị rút cạn.

Môi hắn chợt chuyển động, muốn nói một câu “Hoang đường”, song lại không thể nói ra tiếng.

“Sao nó lại…”

Lại không thể cho ta thêm chút thời gian, để ta nghĩ thêm cách gì đó chứ.

Bốc Ninh cũng không thể thốt ra câu này, vì thực ra hắn biết rõ hơn bất kỳ ai khác, rằng Văn Thời sẽ không đợi tiếp. Hắn từng thấy vẻ cuồng loạn của Văn Thời trong trận phong ấn năm ấy, biết anh sẽ hoàn toàn không thể chấp nhận để cho chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.

Do đó, anh sẽ không đợi…

Hắn biết chỉ cần Văn Thời tỉnh lại thì sẽ nhất định tới đó, không ai cản anh nổi cả.

Nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, vì thân là huynh trưởng, hắn rất là đau lòng, và cũng rất là lo lắng.

Bốc Ninh nhắm mắt buông tiếng thở dài, túm lấy Hạ Tiều và hỏi: “Lồng nằm ở đâu, con dẫn…”

Hắn nói được một nửa thì bỗng nhớ lại mình đã không còn như xưa, hiện giờ mình đã chiếm lấy cơ thể của ‘người khác’. Cho dù đó là một ‘mình’ khác, người ta cũng là kiếp sau sau khi luân hồi, là một người độc lập. Hắn không thể hoàn toàn coi nhẹ và tự chủ trương.

Ngay lúc hắn cứng đờ này, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Chu Húc, không đổi quyền điều khiển mà lại vang lên trong ý thức, khẽ nói bằng âm lượng mà chỉ có hắn mới có thể nghe được: “Đi đi, ông để ý nhiều như vậy làm chi thế, tui cũng quýnh đít rồi nè. Tui cũng muốn đi nữa.”

Đó không đơn giản chỉ là mở cửa cứu người, nguy hiểm khó lường. Hắn nói với Chu Húc trong ý thức.

“Tui biết thức, tui cũng đâu có ngu thiệt.” Chu Húc nói, “Dù tui đã đi qua vòng luân hồi và đầu thai, hai ta ít nhiều gì vẫn có vài điểm tương đồng mà nhỉ? Chuyện ông muốn làm cũng là chuyện tui muốn làm, đâu có khác gì nhau. Ông ráng để lại cho tui một hơi thở là được hen.”

Dứt lời, không đợi Bốc Ninh đáp lại, nó chiếm lấy cơ thể và nói xong câu kia với Hạ Tiều: “Anh dẫn đường thêm một lần nữa được không con? Tụi tui muốn đến đó.”

Hạ Tiều: “Dạ được.”

“Vậy mình ——” Chu Húc còn chưa hết lời.

Hạ Tiều đã khản giọng nói tiếp: “Nhưng không vào lồng được đâu.”

“Ý anh là sao?”

“Tại sao lại không thể vào lồng? Chẳng phải chỉ có mình con mới có thể tìm ra chỗ đó thôi hả?” Trương Bích Linh vội hỏi.

“Lúc anh con đẩy con ra ngoài, ảnh cũng niêm phong cái lồng lại luôn ạ.” Hạ Tiều nói.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, cậu sẽ không nói nên lời. Cậu nghẹn ngào một lát, hai mắt đỏ hoen, sau đó mới nói rằng: “Anh ấy không định để người khác đi vào, cũng không cho người khác cơ hội để cứ mình. Anh ấy nói với con là…”

“Ổng nói gì?” Chu Húc run sợ hỏi ra.

“Anh ấy nói nếu mà không thành công, anh sẽ không đi ra nữa thôi.”

“…”

Ngay cả mặt mày của Trương Bích Linh cũng tái mét.

Sự tĩnh mịch kéo dài suốt vài giây trên đường núi, Bốc Ninh nói như đang thở dài: “Cái tính của nó mà…”

“Sẽ không ra được thật hả?” Trương Bích Linh khẽ hỏi.

Thực ra, bà biết đây là một câu hỏi ngu xuẩn, nhưng bà vẫn không nhịn được phải thốt ra.

“Cái lồng đó được hình thành từ linh tướng mà nó đã lột bỏ, bản thân nó là chủ lồng, vào lồng thì sẽ hợp lại thành một với ý thức trong lồng. Dáng vẻ của chủ lồng ra sao, ắt hẳn mấy con đều từng thấy cả rồi. Nếu không có ai bên ngoài vào lồng đánh thức, nó có khả năng sẽ đắm mình vào đó như thế và không nhớ nổi chuyện xảy ra bên ngoài nữa.” Bốc Ninh trầm giọng trả lời.

Cũng do họ từng gặp phải nên mới biết được điều đó đáng sợ và khó chịu tới cỡ nào.

“Nếu như…” Bốc Ninh thình lình mất tiếng, “Nếu như nó gắng gượng phá vỡ ảo cảnh và tự mình tỉnh lại, nó định cứu sư phụ bằng cách nào chứ? Nó tìm biện pháp ở đâu ra đây.”

“Trần duyên trong trận phong ấn kia nhiều đến nỗi mấy sư huynh đệ bọn ta cả đời cũng khó gặp phải. Nó định hóa giải bằng cách nào? Cho dù nó có cách chuyển dời hoặc làm rã, vậy còn tội nghiệt trời phạt trên người sư phụ thì sao?”

“Tại sao lại còn tội nghiệt trời phạt nữa?! Chẳng phải tội nghiệt trời phạt đã biến mất rồi sao?” Hạ Tiều sửng sốt: “Lúc cái lồng của Trương Đại Nhạc tan biến, chẳng phải đã nói là tất cả sẽ bị báo ngược lên người gã rồi ư?”

Cậu nhìn về phía Trương Bích Linh, hi vọng bà có thể gật đầu một cái, nhưng Bốc Ninh mở miệng nói rằng: “Chị ấy là người thôn Liễu, chị ấy có đòi thì cũng chỉ có thể đòi nợ cho thôn Liễu. Đâu có giống.”

“Vậy Tổ sư gia thì sao!” Khoảnh khắc này, dáng dấp của Hạ Tiều trông cực giống anh mình. Cậu cứ như đang đòi hỏi một sự công bằng thay cho Văn Thời, “Ai sẽ trả những thứ mà Tổ sư gia đã nhận lấy kia hả?!”

Cậu trợn to hai mắt, nước mắt tồn trữ quá lâu men theo khóe mắt chảy xuống: “Điều này thật vô lý, dựa vào cái gì?! Chẳng phải những chuyện mà Trương Đại Nhạc làm đó tương đương với việc nghịch thiên cải mệnh ư?”

“Đúng rồi!” Hạ Tiều như là đột nhiên bắt được sơ hở của ông trời, “Rõ ràng là gã đang cải mệnh, tại sao gã lại không nợ Tổ sư gia? Giống như việc gã nợ những người thôn Liễu ấy, gã cũng phải nợ Tổ sư gia một mạng chứ!”

Bốc Ninh lặng thinh rất lâu, rốt cuộc khẽ nói: “Bởi vì sư phụ chưa chết, thế nên cải mệnh vẫn chưa thành nhân quả.”

“Gì cơ?”

“Tại vì chỉ có chấm dứt một đời thì tội nghiệt trời phạt mới được tính là đã trả, còn một đời thì vẫn tính là một đời. Mà sư phụ bị khóa trong trận, không sống cũng không chết.”

Đó mới đúng là vĩnh viễn không bước vào vòng luân hồi, muôn đời không được giải thoát…

Thời gian nghìn năm chỉ có thể làm cho tội nghiệt trời phạt của hắn chậm rãi phai nhạt đôi chút. Ngày nào hắn còn chưa trả, nhân quả vẫn sẽ bị kẹt ở giới hạn chót, ngày đó vẫn chưa thành.

Hạ Tiều sửng sốt.

Cuối cùng Chu Húc vẫn là người ngóc đầu lên tiếng, nó tóm lấy ý tứ trong lời Bốc Ninh nói: “Ý ông là chỉ có một cách để giải quyết tội nghiệt trời phạt, đó chính là chết, phải không?”

Không đợi Bốc Ninh, Trương Bích Linh đã gật đầu nhẹ một cái và đáp rằng: “Đúng vậy, chẳng ai có thể thay đổi điều đó cả.”

Chu Húc xoay sang Hạ Tiều: “Vậy anh của anh vào lồng cứu người, muốn làm tan những áng sương đen kia trước, sau đó lại xóa đi tội nghiệt trời phạt. Thế nhưng lại chỉ có một biện pháp để xóa tan tội nghiệt trời phạt, vậy chẳng phải ổng…”

Nó không thể nói ra mấy chữ cuối cùng.

Đừng nói Hạ Tiều, ngay cả nó cũng có phần không thể chấp nhận nổi kết cục này.

“Chắc là không phải như vậy đâu… Đây mà lại được coi là biện pháp cơ à?” Chu Húc thầm thì, “Đây chẳng phải là một mạng đổi một mạng ư? Người chết như đèn tắt, ổng trả hết tội nghiệt trời phạt giùm Tổ sư gia rồi tiến vào vòng luân hồi, kiếp sau sẽ trở thành một người khác, không dính líu đến chúng ta và cũng không dính líu đến Tổ sư gia, kết quả như vậy thì có khác gì đâu?”

Trên thực tế, Bốc Ninh cũng nghĩ như vậy. Hắn biết sư đệ của mình rất điên, cái gì cũng dám cược. Nhưng mà…

Một mạng đổi một mạng, tiến vào vòng luân hồi rồi cả hai mỗi người một ngả, về sau không còn dính dáng gì tới nhau nữa. Kiếp sau, anh sẽ không nhớ được rằng mình từng có một tổ ấm tên là núi Tùng Vân, từng gặp được một người với một tấm lòng rộng mở đến thế, thậm chí còn từng đánh cược mạng sống để giữ người nọ lại trên đời nữa.

Kết quả như vậy thì có khác gì một nghìn năm trước đâu? Đáng để lấy mạng ra đánh được đến thế ư?

Nhưng hắn lại nghe Hạ Tiều nói: “Có điểm khác nhau ạ.”

Hắn ngẩng đầu thấy Hạ Tiều nhắm mắt và rơi lệ: “Anh con có cửa vô tướng.”

HẾT CHƯƠNG 108 („• ֊ •„)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.